“Vì đứa con trong bụng mày mà tao phải nói dối. Lúc Minh Lập xảy ra chuyện, tao căn bản chưa từng nhìn thấy mày. Chứng cứ vắng mặt tại hiện trường của mày là giả!”
Ôn Thi Hảo chợt á khẩu không nói được lời nào.
Bà Chương áp sát lại gần từng bước một, khí thế hung hãn, to giọng chất vấn: “Nói đi, lúc đó mày đang ở đâu?”
Hai tay Ôn Thi Hảo siết chặt hai bên góc áo, vô thức kéo xuống một chút. Cô ta cúi đầu không dám nhìn thẳng vào hai mắt bà Chương: “Tôi ở trong phòng.”
“Mày nói dối!” Giày cao gót phát ra tiếng ma sát chói tai, bà Chương đi lên phía trước hai bước, ánh mắt chèn ép Ôn Thi Hảo: “Tao đã đi qua phòng mày, nhưng rõ ràng mày không có ở đó.”
Sắc mặt Ôn Thi Hảo lập tức tràn ngập vẻ hoảng loạn.
Ánh mắt bà Chương lạnh hẳn đi, mặt bà ta âm u, nhấn từng câu từng chữ ép hỏi: “Tao hỏi lại mày một lần nữa, lúc ấy, mày ở đâu?”
Cô ta cứng họng không đáp được.
Bà Chương cười lạnh: “Sao không bao biện tiếp đi hả?” Đôi mắt bà Chương u ám lạnh băng, nhìn chằm chằm vào mặt Ôn Thi Hảo: “Chính là mày, chính mày đã đẩy Minh Lập ngã xuống lầu!”
“Không phải tôi!” Cô ta ngẩng đầu lên, lớn tiếng phủ nhận.
Ngọn lửa phẫn nộ bùng cháy trong đáy mắt bà Chương, dường như không thể dập tắt nổi, hiển nhiên bà ta không tin lời phủ nhận của cô ta.
Ôn Thi Hảo cũng không biện luận bằng lý lẽ nữa, thái độ của cô ta như thể đã rách thì cho nát luôn: “Tôi có thể ở trong phòng tắm, trong nhà bếp, ở bất cứ nơi đâu mà. Không có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường thì đã sao? Bà có chứng cứ chứng minh tôi đẩy anh ta không?” Cô ta không cam lòng chịu yếu thế, cười giễu cợt đáp lại ánh mắt lạnh băng của bà Chương: “Không có chứng cứ thì ngay cả phía cảnh sát cũng không định được tội của tôi. Nói không mà không có bằng chứng gì thì không giải quyết vấn đề gì đâu. Bà cả Tần, mong bà ăn nói cẩn thận một chút.”
Chứng cứ vắng mặt tại hiện trường có thể loại trừ hiềm nghi, nhưng nếu chỉ là không có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường thôi, thì cũng chẳng thể nào định tội được.
Thế nên, cô ta mới dám lớn tiếng ngông nghênh như vậy.
“Tốt nhất là mày nên thông minh một chút cho tao.” Bà Chương nhìn lướt qua cái bụng đã nhô lên rõ ràng của cô ta: “Nếu không vì đứa trẻ mà mày đang mang trong bụng, mày cho rằng mày còn có thể đứng ở đây để nói chuyện với tao sao?”
Bà Chương nói thế này, cũng đồng nghĩa với việc nhận định cô ta chính là hung thủ rồi.
Ôn Thi Hảo chẳng thèm tranh luận với bà ta: “Tùy bà, muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Cô ta không muốn nói thêm gì nữa: “Tôi về nhà trước, mùi bệnh viện nồng quá, tôi không chịu nổi.”
Cô ta cầm túi lướt qua bà Chương đi thẳng ra ngoài. Sau lưng cô ta, bà Chương đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt tàn độc như có ngọn lửa thiêu đốt, chỉ muốn lao lên xé nát cô ta thành từng mảnh.
Thang máy mãi vẫn không đến nơi, ánh mắt nóng rực của bà Chương vẫn bám rịt theo sau lưng khiến Ôn Thi Hảo không muốn ở lại đây lâu thêm một giây phút nào nữa. Cô ta đành quyết định đi luôn thang bộ cho nhanh. Vừa đẩy cửa thoát hiểm ra, cô ta đã nghe thấy một giọng nữ chói tai vang lên.
