Editor: Nguyetmai
"Em bị bệnh rồi phải không?"
Đúng vậy, Sênh Sênh của anh bị bệnh rồi, bệnh rất nghiêm trọng là đằng khác, không nghỉ không ngủ cũng không nói tiếng nào. Cả ngày cả đêm cô cứ đi tìm anh, cứ như cô bị cả thế giới vứt bỏ vậy và thế giới của cô chỉ còn lại một chàng thanh niên.
"Thời Cẩn."
"Ơi."
"Thời Cẩn."
"Anh đây."
Anh đi đến đâu, cô liền đi tới đó, không ngừng gọi tên anh, không hề mệt mỏi.
"Thời Cẩn."
"Anh đây."
"Thời Cẩn, anh đi đâu thế?"
"Thời Cẩn, sao bây giờ anh mới quay về."
"Thời Cẩn, anh đừng đi nữa được không?"
Bởi vì cô chỉ nói chuyện với anh nên lúc anh ở nhà, cô nói rất nhiều, đi theo anh với những câu hỏi không bao giờ hết và nỗi lo lắng không bao giờ nguôi.
Mùa thu sắp hết mà hoa hải đường phía sau nhà vẫn chưa tàn. Mùa hoa năm ấy dường như rất dài, từ cửa sổ trên gác lửng có thể ngẩng đầu nhìn trời sao, cúi đầu ngắm những đốm hồng đốm đỏ của hoa hải đường.
Cô ngồi đó nhìn trời, anh ngồi bên cạnh cô, đằng sau có bóng của hai người, là bóng lưng yếu ớt của người con gái, còn có vòng tay anh đang ôm lấy vai cô.
Cô đột nhiên hỏi: "Anh có chê em phiền không?"
Bởi vì ban ngày anh không ở nhà, cả ngày cô không nói chuyện, giọng khàn đặc.
Thời Cẩn lắc đầu: "Không đâu."
Cô lại hỏi: "Anh có đuổi em đi không?"
"Không đâu."
"Anh có..." Cô nghiêng đầu nhìn anh, có chút do dự, hoang mang, "Anh có không cần em nữa không?"
Anh lại lắc đầu: "Không đâu."
Giọng nói của người thanh niên êm tai, rõ ràng, thành thật và kiên quyết.
Cô hỏi: "Tại sao?"
Thời Cẩn nhếch môi như cười: "Sênh Sênh này, anh nghĩ là em biết tại sao chứ."
"Biết cái gì cơ?" Bởi vì tò mò nên ánh mắt cô nhìn anh rất tập trung, không ảm đạm thất sắc như bình thường nữa.
Anh cũng nhìn cô, trong con ngươi ánh lên bao nhiêu hình bóng nhỏ nhắn giống như những ngôi sao ngoài gác lửng, từng chữ từng chữ một nói với cô: "Sênh Sênh, anh thích em."
Cô ngây ra hồi lâu, rồi bật cười.
Đó là lần đầu tiên cô cười từ lúc mẹ mất, cười rồi lại bật khóc.
"Thời Cẩn, em không tốt."
"Em không tốt một chút nào."
Mắt cô ửng đỏ rồi khóc: "Em từng giết người, em đã giết chết người thân thiết nhất của mình…"
Cô nghẹn ngào lặp lại nhiều lần, thân thể run lẩy bẩy.
"Sênh Sênh."
Anh lại gần cô, hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Thân thể cô cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt long lanh trong mắt cô tụ lại thành luồng ánh sáng phản chiếu hình bóng anh, người thanh niên trẻ tuấn tú, môi đỏ răng trắng, giống như một công tử cao quý lạnh lùng.
Anh quỳ trước mặt cô, hai tay ôm lấy cô, giữ chặt cô trong lòng.
"Em không cần phải quá tốt." Môi của anh ấy rất lạnh, hôn lên mắt cô, giọng nói nhẹ nhàng, "Bởi vì anh cũng là người xấu."
Anh nói: "Cho nên, chúng ta kiếp này đã được ấn định phải ở bên nhau."
