Editor: Nguyetmai
Tần Trung gọi điện báo cáo tình hình, tóm tắt bằng một câu đơn giản: "Cậu Sáu, giao dịch kết thúc, mọi thứ đều thuận lợi cả."
Thời Cẩn nói "Anh vất vả rồi", sau đó tắt máy bước về phía sofa: "Sênh Sênh."
Khương Cửu Sênh ngẩng đầu: "Dạ."
Khương Cẩm Vũ bên cạnh ngẩng đầu lên.
Khương Bác Mỹ bên cạnh cạnh cũng ngẩng đầu theo.
Cuối cùng là hai chiếc gối ôm được sắp xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ. Đĩa hoa quả trên bàn, gạt tàn thuốc, và ly nước cũng được sắp xếp từ lớn đến nhỏ. Bất cứ góc nào trong ngôi nhà cũng đều được sắp xếp như vậy.
Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của Khương Cẩm Vũ đã nghiêm trọng đến mức không thể chữa trị được nữa, Thời Cần cũng đã quá quen rồi.
Anh nói với Khương Cửu Sênh: "Anh phải về nhà họ Tần một chuyến."
Khương Cửu Sênh đặt mảnh ghép trong tay xuống, bình thản đáp lời như một lẽ đương nhiên: "Em đi cùng anh."
Khương Cẩm Vũ nhìn về phía chị gái, hàm ý rất rõ ràng, chị đi đâu thì cậu đi theo đó.
"Oẳng!" Bác Mỹ phải theo mẹ đến chân trời góc biển!
Thời Cẩn nhìn cả ba người họ, vừa cười vừa lắc đầu: "Sáng sớm mai là anh quay về, sẽ không ở lại đó đâu. Em ở nhà đợi anh là được rồi."
Khương Cửu Sênh suy nghĩ một lúc, rồi không phản đối nữa, đứng dậy đi lấy áo khoác ngoài cho Thời Cẩn. Thời Cẩn cũng theo sau cô. Cô vừa quay đầu thì anh liền hôn lên trán cô.
Khương Cửu Sênh mỉm cười, dặn dò: "Anh chú ý an toàn nhé."
Thời Cẩn lại hôn lên gương mặt cô: "Anh biết rồi."
Khương Cẩm Vũ và Khương Bác Mỹ thầm nghĩ mau biến đi cho khuất mắt!
Đồn cảnh sát Giang Bắc.
Trong đêm bắt được một đàn chuột lớn, cả đồn đều được huy động thi hành nhiệm vụ, đến tận hơn mười hai giờ mới kết thúc thẩm vấn.
Đội trưởng Trình của đội phòng chống tội phạm ma túy cười híp mắt bước ra từ phòng thẩm vấn. Gương mặt ông ta đầy vẻ mãn nguyện, nhìn về phía người bên cạnh, còn ngoác miệng cười đến mức trên mặt đầy nếp nhăn: "Tiểu Hoắc à."
Lão già gian manh này.
Hoắc Nhất Ninh đáp lại bằng một nụ cười: "Đội trưởng Trình cứ nói."
Đội trưởng Trình đã gần năm mươi tuổi, là bạn đồng môn cùng trường cảnh sát với Hoắc Nhất Ninh, có điều đội trưởng Trình hơn Hoắc Nhất Ninh gần hai mươi khóa. Đến nay, hai người lại cùng một cấp.
Các cậu xem, cái tên chó điên Hoắc Nhất Ninh này có điên không chứ! Trâu bò không chứ! Nhưng trong đội cảnh sát không ai là không phục anh ta, có thể tóm cổ đường dây ma túy, có thể bắt trộm, còn có thể phá án. Trời sinh anh ta ra chính là để làm cảnh sát mà.
Đội trưởng Trình vẫn giữ nét mặt vui tươi, giống như là trêu đùa: "Đội hình sự của cậu quản lý rộng quá nhỉ, còn quản đến cả vụ án của đội phòng chống tội phạm ma túy chúng tôi cơ đấy."
Hoắc Nhất Ninh nghiêm mặt nói: "Không phải là tình cờ hay sao, đúng lúc đội một chúng tôi đang thi hành nhiệm vụ thôi mà."
Đội trưởng Trình làm bộ làm tịch hỏi tiếp: "Thi hành nhiệm vụ gì?"
