Tại lễ trao giải Giải vô địch bơi lội thế giới, tiếng hoan hô cổ vũ đinh tai nhức óc, người Trung Quốc trên khán đài đang cùng nhau xướng một cái tên.
"Vũ Văn Thính!"
"Vũ Văn Thính!"
"Vũ Văn Thính!"
Một vận động viên bơi lội đến từ châu Á liên tục phá vỡ kỷ lục thế giới của 2 hạng mục 50 mét nữ và 100 mét bơi tự do, đội tuyển nữ của cô giành được huy chương vàng trong hầu hết những môn thi đấu tiếp sức.
Ba chữ Vũ Văn Thính là thần thoại bất bại trong làng thể thao trong nước. "Cảm ơn."
Cô đứng trên bục nhận giải, chỉ nói hai tiếng này bằng quốc ngữ, sau đó cô không nói thêm một lời nào nữa mà ngửa đầu nhìn lá cờ đỏ dâng lên. Tất cả người Trung Quốc trên khán đài đều im lặng, lắng nghe bài quốc ca của nước mình đang vang vọng.
Đất nước và vinh quang hiện diện cùng cô.
Quốc ca kết thúc, cô hôn lên tấm huy chương vàng, sau đó đi xuống.
Tiếng vỗ tay cùng reo hò từ khán đài vang lên mãi không ngớt.
Lưu Xung ngồi ở chỗ khách quý có tầm nhìn tốt nhất, nhìn lá cờ đỏ mà trong lòng tự nhiên cũng sinh ra cảm giác tự hào, anh ta khen thật từ đáy lòng: "Tiểu tiên nữ nhà cậu siêu thật, phá kỷ lục hai hạng mục bơi tự do luôn."
Tô Vấn đội mũ lưỡi trai có hình lá quốc kỳ, đeo khẩu trang có dán hai hình meme của Vũ Văn Thính, tự hào đến mức lông mày cũng sắp bay lên đến nơi rồi: "Đương nhiên, cũng không nhìn xem là của nhà ai."
Cậu ta vươn cổ, nhìn theo hướng Vũ Văn Thính đi ra, giọng rất dương dương tự đắc: "Thính Thính nhà tôi sao lại giỏi thế kia chứ."
Ô, cái đuôi muốn vểnh lên trời rồi kìa.
Lưu Xung chơi xấu, cố ý trêu chọc cậu ta: "Áo tắm của Trung Quốc chúng ta trông không tệ nhỉ."
Mắt anh ta đảo lia lịa, phải nói rằng có rất nhiều cô gái trong đội tuyển bơi quốc gia, nhưng nhan sắc và dáng người của Vũ Văn Thính đứng đầu bảng, chẳng trách Vũ Văn Thính lại có nhiều fan hâm mộ nam như vậy, nhìn dáng người kia kìa...
Tô Vấn lừ mắt: "Còn nhìn vớ vẩn nữa là tôi móc mắt anh ra đấy."
Hi hi hi, Lưu Xung không hề sợ hãi, anh ta rất thích làm cho ông tổ này không thoải mái: "Trong này có 3 nghìn 5 trăm đôi mắt, cậu giỏi thì đi móc từng người một đi."
Bộ mặt chẳng khác gì hồ ly tinh của Tô Vấn nở nụ cười mê hoặc lòng người: "Tháng này trừ sạch tiền thưởng."
Lưu Xung: "..."
Anh ta chưa từng thấy người nào độc ác như Tô Vấn, đúng là kẻ có tiền, không
được trêu vào đâu, không được trêu đâu.
"Tô, Tô Vấn?"
Một phóng viên thể thao có mắt lửa con ngươi vàng đã nhận ra Tô Vấn.
Tô Vấn không ngẩng đầu lên, sờ lên chỗ miệng trên khẩu trang, chỗ này dán hình meme của Vũ Văn Thính, cậu ta thích lắm nên sờ mãi, thản nhiên phủ nhận: "Tôi không phải."
Đôi mắt giống yêu tinh này, ngoài Tô Vấn ra thì còn có thể là ai nữa.
Nữ phóng viên cực kỳ chắc chắn: "Anh là Tô Vấn!"
Tô Vấn kéo sụp mũ xuống, không buồn trả lời.
Siêu sao fan khủng xuất hiện ở giải vô địch bơi lội, đúng là tin độc rồi! Nữ phóng viên mừng như điên, làm sao bỏ qua cơ hội này được, cô ta liên tục hỏi.
"Anh đến xem thi đấu bơi lội à?"
"Anh cũng thích bơi lội à?"
"Anh ủng hộ vận động viên nào?"
Tô Vấn ngẩng đầu.
