Translator: Nguyetmai
"Tôi từng thấy cô ấy đến đây làm kiểm tra với bà Đàm." Y tá Lưu xác nhận, "Cô ấy là con gái thứ hai của nhà họ Đàm."
"Vậy thì dễ rồi." Tiêu Dật vội vàng: "Y tá Lưu, cô liên hệ với nhà họ Đàm đi."
Y tá Lưu gật đầu, vẻ mặt vẫn có chút âu lo.
Hai vợ chồng nhà họ Đàm nhanh chóng đến bệnh viện, bác sĩ chữa trị nhanh chóng giải thích vắn tắt tình hình.
Bà Dương mặc áo khoác lông chồn, trang điểm đẹp đẽ, ung dung quý phái ngồi trên ghế nói: "Nếu không truyền máu nó sẽ chết sao?"
Bác sĩ Kiều đang vội muốn chết vừa nghe xong câu hỏi thì ngây ngẩn cả người, có người nhà bệnh nhân nào mở miệng hỏi như vậy không?
Mãi sau bác sĩ Kiều mới trả lời: "Nếu lượng máu bị mất tới giới hạn mà không kịp thời bổ sung, có thể để lại biến chứng."
Bà Dương suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Vậy tức là không truyền cũng được?"
Bác sĩ Kiều câm nín.
Cho dù là bác sĩ cũng không thể đưa ra được kết luận chính xác tuyệt đối, giống như trong lúc phẫu thuật không có chuyện thành công 100%.
Vẻ mặt bà Dương bình thản, nghịch tóc bên mai: "Không cần truyền máu đâu."
Bác sĩ Kiều đã rõ, cuối cùng đành phải đi xin ý kiến của ông chủ nhà họ Đàm.
Hình như Đàm Tây Nghiêu rất bận, nãy giờ chỉ cúi đầu nghe điện thoại bàn chuyện làm ăn. Ông ta đặt ngón tay lên môi, ra hiệu đừng làm ồn.
Tiêu Dật trong phòng cấp cứu đi ra lắc đầu: "Bà Đàm không đồng ý."
Mạc Băng kinh ngạc: "Không phải là con ruột hả?"
Hóa ra là vậy!
Y tá Lưu nói: "Lần trước cô Hai đi với bà Đàm đến để rút tiểu cầu cho cô Cả, tôi còn đoán có phải mẹ kế hay không, thì ra là mẹ kế thật."
Khương Cửu Sênh trầm ngâm hồi lâu: "Ba của Mặc Bảo đâu?"
Tiêu Dật buông tay: "Từ đầu đến cuối không nói câu nào."
Mạc Băng nhếch miệng chửi một câu: "Súc sinh."
Khương Cửu Sênh không nói thêm gì nữa, tránh sang một bên gọi điện cho Thời Cẩn. Điện thoại vừa vang vài tiếng đã có người nghe.
"Sênh Sênh."
Cô hỏi anh: "Bên anh xong việc chưa?"
"Ừm xong rồi." Thời Cẩn nói, "Anh đang trên xe."
Cô cũng không giải thích gì thêm, trực tiếp nhờ giúp đỡ: "Anh đến bệnh viện nhanh lên được không? Có chút chuyện."
Thời Cẩn nói được, giọng nói đầy mê hoặc vang lên bên tai cô: "Chờ anh."
"Vâng."
Quãng đường mất hai mươi phút Thời Cẩn chỉ đi trong mười phút. Lúc anh đến nơi, Khương Cửu Sênh đang ngồi cúi đầu nhìn mũi chân mình bên ngoài phòng cấp cứu.
Thời Cẩn đi qua.
"Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu nhìn anh, chân mày lập tức giãn ra, đứng dậy đến gần anh, nhanh chóng tóm tắt tình hình: "Đàm Mặc Bảo mang nhóm máu hiếm, cần truyền máu nhưng bà Đàm vợ của chủ tịch bệnh viện không cho phép dùng máu trong kho."
"Anh biết rồi." Thời Cẩn vỗ nhẹ mu bàn tay của cô, "Đừng lo lắng, giao cho anh."
Khương Cửu Sênh gật đầu.
Thời Cẩn giúp cô đeo khẩu trang rồi xoay người bước vào phòng cấp cứu.
Y tá Lưu vừa thấy Thời Cẩn bước vào thì vô cùng kích động: "Bác sĩ Thời, ở bên này."
