Editor: Nguyetmai
Ôn Thư Ninh lập tức nghẹn họng không nói nên lời.
Ngoài cửa.
Bóng người càng lúc càng xa. Anh ta bấm điện thoại, thấp giọng nói nhỏ: "Cá sắp cắn câu rồi."
Người đó ngẩng đầu, ánh đèn chiếu xuống mới hiện rõ mặt Lâm An Chi.
Triệu Trí Đức nằm viện ba ngày liên tiếp, bên phía cảnh sát thay phiên canh gác, trông chừng ông ta đủ ba ngày.
Đã tới đầu hè, dưới vòm trời có tiếng ve râm ran.
Chín giờ tối, đêm khuya thanh vắng, hành lang bệnh viện rất yên tĩnh, nghe thấy rõ tiếng bước chân của nhân viên y tế đi lại trên hành lang.
Thang Chính Nghĩa và Chu Tiêu ngồi ở ngoài cửa phòng bệnh, mắt nhìn xung quanh, nghiêm túc chờ đợi.
Chỗ tối ngay khúc cua đoạn gần cửa cầu thang bộ có một bóng người dừng chân lại rất lâu.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, là bài quốc ca đầy hào khí.
Thang Chính Nghĩa nhấc máy nghe: "A lô?"
Không biết trong điện thoại nói gì, Thang Chính Nghĩ cúp điện thoại liền lay Chu Tiêu bên cạnh: "Trước cổng bệnh viện có người cầm dao đâm người khác bị thương, chúng ta xuống dưới đó xem sao."
Hai người lập tức rời khỏi vị trí.
Lúc này bóng người ở chỗ khúc cua cầu thang mới bước ra. Dáng người rất cao, là đàn ông, đi một đôi giày đen, trên người mặc áo blouse trắng của bác sĩ, đeo khẩu trang, đến gần phòng bệnh rồi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng bệnh không bật đèn, người trên giường bệnh đang nằm nghiêng, quay lưng về phía cửa.
Tiếng bước chân rất nhỏ, người đàn ông càng lúc càng lại gần, tay trái từ từ móc ra một ống tiêm vừa nhỏ vừa dài, bước đến phía trước giường bệnh, cắm đầu kim tiêm vào dây truyền dịch.
Bỗng nhiên, cổ tay người đàn ông bị giữ lại.
Gã trợn trừng mắt hoảng hốt.
Chỉ thấy người trên giường bệnh ngồi dậy, sờ lên đèn đầu giường bệnh, bật tách một cái, ánh đèn sáng lên, chiếu lên một gương mặt anh tuấn, đường nét rõ ràng. Không phải đội trưởng đội hình sự số một Hoắc Nhất Ninh thì còn có thể là ai được nữa? Anh quơ quơ chiếc còng số tám trên tay: "Cảnh sát đây, không được động đậy."
Trúng kế rồi.
Người đàn ông không hề nghĩ ngợi, dùng sức vùng thoát ra, quay đầu chạy.
Còn dám chạy à?
Hoắc Nhất Ninh chống một tay lên giường bệnh, đá ngang một cú đè lên vai gã đàn ông kia, tàn nhẫn ấn mạnh một cái, đè người đó xuống đất. Anh đi chân trần ngồi xổm xuống, bẻ quặt tay gã đàn ông ra sau, nhanh chóng còng tay gã đàn ông lại: "Bình thường đi bắt tội phạm, càng chạy tôi càng đánh mạnh đấy." Nói xong, anh đá một cước vào đùi gã ta.
Gã đàn ông nghiêng đầu kêu thảm một tiếng.
Hoắc Nhất Ninh lột khẩu trang của gã ra.
Là Trương Quan Hoa.
Thư ký của Ôn Thư Ninh
Đồn cảnh sát Giang Bắc
Chín rưỡi tối, cả đội hình sự số một không một ai tan ca, tiến hành thẩm vấn tội phạm ngay trong đêm.
Trong phòng thẩm vấn, Hoắc Nhất Ninh ngồi vắt chéo chân, ném một đống hình sang: "Người này có phải là anh không?"
Bức hình được chụp từ màn hình máy giám sát của buồng điện thoại công cộng ở đường Trường An, một người đàn ông không nhìn rõ mặt, thuận tay trái, đang cầm ống nghe điện thoại.
Trừ điện thoại báo án của Triệu Trí Đức, gần như cùng một thời điểm, đồn cảnh sát nhận được cuộc gọi báo án thứ hai, điện thoại được gọi tới từ bốt điện thoại này. Hình dáng người đàn ông trong bức hình chụp từ màn hình giám sát này khá giống Trương Quan Hoa.
