Editor: Nguyetmai
Thôi được rồi, lý do này thẳng thắn thật, đúng là phong cách của Khương Cửu Sênh.
Mạc Băng đã hiểu, cô nói ra dự định của mình: "Điểm xuất phát của cô tốt, nền tảng fan cũng tốt, chị sẽ cân nhắc đến phim điện ảnh, còn phim truyền hình thì thôi vậy, chờ đến mấy năm cũng không có lấy một bộ phim truyền hình trong nước cho ra hồn."
Khương Cửu Sênh tiếp tục day ấn đường: "Chị quyết định thế nào cũng được."
Mạc Băng kết thúc chủ đề nói chuyện, quan sát cô rồi nói: "Trạng thái của cô hình như không ổn lắm thì phải."
Khương Cửu Sênh không thể phủ nhận: "Có lẽ phải nhờ chị hẹn với bác sĩ Thường giúp em."
Khương Cửu Sênh không cần đến tư vấn tâm lý từ khá lâu rồi, đặc biệt từ sau khi ở bên Thời Cẩn, cô hầu như không dùng đến thuốc ngủ nữa, thậm chí gần như cai thuốc lá rồi.
Mạc Băng nhìn khoảng xanh đen dưới mắt cô, chắc mấy ngày rồi cô ấy chưa được ngủ ngon: "Có chuyện gì khó chịu trong lòng à?"
Khương Cửu Sênh trầm ngâm giây lát, hỏi Mạc Băng trước: "Lát nữa chị có thời gian không?"
Có chuyện cần nói, xem ra vấn đề không nhỏ.
"Có." Mạc Băng ngồi ở phía còn lại của sofa, gác chân lên, chuẩn bị chăm chú lắng nghe.
Khương Cửu Sênh lấy từ tủ trà xuống một bao thuốc, châm lửa, rít mạnh một hơi: "Em và Thời Cẩn quen biết nhau từ tám năm trước rồi."
***
Tầng thứ mười tám của tòa nhà công ty truyền thông Thiên Vũ là phòng làm việc của Vũ Văn Xung Phong.
Thư ký Hồ Minh Vũ đẩy cửa bước vào.
"Anh Phong," giọng điệu anh ta gấp gáp, "Điều tra ra manh mối của vụ án đó rồi."
Vũ Văn Xung Phong dừng bút, ngẩng đầu lên: "Nói."
"Vụ án nhà họ Ôn năm đó bị ém đi, cho nên lúc trước không điều tra ra. Em xác nhận rồi, không phải nhà họ Ôn." Hồ Minh Vũ đưa tập tài liệu đã sắp xếp xong cho Vũ Văn Xung Phong rồi mới tiếp tục nói: "Đã tìm ra luật sư trong phiên tòa đầu tiên. Trong án mạng nhà họ Ôn có hai nạn nhân, là ba mẹ ruột của cô Khương."
Anh ta đã điều tra chuyện này suốt ba tháng, vốn chỉ là điều tra thân thế của Khương Cửu Sênh, nhưng càng đi sâu càng phát hiện ra nhiều chuyện hơn, không chỉ nhà họ Ôn, mà ngay cả nhà họ Tần cũng dính líu trong đó.
Vũ Văn Xung Phong im lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Lúc đó cô ấy không ở hiện trường à?"
Cô ấy ở đây, hiển nhiên là Khương Cửu Sênh.
"Không rõ lắm." Hồ Minh Vũ không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, bổ sung thêm: "Không có nhân chứng ở hiện trường vụ án. Sau khi hai người họ bị sát hại, cô Khương được cậu sáu nhà họ Tần dẫn đi, không ai biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì ở nhà họ Ôn cả."
Nhưng ít nhất xác nhận được một chuyện, lúc đó cậu Sáu nhà họ Tần và Khương Cửu Sênh đã quen biết nhau rồi.
"Còn hung thủ thì sao?"
"Là một kẻ trộm." Hồ Minh Vũ lật đến một trang trong tập tài liệu, "Lúc đó hung khí và vết máu phía cảnh sát tìm thấy trong túi của hắn hoàn toàn phù hợp, hơn nữa hắn cũng để lại dấu chân ở hiện trường. Phía cảnh sát đã khởi tố tội giết người, nhưng luật sư của tên trộm đó lại bào chữa thành tội đột nhập và trộm cắp, bởi vì trên hung khí không hề có bất kì dấu vân tay nào, điểm nghi vấn này có lợi cho bị cáo."
Bởi vì hiện trường vụ án là nhà họ Ôn, nên lúc đó đã gây ra sự chấn động rất lớn, chỉ có điều là sau đó tin tức đã bị phong tỏa, những người từng tiếp xúc với vụ án, nếu không kín miệng như bưng thì cũng đã biệt tăm biệt tích.
