Tình cảm giữa nam và nữ, có đôi lúc sẽ khiến bạn cảm thấy rất nhức trứng, rất nhọc lòng, ví dụ như... không ngờ Tần Tiêu Dật lại bị tên khốn kiếp này hôn đến nhũn cả chân vậy.
Vẫn còn một người cảm thấy vô cùng nhức trứng, là Từ Thanh Bách.
Ông nội anh gọi anh sang, sau đó ném cho anh một người... một người không bớt lo chút nào cả. Lúc này, người đó đang nhũn ra như một vũng bùn, dựa cả vào người anh ta.
Từ Thanh Bách chọc vào vai cô, hỏi: "Rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu rượu thế hả?"
Một tay Tần Tả túm áo vest của Từ Thanh Bách, ngẩng đầu chìa ra một ngón tay. Cô vừa cười ngơ ngẩn, vừa lắc lư như sắp đổ.
Thấy cô lảo đảo, Từ Thanh Bách vội giữ chặt lấy eo cô, đỡ cho cô đứng vững lại.
Cô nàng mà chỉ một đấm cũng địch được bốn người ấy, không ngờ lại bị một ly rượu hạ gục: "Đứng thẳng lên nào!"
Cái cô nàng một ly rượu này nữa!
Cô lắc đầu, nói lè nhè say mèm: "Không đứng thẳng được, chóng mặt quá."
Cô mở to đôi mắt xoe tròn ngập nước, rồi chớp chớp nhìn anh, nghiêng đầu nghi hoặc, hỏi: "Anh Từ này, sao anh lại có đến bốn lỗ mũi?"
Nói xong, cô chọc luôn vào lỗ mũi của anh.
Từ Thanh Bách đứng hình, kéo cái tay tác oai tác quái của cô ra, nghiêm mặt nói: "Đi lên lầu nào."
Cô ra lệnh: "Bế tôi đi."
Bình thường quang minh lẫm liệt nhường nào mà chỉ mới một ly rượu thôi, bao nhiêu cái sự ngang ngược đành hanh đã lộ ra bằng sạch.
Từ Thanh Bách nào dám bế cô ấy chứ. Anh chỉ sợ bị cô ấy đánh cho tan thành từng mảnh thôi. Anh đứng im không nhúc nhích, chờ xem cô say xỉn xong còn có thể giở được những trò gì nữa.
Cô lại như chợt hiểu ra gì đó, nói: "Anh không bế nổi tôi à?"
Sự tôn nghiêm của một người đàn ông bị khıêυ khí©h lên, Từ Thanh Bách vừa định cứng miệng giải thích thì hông lại bị giữ chặt lấy.
Tần Tả vác luôn anh lên vai mình: "Vậy để tôi bế anh nhé."
Sau đó, cô vác anh, sải từng bước dài, lảo đảo đi lên lầu.
Từ Thanh Bách cạn lời!
Kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục!
"Tần Tả! M* kiếp, cô thả tôi xuống!"
Cô vỗ bộp một cái vào mông anh, sau đó nhỏ giọng nói: "Suỵt, đừng ồn ào, có mai phục đấy!"
Từ Thanh Bách đờ người ra.
Mai phục cái em gái nhà cô ấy!
Rất may là cô nàng say đến quên hết cả đông tây nam bắc này vẫn vác được anh vào phòng nghỉ. Anh chỉ sợ cô say quá vác luôn anh vào toilet ở cách vách thôi. Vào trong phòng, cô ném anh lên ghế sofa, sau đó bắt đầu cởϊ qυầи áo. Mượn rượu giở trò lưu manh à?!
Từ Thanh Bách xanh cả mặt: "Cô làm cái gì đấy?"
Hiếm có ngày nào Tần Tả ăn mặc thục nữ như hôm nay. Cô không thoải mái, hằm hằm hừ hừ, vùi đầu chiến đấu với sợi thắt lưng trên eo. Cô dùng sức kéo mạnh một cái nhưng làm thế nào cũng không kéo ra được.
Từ Thanh Bách vội túm lấy tay cô: "Đừng cởi nữa!"
Còn cởi nữa là không thanh minh thanh nga gì được đâu.
