Editor: Nguyetmai
Ôn Thư Hoa tức giận: "Rốt cuộc con đang định làm trò gì hả? Vì sao con phải nhốt em trai con?"
Người làm mẹ như bà càng lúc càng không hiểu nổi con gái của mình. Đang yên đang lành lại cứ nhất định phải làm tiệc sinh nhật này nọ, bây giờ khách khứa cũng đã đến hết rồi, nhưng lại khăng khăng cố chấp nhốt Cẩm Vũ ở trong phòng.
"Tối nay có nhiều người tới đây như vậy, con sợ Cẩm Vũ sẽ sợ người lạ mà."
Ôn Thư Hoa hoàn toàn không chấp nhận lời giải thích này, bà ta tức giận hầm hầm: "Vậy cũng đâu cần phải nhốt nó lại, mẹ không quan tâm con muốn làm cái trò gì, nhưng em trai con là ranh giới cuối cùng của mẹ, đừng có ý định gì với nó."
Ôn Thi Hảo vội vàng trấn an: "Mẹ à, mẹ yên tâm đi! Cẩm Vũ là em trai ruột của con mà, con còn có thể hại nó được sao." Ôn Thư Hoa còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị con gái chuyển đề tài, "Hôm nay có rất nhiều đối tác kinh doanh của ngân hàng chúng ta tới đây, một mình con tiếp đãi không xuể, mẹ giúp con tiếp đãi khách khứa trước đi."
Ôn Thư Hoa nửa tin nửa ngờ, nhưng nói cho cùng thì cũng là con gái ruột của mình, nên bà cũng yên tâm: "Chậm nhất là hai mươi phút nữa phải mở cửa cho Cẩm Vũ."
Ôn Thi Hảo thề hứa son sắt, cam đoan: "Không cần tới hai mươi phút, đợi thêm một chút nữa thôi."
Lúc này Ôn Thư Hoa mới không nói thêm gì nữa. Bà gọi người làm mang khăn choàng vai ra, chỉnh lại quần áo cho gọn gàng rồi ra khỏi biệt thự. Ôn Thi Hảo không lập tức đuổi theo mà xoay người đi lên lầu hai.
Đến gần, có thể nghe thấy tiếng đập phá.
Ôn Thi Hảo đi tới trước cánh cửa: "Đừng đập phá nữa."
Tiếng động ngừng lại, cửa ra vào vang lên tiếng nói hơi khàn khàn của cậu thiếu niên, câu chữ đơn giản: "Mở cửa."
Ôn Thi Hảo không vội cũng không giận, tâm trạng khá tốt: "Đợi thêm một chút."
Cậu thiếu niên phía sau cửa bỏ ngoài tai, vẫn câu nói đó, vẫn giọng điệu đó: "Mở cửa."
Cô bước tới thêm một bước, không che giấu nổi vẻ dương dương đắc ý trong giọng nói khe khẽ; "Đừng vội, tôi sẽ nhanh chóng để cậu gặp được chị gái của cậu."
Ái chà.
Cô cúi đầu bật cười, đáy mắt bốc lên ánh lửa nôn nóng.
Cộp cộp cộp… Tiếng giày cao gót, càng lúc càng xa.
Cậu thiếu niên sau cánh cửa trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, sau đó buông cái ghế trên tay xuống, xoay người mở cánh cửa đối diện căn phòng ra. Đây là một phòng sách nhỏ xây âm tường, không gian không lớn, bên trong có một cái tủ sách, hai cái bàn học, trên mặt bàn có ba cái máy tính.
Cậu ngồi xuống, mở máy chủ ra, có một bảng ký tự nhảy ra trên màn hình, tất cả đều là mật mã, cậu đặt ngón tay lên bàn phím màu đen, gõ cực nhanh.
Hoàng hôn, mặt trời đã lặn về phía Tây.
Thời Cẩn nhận được một tin nhắn, đến từ một số xa lạ, nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ:
"Đến nhà họ Ôn."