“Ôn Thi Hảo!”
Giọng nói rất to, hàm chứa sự phẫn nộ tột cùng.
Ôn Thi Hảo quay đầu lại. Thấy người kia, cô ta bực bội nhíu mày: “Làm cái gì…”
Không chờ cô ta nói hết lời, đối phương đã đột ngột lao tới, đẩy mạnh vai cô ta một cái. Cô ta thét lên thất thanh, mất trọng tâm, loạng choạng lùi về sau nhưng chân bước hụt, rơi thẳng xuống cầu thang.
“Á…”
Tiếng thét xé gan xé ruột của người phụ nữ vang vọng trong khu cầu thang bộ. Trên bậc thềm, hai chiếc giày đế bằng của nữ màu hồng vỏ đỗ vẫn nằm chỏng chơ nơi đó. Dưới mười mấy bậc thang, Ôn Thi Hảo ôm bụng cuộn tròn trên sàn nhà, dưới chiếc váy bầu rộng rãi, từng dòng máu đỏ tươi thấm ra ngoài. Cô ta đau đớn đến trắng bệch mặt mũi, nhìn máu chảy đầy sàn nhà, cô ta khổ sở rên rỉ, kêu lên: “Bụng… bụng của tôi…”
Bên trên cầu thang, Trần Dịch Kiều lạnh lùng nhìn từ trên cao xuống, nói: “Đáng chết.”
Ba phút sau, Ôn Thi Hảo được đưa vào phòng cấp cứu.
Nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu ca bệnh nghiêm trọng mở ra, bác sĩ Triệu, Chủ nhiệm Khoa Ngoại thần kinh bước ra ngoài.
Bà Chương lập tức xông lên, cuống cuồng hỏi: “Bác sĩ ơi, con trai tôi thế nào rồi ạ?”
Chủ nhiệm Triệu gỡ khẩu trang xuống: “Tình hình tạm thời đã ổn định lại rồi.”
Bà Chương thở phào một hơi, rướn cổ ngó vào trong phòng bệnh, hỏi Chủ nhiệm Triệu: “Vậy bao giờ nó mới tỉnh lại được?”
Chủ nhiệm Triệu thoáng trầm mặc một chút rồi lắc đầu, giọng điệu rất nặng nề: “Bà nên chuẩn bị sẵn tâm lý đi, bệnh nhân duy trì tình trạng hôn mê sâu liên tục như thế này, rất có thể sẽ trở thành người thực vật.”
Nghe thấy vậy, người bà Chương lảo đảo rồi ngồi phịch xuống đất.
Chủ nhiệm Triệu nói vài lời an ủi, sau đó rời khỏi phòng bệnh. Bà Chương vịn tường đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, chân không còn chút sức lực nào, đi vài bước mà loạng choạng như muốn đổ.
Đúng lúc này, y tá của phòng cấp cứu chạy tới thông báo cho bà ta: “Bà Tần ơi, mợ Hai được đẩy ra rồi.”
Bà Chương mất hồn mất vía ngẩng đầu lên hỏi: “Đứa trẻ thì sao? Có giữ được không?”
Y tá khẽ lắc đầu không nói gì cả.
Bà Chương cười khổ, nước mắt lăn dài. Bà ta vịn tường cố gắng bình tĩnh lại một chút, bước chân hụt hẫng nghiêng nghiêng ngả ngả đi vào phòng bệnh.
Trần Dịch Kiều ngồi trông bên cạnh giường, thấy bà ta bước vào, cô ta vội đứng dậy.
Bà Chương đi tới, giơ tay lên tát mạnh một cái vào mặt cô ta.
Cô ta bị tát lệch đầu sang một bên. Nửa mặt của Trần Dịch Kiều sưng đỏ, khóe môi rách ra. Cô ta liếm máu dính trên môi, ôm mặt ngẩng đầu nhìn bà Chương, không chịu yếu thế chút nào: “Chính cô ta đã hại anh Hai, cô ta gieo gió gặt bão mà thôi.”
Cô ta đã nghe hết những lời bà Chương nói với Ôn Thi Hảo, không lọt chữ nào.
“Dù có là như vậy đi chăng nữa, mày cũng là cái thá gì chứ?” Lửa giận bùng lên trong mắt bà Chương: “Mày có tư cách gì mà đòi nhúng tay vào chuyện gia đình của nhà họ Tần chúng tao?”
