Mí mắt cô ta giật giật, có dự cảm không lành.
Tiếng dương cầm dừng lại, sau đó tiếng một người đàn ông vang lên từ micro.
"Xin chào tất cả mọi người, tôi là Hồ Minh Vũ của văn phòng giám đốc Công ty truyền thông Thiên Vũ."
Các khách mời đến tiệc rượu đều yên lặng chăm chú lắng nghe.
Hồ Minh Vũ đứng trên sân khấu: "Đầu tiên, tôi đại diện cho truyền thông Thiên Vũ, xin gửi lời cảm ơn đến tất cả các vị khách quý đã đến góp mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay"
Không dùng micro nhưng giọng nói vẫn sang sảng: "Hôm nay ngoài lễ kỷ niệm hằng năm của truyền thông Thiên Vũ cũng là buổi ra mắt của chủ tịch hội đồng quản trị mới của chúng tôi, hy vọng dưới sự lãnh đạo của chủ tịch, truyền thông Thiên Vũ sẽ có càng nhiều hợp tác với quý vị"
Quả nhiên, làm lớn thế này là để tạo uy thế cho tân chủ tịch.
"Sau đây, xin mời chủ tịch hội đồng quản trị."
Tân chủ tịch rất cao, cô mặc một chiếc váy voan màu tím nhạt, tóc ngắn vén ra sau tai, vừa gọn gàng vừa xinh đẹp.
Cô từ tốn bước lên bục, hơi cúi người: "Tôi Vũ Văn Thính"
Choang!
Ly rượu trong tay Tô Vấn rơi xuống vỡ tan. Cậu ngẩng đầu nhìn, ánh đèn và hình dáng của cô cùng hòa vào đáy mắt như một bức tranh khắc.
Cô đứng ở nơi sáng nhất, mặc dù không quen với vị trí được bao nhiêu người chú ý theo dõi nhưng cô vẫn thoải mái, giọng nói bình thản ôn hòa: "Những ai từng xem tôi thi đấu bơi lội chắc đều biết tôi không giỏi ăn nói, lúc lên nhận giải nói đi nói lại cũng chỉ có hai câu đó"
Cô hơi nhíu mày, đang nghĩ xem nên nói gì.
Một lúc lâu sau, cô nói: "Anh trai tôi đi du lịch rồi, trong thời gian ngắn tôi sẽ quản lý toàn bộ công việc của truyền thông Thiên Vũ."
Cuối cùng cô cúi người chào: "Cảm ơn"
Dưới sân khấu, các quản lý cấp cao và nghệ sĩ của truyền thông Thiên Vũ bắt đầu vỗ tay. Hóa ra không đi bơi nữa mà đi thừa kế gia tài bạc tỷ là thật.
Sau đó là văn hóa tiệc rượu của Hoa Hạ, không thể thiếu được chúc tụng và ăn uống. Người đứng đầu các bộ phận trong công ty và các nghệ sĩ trực thuộc lần lượt đến chào hỏi và kính rượu, ai nấy đều lịch sự kính trọng.
Tửu lượng của Vũ Văn Thính bình thường, cô chỉ nhấp môi nên kính hết một vòng mà ly rượu vẫn còn già nửa. Cô đặt ly rượu xuống, ánh mắt tập trung lại một chỗ.
"Cô là nghệ sĩ của công ty nào? Tên gì?" Vũ Văn Thính đột nhiên hỏi.
Trương Nhất Y lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Mãi không thấy cô ta trả lời, quản lý Tôn của phòng quan hệ công chúng trầm giọng quát: "Cô Hai đang nói chuyện với cô đấy!"
Cô ta không dám ngẩng lên, lắp bắp: "Tôi, tôi là Trương Nhất Y"
Vũ Văn Thính im lặng quan sát cô ta.
Quản lý Tôn thấy vậy lập tức nói thêm: "Cô Hai, đây là nghệ sĩ của công ty chúng ta.
"Hợp đồng còn bao nhiêu lâu?"
Cô hỏi với giọng bình thản, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, người khác không thể nhìn ra được suy nghĩ của cô.
Quản lý Tôn chưa biết được tính khí của sếp mới, không dám tự tiện đỡ lời, liền liếc mắt nhìn quản lý của Trương Nhất Y. Hứa Lộ vội trả lời: "Còn 2 năm ạ"
2 năm à...
Vũ Văn Thính nói luôn: "Hủy hợp đồng đi!"
Trương Nhất Y sững người, chôn chân tại chỗ, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm.
Với tư cách là người quản lý, Hứa Lộ không thể không hỏi thay cho Trương Nhất Y: "Có phải cô Hai hiểu lầm gì Nhất Y rồi không?"
Nói đúng ra thì Trương Nhất Y đang trong thời kỳ phát triển, tiềm lực khá lớn.
