Editor: Nguyetmai
Nhân hậu và lương thiện là những ấn tượng sâu sắc Khương Cửu Sênh để lại cho cô, thế nên cô thích cô ấy.
Đàm Mặc Bảo đi ra khỏi phòng bệnh, tìm chỗ ngồi xuống, rút điện thoại ra.
Người tình bí mật của Sênh gia 010: "Khương Cửu Sênh là tốt nhất, không ai được phản đối."
Phía dưới đoạn post weibo của cô lập tức có rất nhiều cú đêm vào bình luận.
"Khương Cửu Sênh là chồng tôi, không ai được phản đối."
"Mấy người chê Sênh gia nhà tôi bị tự vả vào mặt có đau không?"
"Mấy người nói Sênh gia nhà tôi giẫm vào váy người khác sao không hót nữa đi, có biết thể diện là gì không? Nói cho các người biết, nếu đúng là Sênh gia giẫm thì cô ấy đã nói sự thật trên đài rồi, có hiểu tinh thần rock luôn đường hoàng chính trực không hả?"
"Đoạn xé váy đó đậm chất bạn trai đúng không? Cảm giác lại bị Sênh gia bẻ cong thêm một chút rồi."
"Lúc đó bao nhiêu người có mặt, nhưng chỉ có một mình Sênh gia tiến lên lấy quần áo che cho Trình Lăng Tố thôi."
"Thế nên tôi mới thích Khương Cửu Sênh."
"..."
Trưa ngày hôm sau.
Tiêu Dật vừa ăn trưa xong, từ xa đã nhìn thấy Đàm Hoàn Hề đang đi đi lại lại bên ngoài văn phòng khoa Ngoại Tim mạch, liền tiến lên gọi "Cô Đàm".
Đối phương gật đầu, hỏi vẻ hơi ngần ngừ: "Bác sĩ Thời có ở trong đó không?"
Đang là giờ nghỉ trưa, Tiêu Dật đáp: "Có."
Đàm Hoàn Hề suy nghĩ một thoáng rồi đưa tay gõ cửa.
Tiêu Dật vội lên tiếng ngăn lại: "Xin lỗi cô Đàm, không hẹn trước thì không được tự ý ra vào văn phòng của bác sĩ." Lời nguyên bản của bác sĩ Thời là không được cho người không liên quan ra vào.
Tất nhiên Tiêu Dật biết bác sĩ Thời nói ai, nhưng lời nguyên bản nghe ác quá, bản thân cậu nghe còn không chịu được.
Đàm Hoàn Hề nghe vậy thì xám mặt, cắn môi, bàn tay buông thõng bên người cuộn lại thành nắm đấm thật chặt.
Cạch...
Cửa mở. Thời Cẩn bước ra, liếc một cái rồi không nói không rằng đi thẳng.
Đàm Hoàn Hề gọi anh lại: "Thời Cẩn."
Thời Cẩn dừng bước: "Nếu muốn hỏi về bệnh của cô, mời cô tìm bác sĩ Thôi ở khoa Ngoại Tim mạch."
Ánh mắt anh nhìn cô ta xa cách như nhìn người xa lạ.
Đàm Hoàn Hề mở miệng, chật vật cất tiếng: "Tôi không hỏi chuyện này."
Thời Cẩn hơi nheo mắt, đáy mắt phẳng lặng như mặt giếng cổ: "Tôi không có vấn đề cá nhân gì với cô, những chuyện khác thì, xin lỗi, tôi chẳng có gì để nói với cô cả."
Lúc nào anh cũng như vậy, đối với ai cũng lịch sự lễ phép nhưng không bao giờ mang chút nào tình cảm cá nhân, khắc chế lạnh nhạt đến tột bậc.
"Tôi chỉ hỏi một câu thôi," Cô ta nén cảm giác thất vọng và không cam tâm trong lòng, cố ra vẻ bình thản, "Vì sao anh không đồng ý làm bác sĩ điều trị chính cho tôi?"
