Editor: Nguyetmai
Thời Cẩn từng huấn luyện Khương Bác Mỹ hễ thấy điểm vào môi là được phép cắn người. Nó không hăng tiết, chỉ nghịch ngợm cắn một miếng ngoài da của cô ta.
Tiểu Kiều ôm tay gào thét, ngón tay bị con chó phốc sóc cắn chặt, máu chảy ròng ròng.
Khương Cửu Sênh ngồi xuống: "Được rồi."
"Gâu!"
Khương Bác Mỹ sủa một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ, quệt mõm lên thảm vẻ đầy ghét bỏ.
Có lẽ do công hiệu của thuốc gây ảo giác, Tiểu Kiều hét thảm hai tiếng rồi gục xuống sàn, rên rỉ yếu ớt, ngón tay cô ta loang lổ vết máu, da bị rách lộ rõ máu thịt bên trong.
Không tổn thương tới gân cốt, chỉ chảy chút máu mà thôi.
Khương Cửu Sênh gọi cho phòng bảo vệ: "Phiền các anh gọi giúp một chiếc xe cứu thương." Cô đặt điện thoại xuống, "Bác Mỹ, chúng ta đánh răng thôi."
Khương Bác Mỹ cũng có bệnh cuồng sạch mức độ nhẹ giống ba Thời Cẩn của nó.
Mười phút sau, các bảo vệ tới đưa Tiểu Kiều đi. Ánh đỏ của chấm tròn chợt lóe phía sau chân ghế của bàn trà.
Tiểu Kiều được đưa đến bệnh viện Thiên Bắc - nơi cánh Ngự Cảnh Ngân Loan gần nhất, để cấp cứu. Thời Cẩn để mặc Khương Cửu Sênh xử lý chuyện này, không hề can thiệp, có điều, hiển nhiên anh chưa hài lòng, cảm thấy Bác Mỹ cắn quá nhẹ, nhưng Khương Cửu Sênh chỉ cười nói Bác Mỹ chê bẩn.
Vụ án nhảy lầu ở cao ốc Quảng Phong chỉ mất hai ngày là phá được, không phải vụ phức tạp gì. Trong giới showbiz, nghệ sĩ quèn bị ép lên giường không phải chuyện hiếm lạ, nhưng vì có người tự sát nên dư luận bắt đầu xôn xao, cộng thêm vụ này lại dính líu tới mấy nhân vật lớn trong giới thương nghiệp và chính trị nên mới sôi sùng sục, khiến cả nước đều quan tâm. Bởi thế, không ai dám lạm quyền để mưu lợi riêng, các sếp lớn trong clip bị công khai đều được xử theo pháp luật, người thì bị giáng chức, người thì bị bãi nhiệm.
Tần Minh Lập cũng không ngoại lệ. Anh ta bị tạm giam để điều tra, cổ phần Tần thị do đó giảm mạnh. Trong thời gian điều tra, cậu Sáu nhà họ Tần tiếp quản bộ phận club của Tần thị.
Vào ngày thứ ba, Tiểu Kiều đăng thông báo nói rõ do vi phạm hợp đồng trợ lý nên từ nay cô ta chấm dứt làm việc cho studio của Khương Cửu Sênh. Thông báo vừa đăng lên, cuộc đấu võ mồm giữa các fan bắt đầu.
Công ty thu xếp trợ lý mới cho Khương Cửu Sênh. Đó là một chàng trai hai mươi hai tuổi có khuôn mặt trông như bốn mươi hai tuổi với cái tên rất đặc biệt: Ma Kiến Tiên. Nghe nói khi mang thai cậu, mẹ cậu đã nằm mơ thấy đại tiên nên mới đặt cho cậu cái tên như thế. Ma Kiến Tiên không thích người khác gọi cậu bằng cái tên vừa ẻo lả vừa dị hợm đó nên luôn tự xưng là Tiểu Ma, mọi người cũng gọi cậu như vậy.
Trời đã âm u mấy ngày liền, ban đêm không có lấy một vì sao, bầu trời ngoài cửa sổ như phủ một tấm màn đen thật dày, màu sắc nặng nề ấy khiến người ta hơi ngột ngạt.
Mười hai giờ đêm, ngoài ban công vẫn sáng đèn, một làn khói trắng mỏng manh lượn lờ làm mờ đi đường nét cửa sổ.
Cạch.
Đèn phòng khách đột nhiên bật sáng, Khương Cửu Sênh ngẩng đầu. Lúc nhìn Thời Cẩn, đầu ngón tay của cô vẫn đang kẹp thuốc lá More dành cho nữ, điếu thuốc màu trắng nhỏ dài, phần đuôi lóe lên đốm lửa đỏ và làn khói trắng lượn lờ.
Cô định giấu điếu thuốc trong tay theo bản năng, sau đó chợt sững sờ rồi bật cười.