Tần Tả ngẩng đầu lên, hai gò má ửng đỏ: "Đi ngủ thì phải cởϊ qυầи áo chứ."
Sau đó, đại lực sĩ họ Tần hất tay Từ Thanh Bách ra, kéo mạnh chiếc váy một cái...
Anh nhắm mắt lại, chửi thề một câu. Đang muốn bỏ của chạy lấy người thì một cơ thể ấm áp đã lao vào lòng anh khiến anh vô thức đưa tay đón lấy.
Đù má, mềm mại thế.
Con ma men trong lòng nấc lên hai tiếng rồi ngủ thϊếp đi.
Cơ thể Từ Thanh Bách cứng ngắc, không dám động đậy. Sờ thấy trên người cô vẫn còn có vải, anh mới mở mắt ra. Quả nhiên là người tập võ, bên trong váy lễ phục mà vẫn còn mặc cả áo chẽn và quần tập.
Anh dở khóc dở cười, bế cô lên trên giường. Vừa nhấc người dậy, tay anh đã bị túm lại: "Anh Từ ơi, nước..."
Mắt cô vẫn nhắm nghiền, lẩm bẩm nỉ non một câu rồi không nói gì nữa.
Ma xui quỷ khiến thế nào anh lại thò tay vén tóc mái hơi che đôi mắt cô ra. Đúng là bị ma ám mất rồi, đột nhiên anh cảm thấy cô siêu đáng yêu mới sợ chứ.
Ôi, dăm ba cái chuyện tình yêu này, lúc nào cũng ập tới bất thình lình không kịp đề phòng như vậy đấy.
Đương nhiên, cuộc đời con người ta cũng không hề viên mãn. Có những người, có thể cầm ly rượu trong tay, trò chuyện say sưa vui vẻ với cả một bàn đầy người quen lẫn không quen, thoải mái phóng khoáng... nhưng lại cô độc cả nửa đời. Ninh Thiểu là nghệ sĩ của Thiên Vũ. Ở công ty, chuyện cô nghe thấy nhiều nhất chính là lịch sử tình trường đầy phong lưu của ông chủ. Cậu Phong trong lời đồn đó, nghe nói là người rất đào hoa, phóng túng. Cô còn nghe người quản lý nói, chỉ cần có bản lĩnh trèo được lên giường của cậu Phong, thì không lo không nổi tiếng.
Cô lấy can đảm quan sát người đàn ông bên cạnh... vì sao lại chẳng giống trong tin đồn nhỉ?
Anh ngồi một mình, khéo léo đưa đẩy với mọi người, cũng nói nói cười cười rất vui vẻ với họ. Ai mời rượu anh cũng không từ chối, nếu ly rượu cạn rồi, tự anh sẽ rót đầy lại.
Anh lại đang rót rượu.
Cô như buột miệng, nói: "Anh đã uống nhiều lắm rồi."
Nghe vậy, anh mới quay đầu sang, ánh mắt biếng nhác nói: "Cô là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty à?"
Cô gật đầu: "Vâng."
Vì sao cô cứ có cảm giác người mà những người khác nhìn thấy không phải là anh nhỉ. Đây mới là anh này, trong mắt có nụ cười, nhưng trong nụ cười lại có nỗi đau.
Vũ Văn Xung Phong rót đầy ly rượu, khẽ lắc nhẹ ly rượu đỏ của mình, cười rất tùy ý. Anh dốc rượu vào miệng rồi nói: "Rượu này nhẹ lắm, sẽ không làm người ta say."
Sau đó, anh lại tiếp tục nói nói cười cười với đám đàn ông, tiếp tục thờ ơ mà lịch thiệp với những người phụ nữ.
Ninh Thiểu len lén nhìn anh rất lâu, rồi cũng tự rót cho mình một ly rượu giống của anh, dùng đầu lưỡi nếm thử một chút. Rượu này mà nhẹ gì chứ, đây là rượu mạnh mà.
Mỗi người trên bàn ăn đều có tâm sự riêng, cũng đều có những câu chuyện riêng. Có người bước đi lúc tuổi già, nhưng cũng có những người quay về ngay khi còn niên thiếu.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tần Minh Châu và Khương Cẩm Vũ lần lượt cầm điện thoại.
