Translator: Nguyetmai
Không phải cậu không chịu tiến tới, mà vì gian nan đủ điều. Nếu như Khương Cửu Sênh chịu nhìn cậu với ánh mắt giống khi nhìn tay bác sĩ ấy, chỉ một cái liếc nhìn thôi, e là cậu đã móc tim mình trao cho cô từ lâu rồi.
Tống Tĩnh vốn định khuyên nhủ thêm vài câu thì tiếng chuông điện thoại của Tạ Đãng bất ngờ vang lên.
Cậu kéo cửa bước xuống, hít một hơi lạnh buốt, cổ họng khô khốc hơi đau đau, giọng cậu khàn khàn: "Alo."
"Sao chẳng có khí thế gì vậy?" Thầy Tạ hỏi, "Xem xong video chưa?" Ông cười khì khì đầy xấu xa.
Lúc này Tạ Đãng không có tâm trạng để ý tới ông.
Thầy Tạ mường tượng ra một màn kịch hay trong đầu, hớn hở cười nói: "Được rồi được rồi, làm tốt lắm, xem như con thắng. Hai vò rượu đó thuộc về con."
Tạ Đãng hững hờ đáp: "Ba đem cho chó uống hết đi."
Thầy Tạ ngơ ngác hỏi: "Không để cho Sênh Sênh sao?"
Ông biết Tạ Đãng luôn muốn đưa hai vò rượu này cho Khương Cửu Sênh. Từ sau khi ông nhận Khương Cửu Sênh làm học trò thứ mười ba của mình, có gì tốt Tạ Đãng đều nhiệt tình cho cô cả.
Tạ Đãng không nói tiếng nào. Cậu hơi há miệng, mặc cho gió lạnh ùa vào khiến cổ họng đau buốt, dù có như vậy nhưng vẫn không đè nén được vị chua chát đang trào dâng trong lồng ngực.
Thầy Tạ thấy có gì không đúng bèn hỏi: "Sao thế? Đãng Đãng." Do dự một lúc, ông thử thăm dò, "Sênh Sênh có chuyện gì rồi phải không?"
Con trai của Tạ Mộ Chu ông, ai ai cũng cưng chiều, trên đời này duy chỉ có học trò thứ mười ba của nhà họ Tạ mới có thể khiến đứa con trai ông nhất mực yêu thương từ bé đến giờ chán nản ủ ê như thế.
Tạ Đãng đè thấp giọng, trầm trầm nói: "Ba, Sênh Sênh thích người khác rồi."
Nghe xong câu này, hai mắt thầy Tạ bỗng nóng bừng.
Đãng Đãng nhà ông chưa bao giờ muốn mà không được, hồn bay phách lạc như vậy cả.
Thầy Tạ châm một điếu thuốc, rít vài hơi. Ông im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Con trai à, đừng tiếc nuối cũng đừng oán hận, có nhiều thứ, nhiều người, mình đã từng thích là đủ rồi."
Tạ Đãng rầu rĩ "dạ" một tiếng, cổ họng như nghẹn ứ, giọng nói đứt quãng: "Con không tiếc nuối cũng không oán hận, chỉ là có chút hối hận."
"Hối hận chuyện gì?"
Cậu nói: "Con vẫn còn rất nhiều bản nhạc hay chưa kịp đàn cho cô ấy nghe." Đáy mắt cậu dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù, che lấp đi luồng ánh sáng rực rỡ bên trong.
Thầy Tạ lắng tai nghe, đột nhiên cảm thấy bùi ngùi. Thằng bé nhà ông thuận buồm xuôi gió hai mươi mấy năm, chỉ thất bại lần này thôi đã khiến nó thảm hại như thế.
Đôi khi cuộc đời xấu xa như vậy đấy, da diết nhớ mong, nhưng năm tháng đã phai mờ không còn được như ban đầu.
