Translator: Nguyetmai
Trong đêm khuya lộng gió, có ai đó về muộn đang nhìn Đông ngó Tây, rồi khom lưng rón rén bước vào phòng khách. Nỗi sợ sệt còn chưa kịp nguôi ngoai thì một tiếng quát tháo đột ngột vang vọng khắp không gian.
"Mày còn biết đường về cơ đấy!"
Chết tiệt! Làm gì mà không bật đèn!
Đàm Mặc Bảo ưỡn thẳng lưng, hít một hơi thật sâu rồi điềm tĩnh bật đèn. Cô liếc nhìn người đang đứng trước bậc thang, lưu loát đáp lời: "Ừ, biết rồi!"
Giọng điệu qua loa cho có, nghe gợi đòn ghê!
Có lẽ cũng chỉ có mình cô dám chọc giận chủ tịch của Đàm Thị: "Suốt ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, vất va vất vưởng, còn ra cái thể thống gì nữa!"
Nếu như người về trễ là Đàm Hoàn Hề, chắc chắn huyết áp của chủ tịch Đàm có thể sẽ tăng vọt lên vì lo lắng mất.
Đổi lại là cô thì ông ta rao giảng chẳng khác gì đang dạy bảo nhân viên. Ông lúc nào cũng ôm bộ dạng nổi giận đùng đùng đứng trước mặt cô, có lẽ đây gọi là… con chung con riêng có khác biệt.
Đàm Mặc Bảo xem đây như chuyện thường ngày ở huyện, bèn ngoáy ngoáy lỗ tai, bước đến bậc thang, cô nhếch mép cười nhạt đáp: "Đúng rồi, vừa nãy tôi còn nói chuyện với ma nữa đó."
Còn ăn nói linh tinh, đúng là không biết hối cải.
Đàm Tây Nghiêu giận tím mặt, tức đến nỗi giơ phắt tay lên định tát cho cô một bạt tai.
Cô không né tránh, ngược lại hất cằm thách thức, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt cô lạnh lùng xen lẫn chế giễu. Bàn tay đang định tát thẳng xuống bỗng khựng lại giữa không trung.
"Mày..."
Cô hừ lạnh ngắt lời, dáng vẻ không hề bận tâm: "Có đánh không? Không đánh thì tôi đi ngủ."
Đàm Tây Nghiêu rụt tay về, đôi mắt ông đỏ quạch lên vì giận dữ: "Mày cút cho tao!"
Cút thì cút.
Đàm Mặc Bảo lách mình bước lên bậc thang. Đương lúc cô muốn ngâm nga một bài thì trông thấy có người đứng trước cửa phòng, chút vui vẻ ban nãy chợt tắt ngúm.
"Nói chuyện chút đi." Đàm Hoàn Hề mặc bộ áo ngủ được cắt may tinh xảo, khoanh tay đứng đó, dường như đã đợi rất lâu.
Thú thực, Đàm Mặc Bảo rất thán phục người chị này của mình, không cần biết trong lòng chị ta có khinh thường bao nhiêu đi nữa, thì cũng chưa bao giờ đánh mất phong thái của bản thân.
Suy cho cùng cô cũng chỉ là con riêng, chưa nói đến việc bà Đàm ghét cay ghét đắng cô ra sao, ngay đến cả cha ruột cũng chưa từng cười với cô cơ mà. Duy nhất chỉ có Đàm Hoàn Hề, bốn năm nay chị ta không bao giờ gây khó dễ cho cô. Mặc dù không thể nói chị chị em em nghĩa nặng tình thâm, thế nhưng suy cho cùng thì vẫn giữ được cái hình thức giả tạo bên ngoài, ít ra trước mặt kẻ dưới cũng sẽ gọi 'người ngoài' như cô một tiếng 'Cô Hai'.
Chỉ có điều, Đàm Mặc Bảo cho rằng chị ta là kẻ không biết xấu hổ, so với bà Đàm coi thường, chế nhạo cô ra mặt thì cô lại càng nuốt không trôi người chị có tấm lòng cao cả, phổ độ chúng sinh này.
Để bữa ăn đêm lát nữa của cô được ngon miệng, Đàm Mặc Bảo bèn thẳng thắn trả lời: "Tôi đang định Livestream, khoảng một tiếng sau chị hẵng quay lại hẹn gì thì hẹn."
