Thời Cẩn nghiêng đầu, vừa khéo hôn đến khóe môi cô. Anh khẽ mút một cái rồi mới nói: “Lúc Tần Minh Lập ngã xuống lầu, cô ta tới gõ cửa phòng anh.”
Khương Cửu Sênh không thể ngờ người chứng minh Ôn Thi Hảo không có mặt ở hiện trường lại là Thời Cẩn. Cô xoay người lại đối diện với Thời Cẩn, ngẩng đầu ung dung nhìn anh: “Muộn như vậy cô ta còn tìm anh làm cái gì?”
Giọng điệu rõ ràng là hơi giận rồi.
Cô ả Ôn Thi Hảo kia chẳng có tự giác gì cả, đã làm vợ người ta rồi mà đêm hôm khuya khoắt còn đi tìm Thời Cẩn, đúng là muốn ăn đòn.
“Anh không rõ lắm, có điều,” Thời Cẩn dừng lại một chút.
Khương Cửu Sênh nhíu mày: “Có điều cái gì?”
“Cô ta có xịt nước hoa.” Thời Cẩn ngẫm nghĩ, nói: “Có lẽ là đến để quyến rũ anh.”
Cái gì mà có lẽ, rõ ràng là như vậy!
Chẳng trách Ôn Thi Hảo không nói thật, đêm hôm khuya khoắt đi quyến rũ đàn ông, hành động đáng xấu hổ như thế làm sao cô ta dám nói.
Khương Cửu Sênh nhón chân, chọc lên mặt Thời Cẩn một cái, lại chọc thêm cái nữa, giữ nguyên ngón tay ở trên mặt anh, cô giả vờ tức giận: “Sao bác sĩ Thời nhà ta lại giỏi vời ong gọi bướm thế nhỉ.”
Thời Cẩn bắt lấy tay cô ngậm vào trong miệng, khe khẽ mút một cái, cố ý dùng đầu lưỡi lướt vòng quanh rồi mới buông ra: “Ừm, tại anh.”
Cô mỉm cười, lùi về phía sau một bước không cho anh ôm, cũng không cho hôn, cô khoanh tay nhìn anh. “Vậy anh nói gì với cô ta?”
Thời Cẩn bước tới ôm eo cô, kéo cô về trong lòng mình: “Mùi nước hoa nồng quá, cách xa tôi ra một chút.”
Ừm, ngoan lắm.
Khương Cửu Sênh vui vẻ, đưa hai tay ôm Thời Cẩn, cô ngửa đầu mỉm cười trêu anh: “Hôm qua Mạc Băng mới giúp em nhận làm đại sứ cho một hãng nước hoa, em sẽ phải dùng thử trước, vậy anh cũng muốn cách xa em ra một chút à?”
Thời Cẩn nào dám nghĩ thế: “Không muốn.” Anh đưa người về phía trước, đặt cằm lên vai cô, rồi hít mạnh mấy hơi: “Phải gần hơn nữa, cho đến khi trên người anh cũng dính mùi nước hoa của em là sẽ quen thôi.”
Nói rồi anh ôm chặt Khương Cửu Sênh, dụi mặt vào cổ cô, thỉnh thoảng lại liếm nhẹ mấy cái.
Chắc anh học động tác này của Bác Mỹ, mỗi khi Bác Mỹ làm nũng cũng y như vậy. Khương Cửu Sênh bị anh cọ cho phát ngứa, muốn tránh ra nhưng anh không cho, anh đỡ mặt cô, áp sát lại hôn, rồi lại hôn lại hôn lại hôn.
Lúc Bác Mỹ muốn lấy lòng cô cũng như thế này…
Khương Cửu Sênh buồn cười, cô nhón chân lùi ra đằng sau, có chuyện muốn hỏi anh: “‘Khương Cửu Sênh’ ở phòng bên cạnh vẫn còn đang hôn mê à?”
“Ừm, anh cho cô ta dùng ít thuốc, tạm thời sẽ không tỉnh được.”
Anh không muốn nói chuyện về người khác nên ôm cô lên giường, hôn cô không biết chán, bắt đầu từ trán, kiên nhẫn đến mức không tưởng tượng nổi…
Hôm sau, Mạc Băng tới bệnh viện.
Để tránh tai mắt của người khác mà một quản lý như cô cũng phải ăn mặc kín mít. Cô tháo khẩu trang và khăn quàng cổ xuống, nói: “Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe cái nào trước?”
Khương Cửu Sênh mới viết được một nửa lời bài hát, bèn bỏ bút xuống: “Tin xấu.”