Vũ Văn Xung Phong chăm chú nhìn bức ảnh của kẻ phạm tội trên tài liệu, là một người đàn ông trẻ tuổi. Anh ta hỏi: "Phán quyết của tòa án thế nào?"
"Ở phiên tòa đầu tiên phạm nhân bị kết tội giết người, nhưng có một chuyện rất kỳ lạ, lúc đầu tên trộm đó không chịu nhận tội, vụ án cũng tồn tại rất nhiều điểm nghi vấn, nhưng cuối cùng bị cáo lại không kháng cáo, bị tuyên thẳng án tù chung thân. Luật sư phụ trách vụ này nói, nếu tiếp tục phiên tòa thứ hai, sẽ có cơ hội lật lại bản án." Hồ Minh Vũ nghỉ lấy hơi rồi nói tiếp, "Chuyện sau đó thì không điều tra được nữa, có điều, lúc cô Khương ở nhà họ Tần chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó. Sau khi cô ấy mất tích, cậu Sáu chặt mất ngón tay của Tần Minh Lập, rời khỏi nhà họ Tần, tám năm rồi vẫn chưa từng trở về."
Liên hệ tất cả bằng chứng lại với nhau, quả thật có rất nhiều điểm nghi vấn, Hồ Minh Vũ cảm thấy người có thể giải đáp tất cả nghi vấn trong vụ án này vẫn là Khương Cửu Sênh. Nếu tên trộm ấy không phải hung thủ, vậy thì hung thủ rất có thể là... nghĩ kĩ lại thì thấy thật đáng sợ.
Vũ Văn Xung Phong nhíu chặt mày hồi lâu mới lên tiếng hỏi: "Thường Minh thì sao, điều tra được gì rồi?"
"Cô Khương từng mắc bệnh trầm cảm, hơn nữa rất có khả năng đã từng làm thôi miên ký ức."
Mọi chuyện giống như lăn quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn, không cần nghĩ cũng biết phạm vi dính líu rộng như thế nào.
Vũ Văn Xung Phong lật xem từ đầu đến cuối tài liệu một lần nữa rồi đóng lại, sau khi suy nghĩ kĩ càng, anh ta nói: "Nếu cô ấy có hỏi đến, cậu cứ nói là không điều tra được gì hết."
Có lẽ là vì lo lắng cho Khương Cửu Sênh, bác sĩ Thường đã chẩn đoán tỷ lệ tái phát bệnh trầm cảm rất cao, chẳng trách Vũ Văn Xung Phong giấu, cậu Sáu nhà họ Tần cũng giấu.
Hồ Minh Vũ hiểu ý, ra khỏi phòng làm việc.
Vũ Văn Xung Phong ngồi một lúc, lại lật mở tài liệu, thất thần nhìn bức ảnh lúc nhỏ của Khương Cửu Sênh rất lâu, rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Khương Cửu Sênh.
"Sênh Sênh."
"Vâng?" Giọng cô hơi khàn.
Vũ Văn Xung Phong không nói gì cả.
Đợi một lúc lâu cũng không thấy anh ta lên tiếng, Khương Cửu Sênh hỏi: "Sao vậy?"
"Quên rồi." Vũ Văn Xung Phong lấy thuốc và bật lửa trong ngăn kéo ra, rút một điếu, kẹp giữa hai ngón tay, thái độ có vẻ thờ ơ, "Tôi quên mất muốn nói gì với em rồi."
Khương Cửu Sênh cũng không hỏi nữa, cô tiếp lời của anh: "Tôi thì có chuyện muốn nói đây."
"Chuyện gì?" Anh ngậm điếu thuốc, châm lửa lên.
Ngữ điệu của cô rất bình thản, giọng nói bị nén lại giống như ép ra từ sâu trong cổ họng vậy: "Rất có khả năng ba mẹ tôi đều không còn trên đời nữa rồi."
Động tác châm thuốc của anh ta khựng lại, ngọn lửa phản chiếu nhảy múa trong đáy mắt, hồi lâu sau, bật lửa vừa tắt, anh ta bèn hỏi: "Không điều tra nữa à?"
"Không." Cô kiên quyết, "Tôi muốn biết nguyên nhân họ qua đời."
Thời Cẩn sẽ không nói cho cô biết. Trạng thái tinh thần của cô không tốt lắm, Thời Cẩn ném chuột sợ vỡ bình, anh có nhiều lo lắng và e ngại, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể không quan tâm, không thể nhìn như không thấy.
Vũ Văn Xung Phong trầm mặc, châm lại thuốc rồi hít một hơi: "Lúc em ở nhà họ Tần có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Nhớ ra một vài chuyện." Cô chỉ nói lướt qua, không nói rõ.
Anh ta cũng không hỏi nữa, nghịch bật lửa trong tay, gõ từng tiếng đứt quãng xuống gạt tàn: "Tôi sẽ điều tra giúp em, đừng ép bản thân quá."