Dứt lời, cô khoan thai xoay người mở tung cánh cửa và bước vào phòng, nhanh gọn đến mức người đứng ngoài chỉ kịp cảm nhận một cơn gió nhẹ bất ngờ ập đến.
***
Ngày thứ hai sau khi chuyện Khương Cửu Sênh tấn công người làm truyền thông, lại có thêm tin tức mới, nhà báo Tào Húc gửi thông báo đến toàn thể cộng đồng mạng, tựa đề "Trong quá trình phỏng vấn Khương Cửu Sênh dùng bạo lực với người khác", đồng thời đính kèm theo hình ảnh vết thương.
Truyền Thông Thiên Vũ lập tức bác bỏ tin đồn, sau đó công khai đoạn camera an ninh tại bệnh viện trong ngày xảy ra vụ việc.
Một loạt công tác truyền thông như thế này, nhìn sơ qua là biết đã có sự chuẩn bị từ trước. Quả thực xử lý gọn gàng, dư luận đã chuyển hướng tích cực, mặc dù còn một số thành phần anti, bôi nhọ được dịp khua môi múa mép, nhưng tổng thể Khương Cửu Sênh vẫn là người thắng thế hơn.
"What the hell, thế giới bây giờ loạn rồi, đẩy nhẹ một cái lại biến thành sử dụng bạo lực rồi?"
"Sao lúc nào cũng có đứa hám fame thế, cạn lời!"
"Người nổi tiếng thì thị phi cũng nhiều, các chị em cứ bình tĩnh, ai bảo ông xã Sênh gia nhà chúng ta là hot tìm kiếm chứ."
"Tay nhà báo này đúng là quá đáng, rõ rành rành là ông ta đứng chắn trước không cho con nhà người ta đi chữa bệnh, vậy mà còn lên mạng vừa ăn cắp vừa la làng."
"…"
Những bình luận như vậy của cư dân mạng nhiều không kể xiết.
Người trong cuộc như Tào Húc đương nhiên không chịu để yên, ngay chiều hôm đó lập tức công bố báo cáo xét nghiệm thương tật của bệnh viện. Kết quả giám định mức thương tật cấp sáu, đồng thời đòi bồi thường chi phí khám chữa bệnh và bù đắp tổn thất về tinh thần với studio nơi Khương Cửu Sênh làm việc.
Tuy nhiên Truyền thông Thiên Vũ và studio của Khương Cửu Sênh chưa kịp có bất kì động thái nào, các fan đã đứng ngồi không yên.
"Vu khống, cứ coi như không phải vu khống thì nếu như Sênh gia của tôi thật sự ra tay, chắc chắn không đơn giản chỉ là thương tật cấp sáu đâu."
"Thương tật cấp sáu? Nhanh lên, cầm đại đao của ta chém cho hắn thành tàn tật cấp một luôn đi!"
"Tên này muốn nổi tiếng đến phát điên rồi."
"Ầm ĩ cả nửa ngày, thì ra là đụng trúng người xương thủy tinh."
"Cái gì mà vừa đẩy nhẹ cái là thành thương tật cấp sáu rồi cơ á? Cười chết tui!"
"Báo cáo xét nghiệm thương tật của bệnh viện nào, ra đây mau, chúng ta nói chuyện, không đem theo dao đâu!"
"Hôm qua tao còn tự ngắt tay đến bầm tím, sau đó tố cáo với mama là chị tao bạo hành tao, vụ thương tật cấp sáu này chắc chắn là học theo tao rồi."
"…"
Chủ đề vẫn chưa hạ nhiệt, trong khi cộng đồng mạng đang xôn xao không ngớt, thì Khương Cửu Sênh - một trong những người trong cuộc, lại xem như chưa có gì xảy ra, vừa ôm Bác Mỹ vừa mọc rễ trên ghế sofa nhà Thời Cẩn đợi anh tan ca.
Trước lúc hoàng hôn, Thời Cẩn bỗng gọi điện cho cô.
"Sênh Sênh." Anh nói trong điện thoại, "Anh phải về muộn, dạ dày em không được tốt, đừng đợi cơm anh."
Khương Cửu Sênh đáp "được", rồi hỏi lại anh: "Có ca phẫu thuật sao?"