“Tuần sau có liên hoan phim, em phải ra nước ngoài mấy ngày. Nhà họ Tần đang rối tung nên chắc bác sĩ Thời nhà em có khả năng không thể đi cùng em.”
Đúng là tin xấu.
Khương Cửu Sênh nhíu mày: “Tin tốt thì sao?”
Mạc Băng cười, nằm ườn trên cái giường bệnh không giống giường bệnh của Khương Cửu Sênh. “Tin tốt là, em được đề cử giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất của giải Golden Bear, thế cho nên mới phải đến liên hoan phim.”
Mới là tác phẩm đầu tay mà đã được đề cử giải thưởng quốc tế lớn, đây có thể coi là một bước ngoặt đối với con đường làm diễn viên của Khương Cửu Sênh, chí ít tên tuổi của cô không còn là diễn viên thần tượng nữa, mà là diễn viên có thực lực.
Trên khuôn mặt của Khương Cửu Sênh chẳng thấy vẻ gì là vui mừng: “Có thể vắng mặt được không?” Cô vẫn đang trong thời kỳ giả bị bệnh, không thể xuất hiện trước ống kính được.
Mạc Băng lắc đầu ngay mà không cần nghĩ ngợi: “Tốt nhất là đừng vắng mặt, đây là bộ phim đầu tiên em được nhận đề cử, nếu em mà không đi thì bên Liên hoan phim Berlin có thể cho em vào sổ đen đấy.”
Chưa nói đến chuyện có bị cho vào sổ đen hay không, riêng cái tiếng xấu bệnh ngôi sao ấy chắc chắn là không thoát được rồi.
Khương Cửu Sênh cau mày suy tư: “Tối nay em sẽ trả lời chị.”
Chắc có lẽ vị chiều chồng như ma này còn phải trưng cầu ý kiến của Thời Cẩn, thuộc tính cuồng chồng mạnh quá rồi đấy. Mạc Băng chẳng buồn nói Khương Cửu Sênh nữa: “Được rồi, chị không can thiệp, nhưng là quản lý của em, chị đề nghị em không được vắng mặt.”
Khương Cửu Sênh gật đầu: “Mạc Băng này.”
“Ừ?”
Cô có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Mạc Băng ngồi lên, vớ lấy quả táo trên mặt tủ cắn một miếng: “Ấp a ấp úng cái gì? Muốn nói gì thì nói đi.”
“Lâm An Chi nhập viện rồi, bị thủng dạ dày.”
Quả táo trong tay Mạc Băng lăn trên mặt đất, cô hơi giật mình lo lắng trong giây lát, rồi lại nhặt quả táo lên làm như không có việc gì xảy ra, rút tờ khăn giấy lau qua, lại cắn một miếng: “A, thế à?”
Thái độ cô rất hời hợt, không tiếp tục bàn luận nữa, cứ như đây chỉ là chuyện vặt vãnh không đáng kể.
Mười phút sau Mạc Băng đi về, nói là công ty còn có việc nên không quấy rầy Khương Cửu Sênh sáng tác nữa. Lúc về, đầu óc Mạc Băng có chút không tập trung. Bệnh viện Thiên Bắc rất lớn, hơn nữa khu điều trị nội trú có rất nhiều tòa nhà, nếu không quen thì rất dễ bị lạc đường. Vì Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh nên Mạc Băng đã đến Bệnh viện Thiên Bắc rất nhiều lần, hẳn phải rất quen đường thì giờ lại đi lòng vòng.
Cô vừa đi vừa nghỉ, dạo qua một vòng cuối cùng vẫn đứng ở trước cửa phòng bệnh của Lâm An Chi, đúng là ma xui quỷ khiến, như kiểu trúng tà ấy. Trong phòng bệnh không có người khác, cũng không có rổ hoa quả tươi, bên trong rất yên tĩnh, yên tĩnh quạnh quẽ đến mức khác thường.
Cô đứng ngoài một lúc rồi đẩy cửa bước vào.
Lâm An Chi nhắm nghiền mắt nằm trên giường bệnh, anh đang ngủ nhưng không yên ổn, lông mày cứ nhíu lại, sắc môi rất nhạt, mím lại thành một đường thẳng cứng nhắc, xương gò má hơi gồ lên khiến cả gương mặt trông gầy gò, tái nhợt.
Anh nằm ở nơi đó, cơ thể bạc nhược, nhìn vô cùng cô đơn.
Mạc Băng đến gần, mượn ánh mặt trời ngoài cửa sổ để nhìn mặt anh.
