Translator: Nguyetmai
Mạc Băng uống xong ly rượu, dạ dày lập tức như sông cuộn biển trào. Cô uống vài ngụm nước nóng cũng không nén được cơn buồn nôn, vội vã che miệng chạy ra ngoài.
Trong phòng tiệc, mọi người quay sang nhìn nhau, anh một lời tôi một lời trêu ghẹo.
"Mạc Băng bị sao vậy?"
"Không phải là mang thai chứ?"
"Mạc Băng có bạn trai rồi? Là ai vậy, có thể cua được tam nương liều mạng trong giới của chúng ta."
"Có cũng giấu, đám mấy người quá nhiều chuyện, sao có thể cho mấy người biết được."
"Không phải người trong giới chứ."
"..."
Già trẻ gái trai đều thích hóng chuyện thị phi.
Minh Dao là người duy nhất biết được sự thật, cô cũng không nhiều chuyện, chỉ mỉm cười cắt ngang phỏng đoán của mọi người: "Đừng đoán mò nữa, dạ dày chị Băng không khỏe thôi."
Mạc Băng bấy giờ đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh. Nôn ra cũng tốt, ít nhất sẽ không phải uống rượu nữa.
Nhà vệ sinh tầng trệt nằm trong cùng, đối diện là cửa thoát hiểm đang mở, có giọng nữ phát ra từ khu vực đó, bởi vì xung quanh yên tĩnh nên có thể nghe rõ, phong thanh còn nghe thấy tiếng trả lời.
"An Chi."
Mạc Băng khựng bước, chầm chậm quay đầu nhìn về phía cửa cầu thang đang mở.
Người gọi là ả đàn bà đi giày đỏ mặc váy ngắn công sở, khi ngẩng đầu hiện lên sườn mặt nhu hòa: "An Chi."
Là Ôn Thư Ninh.
Thì ra người phụ nữ tung hoành thương trường này cũng sẽ có một nét nữ tính và quyến rũ như thế.
Cô ta kéo cánh tay người đàn ông, làm nũng: "Ở lại thêm chút nữa không được sao?"
Người đàn ông nghiêm mặt đẩy tay cô ra: "Tôi đã nói trước chỉ ở đến bốn giờ thôi."
Trong mắt Ôn Thư Ninh không giấu nổi mất mát, cô ta buông mi xuống thu lại cảm xúc: "Vậy em tiễn anh."
Đối phương vẫn hững hờ đáp lại: "Không cần."
Nói xong anh quay đầu rời đi.
Tiếng giày cao gót vang trên sàn vô cùng chói tai.
Ôn Thư Ninh đuổi theo kéo tay người đàn ông lại: "Em có đồ muốn đưa cho anh." Cô lấy trong túi đôi khuy áo bằng vàng rồi nói, "Lần trước anh làm rơi trong xe em."
Người đàn ông chần chừ nhận lấy rồi lập tức rời đi.
Ôn Thư Ninh từng nói, đôi khuy áo đó là của bạn trai cô ta, Lâm An Chi cũng có một đôi giống như vậy, thì ra không phải là trùng hợp.
Mạc Băng dựa vào tường, trên trán từng giọt mồ hôi lăn xuống, chân cô mềm nhũn ngồi bệt xuống nền nhà. Cô muốn tiến đến chất vấn, nhưng sao vô dụng thế này, đến đứng còn chẳng vững nổi..
Cộc, cộc, cộc.
Tiếng giày cao gót phảng phất bên tai xa dần, tựa như chiếc búa đóng đinh vào lòng cô.
Mạc Băng lấy điện thoại ra, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngón tay phát run cứng đờ không nghe lời, cô phải nhấn nút mấy lần mới nối máy được.
"Anh ở đâu?" Giọng nói cố gắng kiềm chế, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, cô không nhịn được mà run rẩy.
Giọng Lâm An Chi từ điện thoại truyền đến.
"Anh đang ở tiệc đóng máy." Anh hỏi, "Làm sao vậy em?"
Mạc Băng cắn chặt đôi môi trắng bệch, im lặng thật lâu rồi nói ngắn gọn: "Hôm nay về nhà sớm một chút, em có chuyện muốn nói với anh."
"Anh biết rồi."
Cô cúp máy, thẫn thờ ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, thật lâu sau mới vịn tường đứng dậy, bước chân lảo đảo đi mãi không hết một đoạn đường ngắn. Ngoài cửa sổ là ráng chiều úa vàng, hắt sau lưng cô lưu lại một bóng hình u ám.
Phải mất một lát Mạc Băng mới về tới phòng tiệc.
Minh Dao vừa thấy cô đã biết có vấn đề, sắc mặt Mạc Băng tái nhợt, hai bên mai tóc ướt đẫm mồ hôi, hai chân loạng choạng bước đi không vững. Minh Dao nhanh chân đỡ lấy cô: "Chị Băng, chị sao vậy?"
Mạc Băng lắc đầu không nói lời nào, tay vẫn đè trên bụng.