Thời Cẩn hình như đang lái xe, có tiếng gió ùa vào, anh đáp: "Không, anh phải đến đồn cảnh sát một chuyến."
"Anh xảy ra chuyện gì à?" Khương Cửu Sênh lo lắng, gấp gáp hỏi anh.
"Đừng lo, không phải anh." Giọng nói ấm áp của Thời Cẩn nhẹ nhàng trấn an, sau đó anh giải thích, "Có người đưa hối lộ, anh là nhân chứng."
Khương Cửu Sênh không hiểu lắm chuyện đưa hối lộ trong bệnh viện, nhưng vẫn lo lắng vô cùng. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi nghiêm túc căn dặn Thời Cẩn: "Nếu vậy anh phải cẩn thận chút, đừng để người khác trông thấy việc anh đi làm chứng, em sợ rằng mấy kẻ xấu sẽ nhắm đến anh."
Thời Cẩn khẽ cười rồi đáp "anh biết rồi".
Kẻ xấu…
Sênh Sênh nhà anh còn chưa biết, có kẻ nào xấu xa hơn anh chứ.
Cục Cảnh sát thành phố.
Bảy giờ tối, phòng tiếp đón vẫn sáng đèn.
Kể từ lúc Truyền thông Thiên Vũ báo cảnh sát cho đến giờ là sáu tiếng đồng hồ, gia thế nhà Vũ Văn tương đối mạnh, chỉ một vụ án tống tiền của tên người 'xương thủy tinh' thôi mà cấp trên đã trực tiếp giao cho đội trưởng Hoắc của đội điều tra tội phạm, thậm chí còn điều động cả giám định pháp y.
Pháp y Tiểu Giang tăng ca thêm hai tiếng đồng hồ mới cho ra được kết luận: "Báo cáo giám định vết thương ngoài da không vấn đề gì, quả thật là thương tật cấp độ sáu."
Người đối diện ngồi rất tùy ý, ngón trỏ gõ nhẹ lên tập văn kiện trên bàn: "Có khả năng sau khi sự việc xảy ra hắn ngụy tạo vết thương không?"
Truyền thông Thiên Vũ ngoài việc đến gặp hai luật sư nổi tiếng bậc nhất ra, còn làm phiền đến ông lớn bận trăm công nghìn việc này, sự việc lớn đến nỗi, chỉ một tin đồn trong giới giải trí đã càn quét đến tận Cục Cảnh sát.
Tiểu Giang ngồi xuống cạnh đội trưởng Hoắc, đối diện là cậu chủ nhà Vũ Văn. Anh đường đường là một pháp y mà lại thận trọng trả lời như e sợ điều gì đó: "Không loại trừ khả năng này, nhìn theo góc độ pháp y thì vết thương hoàn toàn có thể ngụy tạo. Nếu như thời gian quá suýt soát, góc độ và lực dùng được kiểm soát tốt, chắc chắn bên y khoa sẽ không thể giám định ra sự khác biệt."
"Nếu như tôi nhất quyết muốn lập án kiện tụng thì sao?"
Vũ Văn Xung Phong vốn là một người ra tay tàn độc, muốn kiện thẳng tội vu khống để hắn ta bóc lịch dăm năm.
Hoắc Nhất Ninh cắn đầu thuốc nhưng không châm lửa, anh ngồi ngược sáng với ánh đèn phía sau lưng, lộ ra nước da ngăm đen và các đường nét vừa cường tráng vừa rõ ràng. Anh ta phán một câu xanh rờn: "Phần trăm thắng không cao."
"Đội trưởng Hoắc."
Tiểu Triệu đứng ngoài phòng tiếp đón gõ cửa, cậu ta không tiến vào, chỉ đứng ngoài thông báo: "Có người của Bệnh viện Số 1 Thiên Bắc đến báo án, là vụ án của Tào Húc."
Hoắc Nhất Ninh duỗi thẳng chân, gác lên chiếc ghế trống đối diện, chiếc quần quân phục làm nổi bật lên cơ bắp của anh, quả thật không quá lời chút nào khi nói đây là một cặp chân thon dài thẳng tắp, trên người toát lên một cảm giác chính trực của người quân nhân. Anh ngước mắt đáp một tiếng: "Mời vào."