Giấu gì mà giấu, bị nhìn thấy hết rồi.
Thời Cẩn đi tới, không hề giận cô, có lẽ do ánh đèn đêm dìu dịu nên ánh mắt anh cũng nhuốm sắc dịu dàng: "Tại sao hút thuốc?"
Khương Cửu Sênh mặc đồ ngủ màu đen, do có Cẩm Vũ ở nhà nên cô mặc kiểu rất bảo thủ, chỉ lộ một phần cổ với làn da trắng quá mức, cô nói: "Chợt lên cơn thèm thôi."
Thời Cẩn khẽ cau mày: "Sênh Sênh, em đã hứa với anh là sẽ cai thuốc."
Cô chột dạ: "Đã lâu lắm em không hút rồi."
Chắc cũng gần một tháng cô không chạm vào thuốc lá.
Thời Cẩn mặc cùng kiểu đồ ngủ với cô, cổ áo cởi hai nút và bị bẻ một bên, lộ ra xương quai xanh bên phải, phía trên là vết đỏ nho nhỏ do cô tạo ra cách đây hai tiếng trước.
Như thế trông có chút mùi cấm dục.
Thế mà gương mặt gây họa ấy lại vô cùng nghiêm túc: "Nhưng em vừa mới hút, kiếm củi ba năm thiêu một giờ mất rồi."
Hút thuốc chính là như vậy, thà không đụng chứ đụng vào là cơn nghiện sẽ bị khơi ra.
"Xin lỗi." Cô nhận sai, thái độ tốt.
Thời Cẩn đâu nỡ quở trách. Anh thấy đáy mắt cô đầy vẻ mệt mỏi chán chường thì hoàn toàn không giận nổi, cũng không còn nguyên tắc: "Nếu thật sự không cai được, anh sẽ hút cùng em."
Nếu cô thật muốn buông thả bản thân, anh chỉ có thể buông thả cùng.
Khương Cửu Sênh lắc đầu, không đồng ý: "Qua một thời gian là được, tại dạo này áp lực lớn thôi."
Thời Cẩn sợ cô lạnh, liền ôm cô vào lòng từ phía sau: "Sao thế?"
Cô cụp mắt, hàng mi dài như cánh quạt an tĩnh rủ xuống, cất giọng khẽ khàng: "Sắp mở concert, cũng sắp phát hành đĩa đơn, còn sắp quay phim nữa, quản lý và trợ lý đều đang trong thời gian làm quen công việc nên phiền lòng."
Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân chính.
Cô không dám nhắc mấy câu đó của Tiểu Kiều, cũng không xác định được thật giả. Nếu vụ án mạng ở nhà kính nhà họ Ôn thật sự có ẩn tình, hiển nhiên Thời Cẩn không muốn cô truy cứu, và cũng hiển nhiên nó dính dáng đến cô. Chuyện mà anh không công khai minh bạch chắc chắn có lý do để anh giấu giếm, dù cô hỏi cũng sẽ không nhận được câu trả lời.
Cô sợ bứt dây động rừng, nhưng lại không thể không đếm xỉa, thế nên lòng thấp thỏm bất an.
Thời Cẩn cúi đầu, gác cằm lên vai cô: "Chỉ những chuyện này thôi à?"
Khương Cửu Sênh nghiêng mặt nhìn Thời Cẩn: "Bằng không thì sao?"
Thời Cẩn hôn lên môi cô, nếm thấy vị bạc hà nhàn nhạt, không kìm được lại liếm thêm chút nữa làm cô ngứa, cười né tránh.
"Nếu tính em không hiếu thắng đến vậy, anh có thể khuyên em từ bỏ. Nhưng em lại chưa bao giờ là người bỏ dở giữa chừng, anh cũng không biết nên làm sao với em đây." Thời Cẩn nghiêng đầu, áp môi lên chiếc cổ trắng ngần của cô, giọng trầm thấp, "Sênh Sênh, anh có thể giúp gì cho em?"
Ca hát hay đóng phim đều không phải thứ anh am hiểu.
Khương Cửu Sênh như nghĩ tới điều gì, bèn xuôi theo ý anh: "Cẩm Vũ lại xếp sách trên kệ theo kích thước lớn nhỏ rồi, anh có thể chiều nó không?"
Cẩm Vũ và Thời Cẩn đều là người cố chấp, một người nhất quyết xếp sách theo kích thước từ lớn tới nhỏ, một người nhất quyết xếp sách theo bảng chữ cái abc, sách trên kệ gần như ngày nào cũng bị thay đổi vị trí.
Thời Cẩn không muốn nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Ừ, nghe lời em."
Khương Cửu Sênh rất hài lòng, hôn lên mặt anh một cái, sau đó giơ điếu thuốc giữa ngón tay lên: "Em hút hết điếu này được chứ?"