Thời Cẩn cau mày, có vẻ không muốn trả lời. Hồi lâu sau anh mới nói: "Vì bạn gái tôi là Khương Cửu Sênh."
Cho nên không cần hỏi nguyên nhân, không cần biết đúng sai, thích thì thích ghét thì ghét.
Đàm Hoàn Hề ngồi thụp xuống đất, cười mãi rồi nước mắt tràn đầy mặt.
Cuối tuần, Mạc Băng hẹn bác sĩ tâm lý cho Khương Cửu Sênh. Thời Cẩn đi cùng cô.
Phòng tư vấn Hồng Kiều nằm trên tầng mười tám của tòa nhà Tú Phong. Ngoài cửa phòng khám gần ban công nhất có treo biển Thường Minh.
Khương Cửu Sênh không mở cửa mà ngoái lại nhìn Thời Cẩn.
Anh nắm tay cô không rời: "Anh vào với em."
Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Anh ở bên cạnh làm em bị phân tâm."
Thời Cẩn nhíu mày, không yên tâm.
Cô khẽ trấn an anh: "Anh đừng lo, chỉ là kiểm tra tâm lý bình thường thôi."
Mặc dù không yên tâm nhưng Thời Cẩn cũng không bác được quyết định của cô. Anh nhíu mày thật chặt nhưng vẫn chiều theo ý cô: "Anh chờ em ở ngoài."
Khương Cửu Sênh hôn anh một cái, rồi đẩy cửa bước vào phòng tư vấn,
Cô đóng cửa lại, cười nhẹ: "Lâu lắm không gặp bác sĩ Thường."
Thường Minh ngồi trên ghế làm việc, ra hiệu cho cô: "Ngồi đi."
Cô ngồi xuống.
Thường Minh xếp tập tài liệu trong tay lại, chỉnh đồng hồ tính giờ về 0, xoay ngược chiếc đồng hồ cát trên bàn lại. Tất cả đều là thói quen nghề nghiệp của anh ta.
Anh ta đẩy gọng kính: "Tôi tưởng cô không cần đến nữa."
Khương Cửu Sênh giải thích đơn giản: "Xảy ra chút chuyện."
Thường Minh cũng đoán được ít nhiều. Lần trước cô ấy cùng người của sở cảnh sát đến làm thôi miên đã tìm được manh mối rồi, nói chung đã tìm ra được nguyên nhân mất ngủ của cô.
"Cô muốn hỏi chuyện thôi miên?" Thường Minh hỏi thẳng.
"Đúng."
Anh ta suy nghĩ một lúc, đóng nắp chiếc bút máy trên tay lại, hờ hững gõ mặt bàn: "Tôi không khuyên cô dùng thôi miên để tìm lại ký ức. Trạng thái tinh thần của cô không được tốt lắm, chắc cô cũng biết mình có tiền sử bị trầm cảm. Nếu đoạn ký ức đó có tác động mạnh lên tâm lý của cô thì tỉ lệ tái phát bệnh sẽ tăng cao."
Khương Cửu Sênh im lặng nghe anh ta nói, không trả lời.
Thường Minh ngừng một lát, giọng nói đã trở nên hòa hoãn hơn: "Đó chỉ là lời khuyên từ góc độ chuyên môn của tôi, nhưng nếu cô kiên quyết thì tôi chỉ có thể đề nghị cô chờ đến khi không cần phải dùng đến thuốc ngủ nữa."
Anh ta đã điều trị tâm lý cho Khương Cửu Sênh mấy năm nay, nắm tương đối vững tình trạng của cô.
Cô suy nghĩ rồi nói: "Trong thời gian ngắn chắc sẽ không được." Lại cười nói, "Dù sao tôi vẫn ham sống lắm." Bản thân cô cũng biết trạng thái của mình không tốt lắm, suy nghĩ quá nhiều. Chuyện tám năm trước phải từ từ.
Quả nhiên là Khương Cửu Sênh, luôn luôn lý trí.
