Vốn còn chưa xác định thì cô nhóc đầu mì tôm đã không đánh mà tự khai rồi!
Vẫn còn phải tô son nữa nhưng Tô Vấn không muốn tố, cảm thấy nhìn rất gay. Vivian chiều ý anh, dù sao khuôn mặt yêu tinh không góc chết kia của anh chẳng sợ gì ống kính full HD.
Tô Vấn đứng dậy đi qua một bên gọi điện thoại cho Tô Bính Tiễn.
"Anh cho người bắt cóc quản lý của tôi đẩy à?" Giọng anh không phải thăm dò mà là giọng chất vấn.
Tô Bính Tiễn không ngu nên đương nhiên không thừa nhận: "Làm gì có"
Tô Vấn cũng không vội: "Không thừa nhận phải không?"
Đương nhiên không thừa nhận rồi! Có chết cũng không thừa nhận!
Đồng thời ông ta cũng ra tay trước đánh phủ đầu: "Cậu có chứng cứ gì không? Đừng có việc gì cũng đổ lên đầu tôi!"
Ông ta đã xử lý xong hai thằng ngu kia rồi, người cũng thả ra. Ông ta không tin Tô Vấn còn có thể tìm được ra chứng cứ gì.
Giọng Tô Vấn đều đều mà chậm rãi: "IQ của tên gián điệp nhà ông chỉ có 85 thôi, lẽ nào ông không biết sao?"
Tô Bính Tiễn đờ người.
Con lợn kia, thế mà dám nói chưa bị lộ, lợn ngu, lợn chết tiệt! Sắp tức chết mất thôi!
"Chuẩn bị đi"
Giọng Tô Vấn rất nhẹ nhàng, giống như đang nhổ cỏ thái rau vậy: "Tôi tiễn anh vào tù ngồi chơi một thời gian.
Đ*t má nó!
Thằng chó đáng ghét này.
Tô Bính Tiễn tức muốn nổ phổi, thái độ cũng cứng rắn hẳn lên: "Tô Vấn, mày dám!"
Cũng chỉ cứng ba giây rồi chuyển sang hoảng sợ, nhẫn nhịn cầu xin tha thứ: "Tôi, tôi là anh hai của chú mà"
Tô Vấn thong thả: "Anh Hai, ở trong đó có gắng hối cải nhé.
Tô Bính Tiễn cuống lên: "Tô Vấn, chú...
"Tút tút tút...."
Điện thoạt đã bị ngắt rồi.
Tô Bính Tiễn chỉ muốn ném điện thoại.
Thằng chó đẻ này nữa!
Tô Vấn vừa tắt điện thoại chưa được một phút thì Tô Tân gọi tới.
Tô Tân thở dài thườn thượt: "Vấn Vấn à"
Không cần nghe tiếp cũng biết ông cụ muốn nói gì, Tô Vấn tỏ thái độ luôn, không hề muốn thương lượng: "Ba đừng cầu xin cho anh Hai"
Tô Tân rất ngoan ngoãn: "Ờ"
Thằng Hai mới đến chỗ ông khóc lóc xong, nước mắt nước mũi đầm đìa nói mình khó khăn như thế nào, oan uổng thế nào, khổ cực ra sao. Đến người mẹ già đã mất mấy chục năm của nó cũng bị lôi ra, những câu như có mẹ sinh nhưng không có ba thương cũng nói ra mồm luôn rồi.
Thằng đần đó khóc lóc làm cho Tô Tân phát phiền lên được.
Tô Vấn giải thích: "Anh ta bây giờ giỏi lắm, đến bắt cóc cũng dám làm mà"
Có cả chuyện này nữa à!
Tô Tân hoàn toàn không biết gì hết, thằng Hai vừa tới đã khóc lóc ầm ĩ nói thằng Tư bắt nạt nó. Trong lòng Tô Tấn cũng tự có những suy đoán của mình. Không giống thằng cả Tô Bính Nghiệp và thằng ba Tô Bính Văn, thằng Hai này không phải kẻ chịu yên phận, nhưng lại chẳng có đầu óc gì, ngu ngốc đần độn. Bình thường Tô Tân cũng chẳng quản gì, thế mà không ngờ nó dám bắt cóc người ta luôn. Thằng ngu gan to tày trời này.