Thầy Tạ an ủi: "Con về đây đàn cho Bánh Trôi nghe, cứ coi như Sênh Sênh đã nghe rồi đi." Nói đến đây, thầy Tạ lại bồi thêm một câu: "Con không biết đấy chứ, có lẽ Bánh Trôi bị tiếng đàn của ba cảm hoá rồi cũng nên, đến giờ nghe hiểu cả hoà tấu Trio đấy, tiếng nhạc mới cất lên nó lắc đầu vẫy đuôi không ngớt."
Tạ Đãng vốn sắp rớt nước mắt không khỏi cạn lời.
Quả đúng là ba ruột của cậu mà!
Thầy Tạ rầu rĩ: "Không nói nữa, ba đi đổ hai chai rượu cho chó uống đây."
Ở đầu dây bên kia, con husky Bánh Trôi gâu lên một tiếng.
Tạ Đãng cản lại theo bản năng: "Không được đổ!" Sau khi thốt ra khỏi miệng cậu lại lập tức giải thích, "Đổ đi thì phí quá."
"Vậy ba uống nhé?"
Tạ Đãng trả lời ngay: "Để chừa lại một chai."
Thầy Tạ cúp máy.
Thằng nhóc thối, vẫn muốn để lại cho Sênh Sênh đây mà!
Haiz, dễ gì có thể trút bỏ hết thứ mình đã chôn giấu suốt thời gian dài trong một sớm một chiều. Nếu không để dành lại một ít trong tim, đời này xem như uổng.
Chỉ có thể chờ thời gian bào mòn, đợi nó chai sạn thì sẽ không còn nhói đau nữa.
Thầy Tạ hét lên một tiếng: "Bánh Trôi, đi uống rượu nào."
Sau đó, ông khom lưng dắt con chó bước tới hầm rượu, con người ấy mà, khi về già rất hay hồi tưởng lại quá khứ.
Năm đó là năm thứ hai sau khi Sênh Sênh trở thành học trò của ông, cô đến nhà họ Tạ cùng đón năm mới. Tạ Đãng rất vui, cậu mặc cho Bánh Trôi một chiếc váy đỏ xinh đẹp, còn mình khoác lên người một bộ trang phục truyền thống mừng Tết.
Trước bữa cơm Tất Niên, Tạ Đãng đột nhiên chạy tới phòng sách, sau đó nghiêm túc gọi ông một tiếng "ba".
Ông đang viết câu đối cũng phải đặt ngay bút xuống: "Sao thế?"
"Lát nữa ba đừng quên lì xì cho Sênh Sênh."
Ông quát thằng con nhà mình: "Còn cần con nhắc chắc."
Tạ Đãng nhoẻn miệng cười, mặt mày tươi rói, như cầu xin ông: "Ba, ba tốt với Sênh Sênh chút nhé, người nhà cô ấy không thích cô ấy, ba thương cô ấy nhiều vào, con không ghen tị đâu."
Lúc đó ông biết rằng con trai mình đã trưởng thành, tuy vẫn bướng bỉnh, nhưng suy cho cùng nó cũng không thắng được tuổi tác, không thắng được người nó thích.
Năm đó, Tạ Đãng đón Giao Thừa với Khương Thừa Sênh, cậu đưa cho cô một bao lì xì lớn.
Lúc Khương Cửu Sênh rời đi, Tạ Đãng nói với cô: "Năm sau lại tới nhé, nhớ lì xì lại nữa."
Cô nói: "Được, tôi sẽ lì xì cho cậu một bao thật lớn."
Nhớ đến đây Thầy Tạ khẽ buông tiếng thở dài rồi nói: "Bánh Trôi, sau này tốt với anh Đãng của con một chút nhé."
Bánh Trôi: "Gâu gâu!"
Người khác có thể không rõ nhưng người làm ba như ông sao lại không hiểu. Lúc nhỏ Tạ Đãng từng bị chó cắn, sợ chó mười mấy gần hai mươi năm, sao đột nhiên lại đổi ý, ông đoán được hết.
Ánh trăng nép mình vào trong làn mây, gió đông thổi đêm lạnh buốt.
Lúc Khương Cửu Sênh và Thời Cẩn trở về phòng, khéo sao lại gặp Mạc Băng.
