Editor: Nguyetmai
Một hôm, nhà họ Tần có khách, Thời Cẩn không có ở nhà nhỏ, cô làm vỡ bát, lén lút giấu những mảnh vỡ đi. Đợi bà Khương đi rót nước cho cô, cô mới tự cứa vào tay mình.
Chỉ có điều đã lâu rồi cô chưa ăn gì nên cơ thể không còn sức lực nữa, vết thương cũng không sâu lắm.
Thời Cẩn gần như trở nên điên cuồng, tất cả đồ đạc trong nhà nhỏ đều bị anh chuyển hết đi, chỉ còn lại chiếc giường đã được mài bằng tất cả góc cạnh. Về sau, cô còn không xuống khỏi giường nữa, chỉ nằm dài ở đó, tinh thần ngày càng yếu ớt.
Cô nằm đó, không động đậy, thân hình nhỏ bé rúm ró lại.
"Thời Cẩn."
"Ừ."
Cô hoảng hốt, đôi mắt lại mở to, âm thanh rất nhẹ giống như nói mê sảng vậy: "Em muốn về nhà."
"Thời Cẩn, anh đưa em về đi."
"Em nhớ mẹ lắm rồi."
Thời Cẩn nắm chặt tay cô, quỳ xuống hôn lên môi cô, nhỏ giọng van nài: "Sênh Sênh, chúng ta không đi đâu cả, em ở đây với anh đi được không?"
Cô giật mình bừng tỉnh, đồng tử giãn ra: "Ồ, em nhớ ra rồi." Cô ngước nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm một mình, "Mẹ đã không còn, em không quay về được nữa rồi."
"Sênh Sênh, em không cần anh nữa sao?" Giọng nói của anh hơi run rẩy.
Cô quay đầu nhìn anh, ánh mắt trống rỗng, đồng tử giống như ngọc lưu ly đã bám đầy bụi bặm, không còn một chút ánh sáng nào, đờ đẫn thẫn thờ. Tim cô càng đập mạnh hơn, cô nhìn anh rất lâu mới mở miệng nói.
"Thời Cẩn."
Âm thanh khàn đặc, yếu ớt không còn tí sức lực nào.
Cô nói: "Sau này anh đừng dùng bạo lực được không? Em sợ có người tìm anh báo thù."
Không đợi câu trả lời, cô tiếp tục nói giống như là đang trăn trối vậy, từng câu từng câu rất chậm rãi, giọng nói rất nhỏ nghe như tiếng muỗi vậy.
"Anh cũng đừng hay tức giận, anh cười lên sẽ đẹp hơn nhiều."
"Anh đừng hút thuốc, cũng đừng có sinh bệnh."
"Anh thông minh như thế, sau này trưởng thành có thể làm bác sĩ, em thích bác sĩ mặc áo blouse trắng lắm. Nếu anh làm bác sĩ thì em không lo anh luôn bị thương nữa."
Cô dường như mệt lắm rồi, hơi thở rất yếu. Dừng lại hồi lâu, Khương Cửu Sênh mới dùng tay vuốt nhẹ lên gương mặt anh: "Em hy vọng anh có thể sống một cuộc sống bình thường, dưới gối không cần phải đặt một khẩu súng nữa."
Hóa ra cô đang giao phó hậu sự à.
Thời Cẩn ôm chặt lấy cô, chỉ muốn khảm cô vào xương cốt mình.
Anh tựa vào vai cô, những giọt nước mắt nóng hổi đang lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, rơi xuống gáy cô: "Anh xin em," Anh nghẹn ngào, "Đừng bỏ anh lại."
Anh lại khóc rồi.
Thời Cẩn từng nói với cô, từ lúc mẹ mất, anh không còn rơi bất cứ giọt nước mắt nào nữa. Tám năm nay, máu anh có thể chảy nhưng tuyệt nhiên không có nước mắt rơi.
Cô lại nhìn thấy hai lần rồi, đều là vì cô.