Tô Tân không phản đối: "Vậy thì nên giam lại dạy dỗ cho thật tốt, không thể tha thứ cho loại hành động độc ác này được"
Có điều, Tô Tân dừng một lát mới nói tiếp: "Còn đứa con gái riêng kia của thằng Cả thì con hãy rộng lòng một chút. Con bé đó cũng không dễ dàng gì. Ba mới biết chuyện thôi, mẹ nó phải nhập viện nên thằng Hai mới dùng tiền thuốc men để uy hiếp nó làm vậy"
Tô Bính Nghiệp vẫn còn trong tù, e rằng cả đời này cũng không thể ra ngoài được nữa. Tô Phục thì chết rồi. Dù sao cũng đều mang họ Tô cả, Tô Tân có chút không nỡ, đặc biệt là nhìn con bé đầu mì tôm kia rất giống kiểu bị bắt nạt từ bé đến lớn. Tô Bính Nghiệp chỉ biết gieo giống chứ trước giờ chưa từng quan tâm gì tới hai mẹ con họ, me của đầu mì tôm lại còn là một con ma ốm nữa. Khi đầu mì tôm mới mười mấy tuổi đã đi học trang điểm làm tóc và lái máy xúc rồi. Sau khi tốt nghiệp, con bé làm nhân viên gội đầu ba bốn năm cũng không được làm chính thức... cũng rất tội nghiệp.
Tô Vấn liếc nhìn cô bé đầu mì tôm đang ngồi xổm trên đất khóc lóc kia một cái: "Con bé đần như vậy có đúng là con gái riêng của Tô Bính Nghiệp không thể ba?"
Tô Bính Nghiệp là một tên cáo già xảo quyệt, Tô Phục chính là bằng chứng sống cho câu 'con hơn cha' đấy, nhưng đến Tô Tử Tô này thì chỉ số IQ còn kém hơn người bình thường rất nhiều.
"Đúng là con ruột."
Tô Tân đưa ra suy đoán: "Có lẽ là giống mẹ nó chăng"
Mẹ của đầu mì tôm cũng là một kẻ ngốc, nếu không thì sao có thể bị Tô Bính Nghiệp lừa cả một đời như vậy. Vừa 18 tuổi, bà ta đã không cưới mà chửa rồi khổ sở chờ Tô Bính Nghiệp mười mấy năm, đừng nói đến việc quay lại cưới bà ấy, đến việc bà ấy tên gì ông ta cũng không nhớ nổi nữa.
Ài cũng là kẻ đáng thương.
Đầu mì tôm tội nghiệp vẫn còn đang ngồi
xổm lau nước mắt kìa.
Tống Dung có việc đến đây, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng kia liền đi qua đó, đứng yên nhìn cái khối thu lu trên đất: "Sao lại khóc rồi?"
Tô Tử Tô ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa, mũi bị xước, trên trán cũng ngã chảy máu ra, trên mặt vẫn còn vết bụi đang sụt sịt cái mũi.
Tống Dung chỉ cảm thấy vết thương trên mặt cô rất nhức mắt, anh ta híp mắt lại, bản chất hồ ly lộ ra: "Ai đánh em vậy?"
Cô thút tha thút thít nói: "Anh Xung muốn đánh em."
Cái tên Lưu Xung này...
Cô còn nói thêm, vừa buồn vừa oan ức không chịu nổi: "Sau đó em chạy, xong rồi tự mình ngã xuống"
Tống Dung cạn lời.
Không biết nói gì nữa rồi, cô bé này có thể lớn được như vậy cũng không dễ dàng gì.
Anh nhìn cô, nói: "Lại đây"
Tô Tử Tô đứng dậy dịch sang một chút, ngẩng đầu nhìn ngài giám đốc điều hành, bộ dạng mũi xanh mặt sưng nhìn rất buồn cười.
Cô ấy khá lùn, Tống Dung phải cúi người xuống, dùng tay áo lau khuôn mặt như con mèo hoa của cô. Bụi bẩn được lau sạch xong thì mặt cô cũng đỏ như đít khỉ luôn.
Tô Tử Tô không dám nhìn ngài giám đốc điều hành, nắm chặt lấy tay áo, cảm thấy mình sắp bị bệnh tim đến nơi rồi, rất kỳ lạ. Cô len lén liếc nhìn giám đốc một cái: "Đã, đã được chưa ạ?"
Đôi mắt to ngập nước nhìn như vậy liền có chút khiến người ta thương xót. Tống Dung vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: "Ù."
Sau đó...
Cô chạy nhanh như một làn khói...
Cô phải tìm Vicky lấy một liều thuốc trợ tim mới được, tim cô không ổn chút nào.
Tống Dung lắc đầu cười, vừa quay người lại liền thấy Lưu Xung đang ăn cơm hộp.