Thường Minh lấy bệnh án của cô ra, mở nắp bút, hỏi: "Gần đây cô mất ngủ nghiêm trọng à?"
"Vâng, liều thuốc lúc trước kê không còn tác dụng mấy nữa." Cô đã lén Thời Cẩn uống thuốc ngủ mấy lần, nhưng hiệu quả không tốt lắm, giấc ngủ rất nông, có khi cả đêm vẫn không ngủ được, cũng chẳng biết đang nghĩ gì, tóm lại suy nghĩ trong đầu loạn lên hết.
Thường Minh trầm ngâm suy nghĩ: "Có khi phải đổi thuốc cho cô rồi."
Khương Cửu Sênh gật đầu.
Anh ta tùy tiện hỏi một câu: "Ngoài ra bạn trai cô thì sao?"
"Ở ngoài kia."
Thường Minh nói một cách tự nhiên: "Chứng mất ngủ của cô phải điều trị kết hợp thuốc, trong một khoảng thời gian ngắn hai người không phù hợp để có con."
Khương Cửu Sênh cười khổ, bác sĩ Thời nhà cô căn bản không muốn có con.
Anh ta đặt bút xuống, nói: "Làm bài trắc nghiệm tâm lý trước đã nhé."
Cô nói được, và thêm một yêu cầu: "Anh có thể giữ bí mật nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta với bạn trai tôi không?" Quan điểm của cô và Thời Cẩn về việc phục hồi trí nhớ không giống nhau, mặc dù đã hoãn việc này lại nhưng không có nghĩa là hai người không có xung đột.
Thời Cẩn không đồng ý để cô nhớ lại, nhưng cô không thể cứ mịt mù như thế mãi. Anh lo lắng cho cô, nhưng nguyên nhân cô kiên quyết đến cùng là mẹ cô. Không có ai đúng ai sai, cũng chẳng cần xung khắc như lửa với nước, đều nhượng bộ nhưng cũng đều kiên quyết.
"Nếu cô yêu cầu," Thường Minh nói, "Tất nhiên là được."
Khoảng hai giờ sau Khương Cửu Sênh mới bước ra khỏi phòng tư vấn.
Thời Cẩn đứng ngồi không yên. Cửa vừa mở, anh lập tức đi đến trước mặt cô: "Sao lại lâu thế?"
"Em ngủ một giấc." Cô khoác tay anh, "Cùng em đi lấy thuốc nhé."
Anh muốn nói, nhưng nhìn đôi mắt mệt mỏi của cô, rốt cuộc lại không nói gì cả.
Lấy thuốc xong, vừa đi ra khỏi thang máy dẫn xuống bãi giữ xe ngầm, đôi mắt Thời Cẩn bỗng sầm xuống. Anh đã nhìn thấy thuốc của cô.
"Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh ngước lên nhìn đôi mắt đen kịt của anh: "Sao thế?"
Thời Cẩn nắm chặt chiếc túi đựng thuốc: "Sênh Sênh, đây là thuốc chống trầm cảm." Tám năm trước cô đã từng dùng loại thuốc này, làm sao anh không nhận ra cho được.
Anh nhìn cô chằm chằm, trán đổ mồ hôi, thần kinh căng cứng.
Khương Cửu Sênh lập tức trấn an anh: "Chỉ để dự phòng thôi, em không sao." Sợ anh không tin, cô đảm bảo với anh, "Nếu có chuyện gì thật nhất định em sẽ nói với anh."
Thời Cẩn mất một lúc mới nén được sự lo lắng bất an xuống, ôm chặt cô: "Sau này anh đi cùng em vào phòng tư vấn."
Ngữ khí không cho phép phản đối, anh rất kiên quyết.
"Vâng." Khương Cửu Sênh vỗ lưng anh, dỗ cho anh yên tâm.
Thời Cẩn dắt cô lên xe, thắt dây an toàn cho cô.
"Sênh Sênh."
"Dạ?"
Thời Cẩn không nói gì nữa, chống tay lên ghế nhoài qua hôn cô, dường như có phần ám ảnh, hôn từ trán cô xuống, phủ khắp mọi nơi trên mặt cô.