"Cẩm Vũ, em tuyệt thực. Ba em đã đồng ý với em, tháng sau sẽ cho em đi gặp anh."
"Mùa giải S13, nếu em thắng, anh hẹn hò với em nhé."
Đầu dây bên kia của cả hai cuộc gọi đều là tiếng con gái. Đúng lúc này, trên bàn tiệc lại có một cô gái đột nhiên đứng bật dậy, gào đến xé gan xé phổi: "Trương Đình Hạo, chúng ta chia tay đi."
Cô ta gào khóc như một kẻ điên: "Tôi không còn yêu anh nữa, cũng sẽ không bao giờ yêu anh nữa..."
Sau khi cúp điện thoại, cô gái gục xuống bàn khóc nức nở. Không ai tới an ủi cô ta, cũng chẳng ai hỏi cô ta vì sao lại gào khóc om sòm ở tiệc cưới của người khác như thế. Dù sao, đó cũng là con đường của cô ta, cũng có thể, vì chứng kiến được hạnh phúc là gì, cô ta mới chợt nhận ra mình bất hạnh biết bao chăng.
Khương Cẩm Vũ đưa lại điện thoại cho Tần Minh Châu: "Tôi cầm nhầm điện thoại."
Hai người họ, một người là em trai Khương Cửu Sênh, một người là em trai Thời Cẩn, nên được sắp xếp vào ngồi cùng một bàn. Mà cũng thật không khéo, hai người dùng cùng một loại điện thoại, tiếng chuông vang lên cùng lúc nên mới cầm nhầm.
Tần Minh Châu đón lấy điện thoại của mình, đưa cái còn lại cho Khương Cẩm Vũ, nói: "Bạn gái cậu gọi."
Hai người đổi lại điện thoại rồi ai nghe cuộc gọi của người nấy. Cô gái vừa gào khóc om sòm kia đã không còn khóc nữa rồi. Cô ta mỉm cười xin lỗi khách khứa trên bàn, sau đó tự phạt ba ly rượu rồi rời khỏi buổi tiệc.
Trương Ái Linh đã từng nói, không đau đến tận xương tận tủy, thì chẳng phải là tình yêu.
Mấy chuyện tình cảm này, khi bắt đầu, lúc nào cũng tươi đẹp đến hồ đồ, thế nhưng khi kết thúc, thì lại luôn đau đớn đến tận tim gan.
Lúc này khách khứa đã bắt đầu mời rượu nhau, đột nhiên lại có một tiếng kêu thất thanh vang lên.
Cô gái hô to: "Ba ơi!"
"Ba!"
"Giúp tôi gọi xe cấp cứu với!"
"Ba, ba ơi, ba sao thế? Ba đừng dọa con mà, ba!"
Thì ra là có một người khách ngất xỉu. Ông cụ Từ vội vội vàng vàng sai người sang giúp.
"Chuyện gì vậy?"
"Không biết nữa, vừa rồi vẫn còn bình thường."
"Nhìn giống bệnh tim phát tác nhỉ?"
"Là ai thế?"
"Là Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Trường Phong"
Khương Cửu Sênh đi từ trong toilet ra đã nghe tiếng mọi người bàn tán xôn xao.
Thời Cẩn đặt chiếc đĩa xuống trước mặt cô: "Sênh Sênh, em ăn mấy miếng cá này đi, anh gỡ hết xương rồi đấy."
Cô vẫn đang nhìn sang bên kia, tâm trạng có vẻ thấp thỏm không được tập trung lắm.
Thời Cẩn dùng khăn cài túi áo để lau tay rồi đứng dậy: "Lát nữa em về với ông nội nhé. Muộn một chút anh sẽ tới đón em."
Khương Cửu Sênh quay lại nhìn anh: "Còn anh thì sao?"
Anh đáp: "Có bệnh nhân mà."
Cô hiểu rồi bèn gật đầu đồng ý.
Thời Cẩn hôn một cái lên mặt cô rồi rời khỏi bàn tiệc, đi vào giữa đám khách ở bên ngoài kia: "Xin nhường đường một chút, tôi là bác sĩ."