Vũ Văn Thính đưa ra một lý do rất ngắn gọn: "Đạo đức của cô ta không đạt"
Hứa Lộ không còn gì để nói.
Quản lý Tôn liếc nhìn Trương Nhất Y, liên tục nói ngày mai sẽ cho bộ phận nhân sự hủy bỏ hợp đồng.
Đợi Vũ Văn Thính đi rồi, Hứa Lộ sầm mặt: "Ngày đầu tiên chủ tịch hội đồng quản trị nhậm chức mà cô làm thế nào đắc tội với cô ấy thế?" Cô biết tính tình của Trương Nhất Y, thích nhe nanh múa vuốt, mới nổi tiếng một tí đã để mắt cao hơn đầu rồi.
Trương Nhất Y đỏ mắt sắp khóc: "Em làm sao biết được cô ta là tân chủ tịch
Hứa Lộ không còn gì để nói: "Cô tự xem mà
liệu đi"
Truyền thông Thiên Vũ là doanh nghiệp tư nhân, nói thẳng ra là quyền quyết định nằm ở một mình ông chủ. Không chỉ mảng đào tạo ngôi sao, mà tác phẩm điện ảnh, tiết mục mạng, quần áo, hóa trang, không bao gồm nhân viên ở tổng bộ, chỉ tính những người làm việc trực tiếp đã lên đến gần 50 nghìn người.
Công ty to như vậy mà Vũ Văn Xung Phong cứ thế đưa cho em gái, chẳng khác gì trò chơi.
Khi không có mặt Vũ Văn Thính, mấy lãnh đạo cấp cao của công ty không nhịn được mà than thở: "Cậu Phong làm cái gì thế, để em gái mình tiếp quản công ty."
"Đúng đấy, vận động viên bơi lội thì biết gì chứ?"
Một vận động viên, lại còn là vận động viên đội tuyển quốc gia, không đủ cả học vấn lẫn kinh nghiệm để độc lập quản lý một công ty, đừng nói cô ấy còn là phụ nữ nữa.
Kỳ thị nữ giới trong nghề nghiệp vẫn nặng nề thâm căn cố đế.
"Lại không phải ỷ là công ty gia đình à"
"Cứ chờ xem, đứng càng cao ngã càng đau"
"Họ Vũ Văn có tiền, chơi được, nhưng chúng ta thì chết chung được à?"
Ba quản lý của phòng thị trường, phòng điện ảnh và phòng nhân sự mỗi người một câu, tiếng oán thán vang vọng.
Giới showbiz hiện tại không còn là thời đại chân vạc của Hoa Nạp, Thiên Vũ và Tần Thị nữa, SJ's cũng không còn là con ngựa đen ban đầu. Từ sau khi cậu Sáu Thời Cẩn tiếp quản nhà họ Tần, công ty giải trí Tần Thị đã sáp nhập với SJ's, ngân hàng Lâm Thị, sau lưng truyền hình Hoa Nạp cũng do cậu Sáu nhà họ Tần quản lý, tức là ba công ty đó giờ chung một con thuyền, chỉ còn một mình Thiên Vũ đang độc lập tác chiến.
Tình hình như thế, chẳng trách các quản lý cấp cao của Thiên Vũ phải e sợ.
Vũ Văn Thính kiên nhẫn nghe hết cuộc đối thoại của ba người, ừ, khác với những gì anh cô nói. Trước khi cô nhậm chức, anh cô chỉ nói: Đừng chăm chỉ quá, chơi chơi là được.
"Mấy người này không có phép tắc gì cả" Hồ Minh Vũ tức giận, định bước ra "dạy dỗ" lại bọn họ.
Vũ Văn Thính lắc đầu, không bận tâm: "Kệ đi."
Hồ Minh Vũ nhớ mặt ba người này lại.
Cô đi mấy bước, nhìn xuống gót chân mình: "Không cần đi theo tôi đâu, anh đi làm việc đi."
"Cô có việc gì cứ gọi."
Hồ Minh Vũ đi rồi, cổ chậm rãi đi tản bộ men theo đài phun nước, bên cạnh đài có một khoảng trồng cỏ. Sau lưng vang lên tiếng bước chân cộp cộp, cô ngoái lại, hơi kinh ngạc.
"Sao lại là anh?"
Là Tô Vấn.
Cậu nói: "Xin lỗi"
Cô không biết vì sao cậu ta phải nói xin lỗi, hơi ngẩn người nhìn cậu ta đi về phía mình, rồi hẫng một cái, cô bị cậu ta bế lên.
Tức là xin lỗi vì muốn bế cô lên à?
Tô Vấn đặt cô xuống một chiếc ghế bên cạnh đài phun nước, quỳ xuống bên chân cô, nhìn chân cô rồi ngước lên nhìn cô: "Giày không vừa chân à?"