Trương Quan Hoa không trả lời, cúi thấp đầu, không chịu nói chuyện.
Kiểu tội phạm không chịu phối hợp như thế này Hoắc Nhất Ninh đã gặp nhiều rồi, không vội. Anh kéo ghế lên trước một chút, dùng bút gõ lên mặt bàn: "Anh và nạn nhân Triệu Trí Hiền có quan hệ gì?"
Trương Quan Hoa im lặng.
Giọng Hoắc Nhất Ninh hơi cao lên một chút: "Tại sao anh lại là người đầu tiên báo án?"
Đối phương vẫn không lên tiếng, đầu càng cúi càng thấp.
Hoắc Nhất Ninh càng hỏi càng nhanh, liên tục hỏi: "Lúc đó còn có ai ở hiện trường? Anh đã nhìn thấy những gì? Hung thủ là ai? Có phải là anh không? Tại sao anh lại giết Triệu Trí Hiền?"
Trương Quan Hoa vội ngẩng đầu lên, sợ hãi kêu lớn phủ nhận: "Không phải do tôi giết."
Đó, không phải đã mở miệng rồi sao?
Giọng Hoắc Nhất Ninh lành lạnh, ánh mắt xoáy thẳng vào mắt đối phương: "Không phải anh thì là ai?"
Ánh mắt Trương Quan Hoa lại rã rời trở lại.
"Anh có quyền im lặng," Hoắc Nhất Ninh tựa vào thành ghế, hơi dừng một chút rồi đổi giọng, "Nhưng, việc anh công khai giết người ở bệnh viện, đã phạm phải tội hình sự. Nếu anh phối hợp với phía cảnh sát điều tra, toà án sẽ xem xét giảm nhẹ hình phạt cho anh. Đương nhiên, nếu như anh không chịu phối hợp..."
Anh kéo dài tiếng cuối một cách đầy ẩn ý.
"Nếu không phối hợp, tôi dám khẳng định có thể cho anh ăn mười năm cơm tù." Hoắc Nhất Ninh nói.
Trương Quan Hoa giãy giụa một lát, thả lỏng hai nắm đấm, khai nhận: "Là nhà họ Ôn, là nhà họ Ôn sai khiến tôi."
Hoắc Nhất Ninh nhếch môi cười, rất vừa lòng.
Thời Cẩn đúng là liệu sự như thần, đoán được nhà họ Ôn sẽ không thể ngồi yên, bày kế bắt cá trong chậu. Trương Quan Hoa cũng không ngu, biết bệnh viện có người canh gác, không dễ hành động, nên dùng kế cho người đến quấy rối thu hút chú ý. Nhưng anh ta làm sao có thể ngờ tới rằng, người ở trong phòng bệnh đã sớm bị đổi trắng thay đen, chỉ chờ dẫn rắn ra khỏi hang nữa thôi chứ.
Chơi mưu kế, ai có thể thắng được Thời Cẩn.
Sau khi sa lưới, Trương Quan Hoa khai hết không hề giấu giếm, ngay buổi tối hôm đó, Triệu Trí Đức cũng thay đổi lời khai.
"Hôm đó khoảng tầm chín giờ tối, tôi nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, kêu tôi đi bảo lãnh cho con gái. Tôi vừa ra khỏi nhà không lâu thì nhận được điện thoại của vợ mình, bởi vì bên xưởng mất điện, bà ấy sẽ về sớm hơn một chút, tôi bèn kêu bà ấy tiện đường đến đồn cảnh sát. Khoảng tầm chín rưỡi tối, một mình tôi quay lại farmhouse, vừa tới cổng thì nghe thấy em trai tôi nói chuyện với một người đàn ông lạ mặt."
Triệu Đằng Phi hỏi: "Nội dung cụ thể là gì?"
Triệu Trí Đức do dự một chút mới tiếp tục nói: "Người kia đàm phán với em trai tôi, muốn ra giá cao mua lại đồ trong tay em trai tôi. Lúc đó tôi liền xông tới, nhưng người kia mang theo một người, người đó ngăn tôi lại, còn động thủ, khi ấy sau lưng tôi cũng bị thương."
Người kia là Thời Cẩn, mang theo người nữa là Tần Trung.
"Tiếp tục".
