"Anh là bạn trai của Vũ Văn Thính à?"
Tô Vấn liếc mắt nhìn người mới lên tiếng. Hừ, lúc 15 tuổi cao 1 mét 6, giờ đã 26 tuổi rồi mà vẫn còn cao 1 mét 6! Đồ lùn!
Lớp trưởng 1 mét 6 của lớp Tô Thúy Thúy lại hỏi: "Anh có phải là bạn trai của Vũ Văn Thính không?"
Thân là lớp trưởng, anh ta tuyệt đối không thể để người lạ dắt bạn học cùng trường của mình đi được. Huống chi vị bạn học này còn là nhân vật của công chúng cần bảo vệ cẩn thận nữa chứ.
Tô Vấn không trả lời anh ta mà cẩn thận đeo khẩu trang cho Vũ Văn Thính, sau đó đi lấy áo khoác cho cô: "Tránh ra, chú lùn Lưu."
Lớp trưởng lớp Tô Thủy Thúy nghẹn lời.
Từ hồi học cấp Hai anh ta đã có biệt danh là chú lùn Lưu.
F*ck, người này là ai vậy?! Sao hắn lại biết biệt danh của anh ta chứ?!
Bỗng nhiên có một bạn học nữ hét lên một tiếng chói tai.
"Tô Vấn!"
Bạn nữ đó kích động đến nỗi sắp ngất đi: "Anh là Tô Vấn!"
Chẳng mấy chốc các bạn học nữ khác cũng nhận ra.
"Đúng là Tô Vấn rồi!"
"Tô Vấn! A a a a a a a! Tô Vấn! Tô Vấn!"
"Ngươi đang rơi!"
Đừng nghi ngờ lỗ tai của mình, fan nữ của Tô Vấn đúng là điên cuồng như thế đó. Họ yêu Tô Vấn đến nỗi xé gan xé phổi! Yêu đến nỗi chấn động tâm can! Yêu đến nỗi bỏ mạng quên mình!
Rất nhiều bạn học cả trai lẫn gái đều lấy điện thoại di động ra chụp hình.
Tô Vấn kéo mũ xuống thấp, đẩy Vũ Văn Thính ra sau lưng mình, anh lạnh giọng nói: "Đừng chụp nữa"
Khí thế quá mạnh mẽ, chỉ một câu đã trấn áp được cục diện hỗn loạn.
Anh đỡ Vũ Văn Thính dậy, để cho cô dựa vào người mình: "Thính Thính, em có đi được không?"
Cô làu bàu một câu, dụi vào ngực anh.
Tô Vấn cởi áo khoác ra đắp lên người cô, rồi bế cô đi thẳng ra khỏi phòng.
Người đã đi xa, nhưng trong phòng vẫn còn đang nhốn nháo.
"Trời ạ, không ngờ hai người này lại là một đôi."
"Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi. Tô Vấn mang cả phòng làm việc tới ký hợp đồng với Thiên Vũ, hai người bọn họ sao có thể không có điều gì mờ ám được cơ chứ"
"A a a! Sao anh Vấn của tôi có thể hẹn hò với bạn gái được! Anh ấy là công mà, phải tìm bạn trai chứ!"
"Tôi thất tình rồi."
Còn vô vàn các tiếng xôn xao nữa.
Hồ Minh Vũ đã đứng đợi sẵn ở bãi đỗ xe khách sạn, thấy Tô Vấn bế Vũ Văn Thính đi ra thì chạy nhanh tới: "Anh Tô, để tôi đưa cô Hai về"
Tô Vấn đi vòng qua anh ta: "Không cần."
Hồ Minh Vũ khó xử: "Cô Hai gọi tôi tới đón cô ấy."
Sau đó, nửa đường lại xuất hiện tên Trình Giảo Kim - Tô Vấn này.
"Tôi là hàng xóm của Thính Thính, tiện
đường hơn.
Nói xong, Tô Vấn bế Vũ Văn Thính vào thẳng trong xe của mình.
"Anh Tô à, làm vậy không thích hợp đầu, ngộ nhỡ bị chụp..."
Tô Vấn chưa nghe hết câu đã đóng cửa kính xe lại, xoay vô lăng, hất đuôi xe một cái, rồi lái xe rời đi.
Hồ Minh Vũ sững sờ đứng nguyên tại chỗ ăn bụi đất và khói xe hơi đầy miệng, hoàn toàn không nói được gì.