Từ đó về sau, anh bên cô một bước không rời.
Cô không còn nghĩ đến việc tự sát, bởi vì không cần thiết nữa rồi, cô đã không ăn nổi thứ gì nữa, đến uống nước còn nôn ra ngoài. Cô biết có rất nhiều y bác sĩ đến đây nhưng cô nhìn không rõ, cũng không nghe được gì, không biết họ nói với Thời Cẩn những gì mà khiến anh rất tức giận đuổi hết họ ra ngoài.
Cô vô cùng hoảng hốt, cơ hồ nghe thấy tiếng Thời Cẩn đang gọi mình, giống như mắc bệnh tâm thần vậy.
"Khương Cửu Sênh."
Anh ôm chặt lấy eo cô, tiếng nói như gào thét bên tai cô: "Em nghe rõ cho anh đây," Giọng anh bỗng như không còn chút sức lực nào sau khi đã dốc hết sức bình sinh vậy, "Nếu em mà chết thì anh cũng sẽ chết theo em."
Giọng nói trĩu nặng, càng về sau thì càng không nghe thấy âm thanh gì nữa, yết hầu như bị bóp chặt, anh thở hổn hển rất nặng nề.
Rất lâu sau, Thời Cẩn mới lại nó: "Nếu em chết đi, anh sẽ chỉ sống thêm một ngày để lo liệu hậu sự cho em, sau đó anh sẽ chết cùng em."
Thời điểm ấy, Thời Cẩn mới mười tám tuổi, năm tháng đẹp đẽ nhất của đời người.
***
Khương Cửu Sênh cúi đầu, nước mắt thấm ướt đẫm quần áo của Thời Cẩn, chất giọng khàn đặc của rượu và thuốc lá cộng thêm âm mũi nghẹn ngào.
Cô trầm giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Nhớ tới đây, dù Thời Cẩn đã kể xong rồi nhưng rất lâu sau tinh thần anh vẫn chưa bình thường trở lại được. Anh nhẹ nhàng dùng lực, ôm cô chặt hơn, cảm xúc trong lòng vẫn khó an ổn được, thì ra tám năm trôi qua, nỗi khiếp sợ trong anh vẫn còn đó.
Bởi vì suýt chút nữa đã mất đi nên chỉ cần nhớ lại tim sẽ đau đớn, sẽ sợ hãi.
Anh im lặng chốc lát, đồng tử vẫn còn ánh lên vẻ thê lương chưa dứt: "Chờ đến lúc em khỏe lên, anh đã chuẩn bị mọi thủ tục đưa em ra nước ngoài, cách xa nhà họ Tần một chút." Anh cúi đầu, hôn lên đôi mắt đỏ ửng của cô, "Nhưng trên đường đến sân bay lại xảy ra tai nạn giao thông."
Cô ngẩng đầu: "Là tai nạn sao?"
"Không phải." Thời Cẩn ngừng lại rồi nói, "Là Tần Hành."
Bởi vì người kế nhiệm của nhà họ Tần không được phép có điểm yếu, Tần Hành một mực không chịu buông tha cho cô.
"Chỉ có điều, anh đã biết trước kế hoạch của ông ta liền tương kế tựu kế mượn cơ hội này giúp em thoát thân, anh chỉ không ngờ rằng Tần Hành là người tuyệt tình đến thế. Ông ta cố tình gây ra tai nạn giao thông liên hoàn làm bị thương rất nhiều người, trong đó có hai mẹ con đã chết ngay tại hiện trường."
Khương Cửu Sênh rất nhanh đã nghĩ ra được: "Người con gái đã chết ấy bị đổi thân phận với em phải không?"
Thật là thông minh.
Thời Cẩn gật đầu: "Nếu biết em còn sống thì nhà họ Tần sẽ không chịu bỏ qua."
Anh ngụy tạo thi thể để cô kim thiền thoát xác, sau đó đưa cô về ở tại nhà bà Khương.