Nữ phóng viên trông thấy hình dán trên khẩu trang của Tô Vấn là biết ngay cậu ta ủng hộ cho người nào.
"Tránh ra."
Cậu ta nhíu mày, ánh mắt sắc bén hơn rất nhiều, nói với vẻ không kiên nhẫn: "Cô đứng chắn tầm nhìn của tôi rồi."
Cạn lời!
Với cái tính tình này mà còn nói không phải là Tô Vấn.
Tin đồn về bệnh ngôi sao của cậu ta đâu phải mới ngày một ngày hai, nhưng biết làm thế nào, cậu ta đúng là ngôi sao mà, lượng truy cập vào những bài viết liên quan đến cậu ta đều cao đỉnh điểm. Bạn bè truyền thông vừa yêu vừa hận cậu ta. Đúng là bố tướng không trêu vào được đâu.
Nữ phóng viên đành phải yên lặng tránh xa, trốn ra đằng sau chụp trộm hai bức ảnh.
Vũ Văn Thính đã rời sân, phần sau cô không tham gia thi đấu nên Tô Vấn không hứng thú lắm, chẳng được mấy phút đã ngồi không yên, cậu ta đứng dậy muốn đi.
Lưu Xung lập tức hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Tìm Thính Thính."
Tô Vấn không quan tâm đến chuyện khác, chỉ tập trung tinh thần vào Vũ Văn Thính.
"Cậu vào được đấy à?"
Đây là nhà thi đấu của giải vô địch thế giới đấy!
Tô Vấn đá cái chân cản đường của Lưu Xung ra: "Còn có chỗ mà tôi không đi được à?"
Rốt cuộc thì thằng cha này có gia cảnh thế nào vậy?
Lưu Xung chỉ biết là Tô Vấn có một ông bố rất ghê gớm, nhưng không nghĩ là còn có thể vươn tay đến cả giải vô địch thế giới, phải bình tĩnh, bình tĩnh: "Đừng có đi lung tung, cậu là nhân vật công chúng, chỉ cần bị chụp một tấm thôi là đám phóng viên có thể tự biên tự diễn ra được hẳn một bộ phim truyền hình dài tập đấy."
Tô Vấn mặc kệ anh ta, cậu ta lấy trong túi ra một tấm thẻ, móc dây vào ngón tay tung tung mấy lần rồi đi thẳng vào khu nghỉ ngơi của vận động viên.
Thẻ làm việc của Giải vô địch thế giới...
Lưu Xung phát rồ!
Chuẩn bố tướng rồi!
Trong hành lang phòng nghỉ không có ai, huấn luyện viên Dương Hy đi trước đang nghe điện thoại, dừng lại nói: "Thính Thính, em đi thay quần áo trước đi, bên Nhiêu Nhiêu xảy ra chút chuyện, chị qua đó xem thế nào."
Dương Hy đã hơn 40 tuổi, cũng xuất thân từ vận động viên, sau khi giải nghệ thì làm huấn luyện viên của đội tuyển quốc gia.
"Vâng." Vũ Văn Thính gật đầu.
Dương Hy vừa chạy vừa gọi điện thoại. Ở đằng sau, Vũ Văn Thính càng đi càng chậm lại, cô cúi đầu, tháo chiếc mũ bơi xuống, đuôi tóc vẫn đang nhỏ nước, trên người khoác một chiếc khăn tắm khô nhanh màu trắng, một tay cô nắm lấy góc khăn, những ngón tay trắng bệch.
Những người đi qua đi lại trong hành lang đều chào hỏi cô, có thành viên trong đội, cũng có nhân viên hậu cần.
"Chúc mừng cô."
"Thính Thính, chúc mừng chị."
Cô nghe không rõ lắm, cũng không nhìn rõ được nữa. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán cô, lăn xuống thành dòng, bước chân của cô càng ngày càng chậm, cô kéo lê bước chân nặng trĩu như chì, lảo đảo một đoạn đường, rồi ngã về phía sau.
Một cánh tay đỡ lấy cô.
"Thính Thính!"
Giọng nói quen thuộc quá.
Cô chật vật mở mắt ra, ánh đèn trên đỉnh đầu thật chói mắt, cô nheo mắt lại, cố gắng nhìn, bóng người trước mặt hơi mơ hồ, cô không chắc chắn lắm: "Tô Vấn đấy à?"
Ngoại trừ nhìn thấy trên TV, hai người mới chỉ gặp nhau vài lần, nhưng chẳng biết tại sao cô lại có thể nhận ra lông mày của cậu, còn cả mắt, miệng, và nét mặt nữa.
Tô Vấn hoảng hồn, ôm cô ngồi ở dưới đất, cánh tay đang đỡ lấy cô run rẩy dữ dội. "Anh đây, Thính Thính, em sao vậy?"