Hoắc Nhất Ninh nói như thật: "Bắt trộm."
Bắt trộm có cần phải huy động toàn đội không? Tất cả lại còn mang theo súng nữa chứ?
Nói phét mà không có tâm!
Đội trưởng Trình vờ đạp một cái sang: "Nhóc con bớt làm bộ làm tịch với anh đi. Tay nội tuyến kia khai hết rồi, hắn nói hắn là cấp dưới của cậu hồi cậu còn làm sĩ quan truy nã tội phạm ma túy ấy."
Đúng vậy, tay nội tuyến đó đã ẩn mình suốt mấy năm trời mà vẫn bị Thời Cẩn tìm ra được.
Chiêu tìm kẻ chết thay này quả nhiên rất hoàn mỹ. Ngay cả Hoắc Nhất Ninh còn suýt nữa tin rằng sự việc lần này không hề liên quan tới Thời Cẩn mà do những sĩ quan cảnh sát quá lợi hại và cậu Hai nhà họ Tần quá ngu xuẩn!
Hoắc Nhất Ninh tiếp tục vờ hồ đồ: "Thế à? Tôi thực sự không biết mà, đội một chúng tôi quả thực chỉ đang đi thi hành nhiệm vụ thôi."
Đội trưởng Trình tức đến phì cười trước câu trả lời của người anh em kém mình gần hai mươi tuổi này. Ông ta lườm anh một cái: "Bớt giả vờ giả vịt với anh đây đi!" Không tào lao nữa, nói chuyện chính thôi, "Mặc dù cậu tự ý hành động làm trái nguyên tắc, nhưng lần này cậu đã lập được công lớn, vừa có công vừa có tội, cùng lắm thì đồn trưởng lại phạt cậu tới chốt Cửu Lí Đề làm cảnh sát giao thông vài ngày thôi."
Mặt Hoắc Nhất Ninh cứng đờ không còn lời nào để nói.
Tên chó điên họ Hoắc tuy rất có bản lĩnh nhưng lại khó quản thúc, luôn tự ý hành động, đánh đập tội phạm là chuyện hết sức bình thường, tính cách hoang dã, nắm đấm cũng vô cùng cứng rắn. Mấy vị quản lý trong đồn đều vừa yêu mến vừa oán hận anh ta.
"Làm cảnh sát giao thông cũng được," Hoắc Nhất Ninh nói, " Đợi tôi nện cho mấy tên kia một trận rồi đi cũng không muộn."
Theo như tính cách của chó điên họ Hoắc, một khi đã cắn đến hang chuột rồi mà muốn anh ta nhả ra là việc không thể nào.
Đội trưởng Trình phì cười, nhìn người anh em nhà mình bằng ánh mắt trìu mến: "Anh biết thừa tên chó điên nhà cậu đã cắn được rồi thì nhất định không chịu nhả ra đâu. Anh đã xin phép đồn trưởng để đội hình sự số một của cậu kết hợp với đội anh trong vụ án này rồi. Dù sao thì đây cũng là sở trường của cậu mà." Nói tới đây, ông ta lại bồi thêm, "Có điều, việc giữ bí mật của vụ án này phải làm thật chặt chẽ, nhất là mấy người cấp dưới của cậu!"
Suy cho cùng đội hình sự và đội phòng chống tội phạm ma túy cũng không giống nhau. Thành viên của đội phòng chống tội phạm ma túy đều được huấn luyện chuyên môn, tất cả các mặt về năng lực và tố chất đều được yêu cầu rất cao.
Hoắc Nhất Ninh mỉm cười nghiêm nghị: "Anh yên tâm đi, người dưới trướng của em đều là những chú cún con đích thân em huấn luyện mà."
Đội trưởng Trình không còn lời nào để nói.
Cũng tự hiểu đội mình quá cơ!
Nhà họ Tần tại Trung Nam.
Cậu Hai và cậu Sáu đều bị gọi gấp về nhà. Đã quá nửa đêm nhưng từ trên xuống dưới của nhà họ Tần chưa một ai được yên giấc. Bầu không khí vừa nặng nề vừa lạnh lẽo làm cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy.
Tần Hành ngồi trên ghế chính, đôi mắt đã vằn lên hai ngọn lửa nhưng đang cố kìm nén không để phát tiết ra ngoài.