Đột nhiên, anh mở mắt ra, ánh mắt hai người chạm nhau. Anh hơi ngẩn người, sửng sốt một lúc lâu mới gọi: “Mạc Băng.”
Mạc Băng nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
“Anh lại mơ thấy em rồi.”
Anh lẩm bẩm nỉ non, khóe miệng cong cong mỉm cười, rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp. Chắc anh nghĩ là đang nằm mơ.
Ánh nắng lọt vào phòng phủ lên gương mặt anh khiến làn da có màu trong suốt, hàng mi dài yên lặng buông thõng, thời gian dần trôi qua, đôi lông mày nhíu chặt của anh cũng giãn ra.
Mạc Băng thì thầm mắng: “Đồ ngốc.”
Cô đưa tay che một tia sáng chói mắt ở trước mặt cho anh.
Gần giữa trưa là thời điểm ánh mặt trời hoạt động mạnh nhất.
Máy theo dõi nhịp tim trong phòng chăm sóc đặc biệt số 721 vang lên từng tiếng có tiết tấu. Ánh mặt trời chiếu vào giường bệnh, bà Chương đứng dậy, đi ra kéo rèm cửa lại một nửa.
Cửa mở ra, Tần Minh Châu bước vào. Trên người cậu mặc bộ đồng phục, áo khoác bóng chày, ở ngực bên phải có thêu logo của đội.
Bà Chương quay đầu liếc nhìn, nhíu mày không hài lòng: “Sao bây giờ con mới đến?”
Đầu tóc cậu rối bời, giống như chưa tỉnh ngủ, cậu đưa tay vuốt tạm hai lần rồi nói: “Con lạc đường.”
Bà Chương nhìn lướt qua quả đầu màu xám của cậu, lông mày càng nhíu chặt hơn, giọng điệu rõ ràng không vui: “Lớn tướng thế này rồi mà còn lạc đường.”
Tần Minh Châu không đáp lại, cậu kéo ghế ngồi xuống, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.
Cái dáng vẻ hờ hững này của cậu làm bà Chương nổi giận đùng đùng, bà ta giật điện thoại của cậu: “Đến lúc nào rồi mà con vẫn còn tâm trạng chơi game hả!”
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt luôn lười nhác của cậu sáng hơn mấy phần: “Vì sao mà con phải không có?”
Bà Chương bị cậu bật lại, tức tối đỏ mặt tía tai: “Anh của con nằm trên giường bệnh mà con không quan tâm chút nào sao?”
Cậu thong dong lấy điện thoại di động từ trong tay bà Chương về, sửa lại lời bà ta: “Anh của con là Thời Cẩn.”
Hai chữ Thời Cẩn đã hoàn toàn làm mất sạch sự kiên nhẫn của bà Chương. “Con đúng là cái đồ ăn cây táo rào cây sung, con tưởng Thời Cẩn thật sự coi con là anh em à? Đừng có mơ nữa, anh của con ngã ngựa rồi, người kế tiếp thằng Thời Cẩn muốn đối phó chính là con đấy.”
Trên mặt Tần Minh Châu không có biểu cảm gì, làn da trắng và đôi môi mím lại của cậu thoạt nhìn trông vừa cao ngạo vừa lạnh lùng.
“Nói xong chưa?” Cậu đứng lên: “Xong rồi thì con đi về đây, còn phải luyện tập nữa.”
Nếu không phải bị bà Chương uy hiếp, thấy phiền phức quá thì cậu đã không đến đây.
“Luyện tập luyện tập, ngày nào cũng chỉ biết luyện tập thôi!” Bà Chương cố nén cơn giận: “Con cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc quay về rồi, chia tay với câu lạc bộ đi, chơi game thì có tiền đồ gì, về mà giúp anh con, giờ nó đang nằm trong viện không thể làm được gì, chắc chắn Thời Cẩn sẽ nhân cơ hội này mà ra tay. Con đi nói chuyện với ba con đi, sắp xếp cho con vào Tần Thị trước đã.”
Bà ta nói như chuyện đương nhiên, không phải bàn bạc mà là ra lệnh.
Tần Minh Châu mím môi, trên má trái có lúm đồng tiền mờ mờ, giọng của cậu rất nhẹ, nhưng cũng rất lạnh. “Con không có hứng thú.”