Đầu tiên là hai bàn tay đẩy cửa vào, móng tay được cắt giũa gọn gàng, bàn tay vô cùng tinh tế. Chủ nhân của đôi bàn tay lại càng đẹp đến mức không tưởng, ngay đến con người sắt đá như Hoắc Nhất Ninh cũng cầm lòng không được mà liếc nhìn mấy lần. Viên pháp y Tiểu Giang ngồi kế anh ta thì trực tiếp bật thẳng dậy, nghểnh cổ nhìn, miệng nói lắp bắp.
"Anh, anh là bác sĩ Thời, Thời Cẩn?"
Người đó gật đầu.
Tiểu Giang ngay tức khắc kích động không ngớt: "Đàn anh, em cũng là sinh viên của trường Đại học Yale, tất cả những luận văn y học mà anh từng phát biểu em đều sưu tầm cả."
Hóa ra là đàn em hâm mộ gặp được thần tượng.
Hoắc Nhất Ninh nhướng mắt lên, lạnh nhạt liếc nhìn: "Thế có cần chạy ra xin chữ ký không?"
Hai mắt Tiểu Giang sáng rỡ: "Ừ ừ."
Hoắc Nhất Ninh giơ chân đạp cho cậu ta một cái. Sau khi mắng một câu "cút ra xa", anh ta mới giơ tay lên nói Thời Cẩn: "Chào anh, tôi là Hoắc Nhất Ninh phụ trách việc điều tra tội phạm."
Thời Cẩn cũng giơ tay lên, bắt tay với anh ta một cái, sau khi buông ra bèn đáp: "Chào anh."
Hoắc Nhất Ninh đứng dậy, nhường ghế cho Thời Cẩn, còn mình lại ngồi đúng chỗ lúc nãy vừa gác chân lên. Anh ta không để ý đến vết bụi phủ trên bề mặt ghế, cứ thế ngồi phịch xuống.
Thời Cẩn lên tiếng trước: "Báo cáo xét nghiệm thương tật đúng là không vấn đề gì."
Vũ Văn Xung Phong, người vẫn giữ trầm mặc không nói, lúc này lại ngước mắt lên nhìn. Ánh mắt anh ta dừng trên khuôn mặt Thời Cẩn, mang theo vài phần đánh giá.
Hoắc Nhất Ninh nhíu mày, nhưng cũng không nói gì mà đợi Thời Cẩn nói tiếp.
Anh thong thả nói tiếp, trong đáy mắt vẫn giữ nét điềm tĩnh: "Đây là báo cáo của tôi."
Thời Cẩn vừa dứt lời, Tiểu Giang ngay lập tức phụ họa theo: "Thế thì không cần kiểm nghiệm gì nữa, báo cáo do anh Thời viết tuyệt đối không có sai sót."
Thời Cẩn chỉ nói: "Vết thương là thật, nhưng thời gian không khớp."
Hoắc Nhất Ninh chỉ "ồ" một tiếng, âm cuối lên cao, vô cùng hứng thú nói: "Pháp y của chúng tôi nói rằng, nếu như trong thời gian ngắn ngụy tạo nên vết thương thì bệnh viện căn bản không thể giám định ra được, làm sao anh có thể phát hiện ra?"
"Đây là đoạn băng ghi âm." Thời Cẩn đặt túi văn kiện lên trên bàn, "Tôi đến để làm chứng Tào Húc đưa hối lộ."
Hoắc Nhất Ninh mở túi văn kiện xem xét, một chiếc bút ghi âm, ngoài ra còn có một cái thẻ. Anh nhấn nút phát, giọng nói của Tào Húc vang lên đầu tiên.
"Bác sĩ Thời, tôi có một vấn đề muốn xin ý kiến anh."
"Vấn đề gì?"
"Hiện nay giám định vết thương ngoài da có cụ thể, chuẩn xác được không?"
"Có thể có sai số."
"Nếu vậy thì mức sai số là bao nhiêu?"
"Trong khoảng mười hai giờ."
Giọng nói của Tào Húc ngừng lại rất lâu sau mới tiếp tục.
"Bác sĩ Thời, đây là một chút thành ý của tôi."
Thời Cẩn không đáp.
Tào Húc thận trọng dò hỏi: "Trong báo cáo giám định thương tật của tôi, anh có thể lùi ngày bị thương xuống một ngày được không?"
Đoạn ghi âm đến đây là kết thúc.