"Ừ." Khương Cửu Sênh bỗng hỏi, "Anh đang hút thuốc à?"
Động tác gạt tàn thuốc của Vũ Văn Xung Phong khựng lại, anh thở ra một vòng khói, nửa như cười nửa như không: "Sao em biết?"
Cô nói: "Lúc hút thuốc tôi cũng thích gõ gạt tàn."
Thói quen của anh và cô rất giống nhau, thích bật lửa có bánh răng, thích gạt tàn bằng thủy tinh, thích cách hút hại phổi nhất, thích dòng thuốc lá nặng nhất.
Đương nhiên là giống rồi, anh học theo cô mà, anh không cố ý, nhưng không hiểu sao lại nhớ hết.
Giọng điệu cô biếng nhác, có vẻ mệt mỏi: "Hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu."
Giọng cô khàn khàn, nghe là biết vừa mới hút thuốc.
Vũ Văn Xung Phong cảm thấy buồn cười, phản bác cô: "Muốn quản tôi thì đợi em cai thuốc xong đi." Nói xong liền muốn cúp máy.
"Anh Vũ Văn."
Anh ta lại đặt điện thoại về bên tai, ừ một tiếng.
Khương Cửu Sênh thấp giọng nói một câu: "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Nếu cô không nói, chắc anh cũng không nhớ ra hôm nay sinh nhật mình. Đôi mày giãn ra, anh ta ném cho cô hai chữ: "Quà đâu?"
Khương Cửu Sênh nói: "Tôi có mấy vị kẹo cai thuốc ngon lắm."
Vũ Văn Xung Phong thẳng thừng cúp máy, dập điếu thuốc trong tay, lúc này mới phát hiện trong điện thoại có hai tin nhắn chưa đọc.
Một tin là của em gái anh Vũ Văn Thính ở nước ngoài xa xôi gửi tới, đoạn thu âm dài năm mươi giây, con bé nói một đống lời chúc phúc bằng tốc độ rất nhanh, tin còn lại là của Tạ Đãng, chỉ có một câu ngắn gọn: "Tối nay tôi tới chỗ anh."
Tên nhóc thô lỗ, tùy tiện này!
Vũ Văn Xung Phong gửi lại một sticker "cút", gửi xong, anh ta gọi đến phòng ban chủ tịch: "Giúp tôi hủy bỏ lịch trình tối nay."
Khoảng mười phút sau, trợ lý Tiểu Kiều của Khương Cửu Sênh, mang kẹo cai thuốc đến, ngoài ra còn có chai rượu và một tấm thiệp.
Trên thiệp chỉ viết ba chữ: "Gửi Vũ Văn."
Không có chữ ký, kiểu chữ Khải ngay ngắn, là nét chữ của Khương Cửu Sênh. Chữ của cô trước giờ vẫn rất đẹp, giống chữ in, cho dù là ký tên, cũng không hề rườm rà, nét chữ vẫn đơn giản, thẳng tắp.
Trên chai rượu có khắc chữ, là một lời chúc đơn giản và ngày tháng.
Đây là rượu vang cô tự ủ, mỗi năm đến sinh nhật anh ta, cô đều tặng một chai, độ cồn rất thấp, vị ngọt thanh được pha chế theo sở thích của anh, nhưng anh ta chưa từng uống. Tạ Đãng đã dòm ngó mấy lần, anh cũng không để cậu ta uống.
Vũ Văn Xung Phong đặt tấm thiệp vào trong ngăn kéo dưới cùng rồi ngẩng đầu hỏi: "Cô đi theo Khương Cửu Sênh bao lâu rồi?"
Tiểu Kiều khép nép đứng qua một bên, nhỏ giọng đáp: "Sắp một năm rồi ạ."
"Tốt nghiệp khoa Luật của Đại học Giang Bắc à?" Anh hỏi với giọng điệu thờ ơ.
Cô gật đầu, nói vâng.
"Nghiên cứu sinh mà làm trợ lý nghệ sĩ thì hơi đáng tiếc nhỉ," Vũ Văn Xung Phong dựa lưng vào ghế xoay, ngẩng cằm lên, "Có nghĩ đến đổi việc không?"
Vẻ mặt Tiểu Kiều lập tức trở nên căng thẳng: "Em rất thích chị Sênh, không muốn đổi việc ạ." Trả lời xong, cô ta bẽn lẽn cúi đầu, dáng vẻ vâng lời, đôi mắt hạnh tròn, sáng ngời có thần.
Vũ Văn Xung Phong nhìn cô ta một thoáng rồi nói: "Cô có thể ra ngoài được rồi."
Tiểu Kiều đáp vâng, ngoan ngoãn đi ra ngoài, khép cửa lại.