Vừa thấy Thời Cẩn bước đến, ông cụ Từ cũng thở phào một hơi.
Anh bảo người nhà tránh ra hết rồi quỳ xuống, thăm dò mạch đập của bệnh nhân. Một lát sau, anh lại cúi người dán vào l*иg ngực của người bệnh, dùng hai ngón tay ấn vào động mạch cổ.
Cô gái đứng bên cạnh vẫn đang thút thít, vội hỏi: "Ba tôi làm sao thế ạ?"
Thời Cẩn không nói gì. Anh cởϊ áσ vest của người bệnh ra. Ngón trỏ và ngón giữa tay trái men theo mạn sườn, trượt vào giao điểm của xương ngực hai bên, rồi đặt bàn tay còn lại lên trên l*иg ngực người bệnh. Hai khuỷu tay duỗi thẳng, dùng lực vuông góc ấn mạnh xuống, sau đó buông lỏng ra, dừng khoảng hai giây, tiếp tục ấn xuống, lặp đi lặp lại liên tục.
Chưa tới 20 phút, người của bệnh viện gần đó nhất đã đến.
Người của bên bệnh viện vừa nhìn qua đã nhận ra Thời Cẩn: "Bác sĩ Thời ạ?"
Giới y bác sĩ ở đây, nói nhỏ cũng không nhỏ, có điều, gần như tất cả mọi người trong ngành đều nghe thấy tên tuổi của Thời Cẩn, bác sĩ thiên tài – thánh thủ Khoa Ngoại. Anh, cũng như một vị thần của lĩnh vực ngoại khoa vậy.
Thời Cẩn không dây dưa nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Bệnh nhân u tim, đã thực hiện các bước cấp cứu tại chỗ, báo Khoa Ngoại tim mạch chuẩn bị phòng mo."
Vị bác sĩ tới đón bệnh nhân không nhịn được bèn hỏi: "Anh sẽ mổ chính chứ ạ?"
Nếu theo đúng nguyên tắc thì không cho phép bác sĩ viện khác sang cầm dao mổ chính bên này. Có điều, nơi tổ chức hôn lễ của nhà họ Từ là đảo Quan Quang, gần đây chỉ có một bệnh viện nhỏ, trình độ điều trị khá lạc hậu. Mấy loại phẫu thuật lớn như kiểu mổ u tim này có độ nguy hiểm rất cao, nếu do Thời Cẩn mổ chính thì tỉ lệ thành công cũng cao hơn rất nhiều.
Thời Cẩn gật đầu: "Tôi mổ chính "
Vị bác sĩ kia thở phào một hơi: "Vậy tôi đi chuẩn bị ngay."
Nếu do Thời Cẩn phẫu thuật mổ l*иg ngực, dù có phá vỡ nguyên tắc, chắc chắn viện trưởng cũng sẽ không nói gì đâu.
Thời Cẩn quay lại nhìn Khương Cửu Sênh một cái, rồi không nói gì, quay người đi cùng với bác sĩ y tá của bệnh viện kia.
Sau cơn phong ba, buổi tiệc lại tiếp tục.
Rất nhiều người vẫn đang xì xào cảm thán, ông cụ Chung không nhịn được mới tò mò hỏi ông cụ Từ: "Ông Từ này, chẳng phải ông nói cháu rể của ông mở công ty sao?"
Mặt ông cụ Từ lại đầy vẻ kiêu ngạo: "À, đấy là nghề phụ thôi. Nghề chính của nó là bác sĩ."
Ông cụ Chung cạn lời.
Tin được ông mới là lạ ấy!!!
Khương Cửu Sênh ăn hết chỗ cá đã gỡ xương trong đĩa rồi đặt đũa xuống, đỡ bụng cười nói: "Anh ấy nổi tiếng lắm ạ. Anh ấy là một bác sĩ Khoa Ngoại tim mạch rất tài ba."
Còn có một dạng tình yêu nữa, được gọi là Thời Cẩn và Khương Cửu Sênh.