Anh nhìn cô, ánh mắt tràn ngập yêu thương.
Khương Cửu Sênh bị anh làm cho phát ngứa, muốn tránh nhưng lại bị Thời Cẩn giữ chặt. Anh vùi đầu vào cổ cô hôn, thế nào cũng không chịu thôi. Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Thời Cẩn, anh thế này giống Bác Mỹ cực."
Thời Cẩn đang trồng dâu tây: "..."
Anh ngẩng lên, cắn mạnh vào cổ cô một cái.
Bữa tối hôm đó ăn ở ngoài, tầm chín giờ tối Khương Cửu Sênh mới về đến nhà. Vừa đến nơi Mạc Băng đã gọi điện thoại đến.
"Cảnh cô và Thời Cẩn hôn nhau ở bãi giữ xe đã bị chụp lại rồi."
Khương Cửu Sênh bình thản: "Ồ."
Thế thôi à?
Cư dân mạng đang sôi sục cả lên kia, phản ứng của cô có vẻ bình tĩnh quá.
Mạc Băng cũng không nói nữa, chỉ nhắc: "Sau này chú ý hơn nhé."
Khương Cửu Sênh bình thản nói: "Vâng, sau này em sẽ đóng cửa kính trước."
"..."
Mạc Băng bị câu trả lời của cô chọc cho bật cười, đúng là bó tay với cô: "Không chờ về đến nhà rồi hôn được à?" Sao cứ phải ở chỗ khiến người ta liên tưởng như bãi giữ xe chứ!
Phải biết quan điểm và giới hạn của cư dân mạng bây giờ đã thoáng như thế nào!
Khương Cửu Sênh rất thong thả phản đối: "Chúng em là người yêu, không cần phải vụng trộm."
Mạc Băng không biết nói gì nữa.
"Mạc Băng," Khương Cửu Sênh bỗng nghiêm túc, "Em muốn nghỉ lễ sớm."
Còn chưa đầy một tháng nữa là Tết rồi. Đối với các nghệ sĩ, đặc biệt là các ca sĩ, đây là lúc nhiều chương trình nhất.
Mạc Băng không phản đối: "Chị cũng định như vậy. Chị đã từ chối hết lời mời tham dự tiệc cuối năm cho cô, yên ổn đón Tết là được rồi." Gần đây trạng thái của Khương Cửu Sênh không tốt lắm, hơi áp lực quá, cần phải xả hơi.
"Chị thì sao?" Khương Cửu Sênh lại hỏi.
"Bộ phim của Lâm An Chi là hàng Tết, phải ra nước ngoài quảng bá. Chị cũng không về quê, sau Tết ba mẹ chị sẽ đến ở cùng một thời gian." Mạc Băng ngừng một hồi lâu mới nói tiếp, "Sênh Sênh, chị muốn ổn định."
Cô hỏi: "Ý chị là?"
Mạc Băng trả lời: "Kết hôn, sinh con."
Ừ, như thế cũng được. Mạc Băng cũng không còn trẻ nữa, chờ bộ phim của Lâm An Chi lên rạp, chuyển ngành làm ổn ổn rồi, anh chỉ thiếu một giải thưởng nữa, cũng chẳng có lý do gì để giấu Mạc Băng đi nữa rồi.
Mạc Băng từng nói với Khương Cửu Sênh là chị ấy định hai mươi lăm tuổi kết hôn, hai mươi sáu tuổi sinh con, nhưng rốt cuộc đều không thành hiện thực. Khi chị ấy hai mươi lăm tuổi, Lâm An Chi nhận được giải thưởng điện ảnh đầu tiên. Năm chị hai mươi sáu tuổi, Mạc Băng đã đóng băng trứng. Bây giờ chị hai mươi tám tuổi rồi, cũng đã đến lúc biến những cảm xúc oanh liệt thành cuộc sống bình thản rồi.
Kết hôn, sinh con.
Comments