Quản gia chính Tần Hải đi nghe ngóng tin tức quay lại, vội vội vàng vàng thưa: "Ông chủ, bên đồn cảnh sát có tin tức rồi."
Giọng Tần Hành sang sảng quát: "Nói."
Nhà họ Tần đương nhiên phải có tai mắt riêng ở đồn cảnh sát, thông tin nắm bắt vô cùng nhanh nhẹn.
Tần Hải báo cáo ngắn gọn: "Người của đội phòng chống tội phạm ma túy đã phát hiện ra rồi. Hàng và tên thương lái nữa đều phải thủ tiêu thôi."
Những điều này đều không phải điểm mấu chốt, nhà họ Tần hoàn toàn có thể gánh vác được tổn thất của số hàng đó. Tần Hành lập tức hỏi: "Mồm miệng của mấy tên bị bắt có chặt chẽ không?"
"Đều là người đáng tin cậy ạ. Hơn nữa đã giải quyết ổn thỏa những người liên lạc với họ rồi, sẽ không khai ra nhà họ Tần đâu ạ." Lưỡi đao của nhà họ Tần đã dính máu bao nhiêu năm nay, đương nhiên cũng có phương pháp để né tránh được cảnh sát.
Giọng Tần Hành trầm xuống, hỏi tiếp: "Tay nội tuyến thì sao? Đã điều tra ra nó là ai chưa?"
Tần Hải ngẩng đầu, nhìn lên hai vị thiếu gia đối diện rồi lại cúi đầu nói ra một cái tên.
Lần này giao dịch thất bại là do tay nội tuyến của cảnh sát trà trộn trong đám người của họ tuồn tin tức ra ngoài. Tần Hành giương mắt, hai bên tóc mai đã lấm tấm điểm bạc, cặp mắt diều hâu, sắc như lưỡi kiếm: "Là người của thằng nào?"
Không khí im lặng trong chốc lát.
Tần Minh Lập ngẩng đầu: "Ba… con…"
Tần Hành lập tức đứng dậy, chĩa thẳng nòng súng vào đầu hắn ta, ánh mắt sắc lẹm như mắt dã thú, loáng thoáng để lộ chiếc răng nanh sắc lạnh, đầy vẻ hung ác và tàn nhẫn: "Hàng của thằng Sáu mà mày cũng dám cướp à. Muốn cướp đã đành, còn đụng chạm đến cảnh sát. Mày chán sống rồi phải không!"
Câu nói cuối cùng của ông ta đằng đằng sát khí, từng chữ đanh thép dường như có thể chọc thủng màng nhĩ của người đối diện.
Chương Thị đứng ngoài phòng sách vội vã đẩy cửa, chạy vào chắn phía trước Tần Minh Lập, miệng ấp úng thút thít: "Ông đang làm cái gì thế? Ông mau bỏ súng xuống đi, dù Minh Lập nó có phạm phải tội tày trời thì nó vẫn là con trai của ông mà."
Tần Hành tức giận, đôi mắt vằn đỏ quát lớn: "Cút ra ngoài!"
Chương Thị hiển nhiên đã hiểu rõ tình tính của Tần Hành. Thời còn trẻ, đôi tay ấy đã sát hại không biết bao nhiêu mạng người, tội ác chồng chất rồi. Cho dù vài năm nay đã rửa tay gác kiếm nhưng sự tàn nhẫn và thú tính trong xương cốt của ông ta vẫn còn nguyên vẹn.
Từ xưa đến nay, bốn chữ máu mủ ruột già chưa bao giờ có thể trở thành vũ khí trước mặt Tần Hành được.
Chương Thị nghiến răng, đứng chắn phía trước Tần Minh Lập, thận trọng thuyết phục: "Tôi xin ông đấy, ông bỏ súng xuống trước đã, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói mà."
Tần Hành không có chút kiên nhẫn nào, đôi mắt long sòng sọc, giống như ngọn lửa đang bốc cháy bừng bừng trong bụi cây khô: "Còn không ra ngoài thì tôi đánh cả bà đấy."
Chân Chương Thị mềm nhũn, nước mắt ròng ròng, nhưng sống chết không chịu ra ngoài.
Tần Hành di chuyển nòng súng, bóp cò.
"Pằng!"