Lúc đó, họ mới chỉ quen nhau được ba tháng. Thuở ban đầu mới gặp nhau là quãng thời gian đẹp đẽ nhất, khi ấy cả hai vẫn còn nhỏ tuổi, nghĩ rằng thế giới và đối phương đều rất tốt. Mãi đến sau này, khi cô và anh đều gặp phải những điều tối tăm của bản thân mới tỉnh ngộ phát hiện, lúc họ gặp được người mình thích cũng chính là lúc họ đánh mất phiên bản tốt nhất của chính mình.
Từ giờ phút đó trở đi, anh luôn tự nói rằng mình là kẻ xấu.
Cô hỏi anh, tại sao cửa ra vào lại có người bảo vệ.
Anh nói anh là người xấu, có rất nhiều kẻ thù.
Cô hỏi anh, tại sao dưới gối lại có súng.
Anh nói: "Bởi vì anh là người xấu."
Một hôm, cô nghe thấy dưới lầu có tiếng gõ gõ đập đập, hóa ra là Thời Cẩn đang đóng đinh cửa sổ, tất cả cánh cửa đều đã được anh cố định chặt chẽ, một chút ánh sáng cũng không lọt qua được.
Cô hỏi anh: "Tại sao tất cả cửa sổ đều bị đóng lại vậy anh?"
"Bên ngoài rất nhiều kẻ xấu, anh muốn bảo vệ em." Anh bước xuống khỏi chiếc ghế cao, đi tới trước mặt cô: "Anh cũng là kẻ xấu."
Cô lắc đầu: "Anh không phải." Cô nhìn Thời Cẩn, ánh mắt nghiêm túc, trong đôi mắt u ám có ánh sáng mờ nhạt lúc ẩn lúc hiện, cô nói, "Anh là người mà em thích nhất."
"Bang."
Chiếc búa rơi xuống sàn nhà.
Thời Cẩn ngớ người một lúc, đến lúc anh cất tiếng nói thì lại lắp bắp: "Sênh Sênh, em... em nói lại một lần nữa đi."
Cô nhìn anh nhưng không nói gì.
Anh nài nỉ: "Em nói lại một lần nữa được không?"
Cô vẫn không nói gì, đứng một lúc, nghiêng nghiêng đầu.
Cậu thanh niên mười tám tuổi đã rất cao lớn rồi, cô chỉ đứng đến vai anh, sau đó cô trèo lên chiếc ghế cao, đứng còn cao hơn anh một chút, cúi đầu là có thể hôn môi anh rồi.
"Thời Cẩn, em rất thích anh."
Nói xong, cô cúi người, đặt môi cô hôn lên môi anh, đôi môi anh hơi lạnh nhưng rất mềm rất mềm.
Cô chưa hôn ai bao giờ, không biết làm thế nào, chỉ biết môi kề môi, cũng không hé miệng, hơi dùng lực đến nỗi va vào răng anh.
Thời Cẩn giơ tay, giữ lấy eo cô đẩy về phía sau một chút.
Cô chau mày.
Nhưng anh lại mỉm cười, tay đặt trên eo cô, cô rất gầy, eo nhỏ đến mức anh không dám dùng sức, chỉ sợ không cẩn thận sẽ khiến cô bị thương.
"Sênh Sênh."
Thời Cẩn hỏi: "Để anh dạy em cách hôn được không?"
Cô gật đầu nói được.
Sau đó, anh hôn cô, rất mạnh.
Người thanh niên mười tám tuổi và người con gái mười sáu tuổi cùng nhau trải qua nụ hôn đầu non nớt nhưng nồng cháy. Khi ấy, mùa thu đã trôi qua, ngoài kia hoa hải đường cũng đã tàn, anh dạy cô cách hôn, cũng dạy được cô cách sống, trên thế giới xám xịt này, cho dù hèn mọn cũng phải kiên cường mà sống.
***
Biển cả hóa nương dâu, chớp mắt đã tám năm trôi qua.
Chiếc đèn trước cửa nhà bám đầy bụi, bây giờ là mùa đông tháng Mười hai, hoa hải đường chưa nở, trên cành chỉ còn lác đác vài chiếc lá.