"Sắc mặt của chị tệ quá." Minh Dao đưa một ly nước ấm cho cô.
Mạc Băng nhận lấy uống một ngụm, môi vẫn không có chút huyết sắc nào, chỉ nói: "Chị phải về trước, thông cáo buổi tối nói chị Đồng đưa em đi."
"Được." Minh Dao vẫn vô cùng lo lắng, "Hay đi bệnh viện xem sao? Chị ra nhiều mồ hôi lắm."
Mạc Băng rũ mắt: "Không sao đâu."
Dưới bãi đỗ xe.
Sau khi mở khóa xe, Lâm An Chi chợt dừng chân quay ngược lại ném đôi khuy áo vào thùng rác rồi trực tiếp trở về, không liếc mắt lấy một lần.
Ôn Thư Ninh đuổi theo phía sau.
"An Chi."
Lâm An Chi quay đầu.
Cô ta chậm rãi bước đến chỗ anh: "Đột nhiên em nhớ đến một việc."
Ánh mắt anh phát lạnh, giọng nói cáu kỉnh mất kiên nhẫn, "Chuyện gì?"
Ôn Thư Ninh thong thả tiến đến, ánh mắt xẹt qua người Lâm An Chi rồi dừng lại ở thùng rác phía xa, bên trong phảng phất ý cười: "Đôi khuy áo anh vừa vứt đi Mạc Băng nhìn thấy rồi."
"Cô còn biết gì nữa?" Anh trừng mắt, gắt gao đề phòng nhìn cô chằm chằm, sâu trong đáy mắt chỉ còn sự thâm trầm lạnh lùng.
Ôn Thư Ninh chớp mắt: "Anh nói Mạc Băng sao?" Âm thanh giày cao gót quẩn quanh, cô ta ung dung đến gần anh, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt Lâm An Chi và đáp, "Biết cô ta vô cùng yêu anh."
Dứt lời đột nhiên Ôn Thư Ninh nhón chân hôn lên môi Lâm An Chi.
Lâm An Chi lập tức bật người né qua một bên.
Tách tách tách.
Máy chụp hình ngoài cửa điên cuồng lóe sáng.
Bảy giờ tối Mạc Băng nhận được điện thoại của Lâm An Chi.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng rát bạc rơi bên thềm cửa sổ, cô bó gối ngồi trên sofa, ánh mắt trống rỗng vô thần.
"Mạc Băng."
Cô không còn sức lực: "Ừ."
Lâm An Chi nói: "Đừng chờ anh, muộn chút nữa anh mới về."
Chỉ thông báo như vậy không giải thích gì thêm, giọng nói nặng trĩu mệt mỏi.
Mạc Băng cũng không hỏi, âm thanh cô nhẹ nhàng không nghe ra được cảm xúc gì: "Muộn là bao lâu?"
Anh nói: "Một tiếng."
"Được."
Lâm An Chi đột nhiên trầm mặc thật lâu, tựa như còn nghìn vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ lưu lại hai chữ: "Chờ anh."
Cô cúp điện thoại, vẫn ngồi trên sofa chờ anh. Nước ấm trên bàn từ từ nguội lạnh. Đồng hồ quả lắc treo ngoài phòng khách từ số bảy đã chuyển sang số tám, cô vẫn đợi, nhưng anh đâu chẳng thấy, thay vào đó là một tít báo về anh.
Ảnh đế Lâm An Chi cùng giám đốc Ôn Thư Ninh của Điện ảnh và Truyền hình Hoa Nạp công khai tình cảm âu yếm.
Cô nở nụ cười, nhìn về phía cửa nhà vẫn luôn yên lặng. Sau đó khoảng mười phút, nữ chính trong scandal xuất hiện trước cửa nhà cô.
Vẫn là bộ đồ buổi chiều, váy đen giày cao gót đỏ, vừa chuyên nghiệp lại vừa mạnh mẽ, nào có giống dáng vẻ yểu điệu mềm mại khi đứng trước mặt Lâm An Chi.
"Cô Mạc." Ánh mắt Ôn Thư Ninh tựa như hai ngọn lửa chăm chú nhìn Mạc Băng.
Thật lạ, vốn nghĩ rằng sẽ cãi vã rất lớn, thế nhưng trong lòng Mạc Băng lại vô cùng bình tĩnh, cô chỉ lạnh lùng nhìn Ôn Thư Ninh: "Cô đến giải thích với tôi?"
Ôn Thư Ninh lắc đầu, vuốt nhẹ sợi tóc nâu xoăn bên tai.
Mạc Băng nở nụ cười buốt giá, khẽ nâng mắt lên: "Vậy cô đến ra oai?"
Ôn Thư Ninh không phủ nhận, dáng người cao ngất đứng chắn trước cửa, khóe mắt nhếch lên vô cùng khí thế: "Tôi và Lâm An Chi đã bên nhau nửa năm."
Thẳng thắn nói ra sự thật.
Mạc Băng khoanh tay, đáy mắt phẳng lặng không dung chứa chút cảm xúc nào: "Rồi sao? Cô muốn nói gì?"