Có thể hóa thành điên cuồng, biến thành ma quỷ, nhưng cũng có thể buông đao bỏ kiếm, thiện tâm thành Phật. Giống như con dao mổ của Thời Cẩn vậy, có thể gϊếŧ người, cũng có thể cứu người. Không yêu thương thế giới này cũng chẳng sao, vì Thời Cẩn, đã đem lòng yêu một người con gái, vô cùng yêu thương thế giới này rồi. Đ
Trong hôn lễ đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng về cơ bản vẫn rất viên mãn. Ca mổ cứu bệnh nhân bị u tim đó rất thành công, tháng sau còn bệnh viện còn gửi tặng cờ thi đua và thư cảm ơn cho Thời Cẩn. Ngoài ra, ông ấy còn tặng thêm hai chiếc khóa bình an nữa, một cho Khương Cửu Sênh và một cho Tô Khuynh.
Cuối tháng Sáu, Thời Cẩn ra nước ngoài kiểm tra lại, chứng bệnh cố chấp và nóng nảy cơ bản đã được khống chế, cảm xúc cũng ổn định lại rồi, ba tháng sau có thể ngừng dùng thuốc.
Đầu tháng Bảy, Thời Cẩn quay lại phục chức ở bệnh viện.
Giữa tháng Bảy, Vũ Văn Xung Phong ra nước ngoài. Khương Cửu Sênh hỏi anh đi đâu, anh nói anh không biết, chờ đến nơi sẽ gửi postcard cho cô. Anh dặn cô đừng đi tiễn nhưng cô vẫn đi, đồng hành cùng với Tạ Đăng.
Cuối tháng Bảy, Chử Qua tới Giang Bắc. Cẩm Vũ vốn không thích đi ra ngoài giờ lại đi trắng đêm không về khiến Bác Mỹ mất ngủ cả một đêm. Thời buổi này, mấy phần tử tội phạm như buôn người, gϊếŧ chó, lừa chó quá nhiều, nó chỉ lo cậu nó bị lừa đi mất thôi. Dù sao, với một con chó có nội tâm, quá nhiều kịch bản phong phú, thì chắc chắn sẽ còn nhiều đêm mất ngủ nữa.
May mà, buổi chiều ngày hôm sau,
Cẩm Vũ đã quay về.
Đầu tháng Tám, Cảnh Sắt và Hoắc Nhất Ninh đã chọn được ngày cưới, ngay cuối năm nay thôi. Mẹ Cảnh bận đến tung trời mù đất.
Cuối tháng Tám, Lệ Nhiễm Nhiễm và Cận Phương Lâm đăng ký kết hôn. Ngày hôm sau khi đăng ký, hai người cãi nhau một trận tơi bời chỉ vì chỗ truyện H bản full HD không che của Lệ Nhiễm Nhiễm. Cô tức tối bỏ nhà đi ra ngoài, nhưng chưa đi được một ngày đã bị Cận Phương Lâm túm cổ lôi về nhà "chấp hành gia pháp".
Đầu tháng Chín, Tạ Đăng tổ chức lưu diễn violin vòng quanh thế giới. Đàm Mặc Bảo cũng chạy khắp trời Nam đất Bắc theo cậu ta, ngừng phát livestreams suốt cả tháng trời. Các fan hâm mộ rần rần lên đòi anti nhưng cuối cùng cũng có anti đâu.
Cuối tháng Tám, đội TYH đoạt giải quán quân, Nguyên Thần - thủ lĩnh ADC lại một lần nữa thành danh. Là MVP chủ đạo, cô bước lên bục phát biểu nhận thưởng, nhưng chỉ nói đúng một câu: Minh Thần, hẹn hò với em đi, giải quán quân năm sau, anh giành được hay là em giành được cũng như nhau thôi.
Tên đầy đủ của Nguyên Thần là Nguyên Nhân, mùa đông năm nay vừa tròn mười chín tuổi.
Ngày dự sinh của Khương Cửu Sênh là vào giữa tháng Mười. Từ đầu tháng Chín, Thời Cẩn đã xin bệnh viện nghỉ phép rồi. Một ngày 24 giờ đều san sát bên Khương Cửu Sênh không rời.
Tuần lễ Quốc khánh, trường của Khương Cẩm Vũ được nghỉ, nên cậu ấy cũng ở nhà.