Hai người ngồi trên bậc thềm trước nhà, nói rất nhiều rất nhiều, từng chuyện từng chuyện một. Dường như anh đã kể hết tất cả sự việc cho cô, nhưng lại cố tình né tránh mọi chi tiết liên quan đến vụ án giết người, anh tuyệt đối không nhắc tới ba mẹ cô, đó là giới hạn cuối cùng của Thời Cẩn.
"Em không nói chuyện với người khác, cũng không ra ngoài, chỉ có anh, bên cạnh em chỉ có một người là anh." Giọng Thời Cần khàn đi do nói nhiều: "Nếu anh không có nhà thì cả ngày em sẽ chẳng nói gì cả."
Khương Cửu Sênh im lặng nghe anh nói, đôi mắt cô hơi đỏ, không biết đã khóc từ lúc nào, gió thổi khô cả nước mắt. Cô vùi mặt vào ngực anh, không để anh nhìn thấy đôi mắt đang ửng đỏ nóng hổi của mình.
"Tất cả cửa sổ đều bị đóng lại, chỉ để lại một chiếc trên gác lửng, nếu anh chưa về, em sẽ ngồi ở đó đợi anh, cũng không chịu đi ngủ, một mực chờ anh. Ban đầu, em chỉ sợ gặp người khác thôi, nhưng về sau, đến cả gác lửng em cũng không chịu xuống nữa."
Thời Cẩn cởi áo ngoài khoác lên người cô: "Anh đã nghĩ đến việc tìm một bác sĩ tâm lý cho em, nhưng mà, anh đã từ bỏ ý định đó."
Cô ngẩng đầu, nhìn anh.
Trong màn đêm tĩnh mịch, âm thanh của anh rất nhỏ, mỗi chữ đều trĩu nặng tâm sự.
Thời Cẩn nói: "Anh sợ chữa khỏi cho em rồi, em sẽ bỏ đi." Vòng tay anh ôm lấy cô càng ngày càng chặt, cả người cô nằm gọn trong lòng anh. Anh tựa cằm vào vai cô, lí nhí nói: "Anh chỉ muốn cả đời giống như bây giờ, một đời ôm lấy em rồi cùng nhau già đi và cùng nhau rời khỏi cõi đời này."
Khương Cửu Sênh hỏi: "Vậy sau này thì sao?"
Thời Cẩn ngừng lại hồi lâu rồi nói: "Sau này anh phát hiện, anh cũng bệnh rồi."
Khi đó họ đã ở cùng nhau được một tháng, anh vừa mới tiếp quản nhà họ Tần không lâu, có lúc sẽ rất bận. Những lúc anh không có nhà, cô sẽ ngồi trên gác lửng đợi anh.
Nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, cô lập tức quay lại: "Anh đã về đấy à."
Anh bước tới bế cô lên, đặt cô xuống ghế nằm: "Bảo bối, sau này đừng ngồi đây đợi anh nữa, sẽ bị nhiễm lạnh đấy."
Có lúc Thời Cẩn sẽ gọi cô là bảo bối, giống như mẹ cô vậy, vừa thân mật vừa dịu dàng. Anh nói bởi vì cô đã không còn người thân nào nữa, vậy nên, anh càng phải thương cô nhiều hơn.
Cô mỉm cười, anh cũng là một thanh niên mà giọng điệu cứ như ông cụ non vậy.
"Không đợi anh thì em biết làm gì bây giờ." Cô đột nhiên quay sang hỏi anh, "Thời Cẩn, chúng mình nuôi chó được không?"
Anh nghĩ rồi đồng ý với cô: "Được".
Con ngươi đen xám của cô rạng rỡ lên một chút.
"Em thích giống chó nào?"
Cô trả lời rất nhanh: "Phốc sóc, em thích chó phốc sóc."
Vài ngày sau, anh ôm về một chú chó phốc sóc màu trắng, còn khá nhỏ, tròn vo rất đáng yêu. Sênh Sênh rất thích nó, còn đặt tên cho nó là Khương Bác Mỹ.
Ban đầu, Khương Bác Mỹ rất nghe lời, cũng rất hiền lành, nhưng về sau, có thể do bị nhốt lâu ngày trong nhà, không có ánh nắng, cũng không có người, nó dần dần trở nên cáu kỉnh.
Cho đến khi chú chó phốc sóc đó cắn vào tay cô đến mức máu thịt lẫn lộn hòa vào nhau.