Triệu Trí Đức uống một ngụm nước, vẻ mặt có hơi hoảng hốt: "Trong lúc tranh cãi, em tôi rút con dao ngắn từ trong ngăn kéo ra, đâm về phía người đàn ông kia. Tôi cứ nghĩ nó muốn giết người đó, nhưng lại không ngờ rằng," Con ngươi ông ta mở lớn, mặt lộ rõ sự hoảng sợ, làm động tác nuốt nước bọt theo bản năng, "Em trai tôi quay lưỡi dao lại, tự đâm chính mình."
Đến đây, Triệu Đằng Phi hơi dừng lại, lật lại tờ khai trước đó, đưa ra nghi vấn: "Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, nạn nhân chết do bị đâm hai vết thương trí mạng."
Cũng có nghĩa là, đâm một dao chưa chết được nên lại đâm thêm đao nữa sao?
Triệu Trí Đức nhớ lại lúc đó, vẻ mặt vẫn rất khó tin: "Sau khi em trai tôi ngã xuống đất, nó tự lật người lại, dùng con dao rơi trên sàn nhà đâm thêm một dao nữa."
Chỗ nạn nhân nằm đúng là có dấu vết của con dao để lại, cho nên đội trưởng đã hỏi lại bên phòng giám định hiện trường liệu có khả năng là nạn nhân cầm con dao lên rồi đâm sâu lần nữa không?
Quả nhiên, mọi chuyện đúng là như vậy.
Đội trưởng chính là đội trưởng, cái này cũng có thể nghĩ tới được. Triệu Đằng Phi tóm tắt hỏi ngắn gọn một câu: "Nói như vậy có nghĩa là nạn nhân đã tự sát?"
Triệu Trí Đức không phủ nhận, ôm mặt đau khổ nói: "Tôi cũng không biết tại sao nó lại làm như vậy?"
Vì sao ư?
Chỉ có hai nguyên nhận, hoặc là bị uy hiếp, hoặc là bị dụ dỗ.
Triệu Đằng Phi tiếp tục hỏi cung: "Vậy tại sao ông lại muốn làm chứng Thời Cẩn là hung thủ?"
Hỏi tới đây, đột nhiên Triệu Trí Đức lại im lặng.
Giọng Triệu Đằng Phi càng thêm cương quyết, hỏi liền ba câu, hùng hổ doạ người: "Thời Cẩn đã giữ lại cái mạng cho ông, ông nghĩ rằng ông không nói thì không sao à? Nhà họ Ôn sẽ bỏ qua cho ông sao? Ông cho rằng chúng tôi sẽ không thể điều tra được hả?"
Chai nước lọc trong tay Triệu Trí Đức bị ông ta bóp méo, ông ta suy nghĩ rất lâu mới nói: "Bởi vì cậu ấy muốn ra giá cao mua lại đồ trong tay tôi, tôi sợ chuyện đó sẽ bị lộ ra, nên mới không thể không vu oan cho cậu ấy."
Triệu Đằng Phi lập tức hỏi tới: "Chuyện đó là chuyện gì?"
Triệu Trí Đức dừng lại rất lâu, nói: "Mười bốn năm trước, nhà họ Ôn đã mua một vụ giết người."
Tin tức nóng!!!
Triệu Đằng Phi kích động suýt nữa đứng dậy: "Anh em ông là hung thủ sao?"
Triệu Trí Đức gật đầu: "Ôn Chí Hiếu bỏ ra năm triệu."
"Giết ai?"
"Đôi con trai con gái của ông chủ ngân hàng Lâm Tiêu Bình."
Mười một giờ tối, đội hình sự số một thuộc đồn cảnh sát Giang Bắc liên lạc với tổ trọng án của chi cục công an Vân Thành.
Hoắc Nhất Ninh lời ít mà ý nhiều: "Hạ lệnh bắt khẩn cấp Ôn Chí Hiếu."
Vân Thành.
Mười một giờ rưỡi, xe cảnh sát kêu hú còi kéo đến bao vây nhà họ Ôn, chuyện đột ngột xảy ra, khiến lòng người bàng hoàng. Người của đội một trực tiếp xông thẳng vào phòng khách.
Ôn Chí Hiếu chống gậy xuống lầu hỏi: "Các người là ai?"
Người dẫn đầu đưa thẻ cảnh sát ra: "Ôn Chí Hiếu, Tôi là Tiêu Duệ của tổ trọng án Vân Thành, hiện chúng tôi nghi ngờ ông có liên quan đến một vụ mua bán mạng người vào mười bốn năm trước. Ông có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những gì ông nói sẽ có thể được dùng làm bằng chứng chống lại ông trước toà."
Comments