Thời Cẩn lập tức bấm số điện thoại của Tần Trung: "Đi kiểm tra thông tin chuyến bay của Sênh Sênh nhà tôi." Gần như quát lên, "Lập tức."
Tần Trung không dám chậm trễ, lập tức đi điều tra.
Không tới ba phút, Tần Trung gọi điện thoại lại, nói thẳng kết quả: "Cô Khương đã đổi chuyến bay ở Phong Thành, không bay tới Giang Bắc nữa, bây giờ đang ở Vân Thành."
Vân Thành, chỉ có thể là nhà họ Ôn.
Hai đầu lông mày của Thời Cẩn lập tức nhíu lại lộ vẻ âm u: "Đi thu xếp đi, tôi muốn bay tới Vân Thành ngay lập tức."
"Tôi rõ rồi."
Thời Cẩn đứng dậy, cầm áo khoác đi ra khỏi văn phòng.
Đúng lúc này, phó giám đốc Tiêu cầm bản dự án tới đại sảnh của khách sạn. Gõ cửa xong, cửa vừa mở ra đã nhìn thấy ngay khuôn mặt anh tuấn khiến trời đất khó dung của ông chủ lớn: "Tổng giám đốc Thời, đây là tài liệu cần chữ ký của ngài..."
Thời Cẩn ngước mắt: "Tránh ra."
Ánh mắt vừa chạm nhau, toàn thân phó giám đốc Tiêu chấn động… Làm sao bây giờ? Chân anh ta đột nhiên run lên, anh ta run rẩy một hồi, rồi mới chậm chạp dịch bước nhường đường.
Một lúc lâu sau, không khí vẫn lạnh lùng như cũ.
Phó giám đốc Tiêu há miệng thở dốc một hơi. Không biết vì sao anh ta lại có loại cảm giác rùng mình như sống sót sau tai nạn vậy chứ. Anh ta lén lút quay đầu lại quan sát, chỉ thấy ông chủ bước đi rất vội, vừa đi vừa cúi đầu nói chuyện điện thoại.
"Sênh Sênh, em đang ở đâu?"
Ồ, phó giám đốc Tiêu hiểu rồi, giận dữ vì người đẹp ấy mà, chậc chậc chậc, cái sát khí này.
Vân Thành, nhà họ Ôn.
Lúc Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại của Thời Cẩn thì ban nhạc đang diễn tấu. Do bên tai ồn ào nên nghe không rõ lắm, cô liền đi ra xa đám đông, tìm một chỗ yên tĩnh.
Cô trả lời Thời Cẩn: "Em đang ở nhà họ Ôn."
Thời Cẩn nói nhanh gần như không cần suy nghĩ: "Lập tức rời khỏi đó."
Giọng điệu vô cùng kiên quyết, không cho phép cô từ chối, không có đường thương lượng, càng giống như là mệnh lệnh.
Phản ứng của anh dường như hơi quá khích.
Khương Cửu Sênh không lập tức trả lời anh, mà hỏi lại: "Lý do là gì?"
Thời Cẩn lại trầm mặc, rất lâu sau, anh hạ giọng mềm nhũn: "Sênh Sênh, em hãy nghe lời anh, ra ngoài trước đi, có được không? Anh sẽ đi tìm em ngay bây giờ, em ra ngoài chờ anh đi."
Anh vẫn không hề nhắc tới lý do, chọn cách lấp liếm.
Thật ra thì Khương Cửu Sênh cũng đã mơ hồ đoán được. Chuyện mà Thời Cẩn trăm phương nghìn kế muốn giấu cô, có lẽ chính là việc Ôn Thi Hảo từng bước dẫn dụ cô tới đây, muốn cho cô biết rõ những nút thắt kia.
Cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cho nên, cô đã tới nhà họ Ôn.
"Thời Cẩn, sao anh phải kiêng kỵ nhà họ Ôn?" Khương Cửu Sênh dừng lại một lát, "Là vì thân thế của em sao?"
Trong giấc mơ của cô, có một cậu thiếu niên, cô gọi cậu là Cá Vàng nhỏ. Cẩm Vũ cũng có chị gái, tên là Khương Cửu Sênh. Sao có thể đều là chuyện trùng hợp được chứ?