Anh chặt ngón tay út của Tần Minh Lập, kiên quyết rời khỏi nhà họ Tần, đi đến Yale học y và nuôi một chú chó phốc sóc, biến thành một quý ông lịch lãm lương thiện.
Anh dùng thời gian tám năm để một lần nữa đứng trước mặt cô, trở thành hình dáng mà cô yêu thích.
Anh nói rất nhiều rất nhiều điều. Cô lắng nghe rất lâu, lông mày chau lại mỗi lúc một chặt. Dường như có rất nhiều thứ bị xáo trộn trong đầu cô giống như bão táp mưa sa đang ùn ùn kéo tới, cuồn cuộn không ngừng nhưng lại không thành mạch hay bất cứ quy luật nào, xoay vòng như một đống hỗn độn.
Rất lâu sau, cô hỏi Thời Cẩn, "Vết sẹo trên người em từ đâu ra vậy? Em đã từng hỏi bác sĩ, nó không phải do tai nạn giao thông."
"Là khối u lành tính, trước khi đến nhà họ Tần em đã làm phẫu thuật, bởi vì để lại sẹo, em nói không đẹp nên kiên quyết bảo anh đưa đi xăm hình." Thời Cẩn nắm lấy tay cô đặt lên bên bụng phải của mình, "Của anh cũng là xăm vào lúc đó, hình dạng giống y hệt của em."
"Thời Cẩn."
"Ừ."
Cô do dự hồi lâu, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt Thời Cẩn: "Em bị mất trí nhớ không phải vì tai nạn giao thông đúng không anh?"
Lần trước khi Thường Minh thôi miên cô đã từng nói, trong ý thức của cô ấy xuất hiện ám hiệu thôi miên.
Hoặc là, có liên quan đến bệnh tình của cô.
Thời Cẩn trầm ngâm một chút rồi nói: "Là thôi miên." Anh dựa vào vai cô, âm thanh khàn và nhỏ, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô, kèm theo hơi thở hơi nặng nề: "Anh sợ em tự sát, nếu thêm một lần nữa thì có lẽ anh sẽ phát điên thật mất."
Quả nhiên.
Đúng như dự đoán của cô, xác suất chữa trị được căn bệnh trầm cảm nghiêm trọng này rất nhỏ, trừ khi kiên quyết đến cùng. Thôi miên ký ức mặc dù mạo hiểm nhưng trong thời gian ngắn thì nó là phương pháp hiệu quả nhất. Lúc đó, cô đã có xu hướng tự sát, Thời Cẩn căn bản không đợi được nữa, chỉ có thể chọn theo hướng đó.
Chẳng trách cô lại quên sạch sẽ đến vậy.
Khương Cửu Sênh đứng dậy, nhìn về phía căn nhà nhỏ, chăm chú rất lâu mới dời bước chân đi.
Thời Cẩn không một chút do dự kéo cô lại.
"Sênh Sênh," Anh lắc đầu, ánh mắt như cầu khẩn, "Đừng đi vào đó."
Cô không hề thu chân lại, nhìn về phía ấy như có điều suy nghĩ.
Anh kéo lấy cổ tay cô, trời lạnh đêm đông nhưng lòng bàn tay anh lại đổ mồ hôi. Anh ghìm giọng xuống, thấp đến mức như đang lẩm bẩm: "Anh sợ em sẽ nhớ lại."
Sợ cô sinh bệnh, sợ cô giống như dáng vẻ của tám năm về trước.
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu, đồng tử đen nhánh, long lanh đến mức kinh ngạc, giống như ánh sáng xuất hiện đầy lùi mây mù sau cơn mưa vậy.
"Thời Cẩn," Giọng nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt của Khương Cửu Sênh vô thức nhìn sang, vừa lướt qua cánh cửa ra vào thì dừng lại, "Lúc trước chỗ này từng đặt một chiếc xích đu đúng không anh?"
Vừa nghe thấy vậy, thần sắc của Thời Cẩn lập tức trở nên căng thẳng: "Sênh Sênh, em đã nhớ lại điều gì rồi?"
Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó, như cố gắng nhớ lại, nhưng trong não bộ dường như có nghìn tơ vạn sợi đang lôi đang kéo dây thần kinh của cô, chỉ cần dùng chút lực dây kéo sẽ càng căng hơn. Thân thể cô nghiêng ngả đến vài lần, cơ hồ đến đứng cũng không vững.
Thời Cẩn giữ chặt cô, cánh tay ôm lấy eo cô bất giác càng siết chặt hơn, "Sênh Sênh, đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ bất cứ điều gì nữa." Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, đến mức mất cả khống chế, "Chúng ta đi thôi, ngay bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Cô đứng im tại chỗ, không thu lại bước chân đã đặt trên ngưỡng cửa: "Thời Cẩn."
Thời Cẩn cắt ngang: "Anh xin em đấy, Sênh Sênh."
Cô cứng họng, không nói được lời nào, bởi vì chưa bao giờ cô nhìn thấy anh lo lắng sợ hãi như lúc này giống như dốc toàn lực trong bước đường cùng vậy.
"Sênh Sênh à,"
Từ đầu đến cuối anh đều nắm chặt lấy tay cô, dùng lực mạnh đến mức có cảm giác sắp gãy đến nơi: "Em còn nhớ những lời anh từng nói với em ở Salton không?"
Cô vẫn nhớ như in.
Anh từng nói: "Trên thế giới này có hai người anh vĩnh viễn không thể chữa trị, cho dù y thuật cao siêu đến mức nào cũng không được, một là bản thân anh, người còn lại, chính là em."
"Vì thế, em phải khỏe mạnh bình an, không được sinh bệnh hay bị thương nữa."
Anh sợ rồi, trong mắt tràn ngập những nỗi sợ hãi không tên, là sự nơm nớp lo sợ khi mất đi rồi có lại được. Con người ta thường chỉ nhìn thấy một khía cạnh và bị khuất lấp bởi những khía cạnh khác, như thể đang đứng trên vực thẳm, như thể đang bước trên mặt tấm băng mỏng manh vậy.
Đôi mắt đẹp đẽ đến vậy, giống như những ngôi sao băng lấp lánh rơi xuống Trái đất.
Trái tim Khương Cửu Sênh dường như bị thứ gì đó đập mạnh vào, đau đến mức khó chịu, cô gật đầu: "Vâng, chúng rời khỏi đây thôi anh."
Phòng khách nhà họ Tần.
Bà Ba của nhà họ Tần đã trở về rồi.
"Bà chủ." Người hầu tiến đến, đón lấy áo khoác ngoài của cô ta.
Theo nguyên tắc, nhà họ Tần chỉ có hai bà chủ, họ đều được viết tên trên gia phả nên ở trong nhà này họ đều được coi là vợ cả, là Bà Cả Trương Thị và bà Hai Vân Thị. Còn bà Ba, vốn chỉ là người phụ nữ bên ngoài của Tần Hành, tên thật là Tô Phục. Năm nay cô ta tầm ba mươi tuổi, vô cùng trẻ trung, ở bên Tần Hành đã hơn mười năm nay. Ở nhà họ Tần, trừ cô Bảy Tần Tiêu Dật ra, thì cô ta là người phụ nữ duy nhất có cổ phần, đồng thời cũng được Tần Hành rất tin tưởng. Cô ta hiện đang là MC trên chương trình tin tức Trung ương.
Tô Phục vừa bước vào nhà vừa hỏi: "Tôi nhìn thấy nhà nhỏ sáng đèn, là ai đang ở đó vậy?"
Ở nhà họ Tần, chỉ cần nhắc đến nhà nhỏ là biết ngay đang nói đến chỗ nào.
Người hầu kính cẩn đáp lời: "Là cậu Sáu về rồi ạ."
Tô Phục dừng bước quay đầu: "Một mình à?"