Cô không mở mắt ra được, chỉ nhíu chặt mày lại, mồ hôi đẫm trán, lông mi như cánh bướm bị ướt, khẽ rung động. Đôi môi cô tái nhợt, không có một tí màu sắc nào.
"Tô Vấn"
Cô giơ tay ôm vai phải, mơ màng rền rĩ: "Tô Vấn, tôi đau..."
Cô nói đau.
Tô Vấn lo lắng sắp phát điên: "Thính Thính!"
"Thính Thính!"
"Người đâu, mau tới đây!"
"Thính Thính..."
Mí mắt của cô nặng quá, hốt hoảng, tiếng người gọi cô không ngớt vang lên bên tai, cô cố sức mở mắt ra, trong ánh sáng trắng chói mắt có một gương mặt mơ hồ.
Một gương mặt rất quen thuộc, hình như đã gặp trong mơ.
Khi đó là vào khoảng tháng Tư tháng Năm, đúng vào mùa long não nở hoa. Cô đã vào đội tuyển quốc gia, chỉ treo tên ở trường học, rất ít khi đến trường. Do cường độ tập luyện của vận động viên rất cao nên cô luôn luôn đến muộn.
Ở cổng trường trung học số 1, ngày nào cũng thế, cứ trong vòng nửa tiếng sau khi giờ học bắt đầu là sao đỏ lại đứng ở cổng để bắt học sinh đến muộn, rất đáng ghét.
Cô là vận động viên, chỉ cần nhảy mấy lần là dễ dàng nhảy lên tường bao quanh trường. Cô ném cặp sách xuống trước, lúc này mới phát hiện ở bên dưới cây long não cách đó 5 mét có người ngồi.
Là một bạn gái, đeo cặp mắt kính rất dày, để kiểu đầu học sinh.
Cô đặt ngón tay lên môi: "Suỵt."
Cô bé kia không lên tiếng, vẫn dựa vào thân cây, ung dung nhìn cô.
Cô ngồi ở trên tường rào lấy sức mấy giây, rồi đứng lên, dang hai tay, nhảy nhảy trên tường rào chật hẹp, đá chân, xoay người 180 độ rồi lộn ngược trong không trung, cuối cùng khép hai chân lại và rơi xuống đất.
Vốn động tác phải liền mạch, thế mà lúc rơi xuống đất, chân cô lại dẫm phải một cục đá khiến người hơi lảo đảo. Đây đúng là sai lầm nghiêm trọng, ở giải thi đấu quốc tế mà thế này là bị trừ 0.5 điểm rồi.
Cô phủi ít bụi bám trên áo đồng phục rồi nhặt cặp sách lên, hỏi cô bạn dưới tán cây: "Cậu là sao đỏ đi tuần tra à?"
Đối phương im lặng.
Vào thời điểm này thường có các sao đỏ đi tuần dưới tường rào, cô nghĩ, chắc cô bé này là người của họ rồi.
Cô đi đến, thương lượng với cô bạn đó: "Tớ vừa biểu diễn thể dục rồi, cậu có thể đừng ghi tên tớ được không?"
Cô ít nhiều gì cũng nổi tiếng ở trường học, nếu bị ghi tên đi học muộn nhiều quá sẽ rất phiền phức.
Đối phương vẫn im lặng, không đồng ý cũng chẳng phản đối.
Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tớ làm thêm động tác xoạc chân nữa cho cậu xem được không?"
Nói xong, cô xoạc chân luôn thành hình chữ nhất tiêu chuẩn.
Cô bạn ấy cười, đứng lên. Vũ Văn Thính 14 tuổi đã cao đến 1m65, thế mà cô bạn này còn cao hơn cô một chút, bộ đồng phục màu lam mặc trên người cô ấy trông rất đẹp.
Cô bạn ấy lấy điện thoại trong túi áo ra, đánh một hàng chữ rồi đưa cho cô xem.
"Tớ không phải sao đỏ."
Giờ cô mới nhìn rõ gương mặt của cô bạn này, mắt kính rất dày, tóc mái cũng dày, che mất nửa gương mặt, chỉ để lộ ra đôi môi cùng cái cằm, làn da của cô ấy rất trắng.
Cô kinh ngạc nhìn cô bạn ấy. "Cậu không nói được à?"
Cô bạn quay đầu bước đi.
Cô nghĩ chắc cô đã làm tổn thương người ta rồi.
Nhưng không đến một lát sau, cô bạn đó lại quay lại, gõ trên điện thoại di động một hàng chữ: "Cậu tên gì vậy?"
"Vũ Văn Thính."
Comments