Thời Cẩn chốc chốc lại hôn lên cổ cô: "Được."
Khương Cửu Sênh đưa điếu thuốc đến bên môi, môi đỏ cắn điếu thuốc trắng theo thói quen, cắn xong cô rít một hơi, không nhả khói ra ngay mà nheo mắt như một con mèo lười biếng, khóe mắt phơn phớt sắc hồng, từng động tác đều toát vẻ tao nhã, thanh cao lạnh lùng quyến rũ.
Môi đỏ khẽ mở, nuốt mây nhả khói, gợi cảm chết người.
Thời Cẩn liếm môi, lại gần điếu thuốc trên tay cô hít sâu một hơi, thuốc lá dành cho nữ không có mùi gì, chỉ có vị bạc hà đượm cơn mát lạnh thấm vào cơ thể.
Anh nâng mặt cô lên, hôn sâu, giữa răng môi vấn vương vị chát nhàn nhạt của thuốc lá.
Đồn cảnh sát Giang Bắc.
Chín giờ hai mươi sáu phút sáng, còn hai mươi phút nữa là đủ ba ngày Tần Minh Lập bị tạm giam.
Tưởng Khải nhìn đồng hồ, gương mặt chữ điền hơi âu sầu: "Còn hai mươi phút nữa là Tần Minh Lập được thả rồi." Hết thời hạn tạm giam là phải thả người.
Mẹ nó! Chẳng muốn thả chút nào!.
Tưởng Khải kéo ghế ngồi xuống, một chân vắt vẻo, một chân nhịp nhịp, tư thế vô cùng thô thiển, tận tình khuyên bảo: "Đội trưởng, đến lúc đó anh nhất định phải nhẫn nhịn, tuyệt đối không được kích động đâu đấy. Nếu anh còn đánh người nữa, nói không chừng anh lại phải đi làm cảnh sát giao thông ở Cửu Lý Đề."
Nhà họ Tần thật đáng hận, tìm một kẻ thế mạng đến dùng kế ve sầu thoát xác.
Tần Minh Lập từ đầu đến cuối luôn giả ngu, trưng bản mặt giả tạo "tôi không biết gì hết". Đã thế nhà họ Tần không biết kiếm đâu ra một giám đốc ngu đến cùng cực, vừa gặp mặt là nước mắt nước mũi ròng ròng nói "Đều do tôi làm, do tôi làm, tôi làm hết, không liên quan gì tới cậu Hai cả, hãy bắt tôi bắt tôi đi, đừng đổ oan cho người tốt…"
Mẹ nó, thằng khùng này diễn xuất không tồi, nước mắt nước mũi đều là hàng thật giá thật.
Lạc đề rồi, Tưởng Khải tiếp tục khuyên đội trưởng Hoắc nhà mình đầy ý tứ sâu xa: "Đội trưởng Lưu nói rồi, phải trông chừng anh, không được để anh bị điều đi Cửu Lý Đề nữa, bằng không sẽ lại có nhiều tài xế nữ mượn cớ phạm luật giao thông, lái xe đến Cửu Lý Đề bao anh mất."
Chó điên họ Hoắc ôm cánh tay như không xương nằm trên ghế làm việc: "…" Anh nhếch mép, cười rất thô bỉ, rất côn đồ, rất nguy hiểm, "Vì an toàn giao thông ở Cửu Lý Đề, ông đây phải nhịn chứ."
Tưởng Khải được đằng chân lân đằng đầu, càng nói càng hăng: "Phải phải, quan trọng nhất là không được để anh đi Cửu Lý Đề chặn mất vận đào hoa của đội giao thông, anh biết Tiểu Thông không? Cậu ta thích cô bé thu ngân cửa hàng tiện lợi ở Cửu Lý Đề, đáng lẽ sắp tán được rồi, đùng một phát anh đến đấy làm cảnh sát giao thông hơn một tháng, cô bé đó liền không để ý Tiểu Thông nữa, còn bảo muốn tìm người như đội trưởng anh vậy."
Đành chịu, nghe nói nhan sắc của đội trưởng hồi ở Đại học Cảnh sát cũng thuộc hàng nam thần, còn là dạng đẳng cấp tượng đài năm mươi năm trước sau không thể vượt qua, không thể sụp đổ.
Khuôn mặt cảnh sát, nụ cười lưu manh, tính cách điên rồ, nói theo lời các chị em thì là khẩu vị mặn. Ôi, kể ra đều là nước mắt đau thương, gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt đó của đội trưởng đã cản không biết bao nhiêu hoa đào của các anh em.
Hoắc Nhất Ninh duỗi một cái chân dài qua: "Hăng lắm hả?" Rồi đạp mạnh, "Cút, nhanh nhanh chút."