Tô Phục dù đã khoảng ba mươi nhưng nhìn vẫn rất trẻ trung, diện mạo hài hòa, hốc mắt sâu, hơi giống con lai, xinh đẹp mà không hoa lệ, đồng tử màu trà nhạt, đuôi mắt dài mang theo vài phần hoang dã.
Thái độ của người hầu rất kính cẩn, không dám ngẩng lên chỉ cúi đầu trả lời: "Còn mang theo một cô gái trở về ạ."
Tô Phục hơi nhau mày: "Cô ra ngoài trước đi."
"Vâng."
Cô ta đứng dậy mở cửa sổ đúng hướng đối diện với nhà nhỏ, nheo mắt nhìn sang, như cười mà không cười lẩm bẩm: "Tám năm rồi, cuối cùng cũng đã trở về rồi."
Trời đêm ảm đạm, mặt trăng ẩn mình sau những tầng mây.
Rời khỏi nhà nhỏ, Thời Cẩn đưa Khương Cửu Sênh quay về dãy nhà phía Tây – phòng trong cùng tầng hai. Nó được trang trí đơn giản với ba gam màu đen xám trắng.
Khương Cửu Sênh nhìn xung quanh một vòng: "Đây là căn phòng trước kia anh ở đúng không?"
"Ừ." Thời Cẩn đóng cửa lại, kéo cô vào phòng.
Căn phòng rất lớn nhưng đồ đạc lại rất ít. Chỉ có hai cái tủ, một cái giá trưng bày mô hình súng ống các loại, một cái bàn học, không có bất cứ đồ đạc nào khác nữa.
Khương Cửu Sênh bước đến bên bàn, cầm bức ảnh duy nhất ở đó lên hỏi Thời Cẩn: "Đây là lúc anh bao nhiêu tuổi vậy?"
Hiển nhiên, anh không thích giữ ảnh kỷ niệm, cả căn phòng lớn chỉ có đúng một bức với khung ảnh màu trắng. Nó đã hơi cũ, cậu bé trong bức ảnh không biểu lộ cảm xúc nhiều, chỉ nổi bật lên cặp mắt giống như ánh sáng phản chiếu từ hạt lưu ly vậy.
Người thiếu niên tuấn tú, răng trắng môi đỏ.
Thời Cẩn nói: "Mười bốn tuổi."
Thì ra Thời Cẩn lúc mười bốn tuổi đã có diện mạo đẹp đẽ đến vậy rồi.
Khương Cửu Sênh dùng hai tay ôm lấy chiếc khung ảnh: "Em có thể mang bức ảnh này về nhà không?"
Thời Cẩn gật đầu, cả đêm nhăn trán nhau mày cuối cùng cũng thả lỏng được một chút: "Đương nhiên có thể, đồ đạc của anh, em đều có quyền quyết định."
Cô cười nhẹ, giơ tấm ảnh lên cho anh nhìn: "Tại sao lúc ấy anh lại đội mũ cử nhân vậy?"
Thời Cẩn kéo tay cô, ngồi xuống giường: "Ảnh chụp khi anh tốt nghiệp đại học."
Khương Cửu Sênh không thốt nên lời.
Mười bốn tuổi đã tốt nghiệp đại học, bác sĩ Thời của cô tài giỏi ghê.
Thời Cẩn thấy biểu cảm sửng sốt của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, chậm rãi kể cho cô nghe: "Mười tám tuổi anh đã hoàn thành khóa học tiến sĩ ngành công thương, sau đó mới chuyển sang y khoa, học ba năm thì bắt đầu mổ chính."
Người bình thường từ lúc học lý thuyết đến khi cầm được dao mổ chính ước chừng phải cần đến hơn mười năm.
Bác sĩ Thời nhà cô quả đúng là thiên tài.
Cô đưa mắt nhìn anh, có ý trêu chọc: "Anh thông minh như thế còn đến nhà em học thêm làm gì?"
Thời Cần hỏi lại: "Em nói xem?"
Comments