Cậu đã nhìn thấy cô đi rất chậm vì gót chân đau.
Cô nói thật: "Tôi không quen đi giày cao gót"
Cô có cả một phòng toàn giày, nhưng đều là giày thể thao, một năm 365 ngày đi 365 kiểu giày khác nhau.
Tô Vấn nói: "Thế thì đi giày thể thao.
Hình như cậu ta rất hiểu cô.
Ừ, cậu ta chắc chắn là fan ruột của cô. Cô nghĩ vậy, nói: "Hôm nay không phù hợp đi giày thể thao."
Tô Vấn vẫn đang quỳ bên chân cô, hôm nay cậu mặc vest, áo khoác ngoài đã bị cởi ra, đang vắt lên cánh tay. Cậu ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt ôn hòa, ánh sáng li ti trong mắt rất đẹp.
"Không cần phù hợp hay không phù hợp, giày của em chỉ cần phù hợp với em là đủ"
Cậu nói, giọng mềm mại: "Cũng không cần để ý đến cách nhìn của người khác, em là giám đốc của Thiên Vũ, là người cao nhất ở đây. Em không cần làm vừa lòng họ, họ mới phải làm vừa lòng em."
Lời của cậu ta thật dễ nghe.
Khóe môi Vũ Văn Thính hơi nhếch lên, nụ cười không rõ, cô nói với cậu: "Họ đều đang đợi quản lý cao nhất ngã xuống đấy"
Vốn cô chỉ định chơi bời, nhưng bỗng nhiên có một chút ham muốn thắng thua rồi.
Tô Vấn nhìn vào mắt cô, ánh mắt cô sáng như sao trời: "Vậy em đứng lên vị trí cao hơn nữa đi."
Hình như đúng là cậu ta rất hiểu cô.
Cô buột miệng hỏi: "Bằng cách nào?"
Mắt Tô Vấn rất sáng, đen trắng rõ ràng. Đôi mắt ấy đang chăm chú nhìn cô, vừa thận trọng vừa thăm dò: "Em có muốn mua lại phòng làm việc của anh không?"
Phòng làm việc của Tô Vấn có hợp đồng với mấy nghệ sĩ hạng nhất, tài nguyên, quan hệ đều có, hoàn toàn không cần phải gia nhập công ty giải trí nào.
Tất nhiên, nếu cô thu mua phòng làm việc của cậu, truyền thông Thiên Vũ chắc chắn sẽ lên một tầm cao mới.
"Sao anh lại muốn giúp tôi?"
Cô không hiểu: "Tôi không hiểu, bị thu mua rồi thì có lợi gì cho anh"
Lợi nhuận từ Thiên Vũ có cao thế nào thì cũng không bằng tự mình làm chủ.
Đạo lý này rất rõ ràng.
Tô Vấn không trả lời câu hỏi đó: "Sau này anh trả lời em được không?"
Cô suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Tô Vấn khẽ cười: "Vậy em ký hợp đồng với anh đi." Giọng điệu vừa giống lấy lòng vừa giống dỗ dành: "Được không?"
Cô như bị ma xui quỷ khiến, đồng ý: "Được"
Vốn chỉ định nói chuyện tầm phào, không hề trịnh trọng, điều khoản chi tiết của hợp đồng chưa hề được xác định, cậu đã dễ dàng bán phòng làm việc của mình đi, cô cũng nhẹ nhàng mua lại.
Chẳng hiểu ra sao, nhưng lại rõ ràng là thế.
Tô Vấn đứng dậy, đắp chiếc áo vest lên chân cô: "Em ở đây chờ anh mấy phút.
Cô nói được.
Không biết Tô Vấn đi đâu làm gì, anh trai cô gọi điện đến.
"Anh"
Mấy hôm nay Vũ Văn Xung Phong đang ở dãy Alps, ở đó gió lớn, tiếng của anh không rõ ràng lắm: "Em có ổn không?"
Cô nói thật: "Em không quen lắm, chắc là em chỉ biết bơi thôi"
Vũ Văn Xung Phong nói nhẹ bẫng: "Không sao, Thiên Vũ là để cho em chơi, sợ em không có việc gì làm. Nếu em không muốn chơi nữa thì đổi chuyện khác.
Trong quá trình làm vận động viên cô cũng có đi học, những gì cần học cũng học cả rồi, chẳng qua là trầm tính, ngoài thể thao ra thì không đặc biệt thích làm chuyện gì khác.
Đúng lúc anh đang muốn đi xa, liền ném Thiên Vũ lại cho cô, đúng là như trò chơi thật.
Vũ Văn Thính cười, khóe mắt hơi cong, trong mắt sáng lấp lánh, cô đùa anh trai mình: "Nếu em phá hết tài sản của anh thì sao?"
Comments