Một cơn gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, thổi lật tập giấy trắng trên bàn, loạt xoạt dừng lại trên một trang giấy, giấy trắng mực đen, ở góc trên bên phải dán một bức ảnh.
Tội phạm đột nhập, cướp của giết người: Trần Kiệt.
Trong bức ảnh màu, người đàn ông có đôi mắt hạnh, mắt tròn có thần, ánh mắt sáng ngời.
Trước và sau Tết Nguyên Đán, công việc của Khương Cửu Sênh rất nhiều, gần đây cô lại hay mất ngủ nên gầy đi trông thấy. Thời Cẩn nghĩ đủ cách nấu cho cô các món ăn bổ dưỡng, nhưng cô không muốn ăn nên ăn rất ít, quá nửa đều chui vào bụng của Khương Bác Mỹ cả, mới có bốn năm ngày mà Khương Bác Mỹ đã béo lên một vòng, tỉa lông xong trông cứ như quả cầu vậy, cuộn lại là lăn được.
Sau bữa sáng, Mạc Băng gọi người mang đến mấy bộ váy dạ hội.
Khương Cửu Sênh ướm thử trước gương, ngước lên nhìn Thời Cẩn trong gương: "Cái nào đẹp?"
Ý kiến của anh là: "Màu đen."
Đó là một chiếc xường xám, dài đến gót chân, đường viền và cổ áo thêu hoa văn dây leo màu xanh, đơn giản nền nã, cô cầm trong tay, ướm đi ướm lại trước gương.
Thời Cẩn ôm lấy cô từ phía sau, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt cô trong gương: "Đêm hội từ thiện Berrytor à?"
Cô hơi quay đầu lại: "Sao anh biết?"
Người khởi xướng đêm hội minh tinh từ thiện Berrytor là một tờ tạp chí thời trang, tính đến nay đã tổ chức liên tục bảy năm, số tiền quyên góp được rất nhiều, được người trong giới đánh giá rất cao, mời nghệ sĩ của cả ba lĩnh vực điện ảnh, truyền hình, âm nhạc. Hai năm liên tiếp Khương Cửu Sênh vì vấn đề thời gian nên không thể tham dự.
Năm nay, chủ biên Ngôn Hạ của Berrytor đã gửi thiếp mời tới tay Mạc Băng từ hai tháng trước.
Nhưng Khương Cửu Sênh chỉ nói với Thời Cẩn là đi ra ngoài chứ không nói lịch trình cụ thể.
Thời Cẩn chậm rãi nói bên tai cô: "Địa điểm tổ chức là câu lạc bộ dưới trướng của Tần thị, ban tổ chức có gửi thiếp mời cho anh."
Khương Cửu Sênh đã hiểu.
Tin tức truyền đi nhanh thật, chuyện cậu Sáu nhà họ Tần kế thừa khách sạn Tần thị đã không còn là bí mật gì ở trong giới thượng lưu nữa, tất nhiên có không ít người người muốn nịnh bợ anh.
Cô đặt chiếc xường xám xuống, xoay người lại hỏi: "Vậy anh có đi không?"
"Buổi chiều có một cuộc phẫu thuật gấp, sau đó anh có hẹn với quản lý cao cấp của khách sạn để bàn giao công việc." Thời Cẩn cảm thấy rất tiếc, "Xin lỗi, anh không thể cùng em đi thảm đỏ được."
"Không sao." Khương Cửu Sênh vòng tay ôm eo anh, "Ở đó sẽ có rất nhiều phương tiện truyền thông, anh không đến cũng tốt, em không muốn để họ chụp hình anh."
Cô không muốn truyền thông chụp hình anh, cũng không muốn công khai ảnh của anh, cho dù đám người trên mạng không có ý dòm ngó thì cô cũng không muốn họ nhìn ảnh của Thời Cẩn mà mặc sức suy đoán và tưởng tượng.
Cô chỉ muốn giấu anh đi, đến nhìn cũng không cho họ nhìn.
Trước đây cô không hề nhận ra mình lại nhỏ nhen như vậy.
Thời Cẩn khẽ cười, nói anh biết rồi, sẽ không cho họ chụp. Cô hài lòng ôm lấy cổ anh, kiễng chân lên hôn anh.
"Sênh Sênh," Thời Cẩn vịn eo cô, cúi đầu, trong mắt chứa cả biển sao trời. Lúc nhìn cô, ánh mắt anh sâu thăm thẳm, anh nói, anh chưa từng được thấy cô mặc xường xám.
Đương nhiên chưa từng thấy rồi, xưa nay cô luôn ăn mặc thoải mái, lại còn hát nhạc Rock, cho dù tham gia chương trình, cũng là phong cách khí khái gọn gàng, trong tủ quần áo nhiều nhất cũng chỉ là áo hoodie và quần jean.
Comments