Gương mặt Thời Cẩn vẫn không chút gợn sóng, giống như đang tường thuật lại một chuyện không hề quan trọng: "Trong thẻ có hai trăm nghìn tệ, chắc là có thể trở thành chứng cứ chứng minh cho hành động của Tào Húc."
Hoắc Nhất Ninh tặc lưỡi, cất đoạn ghi âm và tấm thẻ.
Tên ngốc!
Phạm vi sai số của giám định vết thương ngoài da làm sao có thể chuẩn xác trong vòng mười hai giờ chứ.
Anh ta nửa cười nửa không nhìn sang Thời Cẩn: "Anh lừa hắn à?" Trong lòng Tào Húc có ý xấu, nhưng lại không hiểu về y, nên nhất định đã bị Thời Cẩn lừa vào tròng.
Quả là một bác sĩ khoa Ngoại bụng dạ xấu xa.
Thời Cẩn điềm tĩnh như không, dáng ngồi của anh vừa lịch sự lại không mất đi phong thái, anh không trả lời, ngược lại hỏi rằng: "Anh ta không phải rất khả nghi sao?"
Hoắc Nhất Ninh không trực tiếp phủ nhận, nếu nói theo lời của luật sư thì Thời Cẩn chính là kẻ vẽ đường cho hươu chạy. Cùng lắm cũng chỉ là chút sai sót trên phương diện y học, không thể cấu thành tội, hơn nữa anh ta còn giao nộp chứng cứ Tào Húc làm giả giấy tờ, có công không tội. Đã vậy, đội trưởng điều tra tội phạm là anh đây có thể nói gì được nữa?
Bên ngoài phòng tiếp đón, Tiểu Triệu lại gõ cửa lần nữa, tâm trạng bồn chồn bất thường.
"Đội trưởng, đội trưởng." Cậu ta đẩy cửa chạy thẳng vào trong, nói vô cùng bất an lo lắng, "Không xong rồi!"
Hoắc Nhất Ninh liếc nhìn: "Lại làm sao?"
Tiểu Triệu liếc nhìn những người có mặt trong phòng, bây giờ không phải lúc bận tâm đến người ngoài nữa: "Cấp trên biết được tin anh đánh tội phạm tình nghi, họ nói sẽ phạt anh xuống làm cảnh sát giao thông hai tháng, vụ án anh đang phụ trách sẽ giao lại toàn bộ cho đội điều tra tội phạm số hai."
Hoắc Nhất Ninh vừa tức tối vừa thấy nực cười: "Chẳng lẽ ông đây đánh tội phạm hiếp dâm cũng là có tội?"
Tiểu Triệu kiên trì giải thích: "Lúc mà anh đánh người ta không phải vẫn chưa có bằng chứng phạm tội sao?"
"DNA có hết rồi mà còn bảo không có bằng chứng là sao?"
Trong chuyện này Tiểu Triệu biết rất rõ, bèn hỏi ngược lại: "Không phải lúc đó kẻ tình nghi đã nói là hai bên tình nguyện sao?"
Chính vào lúc kẻ tình nghi nói hai bên tình nguyện thì đội trưởng Hoắc của đội điều tra tội phạm số một đã đấm một cú vào mặt kẻ tình nghi, đánh gãy bốn cái răng của hắn ngay tại trận.
Một tiếng "rầm" vang lên, Hoắc Nhất Ninh hất văng ghế ngồi: "Khốn nạn!"
"Tôi có thể đi chưa?"
Thời Cẩn bình thản nói.
Hoắc Nhất Ninh thu lại vẻ giận dữ: "Ký tên là có thể đi."
Thời Cẩn ký tên xong bèn lập tức rời đi, ngay sau đó Vũ Văn Xung Phong cũng rời khỏi, người trước kẻ sau lần lượt ra khỏi Cục Cảnh sát.
Vũ Văn Xung Phong đi đằng sau đột nhiên lên tiếng hỏi: "Giữa anh và Khương Cửu Sênh có quan hệ gì?"
Có một số người, chẳng cần có thâm giao, chỉ nhìn qua là có thể biết đó là người có hoài bão.
Có lẽ Thời Cẩn chính là người như vậy, bí ẩn, thâm sâu khó lường, hơn nữa làm gì cũng có mục đích. Người như vậy sao có thể là người thích lo chuyện bao đồng chứ.
Comments