Có lẽ Mạc Băng đang tìm họ, ánh mắt cô vừa dò hỏi vừa trêu chọc: "Hai người vừa đi đâu về thế?"
Khương Cửu Sênh nói: "Đi dạo."
Lừa ai chứ.
Mạc Băng không muốn vạch trần cô, bèn liếc sang Thời Cẩn. Dường như anh sợ Khương Cửu Sênh nhiễm lạnh nên choàng áo khoác của anh cho cô, còn mình mặc áo len ở nhà với chất liệu mềm mại, sắc trắng của chiếc áo càng tôn lên nước da trắng ngần và những đường nét dịu dàng của anh.
Quả là một người đàn ông tinh tế.
Thời Cẩn đối với Mạc Băng vẫn xa cách, lịch sự như cũ: "Cô có thể giúp tôi tới quầy lễ tân lấy một ít đồ để băng bó vết thương không?"
Đấy, lại ra ngoài đánh nhau.
Mạc Băng không gặng hỏi, xoay người đi đến quầy lễ tân. Cô vừa rời đi thì Lệ Nhiễm Nhiễm và Cận Phương Lâm lại mò tới. Bởi vì tầng cao nhất của khách sạn dành cho khách VIP, lại đang lúc nửa đêm nên chẳng sợ bị chụp lén. Bấy giờ Lệ Nhiễm Nhiễm đang đeo bao tay cầm một con tôm bước tới gần.
"Sênh Sênh, chị đi đâu vậy? Có ăn đêm..." Chủ đề lại đột ngột thay đổi, đôi mắt hạnh tròn xoe của Lệ Nhiễm Nhiễm như vô tình lướt qua Thời Cẩn. Cô nhìn hết lần này đến lần khác, rồi nháy mắt với Khương Cửu Sênh đầy ẩn ý, "Anh này là?"
Khương Cửu Sênh tự nhiên giới thiệu: "Bạn trai chị, Thời Cẩn."
Còn tưởng cùng lắm là dự bị thôi, ai dè đã được lên chức rồi!
Con tôm trên tay Lệ Nhiễm Nhiễm rơi bộp xuống đất, hỏi đầy kinh ngạc: "Sênh Sênh, bạn trai chị được nhà nước phát cho đấy sao?"
Sênh Sênh nhà cô không chỉ tính tình tùy tiện lười nhác, bạn bè đã ít, giao thiệp lại càng không. Nhân vật của công chúng sống cô độc như cô cũng chẳng có mấy ai, vậy mà cây vạn tuế trăm năm không nở hoa chớp mắt đã ra quả rồi…
Đến khi bị Cận Phương Lâm kéo về phòng, Lệ Nhiễm Nhiễm vẫn chưa hoàn hồn.
Cô ấy sững sỡ, ngồi ngơ ngẩn một hồi lâu mới sực tỉnh: "Em nhớ ra rồi."
"Hả?"
"Là anh chàng khoa Ngoại trên mạng đó."
Cận Phương Lâm rút một tờ khăn ướt, lau dầu dính trên tay cô ấy: "Anh chàng khoa Ngoại nào?"
Lệ Nhiễm Nhiễm lau tay qua quýt rồi mở khóa điện thoại đưa cho Cận Phương Lâm xem hình nền: "Chính là anh ta, bác sĩ khoa Ngoại của bệnh viện Thiên Bắc. Em từng xem phẫu thuật mở lồng ngực tại hiện trường của anh ta, đẹp trai phát điên luôn, đặc biệt là dáng vẻ cầm dao phẫu thuật, cả màn hình đều là cấm dục..."
Cận Phương Lâm từ tốn ngắt lời: "Em đổi hình nền khi nào?"
Đây là điều quan trọng sao?
Xong rồi! Khoe không đúng chỗ.
Lệ Nhiễm Nhiễm lập tức cúi đầu xuống, lấy lòng: "Em sai rồi."
Cận Phương Lâm nhịn cười, nhướng mày hỏi: "Sai ở đâu?"
Cô ấy cúi đầu, lí nhí đáp: "Không nên thay hình anh trên hình nền điện thoại."