"Lưu Xung"
#66
Trong miệng Lưu Xung đang nhồi một miếng gà luộc, phồng mang trợn má: "Giám đốc Tống có chuyện gì không"
Dáng vẻ của Tống Dung rất nghiêm túc: "Báo cáo tài chính hôm qua anh đưa tôi có vấn đề"
Sao ông sếp tinh tường luôn quần áo là lượt trong giới kinh doanh lại có ánh mắt của lão hồ ly thâm hiểm thế nhỉ. Lưu Xung nhổ miếng gà luộc ra rồi lau lau miệng: "Có vấn đề gì ạ?"
Mặt Tống Dung vẫn không đổi sắc: "Có vấn đề rất lớn"
What? Lưu Xung chỉ cảm thấy có thần thú đang chạy lồng lên trong đầu mình.
Tống Dung ra lệnh ngắn gọn: "Làm lại một bản khác đi." Mái tóc chải gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú không chút cười cợt: "Ngày mai nộp lại cho tôi"
Quan to hơn một bậc còn đè được chết người, huống hồ giám đốc điều hành còn là người đứng thứ hai của Thiên Vũ.
Lưu Xung còn biết làm thế nào được nữa, anh ta chỉ có thể giãy giụa một chút trước khi chết mà thôi: "Hôm qua tôi bị người ta bắt cóc, chiều nay phải nghỉ ngơi, anh xem có thể để chậm chút.."
Còn chưa dứt lời thì Tống Dung đã cười vẻ cực kỳ xã hội: "Không được"
Lưu Xung mất hết hy vọng. Thôi đờ mờ rồi.
"10 giờ sáng mai tôi có một cuộc họp, trước lúc đó nộp lại cho tôi." Anh không có ý gì khác cả, chỉ là thấy chuyện bất bình thì ai cũng có trách nhiệm thôi.
Lưu Xung không dám nói thêm gì nữa. Anh ta cảm thấy mình cần phải lên chùa dâng hương bái Phật, dạo này làm gì cũng không thuận lợi. À đúng rồi, anh ta sắp đến năm thái tuế, phải mua vài cái quần đùi đỏ để trừ tà cầu may mới được.
Hai ngày sau, Tô Vấn bay đến Phong Thành quay phim, Lưu Xung cũng đi theo anh. Suốt dọc đường từ chung cư đến sân bay, Tô Vấn đều không có một chút tinh thần nào, vẻ mặt giống như người nào cũng đang nợ anh 50 triệu vậy.
Trong phòng chờ, Tô Vấn hơi bực bội bèn uống hai cốc nước lạnh: "Phải ở Phong Thành bao lâu?"
"Ít nhất là một tuần"
Anh rất không hài lòng: "Sao lại lâu vậy?"
Lưu Xung không cảm thấy thế: "Lâu à?" Lúc trước đi quay phim còn phải đi tận vài tháng, nghệ sĩ mà, bay dọc trời Nam đất Bắc là chuyện bình thường. Thế nhưng, gần đây tâm trạng của Tô Vấn không ổn, đã hơi không còn cầu tiến nữa rồi, sự kiện cũng không muốn đi, hoạt động gì có thể từ chối thì đều từ chối, quay phim chỉ mong ở ngay trước cửa nhà. Lần trước chỉ vì không muốn ra nước ngoài mà anh đưa ra cả đề nghị dùng kỹ xảo hậu kỳ xử lý nữa chứ.
Đương nhiên, Lưu Xung và đạo diễn đều không đồng ý.
Lưu Xung thầm cầu khẩn: "Chỉ một tuần thôi mà, hành trình rất ngắn.."
Tô Vấn không thèm quan tâm đến anh ta, lấy điện thoại ra gửi thư thoại: "Thính Thính, anh phải đi quay phim rồi.
"Phải đi một tuần"
"Lâu quá đi mất
"Anh sẽ quay nhanh một chút"
"Em đừng gọi nhiều đồ ăn nữa, anh về sẽ ăn cùng với em sau.
Lưu Xung ê cả răng.
Vẫn chưa chính thức qua lại mà đã thế này, sau này mà chính thức rồi thì không biết còn thế nào nữa.
Khoảng nửa phút sau Vũ Văn Thính gửi một tin nhắn thoại lại: "Em biết rồi.
Tô Vấn nghe đi nghe lại ba lần rồi lại gửi
tiếp.
"Thính Thính, anh hết dầu gội đầu rồi, khi nào em mua thì mua cho anh một chai nhé"
"Loại em chọn dùng thích hơn"
"Sắp 12 giờ rồi, em đi ăn cơm đi."
"Đừng tăng ca mãi vậy, phải ăn cơm mới được.
"Anh gửi số điện thoại của Quách Đông Đình cho em rồi, em thích ăn món ăn Trung Quốc thì gọi điện thoại cho anh ta nhé"
Vân vân và mây mây.
Comments