Thời Cẩn gật đầu bước qua, từ xe dụng cụ lấy ra đôi bao tay rồi đeo vào: "Đèn pin, ống nghe."
Bác sĩ Kiều hiểu ý lập tức đưa đồ qua.
Thời Cẩn làm kiểm tra đơn giản, nhìn thoáng qua số liệu của máy đo nhịp tim, không giải thích nhiều trực tiếp ra lệnh: "Chuẩn bị truyền máu."
Y tá Lưu lập tức gật đầu: "Để tôi đi lấy."
"Khoan đã." Bà Dương ngồi thẳng người hếch cằm lên: "Cậu là ai?"
Thời Cẩn quay đầu lại: "Tôi là bác sĩ."
Bà Dương khinh thường cười nhạo, châm chọc một câu: "Bệnh viện Thiên Bắc đến lượt một bác sĩ làm chủ khi nào vậy." Bà liếc y tá trưởng một cái, hạ lệnh: "Gọi nhóm viện trưởng đến đây."
Thời Cẩn lập tức cắt ngang, lặp lại lời của mình: "Chuẩn bị truyền máu."
Y tá Lưu không để ý đến bà Dương, nhanh chóng đến kho lấy máu.
Bà Dương giận tím mặt đứng bật dậy: "Cậu..."
Thời Cẩn cắt ngang, giọng nói hững hờ, nhìn về phía y tá đứng ngay cửa phòng: "Phòng cấp cứu này là nơi cứu người, không phận sự mời ra ngoài."
Y tá ngẩn người sau đó tiến lên mời người: "Bà Đàm, mời bà ra ngoài trước."
Bà Dương cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn Thời Cẩn đầy dè bỉu: "Nếu cậu đuổi tôi ra ngoài thì ngày mai không cần đi làm nữa."
"Ừ."
Bà Dương sửng sốt.
Không ngờ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, bà đang muốn phát rồ lên đây!
Mặt Thời Cẩn không đổi sắc, bâng quơ một câu: "Vậy thì có thể chuẩn bị hậu sự cho con gái bà được rồi."
Bà Dương nghe xong nổi trận lôi đình, quắc mắt nhìn anh trừng trừng: "Cậu dám trù ẻo con gái tôi!" Bà Dương không nhịn được nữa cao giọng, "Cậu ở khoa nào? Gọi trưởng khoa đến đây, bây giờ tôi đuổi việc cậu ngay lập tức!"
Vì Thiên Bắc nhận đầu tư của nhà họ Đàm nên trong bệnh viện ai cũng gọi bà ta một tiếng "bà chủ", ngay cả viện trưởng còn phải nể mặt bảy phần, chẳng biết ở đâu chui ra một kẻ dám chống đối bà ta cơ đấy!
Thời Cẩn vẫn thong dong thản nhiên, đôi mắt xinh đẹp không chút xao động: "Không có trưởng khoa, khoa Ngoại Tim mạch do tôi phụ trách." Anh tạm dừng chốc lát rồi nói thêm, "Tôi là Thời Cẩn, trưởng khoa mới của khoa Ngoại Tim mạch."
Bà Dương chợt ngây ra như phỗng.
Khó trách bà Dương chưa từng gặp qua người này, bác sĩ Thời bề bộn nhiều việc, bệnh nhân còn khó hẹn được lịch khám, huống chi là người nhà bệnh nhân.
Lúc này Đàm Tây Nghiêu nghe điện thoại xong bước vào phòng cấp cứu, ông có chút kinh ngạc, giọng điệu đầy khách khí: "Sao bác sĩ Thời lại ở đây."
Thời Cẩn cũng không đáp lại, đơn giản nói: "Mời người ra ngoài đi."
Không biết vì sao, mỗi khi bác sĩ Thời mở miệng đều rất có khí thế khiến cho y tá trẻ tuổi cảm thấy an tâm hơn nhiều, cô nghiêm mặt nói với ông bà Đàm: "Mời hai vị ra ngoài trước."
Hừ, còn muốn đuổi việc bác sĩ Thời của chúng tôi, đến đi xem ai sợ ai!
Rầm!
Ngoài cửa phòng cấp cứu, bà Dương ngây người nửa ngày mới hỏi: "Cậu ta là bác sĩ chữa trị chính cho Hoàn Hề."
Nhìn trẻ thật!