Ôn Thư Ninh trầm mặc một lát rồi hỏi: "Cô có điều kiện gì?" Ánh mắt cô ta rực sáng, thể hiện ro rõ sự kiên định đến cùng, "Chỉ cần cô chia tay với anh ấy, điều kiện gì tôi cũng đáp ứng."
Con giáp thứ mười ba ở thời đại này đều hung hăng ngang ngược vậy sao?
Mạc Băng hé môi nhẹ nhàng nói: "Cút."
Dứt lời cô đóng cửa lại.
"Rầm..."
Sau tiếng đóng cửa cô chết lặng tại chỗ, thẫn thờ vài giây rồi ngồi bệt xuống sàn, khóe mặt đỏ ửng.
Tám giờ rưỡi tối Khương Cửu Sênh có cuộc phỏng vấn, một tháng trước đã hẹn rồi nên cô cũng không muốn thất hứa, bèn đồng ý nhận phỏng vấn ở bệnh viện. Máy ghi hình và đèn sáng đều đã chuẩn bị xong, năm phút nữa bắt đầu quay.
Tạ Đãng bất ngờ đưa máy tính bảng qua: "Sênh Sênh bà xem này."
Bên trong là hình ảnh Lâm An Chi và Ôn Thư Ninh hôn môi ở bãi đỗ xe, công khai tình cảm trông vô cùng chân thực.
Khương Cửu Sênh lập tức rút kim tiêm: "Tạ Đãng lát nữa phỏng vấn cậu nhận giúp tôi."
Tạ Đãng nhìn chằm chằm cánh tay chảy máu của cô, làm càn đến thế là cùng!
Cậu giữ chặt cô lại: "Bà còn đang bệnh đó, không được đi!"
Khương Cửu Sênh ngoái đầu nhìn cậu một cái.
Lại gắt cậu rồi!
Tạ Đãng buông tay, không cam tâm dặn dò một tiếng: "Không phải chuyện của bà, đừng có làm loạn."
Khương Cửu Sênh ừ một tiếng, không đổi đồ bệnh nhân đã cầm luôn áo khoác ra ngoài. Vừa bước đến cửa thì Thời Cẩn tiến vào.
"Thời Cẩn." Khương Cửu Sênh bắt lấy tay anh, "Đưa em qua chỗ Mạc Băng."
Thời Cẩn nhướng mày: "Em còn chưa xuất viện được," Anh nhận lấy áo khoác rồi mặc vào cho cô, sau đó lại hỏi, "Nhất định phải đi sao?"
Khương Cửu Sênh gật đầu: "Nhất định phải đi."
"Được."
Thời Cẩn dắt cô rời khỏi phòng bệnh.
Tạ Đãng buồn bực cào loạn mái tóc xoăn của mình, nói với phóng viên: "Tôi sẽ không nói mấy chuyện nghiêm túc đâu, có vấn đề gì suy nghĩ kĩ rồi hãy hỏi."
Phóng viên câm nín.
Cô chỉ muốn phỏng vấn Sênh gia, nhân tiện chụp hình anh dâu thôi. Cậu Tạ đây náo loạn cái quỷ gì vậy!
Gần chín giờ, ánh trăng mịt mờ, trên phố đâu đâu cũng sáng rực đèn đường, hẳn là một đêm vô cùng náo nhiệt.
"Cộp cộp."
Cửa mở ra, có tiếng bước chân chậm rãi rất nhẹ.
Mạc Băng ngẩng đầu mơ màng, cái gì cũng không thấy rõ.
Tách một tiếng, đèn phòng khách sáng lên, con mắt bị ánh sáng đột ngột rọi vào đau nhức như kim đâm, Mạc Băng khó chịu chớp mắt, sau đó vịn sofa đứng lên.
Cô bước về phía cửa: "Đã về rồi."
Lâm An Chi đi qua cầm dép lê khuỵu gối bên chân cô: "Sao em không đi dép?"
Cô nâng chân lên xỏ dép vào, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy xoáy tóc trên đỉnh đầu của anh. Lâm An Chi cũng không đứng dậy, anh vẫn giữ tư thế đó ngước lên nhìn cô.
Mạc Băng đứng trên cao hỏi anh: "Sao không giải thích gì?"
Anh ngồi trên bàn trà, muốn ôm cô nhưng đột nhiên dừng lại. Anh rụt tay về đặt ở sau lưng, sau đó trả lời bằng chất giọng khàn khàn như đã hút rất nhiều thuốc: "Anh nói em còn tin sao?"
Cô không hề do dự: "Tin."
Lâm An Chi dừng thật lâu mới nói: "Anh không chạm vào cô ta, cũng không yêu cô ta."
Mạc Băng nghe xong đột nhiên bật cười chốc lát rồi lại thu về cảm xúc: "Em cứ nghĩ anh sẽ nói tin tức này là giả."
Đột nhiên anh im lặng né tránh ánh mắt của cô.
Comments