Sức khỏe cô không tốt, cộng thêm những phiền muộn sau này còn phát sinh thêm chứng chán ăn cho nên khả năng miễn dịch rất kém, vết thương bị nhiễm khuẩn, bệnh suốt mấy ngày liền, luôn trong trạng thái hốt hoảng.
Lúc cô tỉnh lại đã không còn nhìn thấy chú chó đó nữa rồi, gác lửng chỉ còn lại một mình cô, yên tĩnh đến lạ.
Cô hỏi anh: "Thời Cẩn, Bác Mỹ đâu?" Cô đứng trên cầu thang nhìn xuống lầu: "Tại sao em không nhìn thấy nó?"
Anh im lặng một hồi rồi nói với cô: "Nó chết rồi."
Cô đã đoán ra trong những ngày cô bị bệnh, tâm trạng của Thời Cẩn không tốt, rất nóng nảy, có hôm trong đêm mê man tỉnh dậy, cô nhìn thấy anh ngồi ở đầu giường, đồng tử đỏ thẫm hệt như màu máu. Chắc anh sợ làm kinh động đến cô nên đã cố gắng kìm nén cảm xúc, nhưng cô vẫn nhìn thấy sự âm độc và tàn nhẫn trong ánh mắt của anh. Cô không hề biết, lúc tức giận Thời Cẩn thật giống như long trời lở đất vậy.
Cô nhìn anh thăm dò, cuối cùng cũng quyết định hỏi: "Anh đã giết nó à?"
Thời Cẩn không phủ nhận: "Nó đã cắn em mà."
Cô không hỏi thêm gì nữa, đêm hôm ấy, cô liên tục gặp ác mộng, mơ thấy rất nhiều máu, mơ thấy phòng hoa của nhà họ Ôn, còn mơ thấy cha mẹ cô nằm trên sàn nhà toàn thân nhuốm máu….
Về sau, người của Tần Minh Lập xông vào ngôi nhà, có người nhìn thấy mặt cô, anh liền bắn vào chân của người ấy, sàn nhà khắp nơi đều là máu.
Cô nghe thấy tiếng kêu cứu mạng, rõ ràng cô đang rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng lết từng bước một tiến về phía anh.
"Anh có thể không giết người không?"
"Không được." Nòng súng đã nhắm thẳng vào đầu người đàn ông đó, ngón tay đặt ở cò súng hoàn toàn không do dự, "Sênh Sênh, hắn đã nhìn thấy mặt em rồi, hắn buộc phải chết."
"Thời Cẩn."
Cô giơ tay giữ chặt tay anh, toàn thân run rẩy: "Em sợ lắm."
"Anh đừng giết người."
"Đừng giống như em."
Anh giơ tay che mắt cô, ngón tay bóp cò.
"Pằng!"
Kỹ thuật bắn súng của Thời Cẩn rất tốt, vừa nhanh vừa chuẩn xác, năm anh mười hai tuổi, cả nhà họ Tần đã không có ai có thể đấu lại với anh, nhưng phát súng ấy, chệch rồi.
Anh không giết người đàn ông ấy, vì cô khóc không ngừng.
Đúng vậy, cô chỉ mới mười sáu tuổi, cô đáng được sống trong chốn yên bình hơn thế, vậy mà giờ đây cô lại cùng anh đối mặt với gió tanh mưa máu.
Cô không trách anh, nhưng vẫn thường xuyên nằm mơ, đang ngủ say đột nhiên khóc đến tỉnh giấc, rồi ôm chặt lấy anh, run lên bần bật, anh hốt hoảng bàng hoàng, không ngừng vỗ về cô, không ngừng nhận lỗi.
"Sênh Sênh, em đừng sợ."
"Sau này anh sẽ không thế nữa."
"Anh nghe em hết, không phạm phải sai lầm nữa."
"Em đừng khóc nữa có được không?"
"Anh không làm hại ai, anh sẽ không làm hại ai nữa hết…."
Cô vừa khóc vừa gọi tên anh: "Thời Cẩn."
"Anh đây, anh ở đây."
Anh quỳ trước cô, ngẩng đầu nhìn cô.
Comments