Tiếng súng vang lên, kèm theo tiếng hét thảm thiết.
Chương Thị quay đầu, gào thất thành: "Minh Lập!"
Chân phải của Tần Minh Lập mất thăng bằng, ngã sõng soài trên mặt đất. Hắn ôm lấy bắp chân đang chảy máu ròng ròng, đau đớn tưởng như sắp gãy lìa cả chân đến nơi rồi vậy.
Thời Cần liếc mắt về phía đó.
Thật đáng tiếc, đạn không trúng vào xương, không thể tàn phế được rồi.
Tần Hành dùng khăn tay trên bàn lau nòng súng, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm vào Tần Minh Lập đang nằm sõng xoài trên mặt đất: "Mày còn dám giở trò dưới mắt tao nữa thì lần sau không phải chỉ là cái chân của mày thôi đâu."
Tần Minh Lập nghiến chặt răng, không dám lên tiếng phản kháng. Hắn cúi đầu, ánh mắt tràn đầy sự căm hờn và không cam lòng.
Tần Hành hừ lạnh một tiếng, khoanh hai tay trước ngực nhìn về phía Thời Cẩn: "Thằng Sáu, mày định xử lý hậu quả như thế nào?"
Thời Cẩn bình tĩnh: "Thủ tiêu hết tất cả những người đã tiếp xúc với nguồn hàng, không được giữ lại một tên nào cả."
Tự chặt đi cánh tay, tổn thất vô cùng nặng nề.
Tần Hành nghiến răng: "Vậy thì làm theo những gì mày nói đi."
Tần Minh Lập được người ta cáng ra ngoài, Chương Thị khóc bù lu bù loa. Một đám người hầu vây quanh, kêu trời kêu đất gọi bác sĩ đến, vô cùng huyên náo. Ngược lại, Thời Cẩn vẫn thản nhiên không biến sắc, từ đầu đến cuối luôn giữ phong thái bình thản điềm tĩnh.
Tô Phục ngồi ngay ngắn ở phòng khách, bưng tách trà Đại Hồng Bào mới pha lên, ngước mắt hỏi: "Là cậu sao?" Ánh mắt cô ta mang theo ý thăm dò, chăm chú nhìn về phía Thời Cẩn, giống như muốn tìm ra manh mối nào đó vậy.
Thời Cẩn chớp chớp hàng mi dài, ánh mắt vừa bình thản vừa lãnh đạm: "Bà Ba, xin hãy thận trọng với lời nói của mình."
Tô Phục nửa cười nửa không: "Cậu không gọi tôi là cô Tô nữa sao?"
Thời Cẩn nhẹ giọng, vừa lễ phép vừa chu đáo, phong thái và hàm dưỡng đều không chê vào đâu được: "Bà cao hơn tôi một bậc, ở nhà họ Tần phải biết kính lão chứ."
Kính lão ư?
Tô Phục mỉm cười, cô ta cũng chỉ lớn hơn anh bốn tuổi, hai tiếng bà Ba nghe chối tai thật.
Ở nhà họ Tần, cho dù là bề dưới hay người hầu không gọi cô ta một tiếng bà Ba thì cũng đổi thành hai chữ dì Ba. Duy nhất Thời Cẩn, ở trong nhà họ Tần, vừa không thất lễ vừa tôn trọng gọi cô ta một tiếng bà, giống như người đàn ông quý tộc thời kỳ trung cổ, lễ nghĩa không có gì phải chê trách. Thế nhưng chỉ cần bước ra khỏi cửa nhà họ Tần, lúc nào anh cũng gọi cô ta là cô Tô, vô cùng phản nghịch.
Một người khí phách đầy mình, gặp ai cũng không khom lưng quỳ gối. Nhà họ Tần cũng chỉ có một mình cậu Sáu như vậy thôi, vừa giống người nhà họ Tần hơn bất kỳ ai, lại vừa không giống nhà họ Tần hơn bất kỳ ai.
Thời Cẩn chỉ gật đầu chứ không tiếp lời, quay người bước đi.
Tô Phục đặt tách trà xuống: "Muộn thế này rồi, cậu không định ở lại sao?"
Anh nói: "Không ở."
Ánh mắt Tô Phục như có chút hứng thú, cũng lại như thờ ơ: "Sợ Khương Cửu Sênh đợi sao?"
Comments