Tiếng tàu điện ngầm gào thét trong đường hầm. Đỗ Tiêu chợt tỉnh giấc.
Ánh sáng từ cửa kính phản chiếu gương mặt thanh tú của cô, đôi mắt trong veo lấp lánh, mái tóc ngang vai khẽ lay động theo chuyển động của tàu.
Tay cô nắm chặt tay vịn cửa tàu.
Đây là tuyến tàu điện ngầm số 1 Bắc Kinh, còn được gọi là “Tuyến địa ngục số 1”. Ở đây, phẩm giá của bạn có thể bị chà đạp không thương tiếc. Sáng thứ hai có lẽ là thời điểm mệt mỏi và uể oải nhất trong tuần. Tàu điện ngầm đã đủ ngột ngạt vì chen chúc, vậy mà trong lúc chen chúc này lại có bàn tay bẩn thỉu s* s**ng, ai gặp phải cũng không thể vui vẻ nổi.
Mặt Đỗ Tiêu đỏ bừng vì giận dữ.
Cô gái ngoan hiền, ăn nói nhẹ nhàng văn hóa này quyết định sẽ quay người lại và la lớn. Là con gái ngoan không có nghĩa là dễ bắt nạt. Từ nhỏ, ba mẹ và anh trai đã dạy cô rằng gặp những chuyện thế này, con gái
phải can đảm lên. Bọn b**n th** thường chỉ bắt nạt người yếu, càng nhịn nhục thì chúng càng được đằng chân lên đằng đầu.
Ngay khi Đỗ Tiêu hít một hơi sâu, căng người định quay lại thì bàn tay bẩn thỉu kia đột ngột buông ra. Ngay sau đó vang lên tiếng kêu hoảng loạn của một người đàn ông: “Làm gì vậy! Anh làm cái gì vậy! Buông ra! Buông ra! Nhẹ tay thôi!”
Áp lực xung quanh bỗng giảm hẳn, Đỗ Tiêu ngạc nhiên quay đầu lại.
Một chàng trai cao lớn đang túm chặt cổ tay gã đàn ông trung niên bóng nhẫy mồ hôi, nhìn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán gã là biết lực nắm mạnh đến mức nào. Toa tàu vốn chật cứng đến nghẹt thở, nhưng mọi người xung quanh theo bản năng tránh xa, vô tình tạo ra một khoảng trống nhỏ.
“Mau buông ra!” Gã đàn ông mồ hôi nhễ nhại kêu lên, “Anh làm cái gì vậy!”
Chàng trai đeo chiếc tai nghe lớn trên cổ và đeo khẩu trang đen che mất nửa gương mặt. Mái tóc rũ xuống che trán, chỉ để lộ đôi mắt một mí hẹp dài, con ngươi đen láy toát lên vẻ lạnh lùng.
“Làm gì à?” Anh quát, “Ông mới làm cái gì đấy!”
Thạch Thiên cuối tuần đem xe đi xưởng để sơn, phải mất mấy ngày mới lấy được. May mà từ khu nhà đến ga tàu điện ngầm không xa nên anh đi tàu điện ngầm. Nhà và công ty anh đều gần ga, giao thông mặt đất Bắc Kinh thường xuyên tắc nghẽn nên bình thường anh cũng hay đi tàu điện ngầm đến công ty. Tàu chỉ mất 45 phút là đến nơi, trong khi lái xe phải mất ít nhất một tiếng rưỡi.
Bị đám đông đẩy vào toa, anh nắm chặt tay vịn đứng vững. Phía trước là một gã đàn ông thấp lùn tóc bóng nhờn không biết mấy ngày không gội,
mùi dầu bết xộc thẳng vào mũi. Thạch Thiên đành kéo khẩu trang vốn đã che cằm lên cao hơn, quay đầu sang hướng khác tránh mùi khó chịu.
Vừa quay đầu, anh lại nhìn thấy cô gái ấy.
Không phải lần đầu tiên nhìn thấy cô, cũng không nhớ từ khi nào để ý đến cô, phần lớn chỉ là thoáng thấy trên sân ga hoặc trong tàu. Nhưng gặp nhiều lần, với trí nhớ siêu việt của mình, anh đã không thể không nhớ kỹ gương mặt này.
Mỗi lần nhìn thấy, ánh mắt Thạch Thiên lại không kìm được dịu lại. “Cô gái tàu điện ngầm” – anh thầm gọi cô như vậy trong lòng.