Tưởng Khải ôm mông nhảy dựng, cười toét miệng: "Không được, em phải trông chừng anh."
Hoắc Nhất Ninh sờ mái đầu mới cắt, hơi ngứa tay: "Yên tâm, tôi không đánh người."
Còn lâu mới tin!
Mỗi lần biết rõ không đủ chứng cứ nên không thể bắt phạm nhân, có tám trên mười lần là nắm đấm của đội trưởng ngứa ngáy.
"Người nhà họ Tần, có đánh cũng vô dụng," Hoắc Nhất Ninh kéo dài giọng, biếng nhác nói, "Phải câu từ từ."
Câu?
Câu cá?
Tưởng Khải ngơ ngác, không hiểu kiểu tư duy của chó điên họ Hoắc.
Gió mát rượi thổi qua, có người đẩy cửa bước vào, người đó mặc quần bút chì màu đen, áo lông trắng, chiếc khăn quàng màu hồng nhạt che quá nửa khuôn mặt kết hợp với đôi kính râm, mái tóc đen được búi tròn qua quýt lỏng lẻo.
Eo thon chân dài…
Đặc biệt là khí chất khiến người ta không rời nổi mắt.
Tưởng Khải cẩn thận xác nhận: "Khương Cửu Sênh?"
Người đó gật đầu, tháo khăn quàng cổ và kính râm xuống, bước lại gần.
Nhìn gần, cô ấy lại càng đẹp.
Khương Cửu Sênh được bình chọn là nghệ sĩ mà ảnh không sánh bằng người số một, vì khí chất của cô quá tuyệt, ống kính không thể nào chụp được.
"Đội trưởng Hoắc," Khương Cửu Sênh hỏi, "Chúng ta có thể nói chuyện riêng không?"
Hoắc Nhất Ninh nói được, sau đó dẫn cô đến phòng thẩm vấn của cục cảnh sát.
Anh rót cho Khương Cửu Sênh cốc nước: "Tìm tôi có việc à?"
Khương Cửu Sênh cảm ơn, nhận lấy cốc nước: "Tôi có một chuyện muốn nhờ anh giúp."
Hoắc Nhất Ninh kéo ghế ngồi xuống đối diện, đôi chân dài dửng dưng duỗi thẳng, một tay kê làm gối dựa, một tay gõ lên mặt bàn: "Nói thử xem."
Cô nói: "Tôi muốn kiểm tra một hồ sơ tội phạm."
Đuôi mày Hoắc Nhất Ninh nhướng lên: "Ai?"
"Tôi chỉ biết anh ta tên Trần Kiệt."
Ngoại trừ tên hung thủ, Thời Cẩn không nói gì với cô về vụ án mạng ở nhà kính nhà họ Ôn. Cô không xác định được thật giả trong những lời của Tiểu Kiều, nhưng chuyện này liên quan tới cô và ba mẹ, tới một vụ án mạng, cô không thể giả vờ hồ đồ.
Thời Cẩn luôn mong cô có thể quên sạch vụ án mạng tám năm trước, đương nhiên có hỏi anh cũng như không.
Nhưng cô rất bất an, tựa như trước mắt bị một lớp sương mù che phủ.
Hoắc Nhất Ninh đọc lại tên đó một lần: "Vụ án đột nhập vào nhà giết người cướp của?"
Khương Cửu Sênh kinh ngạc: "Đội trưởng Hoắc biết à?"
"Năm đó thầy tôi từng nói về vụ án này nên có biết chút chút." Hoắc Nhất Ninh tỉ mỉ nhớ lại rồi nói tiếp, "Có điều tôi nhớ đây là vụ án hình sự của tổ trọng án, tính bảo mật rất cao, đã được mã hóa trong nội bộ công an, tôi chưa chắc có quyền kiểm tra."
Vụ án này năm đó huyên náo xôn xao dư luận, ban đầu do đội điều tra tội phạm thụ lý, thầy của Hoắc Nhất Ninh là đội trưởng đội điều tra tội phạm lúc đó, nhưng không biết tại sao, vụ án đang được điều tra giữa chừng lại chuyển sang tổ trọng án, toàn bộ tư liệu đều bảo mật với bên ngoài.
Khương Cửu Sênh cau mày: "Nếu là người nhà của nạn nhân thì sao?" Cô khựng lại một chút rồi nói thẳng, "Hai nạn nhân trong vụ án đó là ba mẹ tôi."
Hoắc Nhất Ninh kinh ngạc, nhưng đây là việc riêng tư nên anh không tiện tìm hiểu sâu, chỉ hỏi Khương Cửu Sênh: "Có sổ hộ khẩu chứng minh không?"
Nếu người nhà trong vụ án hình sự muốn kiểm tra thì phải xuất trình đơn yêu cầu và sổ hộ khẩu chứng minh.
Comments