Bà Chương khuyên nhủ. “Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ mẹ lại hại con à? Con nghe mẹ đi, nghĩ cách vào công ty, tiếp nhận vị trí của anh con trước đã…”
Cậu ngắt lời bà ta, đôi mắt luôn lơ mơ bỗng sáng rực lên, sáng đến cháy người: “Bây giờ mẹ nghĩ đến con rồi hả?”
Xua đuổi như rác hơn hai mươi năm nay, giờ nhớ đến mới vẫy tay với cậu, coi cậu là chó đấy à?
Bà Chương nghẹn giọng, sắc mặt không được tốt lắm, cố làm chậm lại sự nóng nảy trong mắt, bà ta mềm giọng xuống: “Trước kia đúng là mẹ đã không để tâm đến con, nhưng đây cũng là vì bất đắc dĩ thôi. Ba con là người rất đa nghi, lúc nào ông ấy cũng đề phòng chúng ta như phòng giặc, chúng ta có làm cái gì cũng không thể trắng trợn được. Giữa con và anh trai con, mẹ chỉ có thể cố giữ một đứa, ba con cũng không thể để cho hai anh em con cùng đồng thời nắm quyền đâu. Chuyện thiên vị một phía thế này đều là lỗi của mẹ.” Bỗng giọng điệu của bà Chương hung hăng hơn mấy phần: “Nhưng bất kể thế nào thì con cũng là con trai mẹ, mẹ làm nhiều việc như vậy cũng là vì muốn tốt cho hai anh em con, con hãy nghe mẹ một lần đi, về nhà họ Tần trước đã, để ba con đưa câu lạc bộ cho con quản lý, nếu ông ấy mà đưa cho Thời Cẩn thì hai anh em các con coi như xong, thằng đấy ác độc lắm, sẽ không nương tay với chúng ta đâu.”
Không phải để cậu đi tranh giành, mà là bà ta muốn cậu giữ chỗ thay cho Tần Minh Lập.
Nhiều năm như vậy mà bà ta vẫn không hề thay đổi tí gì.
Tần Minh Châu đứng đối diện với mặt trời bên ngoài cửa sổ, ánh nắng làm nổi bật lên màu da tái do lâu ngày không thấy mặt trời của cậu, tóc mái trên trán che cả mắt, màu tóc xám nhạt khiến đôi mắt đen của cậu như bị nhuộm trắng hơn mấy phần, lộ vẻ đặc biệt lạnh lùng.
“Chắc do mẹ chưa nuôi con được ngày nào nên không hiểu rõ con, con theo anh Sáu lớn lên, cách đối nhân xử thế cũng là do anh ấy dạy, con cũng giống như anh ấy, cũng độc ác lắm, cho nên con chẳng quan tâm chuyện mẹ và Tần Minh Lập sẽ như thế nào đâu. Mẹ cũng đừng bảo con đi tranh quyền đoạt lợi cho mẹ.” Thân hình cậu cao lớn, đứng không thẳng nhưng vẫn nhìn bà Chương theo hướng từ trên cao nhìn xuống, như một người thiếu niên độc lập cách biệt “Anh Sáu đã đồng ý với con, bất kể thế nào cũng đều sẽ để cho mẹ một chỗ dung thân, coi như con báo đáp công ơn sinh thành của mẹ. Mẹ không có ơn nuôi nấng con, cho nên đừng nghĩ đến chuyện con sẽ là một đứa con hiếu thảo đi theo làm người hầu cho mẹ.”
Có lẽ người nhà họ Tần sinh ra đều đã bạc tình bạc nghĩa, đúng là cậu không hề có tình cảm gì với người mẹ này, chứ đừng nói gì là Tần Minh Lập. Sinh ra mà không nuôi, lại còn đề phòng như phòng trộm, giờ lại đến nói về tình mẫu tử, đúng là buồn cười.
Bà Chương há mồm cứng họng.
Cậu nhét lại di động vào trong túi: “Con nói xong rồi, sau này đừng gọi con ra nữa, cũng đừng đến làm loạn ở câu lạc bộ, con bận lắm.”
Nói xong cậu quay đầu bước đi.
Bà Chương lớn tiếng quát: “Tần Minh Châu!” Bà ta vô cùng giận dữ, trong mắt đều là lửa giận: “Nếu mày mà cứ đi như thế, tao sẽ coi như không có đứa con trai như mày.”
Tần Minh Châu quay đầu, trong mắt có sự lười biếng và mệt mỏi. “Chẳng phải lúc con 4 tuổi mẹ đã ném con đi rồi đấy à?”
Bà Chương lập tức á khẩu không trả lời được.
Hành lang bên ngoài phòng bệnh rất dài.