Nếu con trai bà ta không tỉnh dậy được, thì đứa bé trong bụng Ôn Thi Hảo chính là cốt nhục duy nhất của nó…
Trần Dịch Kiều nhìn thẳng vào mắt bà Chương: “Tôi có tư cách.” Cô ta đưa tay ra, úp lên trên bụng mình: “Bà Tần, tôi có thai rồi, là con của anh Hai.”
Bà Chương đứng ngẩn người không nói được gì nữa.
Tám giờ tối, Ôn Thư Hoa mẹ của Ôn Thi Hảo nhận được điện thoại của bệnh viện. Ngay tối hôm đó, bà ta vội vàng chạy tới Bệnh viện Thiên Bắc. Ôn Thi Hảo hôn mê mất một đêm, đến tận sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Vừa mở mắt, cô ta sững sờ mất một lúc.
Ôn Thư Hoa ngồi ở đầu giường bệnh, khẽ gọi cô ta: “Thi Hảo.”
Ôn Thi Hảo tỉnh táo lại, tim thoáng đập loạn nhịp một lúc. Cô ta đưa tay sờ lên bụng mình: “Mẹ ơi, có phải con của con không còn nữa không?”
Ôn Thư Hoa thoáng trầm mặc rồi mới nói: “Con vẫn còn trẻ, chăm sóc tĩnh dưỡng thật tốt, sau này lại có thể có con mà.”
Ôn Thi Hảo đờ đẫn nhìn lên trần nhà trắng bóc rồi đột nhiên ngồi bật dậy. Cô ta khàn giọng gào lên, hoàn toàn mất kiểm soát: “Đều do con ranh đó! Là nó đẩy con!”
Ôn Thư Hoa túm lấy bàn tay đang vùng vẫy điên loạn của cô ta, trầm ngâm một lúc mới nói một câu: “Đứa bé không còn nữa cũng tốt.”
Cô ta sửng sốt, nhìn Ôn Thư Hoa bằng ánh mắt khó có thể tin nổi.
“Mẹ đã hỏi bác sĩ rồi, rất có khả năng Tần Minh Lập sẽ biến thành người thực vật.” Bà ta ngừng một chút rồi nói tiếp: “Con tranh thủ thời gian, tìm cách ly hôn với nó đi. Không có đứa bé còn đỡ bao nhiêu việc.”
Ôn Thi Hảo cũng bình tĩnh lại như đang suy nghĩ cân nhắc.
Từ sau khi Ngân hàng Ôn Thị đổi tên thành Ngân hàng Lâm Thị, nó nằm dưới sự lãnh đạo của Lâm An Chi. Cô ta là tội phạm, vẫn đang trong thời hạn hoãn thi hành án, không có quyền quyết sách gì nữa. Cô ta vốn cho rằng liên hôn với Tần Minh Lập có thể lợi dụng thế lực của nhà họ Tần để so bì cao thấp với Lâm An Chi một phen. Nhưng giờ Tần Minh Lập đã thất thế trong một đêm, ngay chính bản thân hắn ta còn khó giữ được, làm gì còn giá trị mà lợi dụng nữa.
Đứa bé đã mất rồi, cuộc hôn nhân này đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.
Im lặng suy nghĩ một lúc lâu, Ôn Thi Hảo mới lên tiếng. Cô ta không phản đối lời đề nghị của Ôn Thư Hoa, chỉ có điều, cơn giận khó mà nguôi ngoai được: “Con nhất định sẽ không tha cho con ả kia, con muốn nó phải ngồi tù.”
Đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc.
Từ sáng sớm, bà cả nhà họ Tần đã không mời mà đến. Hoắc Nhất Ninh đang điều tra vụ án ma túy, vụ án của Tần Minh Lập tạm thời cho Triệu Đằng Phi phụ trách. Triệu Đằng Phi lại một lần nữa lấy khẩu cung của bà Chương.
Sau khi bà ta về rồi, Thang Chính Nghĩa mới hỏi đội phó: “Bà Chương đến làm gì đấy ạ?”
Triệu Đằng Phi nói: “Đổi khẩu cung.”
Thang Chính Nghĩa đánh hơi ra được mùi âm mưu không tầm thường: “Lại định gây trò gì nữa?”