Thái độ nhận sai, cho điểm tuyệt đối.
Cận Phương nâng cầm cô lên, khẽ mím khóe môi: "Còn gì nữa không?"
Vẫn còn sao?
Lệ Nhiễm Nhiễm nghĩ ngợi, nhất thời nghĩ không ra.
Cận Phương Lâm ngửa người ra sau, lười biếng tựa vào lưng ghế nói: "Nghĩ không ra tối nay tự giặt quần áo."
Từ lúc theo đuổi cô thành công, anh chưa từng để cô giặt đồ bao giờ.
Lệ Nhiễm Nhiễm không thể tin nổi, ngẩn người mất mười giây. Sau đó hai tay run lên, giật giật vài cái rồi kêu la thảm thiết: "Ôi chao, em bị đũa kẹp vào tay, không động đậy nổi!"
Cận Phương Lâm nghẹn lời.
Có lẽ anh đã kiếm một "ảnh hậu" về làm bạn gái rồi.
... Tự mình tìm, dù có khóc cũng phải chiều chuộng tiếp thôi.
Gió thổi mây bay, trăng treo vằng vặc.
Thời Cẩn ngẩng đầu nhìn, mắt anh sáng ngời như sao.
"Có đau không?"
Anh khuỵu chân trước đầu gối cô, ngước mắt nhìn Khương Cửu Sênh đang ngồi trên sofa.
"Không đau." Khương Cửu Sênh cử động tay, đột nhiên thấy Thời Cẩn cất công băng bó cho chút xây xát nhẹ của mình rất đỗi buồn cười. Cô bèn nói: "Anh băng như vậy, em rửa mặt thế nào."
Thời Cẩn rất nghiêm túc đáp: "Anh rửa cho em."
Khương Cửu Sênh giơ bàn tay được quấn kín mít trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm nghị: "Nhưng em còn phải tắm nữa."
Khoé môi Thời Cẩn không nhịn được hơi nhếch lên, ánh sao trong mắt bỗng chốc như phát sáng lấp lánh. Không biết vì cô đánh nhau hay vì cô bị thương, mà suốt dọc đường anh đều mặt ủ mày chau.
Vẫn dáng vẻ cười mỉm an nhiên này là đẹp trai nhất.
Khương Cửu Sênh hài lòng, dùng tay ấn vào giữa lông mày Thời Cẩn: "Cuối cùng cũng cười rồi."
Anh khẽ cười, hùa theo cô: "Nếu em không để ý, anh cũng có thể tắm giúp em."
Cô đâu ngại gì, có điều...
Cô mất tự nhiên, không nói câu gì. Đột nhiên cô nhớ tới lời Mạc Băng, đừng mạo phạm quân tử…
Thời Cẩn không chọc cô nữa, thu dọn hộp sơ cứu rồi ngồi xuống bên cạnh. Anh nhẹ nhàng nói với cô, dù không mang ý quở trách, nhưng giọng điệu có phần nghiêm khắc: "Lần sau không được đánh nhau như vậy nữa." Vừa dứt câu, anh kiên nhẫn giải thích thêm, "Không phải là ngăn em đánh nhau, mà không cho phép em làm mình bị thương."
Hóa ra xây xát một xíu như vậy cũng được coi là bị thương.
Khương Cửu Sênh càng ngày càng cảm thấy, nếu ở bên Thời Cẩn lâu ngày có khi cô sẽ yếu đuối mất thôi.
Cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ rất kỳ lạ, bèn hỏi Thời Cẩn một câu: "Thời Cẩn, anh thích điều gì ở em?"
Có lẽ ai trong tình yêu đều sẽ hỏi câu đầy cũ rích và trẻ con này. Khương Cửu Sênh cũng không ngoại lệ, trước mặt người mình yêu, càng thích lại càng hoảng sợ.
Cô nhận xét bản thân một cách khách quan: "Em hút thuốc, uống rượu lại còn đánh nhau nữa."
Mượn lời Mạc Băng để nói, trên người cô có rất nhiều khuyết điểm đáng ra phải thuộc về đàn ông, cô không như anh – một quý tộc thực sự.