Trước giờ cơm tối, đột nhiên Khương Cửu Sênh vào bếp ôm lấy Thời Cẩn, nói: "Em thèm ăn kem quá."
Sau khi thai nhi được 6 tháng, cô không còn nôn nghén nữa, khẩu vị cũng thay đổi rất nhiều nhưng dạ dày lại vẫn nhỏ như cũ. Dù sắp đến kỳ sinh nở, nhưng bụng cô vẫn không to, mặc áo khoác dầy một chút là chẳng nhìn ra được.
Thời Cẩn tắt bếp, ôm cô ra khỏi phòng bếp, không cho cô có đường thương lượng: "Không được, kem lạnh lắm."
"Nhưng em rất muốn ăn."
Với Khương Cửu Sênh, sự thay đổi cảm xúc của thai phụ không phải là hay cáu gắt, nóng nảy gì cả, mà là... thích làm nũng.
Thời Cẩn dỗ dành cô: "Con sắp chào đời rồi, em đừng ăn linh tinh."
Nhưng cô vẫn muốn ăn, bèn cò kè: "Một miếng thôi mà."
Mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống nên hơi lạnh, dạ dày của cô cũng không tốt. Dù chỉ một miếng Thời Cẩn cũng không muốn cho cô ăn, nên anh nói: "Ở nhà không có kem."
"Vậy mình ra ngoài mua."
Anh rất khó xử: "Ra ngoài nguy hiểm lắm."
Khương Cửu Sênh kiên quyết: "Còn hai tuần nữa mới đến ngày dự sinh, không sao đâu mà."
Thời Cẩn vẫn không khoan nhượng.
Cô lại làm nũng: "Thời Cẩn ơi..."
Cô ôm lấy anh, dụi đầu như một con mèo mềm mại vậy: "Được không anh?"
Sau khi mang thai, mỗi khi ở bên Thời Cẩn, một người vốn rất lý trí bình thản như Khương Cửu Sênh lại chẳng hề biết đến cái gì gọi là nói lý nữa, chỉ có nũng nịu mà thôi. Bởi vì cô biết, chỉ duy nhất chiêu này là Thời Cẩn không kháng cự được thôi, chứ còn khổ nhục kế hay mỹ nhân kế thì không ăn thua.
Quả nhiên, anh đành thỏa hiệp: "Vậy em phải đồng ý với anh một chuyện."
Đạt được mục đích rồi, cô cười nói: "Anh nói đi."
"Bắt đầu từ ngày mai, em phải vào viện nằm chờ sinh."
Cô thoải mái đồng ý ngay: "Vâng ạ."
Và vì thế, bữa cơm tối mới nấu được một nửa, Thời Cẩn lại đưa Khương Cửu Sênh ra ngoài mất rồi. Mới tháng Mười, anh đã bắt cô mặc áo khoác, sợ cô bị lạnh.
Sau khi mua kem xong, Thời Cẩn lại chợt nhớ ra, Sênh Sênh trong thai kỳ, toàn nói không giữ lời thôi.
Cô ăn biết bao nhiêu miếng kem rồi nhưng vẫn chưa chịu buông tay. Thời Cẩn phải giành lấy, không cho cô ăn nữa: "Em đã nói chỉ ăn một miếng mà."
Gần đây Khương Cửu Sênh rất thích ăn ngọt, nhất là mấy món đồ ngọt lạnh lạnh một chút.
Cô nhìn chằm chằm hộp kem còn hơn một nửa: "Không ăn thì lãng phí quá anh."
Thời Cẩn giơ tay lên cao, không đưa cho cô, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Lạnh quá, thật sự không thể ăn được."
Cô cân nhắc một chút rồi nói: "Vậy anh ăn hết đi, dù sao cũng không được vứt đâu."
Anh không thích ăn đồ ngọt, nhưng lại chẳng có cách nào với cô, đành nhíu mày ăn. Có điều, vừa ăn được một miếng, cô đã ngậm lấy môi anh, lưỡi thò vào trong, hết mυ"ŧ rồi lại liếʍ.
"Bác sĩ Thời, anh ngọt quá."
Comments