Tần Minh Châu đi đi lại lại mấy vòng vẫn không tìm thấy thang máy đâu, cậu ta mất kiên nhẫn vò tóc mình, mái tóc xám bị vò đến rối bù. Cậu dừng lại, nhớ đến câu khẩu quyết mà Đại Phi đã dạy: Trên Bắc, dưới Nam, trái Tây, phải Đông…
Cho nên phía Đông ở đâu cơ?
Cậu đang rầu rĩ ở chỗ rẽ thì một cô gái đang cúi đầu đâm sầm vào cậu.
Cậu bị đâm nên phải lùi về phía sau mấy bước, ngẩng đầu lên, đôi lông mày nhíu chặt bỗng nhiên giãn ra.
Đối phương vẫn còn cúi đầu, nói: “Xin lỗi.”
Nói xin lỗi xong, cô lách người qua rồi tiếp tục đi về phía trước, dáng vẻ thất thần chẳng có mục đích.
Tần Minh Châu quay đầu, nói: “Nhìn đường đi.”
Cô hơi ngạc nhiên, quay đầu lại: “Là cậu à.”
Là chị à.
Mạc Băng.
Một tay cậu cầm điện thoại di động, một tay đút túi, vẻ ngoài lười biếng, một lọn tóc sau gáy còn vểnh lên trông rất ngốc, và hai mắt cậu vì bị ánh nắng bên ngoài chiếu vào mà hơi nheo lại: “Ừ, là tôi.”
Mạc Băng lịch sự gật đầu, không biết nói chuyện gì nên cô nói: “Tạm biệt.”
Sau đó cô quay người đi mất.
Ở sau lưng, giọng nói của Tần Minh Châu hơi mềm mại, đôi mắt cậu mơ màng trông rất giống một người chưa tỉnh ngủ hẳn: “Tôi lạc đường rồi, chị có thể dẫn tôi ra ngoài được không?”
Cái người này, cứ đi ra ngoài là thế nào cũng lạc đường.
Mạc Băng nói được, rồi hỏi cậu: “Cậu đi đâu?”
Khóe môi của cậu cong lên, tâm trạng khá vui vẻ, khóe mắt cũng cong, giống như lọn tóc cứng đầu sau gáy kia, có cùng một kiểu kiêu ngạo: “Khoa Ngoại tim mạch.”
Mạc Băng quay người đi ở phía trước: “Đi theo tôi.”
“Ừm.” Cậu đi theo sau.
Từ khu nội trú đến Khoa Ngoại tim mạch phải đi qua ba tòa nhà, chỉ cần đi theo hành lang trên cao là đến nơi.
Không có chủ đề nào để nói, Mạc Băng đành thuận miệng trò chuyện: “Sao cậu không đi cùng bạn,” nói rồi cô lại bổ sung lý do: “Cậu mù đường nghiêm trọng như vậy cơ mà.”
Tần Minh Châu cúi đầu, hàng mi chớp hai lần như đang có vẻ bối rối, một lúc lâu cậu mới lên tiếng: “Tôi không có bạn gái.”
Mạc Băng bật cười: “Tôi nói là đồng đội của cậu ấy.” w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Vì hiểu sai ý nên cậu ảo não giật tóc: “Không muốn làm phiền người khác.”
Mạc Băng quay lại liếc nhìn Minh Châu, cậu thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, sạch sẽ đơn thuần, giống như một khối ngọc đẹp chưa điêu khắc. Thanh niên ở tuổi này nên phơi phới xuân xanh mới phải.
Cô thuận miệng đùa: “Vậy cậu mau tìm bạn gái đi.”
Tần Minh Châu bỗng nhiên ngẩng đầu, gần như bật thốt ra: “Chị thấy tôi thế nào?”
Bước chân cô khựng lại.
Không hề có phòng bị, cứ lỗ mãng đem tình cảm của mình nói ra như vậy, không có sự chuẩn bị kỹ càng, cũng không có thiên thời địa lợi nhân hòa. Tần Minh Châu cắn mạnh môi, hối hận vô cùng, nhưng lời trong lòng đã nói ra mất rồi, có muốn tránh cũng không thể tránh được. Cậu liền ngẩng đầu đón ánh mắt của cô, nhìn thẳng vào cô.
Nói thế nào cũng là tuổi trẻ, tự do thoải mái, không gò bó.
Ngược lại Mạc Băng trở tay không kịp, cô sửng sốt mất một lúc lâu mới hơi bình tĩnh lại, cô hỏi: “Cậu nghiêm túc đấy à?”
Comments