Tất nhiên, Mạc Băng nói thêm rằng ở cô còn có phần lớn những ưu điểm mà bao người phụ nữ khác không có: tự nhiên phóng khoáng, trọng tình trọng nghĩa, không tính toán chi li, cũng không khẩu Phật tâm xà. Nếu sinh ra ở thời cổ đại, nhất định là một nhân vật phong lưu vừa có thể thỏa sức đắm mình vào thiên nhiên, lại có thể luận bàn chuyện quốc gia đại sự.
Thời Cẩn nhìn cô, nở nụ cười.
Khương Cửu Sênh rất nghiêm túc: "Anh cười gì thế." Cô thấy vấn đề này rất quan trọng, còn quan trọng hơn nhiều so với màn mở đầu buổi biểu diễn ngày mai nữa.
Thời Cẩn không cười nữa, nhưng trên gương mặt đẹp tựa tranh vẽ vẫn còn vương vấn nét cười. Anh nhìn cô chăm chú, chậm rãi nói: "Anh từng thấy dáng vẻ em hút thuốc, uống rượu, cũng từng thấy em đánh nhau rồi. Những điều được coi là khuyết điểm trong mắt người khác, thậm chí đến bản thân em cũng coi đó như khuyết điểm, anh không chỉ chấp nhận tất thảy mà còn rất thích là đằng khác." Anh nắm tay cô, bao trọn trong bàn tay mình, "Anh thích em không phải dựa trên sự tán thưởng mà dựa trên sự rung động xuất phát trái tim."
Đôi mày nhíu chặt cuối cùng cũng được giãn ra, khoé miệng Khương Cửu Sênh từ từ nhếch lên.
"Vì lẽ đó..." Thời Cẩn dừng lại một chút, hôn lên trán cô, ánh mắt anh dịu dàng như ánh trăng, "Sênh Sênh, đừng hỏi anh thích em vì điều gì. Quả thật anh không tìm được điểm mình không thích ở em."
Khương Cửu Sênh cười rộ lên, đôi mắt sáng long lanh ánh lên sự vui vẻ. Bác sĩ Thời nhà cô khi nói lời yêu đương đúng là nguy hiểm.
Cô ôm cổ Thời Cẩn, rất muốn hôn anh, Thời Cẩn cũng phối hợp nghiêng người qua.
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên ba hồi, cắt ngang nụ hôn của hai người. Khương Cửu Sênh đang nghĩ có nên đi mở cửa không thì Mạc Băng gọi đến. Cô bèn đứng dậy đi ra mở cửa, chẳng mấy chốc đã quay trở lại.
"Mạc Băng không đặt được phòng, anh ngủ ở đây, em qua ngủ chung với cô ấy." Vừa nói cô vừa đi dọn đồ.
Thời Cẩn kéo cô lại: "Không cần phiền đến người ta."
Thấy Khương Cửu Sênh không hiểu, anh bèn giải thích: "Anh ngủ sofa cũng được."
Cô nghĩ một chút cũng xuôi xuôi. Tính ra sofa không nhỏ, chẳng qua chân Thời Cẩn quá dài nên trông hơi có vẻ hơi chật chội.
Khương Cửu Sênh tắm rửa xong cũng gần 12 giờ, cô trằn trọc trên giường mãi không ngủ được, cuối cùng quyết định đứng dậy đi ra phòng khách.
Thời Cẩn gần như lập tức bật dậy bật đèn, bước tới chỗ cô và hỏi: "Sao thế?"
Khương Cửu Sênh lặng im, hai tay buông thõng khẽ kéo kéo áo ngủ, cô hỏi: "Bật đèn vậy anh có ngủ được không?"
Anh không hiểu ý cô lắm, nhưng vẫn trả lời: "Được."
Khương Cửu Sênh lại ngừng một lát, sau đó cô ngẩng đầu, ánh đèn phản chiếu trong đáy mắt lấp lánh: "Nếu vậy, anh có muốn ngủ cùng em không?"
Comments