Người này là kẻ cướp đấy à?!
Vũ Văn Thính rất yên tĩnh, không hề mượn rượu làm càn, không ầm ĩ, không náo loạn, ngủ say suốt dọc đường, tới nhà rồi vẫn chưa tỉnh. Anh bèn bế cô lên lầu.
Đến cửa rồi anh mới đánh thức cô: "Thính Thính"
"Thính Thính ơi"
Cô mơ màng mở mắt ra: "Dạ?"
Ý thức của cô hỗn loạn, nhưng vẫn cảnh giác đề phòng theo bản năng, cô loạng choạng lui về phía sau, giơ tay đẩy bàn tay đang đỡ eo mình ra.
Tô Vấn sợ cô ngã nên không dám buông tay ra, dịu dàng dỗ cô đừng động đậy, anh hỏi cô: "Em để chìa khóa ở đâu?"
Cô nhận ra giọng nói của anh, đôi mắt say mơ màng nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, rồi cô nở nụ cười, ngoan ngoãn rúc vào trong lồng ngực của anh.
Cổ lẩm bẩm một câu: "Là Tô Vấn đấy à"
Cô ôm cổ anh cọ cọ mấy cái rồi tiếp tục ngů.
Tô Vấn bị cô cọ đến nỗi xương cốt cũng mềm nhũn hết cả rồi, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mặt cô một cái, vừa ôm cô vừa lần vào trong túi áo tìm chìa khóa. Anh mở cửa ra, ôm cô vào trong căn hộ của mình.
Tô Vấn bế cô đi vào phòng ngủ, cởi giày và áo khoác ra, đỡ cô nằm xuống, rồi mới vươn tay ra ấn đèn đầu giường. Cô tự mình chui vào trong chăn, vẫn không hề mở mắt.
Anh mỉm cười, hôn lên bàn tay đặt ngoài chăn của cô xong mới đứng dậy đi rót một cốc nước ấm.
"Thính Thính ơi"
"Da."
Cô đáp lại nhưng vẫn không mở mắt, nửa tỉnh nửa mê.
Tô Vấn đặt cốc nước lên tủ đầu giường, đỡ cô ngồi dậy: "Thính Thính"
Anh cầm cốc nước kề vào miệng cho cô uống: "Ngoan nào, em uống ít nước đi"
Cô rất nghe lời, ngoan ngoãn mở miệng uống từng ngụm hết nửa cốc nước ấm.
Tô Vấn để cốc xuống, sờ lên khuôn mặt ửng hồng của cô thấy hơi nóng nóng. Anh áp trán mình lên trán cổ, thử đi thử lại nhiệt độ mấy lần.
Hình như cô ấy bị sốt rồi.
Tố Vấn đặt cô vào trong chăn, đắp kín lại. Anh sốt ruột quá, không biết phải làm sao, đành vội vã gọi điện thoại cho quản lý.
Lưu Xung đang ngủ say bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc: "Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
"Thuốc dự phòng để ở đâu?"
Giọng điệu của Tô Vấn nghe... có vẻ luống cuống.
Lưu Xung không biết tình hình thế nào, dù đang buồn ngủ cũng bị đánh thức phải bò dậy: "Cậu dọn vào gấp như vậy, sao tôi kịp chuẩn bị thuốc dự phòng chứ."
Tô Vấn giục: "Bây giờ đi mua thuốc cho tôi ngay đi."
Khuya thế này rồi còn mua thuốc gì nữa, Lưu Xung hỏi: "Cậu không khỏe à?"
Tố Vấn không trả lời anh ta, giọng nói khàn khàn, ra lệnh một cách ngắn gọn rõ ràng: "Cần thuốc giải rượu và thuốc hạ sốt"
Giải rượu?
Hạ sốt?
Ý nghĩ đầu tiên của Lưu Xung chính là: "Uống rượu thì không thể uống thuốc linh tinh được đâu."
Tô Vấn lại càng luống cuống, anh đi đi lại lại trong phòng ngủ: "Vậy phải làm sao bây giờ? Hình như cô ấy phát sốt rồi.
Cô ấy ư?
Lưu Xung đã biết là ai, quân sư quạt mo lập tức online: "Dùng nước ấm để hạ nhiệt độ cho cô ấy"
"Làm như thế nào?"