Đàm Tây Nghiêu gật đầu: "Viện trưởng Tiêu nói là đặc biệt được mời đến từ khoa Y bên Đại học Yale, là thiên tài ngoại khoa, trong lĩnh vực ngoại khoa tim mạch vô cùng nổi danh."
Bà Dương mỉa mai: "Con ranh Đàm Mặc Bảo kia thật biết trèo cao, cư nhiên có chỗ dựa vững chắc như vậy ở bệnh viện."
Đàm Tây Nghiêu chợt gầm lên: "Đủ rồi!" Mặt ông lạnh xuống: "Nói thế nào nó cũng là con của tôi."
"Con của ông?" Trong mắt bà Dương toàn phẫn hận, mỉa mai đáp lại: "Hoàn Hề không phải là con ông sao? Lúc trước nếu ông không ra ngoài tòm tem khi tôi mang bầu thì làm gì có chuyện động thai? Hoàn Hề cũng chẳng bệnh tật đầy người như vậy! Đều do mẹ con bọn họ nợ tôi và Hoàn Hề." Bà ta hung hăng nghiến răng, đáy mắt bốc lên lửa hận ngập trời, "Lấy mạng của nó đền cho con gái tôi, cũng là việc nó phải làm."
"Bà..."
Đàm Tây Nghiêu nghẹn lời không nói được gì.
Khi Thời Cẩn ra khỏi phòng cấp cứu, đồng hồ đã điểm chín giờ tối, Khương Cửu Sênh vẫn ngồi chờ ở ngoài, trên người đắp chiếc chăn mỏng. Dường như cô đang ngủ, ôm đầu gối im lặng cúi đầu.
Mạc Băng đứng bên tường đối diện, vừa định mở miệng thì Thời Cẩn đã ra hiệu yên lặng, sau đó đi qua, nhẹ nhàng vuốt tóc cô và gọi: "Sênh Sênh."
"Ừm?" Cô ngẩng đầu, ánh mắt nhập nhèm.
Thời Cẩn kéo chăn ra: "Về nhà rồi ngủ."
Khương Cửu Sênh cũng tỉnh dần: "Xong hết rồi sao?"
"Ừ."
"Bọn họ ổn không?"
Thời Cẩn gật đầu nhẹ giọng: "Ừ đều ổn rồi."
Mạc Băng nghe xong ra hiệu cho Khương Cửu Sênh là mình về trước, Khương Cửu Sênh gật đầu dặn cô trên đường chú ý an toàn.
Trong hành lang không có người, Khương Cửu Sênh kéo khẩu trang xuống, duỗi đôi chân tê rần: "Chắc anh phải ôm em rồi, chân em tê quá, đi không nổi."
Thời Cẩn bật cười cầm chăn bao lấy cô cẩn thận, rồi mới ôm cô lên: "Bây giờ về nhà sao?"
Khương Cửu Sênh lắc đầu nói không về, cô giải thích: "Bên phía Tạ Đãng một lát nữa sẽ có chị Cả túc trực, nhưng Đàm Mặc Bảo bên này lại không có ai chăm sóc cả." Lúc đang truyền máu vợ chồng nhà họ Đàm đã rời đi, cũng không dặn dò gì thêm.
Thời Cẩn không vui nhăn mày: "Sênh Sênh, sao lại tốt với cô ta như vậy?" Chuyện canh đêm này Thời Cẩn hoàn toàn không đồng ý.
Khương Cửu Sênh mỉm cười, ôm cổ Thời Cẩn rồi dụi dụi vào ngực anh, có chút mệt mỏi nhẹ giọng nỉ non: "Người đối xử tốt với cô ấy trên thế giới này quá ít rồi." Cô buồn bã nói, "Vì thế chỉ cần người khác đối xử tốt một chút, cô ấy sẽ nhớ thật lâu."
Tựa như bốn năm trước, Khương Cửu Sênh chỉ tiện tay giúp đỡ mà cô gái ngốc nghếch ấy lại dốc lòng dốc sức vì cô.
Lòng chân thành thuần túy này thật khiến người khác đau lòng.
Mười giờ sáng hôm sau Đàm Mặc Bảo mới tỉnh lại, trên đầu quấn một vòng băng vải, càng khiến gương mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, khí sắc vô cùng tệ.
Cô mở mắt ra rồi sửng sốt một chút.