Thời Cẩn đột nhiên trầm mặc.
Rất lâu sau đó: "Sênh Sênh à..."
Lời của Thời Cẩn vừa vang lên, thì Khương Cửu Sênh bị va mạnh từ phía sau lưng. Điện thoại trượt xuống khỏi tay, rơi vào trong hồ phun nước kêu "ầm" một tiếng. Màn hình lóe sáng một cái ánh lên mặt nước, rồi hoàn toàn tối đen.
Khương Cửu Sênh quay đầu lại, đối mặt là người phụ nữ có đôi mắt mỉm cười.
Người phụ nữ ấy hơi gầy, mặt trái xoan, mắt to, mặc váy cúp ngực dài quét đất, cũng khá xinh đẹp, cô ta nhún vai nói: "Xin lỗi."
Chỉ ném một câu xin lỗi như vậy, sau đó trực tiếp xoay người rời đi.
Cố ý cũng rõ ràng quá rồi đấy, nếu là bình thường thì cô cũng rộng lượng coi như không có gì, nhưng lại cứ cố tình tới gây sự vào lúc này.
"Tôi không nhận lời xin lỗi của cô." Ánh mắt Khương Cửu Sênh trở nên lạnh lùng, "Nhặt lên."
Giọng điệu không cho phép cãi lại.
Người phụ nữ dừng bước, ôm tay liếc nhìn Khương Cửu Sênh, dường như rất bất mãn. Thái độ của cô ta vô cùng kiêu căng: "Cái cô này bị làm sao vậy? Chỉ sơ ý thôi mà. Có cần phải nói chuyện ngoa ngoắt như vậy không?"
Khương Cửu Sênh chậm rãi hỏi: "Đường rộng như vậy, cô xác định là cô sơ ý à?"
Đối phương nhíu mày: "Không thì sao chứ?"
"Được, coi như là cô sơ ý."
Khương Cửu Sênh vừa dứt lời, người phụ nữ liền không kiên nhẫn quay đầu bước đi.
Rất phách lối.
Con người cô ấy à, không thích tính toán quá nhiều, nhưng nếu đã ghi nợ, vậy thì phải trả lại cả vốn lẫn lời.
Khương Cửu Sênh không nhanh không chậm nhấc chân lên, mũi giày cao gót dừng lại trên làn váy của người phụ nữ: "Nhưng tôi có nói là sẽ không tính toán à?"
Người phụ nữ bị kéo váy nên hơi lảo đảo, lập tức thẹn quá hóa giận: "Vậy cô muốn thế nào?"
"Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao?" Khương Cửu Sênh không nóng không lạnh, "Nhặt lên."
Người phụ nữ nghe xong thì tức giận thở hổn hển, hai mắt trợn trừng như chuông đồng, giận dữ hét lên: "Cô..."
Khương Cửu Sênh ngắt lời, nói bâng quơ: "Có tính toán hay không là quyền lợi của tôi. Nhưng cô làm rơi đồ của người khác, thì phải nhặt lên và xin lỗi, đây là nghĩa vụ của cô."
Nói chuyện thật không xuôi tai. Người phụ nữ mất kiên nhẫn, lên tiếng mỉa mai một cách ngang ngược vô lý: "Không phải chỉ là một cái điện thoại di động rách nát thôi sao, bao nhiêu tiền, tôi đền là được."
Chắc là cô chiêu của gia đình quyền thế giàu có. Tiêu tiền như nước vậy.
Đáy mắt Khương Cửu Sênh không chút dao động, vẫn điềm nhiên như cũ: "Không cần đền, nhặt lên là được." Giọng điệu thản nhiên, nhưng khí thế bức người.
"Không thể nói lý được mà!"
Người phụ nữ hất mặt bước đi, nhưng vừa mới nhấc chân lên thì vai phải đã bị ấn xuống. Cô ta vùng vẫy hai cái, nhưng vẫn không nhúc nhích được, nên trừng mắt nhìn Khương Cửu Sênh: "Cô..."