Tuy cách điện thoại di động nhưng Lưu Xung cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ ngốc nghếch lúng túng của Tô Vấn. Hừ, bình thường thì ngang ngược biết bao, tới lúc ở cạnh Vũ Văn Thính, không phải cũng chỉ là một con gà con thôi sao.
"Tốt nhất là lau người cho cô ấy bằng nước ẩm 37 độ, tôi đã làm như thế cho cháu của tôi, hiệu quả khá tốt đấy"
Tô Vấn thoáng sững người, lắp bắp: "Lau, lau người á?!"
Lưu Xung cười mờ ám: "Sếp Vấn, cơ hội tới rồi, đừng sợ hãi, cứ cởi đi!"
Tô Vấn cúp điện thoại.
Anh đi quanh giường mấy vòng, từ bỏ đấu tranh tư tưởng, đi vào phòng tắm bê một chậu nước ấm tới, quỳ ở cạnh giường, ghé vào bên gối nhỏ giọng gọi cô: "Thính Thính ơi."
Vũ Văn Thính vẫn không tỉnh, lông mày nhíu chặt lại.
Anh do dự một chút rồi mới tắt đèn, luồn tay vào trong chăn: "Anh, anh cởi nhé"
Ngày hôm sau...
9 giờ sáng Vũ Văn Thính mới tỉnh, mặt trời đã chiếu qua khung cửa sổ vào đến tận giường. Cổ nheo mắt lại, đợi quen với ánh sáng rồi mới hé mắt ra, vật đầu tiên đập vào mắt là trần nhà lạ lẫm. Cô quay mặt sang hình ảnh thứ hai cô nhìn thấy là gương mặt của Tô Vấn.
Anh đang ngủ sấp ở mép giường, hàng lông mi xinh đẹp yên lặng rủ xuống, tia nắng mặt trời trải một lớp ánh sáng vàng rực xuống gò má của anh.
Cực kỳ đẹp mắt.
Cô không thể nghĩ ra được từ nào thích hợp hơn để miêu tả anh. Trong những người cô đã gặp, ngoại trừ Tô Thúy Thúy với đường nét mơ hồ trong trí nhớ ra thì không có chàng trai hoặc cô gái nào đẹp hơn Tô Vấn, hoặc giả có khôi ngô hơn anh, nhưng chắc chắn không có được vẻ đẹp như anh. Gương mặt của anh thiên về nét đẹp tinh xảo của phái nữ, nhưng lại không hề nữ tính.
"Tô Vấn ơi."
Cổ họng cô khô khốc rất khó chịu, cô lại gọi một lần nữa: "Tô Vấn ơi"
Tô Vấn nhíu nhíu mày rồi mở mắt ra, ngây người mất một lúc, sau đó mới phản ứng lại: "Em tỉnh rồi à, có chỗ nào không thoải mái không?"
Anh vẫn chưa tỉnh ngủ, mấy sợi tóc ngắn trước trán chống ngược chống xuôi.
Anh leo lên giường, vươn tay sờ trán của cô: "Đã hạ sốt rồi."
Vũ Văn Thính nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh: "Mũi của anh kìa..."
"Hå?"
Anh đần mặt ra, dưới lỗ mũi có một vệt máu.
Vũ Văn Thính ngồi dậy, vì vừa tỉnh ngủ nên phản ứng hơi chậm chạp, cô ngẩn người nhìn xuống chăn: "Hình như là chảy rất nhiều máu"
Tô Vấn cúi đầu nhìn chỗ anh đã nằm ngủ tối qua, thấy mấy vệt máu đã khô.
F*ck, chảy máu mũi từ lúc nào vậy? Chẳng
lẽ là... lúc nằm mơ?
Anh sờ lên mũi, mặt đỏ tới mang tai, nhưng lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì: "Ôi cái thời tiết quái quỷ này, trời khô hanh quá."
Thời tiết: Hẳn là tại tôi đấy.
Cô vén chăn lên bước xuống giường, trải chăn lại cho ngay ngắn, đứng chân trần trên thảm trải sàn: "Cảm ơn anh chuyện tối hôm qua."
Cô không nhớ rõ chi tiết lắm, nhưng trong những đoạn trí nhớ đứt quãng, đều có Tô Vấn.
Tô Vấn nhìn lướt qua cổ áo của cô, chỉ dừng lại vài giây, sau đó khéo léo chuyển ánh mắt sang chỗ khác, anh rút một tờ khăn ướt trên tủ đầu giường ra lau mũi: "Không cần nói cảm ơn với anh
Comments