Khương Cửu Sênh đang ngồi bên cạnh giường cô: "Tỉnh rồi à!"
Đàm Mặc Bảo chớp mắt, hiếm khi không có dáng vẻ tinh quái khỏe mạnh tràn đầy sức sống, dụi dụi mắt sau đó trừng lớn: "Em đang nằm mơ sao?"
Phản ứng này khiến Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Miệng vết thương có đau không?"
"Đau." Đàm Mặc Bảo gật đầu, sau ót càng đau, đau đến mức thấy sao bay đầy đầu.
"Vậy không phải nằm mơ đâu."
Cảm giác vừa tỉnh lại đã thấy thần tượng chẳng khác gì đang mơ cả! Đàm Mặc Bảo len lén mừng trộm, bỗng nhiên thấy cơn đau vơi đi nhiều, trước mắt cũng rõ ràng hơn. Sau một hồi vui vẻ, cô mới nhớ ra chuyện chính: "Sư đệ của chị sao rồi? Được cứu rồi chứ?"
Nếu không được cứu vậy đầu của cô bị đánh vô ích rồi.
Khương Cửu Sênh nói: "Cậu ấy không sao, đang nằm ở phòng bên cạnh."
Đàm Mặc Bảo cũng yên tâm: "Vậy thì tốt." Tuy rằng cô là antifan, nhưng lại là antifan lương thiện đó.
Sau đó Khương Cửu Sênh giúp cô rửa mặt, cô sướng đến lâng lâng cả người.
Trở về phòng bệnh, Khương Cửu Sênh mở bình giữ nhiệt ra rồi ướm thử độ ấm bên trong: "Có muốn ăn chút canh không? Chị nấu canh gan heo cho em, rất bổ máu." Bình thường Khương Cửu Sênh không nói nhiều, nhưng lúc này lại vô cùng kiên nhẫn, "Em không được ăn mặn với đồ nhiều dầu mỡ, cho nên hương vị không vừa miệng lắm đâu."
Đàm Mặc Bảo trước giờ ăn rất nhiều canh gan heo, mỗi lần lấy máu xong bà Dương sẽ sai bảo mẫu nấu canh cho cô. Đồ ăn trên đời nhiều như vậy, cô ghét nhất là canh gan heo.
Nhưng Đàm Mặc Bảo vừa nhìn thấy bình giữ nhiệt thật lớn đã gật thật mạnh: "Em ăn, em thích nhất là canh gan heo."
Khương Cửu Sênh múc một chén đưa cho cô.
Đàm Mặc Bảo im lặng ăn canh, nước mắt từng giọt rơi vào bát. Cô khịt mũi ngẩng đầu rồi mỉm cười: "Ăn ngon lắm!"
Sau đó cô lấy tay áo lau nước mắt vương trên mặt, dẫu khóe mi cong cong còn loáng thoáng ánh nước, cô vẫn nở nụ cười vui vẻ: "Thật sự ngon lắm, ngon đến mức làm em phát khóc này."
Khương Cửu Sênh cũng không hỏi gì nữa, chỉ nhìn đôi mắt đỏ hồng của Đàm Mặc Bảo: "Vậy ngày mai lại nấu cho em uống."
Cô lập tức gật đầu thật mạnh: "Được."
Sau đó cô cúi đầu, không sợ nóng húp từng ngụm canh to, mặc dù không nếm ra vị gì cả, nhưng trong lòng biết rõ, chắc chắn canh ngon lắm!
Từ khi mẹ mất đến giờ, đây là lần thứ hai có người nấu cho cô ăn.
Lần đầu tiên là vào bốn năm trước, cô mặc quần áo tả tơi bước vào cửa lớn nhà họ Đàm, ba đã nấu mì cho cô ăn. Khi ấy Đàm Mặc Bảo cũng khóc như vậy, cảm thấy ngon đến mức nước mắt rơi mãi không ngừng lại được.
Tô mì ấy cô nhớ suốt bốn năm, đến bây giờ mới phát hiện không giống nhau, giữa bố thí và thật tâm không hề giống nhau.
Lúc tám giờ sáng khi y tá đến thay băng, Đàm Mặc Bảo đã tỉnh rồi nhưng không mở mắt ra nổi, bên tai còn nghe tiếng nói chuyện.
"Chưa tỉnh sao?"
"Vừa rồi có tỉnh dậy, chắc lại thiếp đi rồi."
Comments