Khương Cửu Sênh khống chế một phần lực.
"Á!"
Người phụ nữ hét lên đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đau đến trắng bệch: "Thả... thả tay ra."
Khương Cửu Sênh thả lỏng tay. Cô vận động ngón tay một chút, rồi hơi nheo mắt lười biếng, che đi vẻ lạnh lùng: "Tự cô đi xuống thì còn có thể giữ chút mặt mũi, đừng đợi tôi ra tay."
Người phụ nữ xoa xoa bả vai, khẽ cắn môi: "Xuống thì xuống!"
Cô ta nâng làn váy lên, đi tới bên cạnh hồ phun nước. Đang định xuống nước, thì sau lưng có người lên tiếng ngăn cản: "Không đến nỗi vậy chứ. Chỉ là một cái điện thoại di động thôi mà."
Ánh đèn chiếu xuống mặt đất bị thảm cỏ xanh um che lấp, mờ mờ ảo ảo. Khương Cửu Sênh ngước mắt, thản nhiên đảo mắt qua: "Có liên quan gì tới cô?"
Là Đàm Hoàn Hề. Cô ta mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, vừa quý phái vừa đoan trang: "Cô ấy là bạn của tôi."
À, khó trách.
Khương Cửu Sênh phóng tầm mắt ra xa. Lúc này mới phát hiện, có bóng người đang tới gần, có lẽ là đi theo Đàm Hoàn Hề tới đây xem náo nhiệt.
Đàm Hoàn Hề tới gần, hơi nâng giọng: "Cô ấy cũng không cố ý. Người ta đã xin lỗi rồi, cũng đã đồng ý sẽ bồi thường, trời lạnh như vậy mà cô còn nhất định bắt cô ấy phải xuống nước. Làm vậy có phải là rất không có tình người không?"
Nghe như vậy, ngược lại cô là người nhất quyết không nói lý không chịu buông tha cho người ta. Khương Cửu Sênh không chút hoang mang, chậm rãi hỏi: "Cô nhìn thấy là cô ấy vô ý à?"
Đàm Hoàn Hề ngập ngừng một lát: "Đúng vậy, tôi nhìn thấy."
Khương Cửu Sênh nheo mắt một cái, đáy mắt nổi lên ý cười như có như không, ánh mắt lướt qua Đàm Hoàn Hề: "Cô Ôn à! Nếu như tôi không nhìn lầm, trên cây đèn đường kia có lắp camera giám sát phải không?"
Ôn Thi Hảo đáp: "Đúng vậy."
Cách đây tám năm, nhà họ Ôn đã từng xảy ra án mạng. Sau chuyện này, trong biệt thự nhà họ Ôn đã lắp rất nhiều camera giám sát, gần như là ở khắp các góc, vị trí lắp camera cũng rất khuất. Không ngờ Khương Cửu Sênh có thể nhìn ra được. Tiếp đó, cô ấy đào sẵn một cái hố, ung dung thản nhiên chờ kẻ thích ra vẻ thông minh tự mình nhảy vào hố.
"Có tiện mang ra cho tôi xem lại không?" Khương Cửu Sênh hỏi.
Nhiều người đứng xem như vậy, có thể từ chối được sao: "Đương nhiên là có thể."
Không tới mười phút sau, bảo vệ của nhà họ Ôn liền cầm một chiếc laptop tới. Vừa mở video ra liền nghe thấy hai giọng nữ.
"Đó không phải là Khương Cửu Sênh sao?"
Người mở miệng, chính là người vẫn đang đứng ở bên cạnh hồ phun nước. Là người đẹp danh giá đã va vào Khương Cửu Sênh. Có không ít người nhận ra cô ta, đây là con gái của một vị doanh nhân giàu có ở Giang Bắc. Cô ta họ Hoàng, khuê danh là Mẫn Nhi, là bạn thân của Đàm Hoàn Hề.
"Ừ." Là giọng nói của Đàm Hoàn Hề.
Comments