Triệu Đằng Phi nhún vai, không tỏ thái độ gì. Anh ta phân công xuống: “Cậu với Tưởng Khải tới bệnh viện một chuyện, lấy lại khẩu cung của Ôn Thi Hảo lần nữa đi. Bà cả Tần đổi khẩu cung rồi, hiện giờ chỉ có mình Ôn Thi Hảo không có chứng cứ vắng mặt tại hiện trường thôi.”
Thang Chính Nghĩa vò đầu thầm nghĩ: Phụ nữ sao mà giỏi thay đổi thế?
10 giờ sáng, Thang Chính Nghĩa và Tưởng Khải tới Bệnh viện Thiên Bắc một chuyến. Lúc này họ mới biết chuyện Ôn Thi Hảo bị sảy thai, chẳng trách bà Tần lại thay đổi khẩu cung. Đứa trẻ không còn nữa, nên giờ họ cũng chẳng cần nể nang gì nhau. Mẹ chồng nàng dâu trở mặt, bà cắn tôi, tôi cắn bà.
Vừa đến phòng bệnh, Thang Chính Nghĩa đã đi thẳng vào vấn đề, thái độ làm việc rất chuyên nghiệp: “Chào cô Ôn, chúng tôi là người của đội hình sự số 1.”
Trừ sắc mặt không được tốt ra thì cảm xúc của Ôn Thi Hảo rất bình thản. Ôn Thư Hoa, mẹ của cô ta cũng ngồi bên cạnh. Ôn Thi Hảo ngồi dậy từ giường bệnh, sau lưng chèn một chiếc gối: “Các anh tới vừa đúng lúc, tôi muốn báo án.”
Ồ, muốn ra tay trước để giành ưu thế à?
Tưởng Khải mở sổ ghi chép ra, nói: “Mời cô cứ nói.”
Sắc mặt Ôn Thi Hảo chợt biến đổi, ánh mắt vô cùng hung dữ, cảm xúc rất kích động: “Ả đàn bà Trần Dịch Kiều đẩy tôi xuống cầu thang, làm hại tôi bị sảy thai. Tôi muốn tố cáo cô ta cố ý gây thương tích.”
Trần Dịch Kiều ư?
Ai chà chà, nhân tình của Tần Minh Lập à.
Nói cách khác, đây là màn tranh đấu của vợ cả và con giáp thứ 13 sao? Thang Chính Nghĩa chỉnh đốn lại tâm trạng, tư tưởng của mình rồi mới nói: “Vụ án này bên phía cảnh sát chúng tôi sẽ thành lập chuyên án khác để điều tra, sau đó sẽ liên lạc lại với cô.” Giờ thì phải nói vào chuyện chính, mục đích mà họ đến đây ngày hôm nay đã: “Hiện giờ, liên quan đến vụ án của chồng cô, phía cảnh sát muốn lấy lại khẩu cung của cô một lần nữa.”
Ôn Thi Hảo lập tức cảnh giác hỏi: “Vì sao phải lấy lại khẩu cung?”
Thang Chính Nghĩa giải thích: “Bà Tần thay đổi khẩu cung, nói là bà ta niệm tình cô mang thai nên đã ngụy tạo chứng cứ cho cô.”
“Con mụ già chết tiệt đó!” Ôn Thi Hảo vô cùng tức tối, buột miệng chửi thề.
Thang Chính Nghĩa tiếp tục nói chuyện chính: “Lúc mà Tần Minh Lập ngã xuống lầu, bà Tần đứng ở chân cầu thang, sau khi nhìn thấy Tần Hành, Tần Hải, bà ta chạy ngay tới phòng của cô. Căn cứ vào khẩu cung của bà ta thì khi đó cô cũng không có ở trong phòng, hơn nữa, sau khi xảy ra sự cố, cô là người cuối cùng xuống lầu.” Thang Chính Nghĩa nhìn Ôn Thi Hảo, chú ý từng sự thay đổi về cảm xúc của cô ta. Anh hỏi: “Xin hỏi trong khoảng thời gian đó, cô đang ở đâu?”
Ánh mắt Ôn Thi Hảo né tránh ánh mắt anh ta. Cô ta cúi đầu nghĩ một lúc mới đáp: “Tôi ở trong toilet.”
Comments