Cô gái dựa vào một bên cửa, có vẻ vẫn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, mang vẻ buồn ngủ đặc trưng của sáng thứ hai, thái dương tựa vào cửa kính, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thạch Thiên đứng cách cô hai bước. Từ góc độ của anh, có thể nhìn thấy đường cong mềm mại nơi cằm cô, làn da trắng mịn sau tai, tạo cảm giác trong trẻo như tuyết đầu mùa. Gương mặt cô phản chiếu trên cửa kính, đôi mắt nhắm nghiền, đường nét dịu dàng, chiếc mũi nhỏ xinh.
Thạch Thiên đeo tai nghe đắt tiền, tự động muốn phối một bài hát làm nền cho cô gái giữa không gian ồn ào của tàu điện ngầm. Anh thừa nhận, sở dĩ để ý đến cô có lẽ vì trong không gian ồn ào của tàu điện ngầm, Đỗ Tiêu luôn mang đến cho anh cảm giác yên bình tĩnh lặng.
Đẹp mắt, thoải mái, an tâm.
Sống ở Bắc Kinh đã lâu, một người đôi khi cũng cảm thấy cô đơn. Ánh mắt anh dừng lại dịu dàng trên bóng hình phản chiếu trong kính một lát.
Nhưng khoảnh khắc yên bình đẹp đẽ ấy bỗng bị phá vỡ. Cô gái đang nhắm mắt nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, nhíu mày, vẻ mặt có điều bất thường. Cô cố gắng tránh về phía trước, rồi lại né sang hai bên. Gương mặt trắng ngần sạch sẽ dường như vì giận dữ mà ửng hồng cả má.
Ánh mắt Thạch Thiên hơi ngưng lại. Anh nhíu mày, quan sát một lúc rồi đột ngột buông tay vịn, kéo tai nghe xuống treo ở cổ, đẩy gã đàn ông thấp lùn phía trước ra, chen qua…
[Ga Kiến Quốc Môn. TÀU ĐÃ ĐẾN/ We are arriving at JIANGUOMEN station.] Tàu dừng lại.
Gã b**n th** vừa nãy còn kiêu ngạo trước mặt Đỗ Tiêu giờ đã xìu xuống. Vừa thấy Thạch Thiên xuất hiện, với chiều cao áp đảo và khí thế mạnh mẽ, gã lập tức co rúm.
“Này, chú em có gì thì nói cho đàng hoàng, đừng động thủ! Đừng động thủ!” Gã đổ mồ hôi ròng ròng nói.
“Đồ b**n th**!” Chàng trai mắng, hất cằm về phía Đỗ Tiêu, “Xin lỗi cô ấy đi!”
“Tôi… tôi xin lỗi gì chứ, tôi đã làm gì đâu…” Gã b**n th** ấp úng định chối.
Thạch Thiên giận dữ: “Ông còn không thừa nhận…”
Câu nói của Thạch Thiên chưa dứt, ngay khi cửa tàu mở ra, gã đàn ông bóng nhẫy bất ngờ vùng khỏi tay Thạch Thiên, lao đầu vào đám đông, chen ra khỏi toa tàu. Gã chạy mất!
Thạch Thiên không giữ được, theo bản năng định đuổi theo nhưng bị ai đó kéo lại. Quay đầu nhìn lại, bàn tay trắng mịn mảnh mai đang nắm ống
tay áo anh, đôi mắt trong veo sáng ngời đang nhìn anh.
Cô gái tàu điện ngầm không có tên hạ giọng nói: “Thôi, đừng đuổi theo…”
Giọng cô dịu dàng, dù cố tình hạ thấp vì hoàn cảnh nhưng vẫn truyền rõ ràng vào tai Thạch Thiên giữa không gian ồn ào.
“Cảm ơn anh.” Cô nói. Thật… thật là dễ nghe!
Nhìn đôi mắt to trong veo của cô gái, trong đầu Thạch Thiên lướt qua gần 108 câu tán tỉnh, nhưng cuối cùng anh chỉ hé miệng, ngớ ngẩn “Ừm” một tiếng, rồi… không có gì nữa.
Rõ ràng hồi đại học từng đứng trên bục giảng thuyết trình, rõ ràng trong công việc cũng không biết bao nhiêu lần báo cáo với sếp, rõ ràng việc thoát ế cũng không phải mới nghĩ đến một hai ngày, nhưng trong thực tế một khi phải đối mặt với sinh vật gọi là “con gái”, anh lập tức máu chảy ngược, bộ não vốn chứa đầy logic, giải toán, lập trình đột nhiên ngừng hoạt động. Vội vàng quay đầu nhìn chỗ khác, giả vờ ngắm cảnh đã là khả năng ứng biến cuối cùng của anh.
Chính hiệu programmer, xứng đáng độc thân mãi mãi!
Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát, Đỗ Tiêu đã nói lời cảm ơn, đối phương cũng đã đáp lại, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Trong đám đông thế này, cô không muốn thu hút thêm sự chú ý của người khác.
Mọi người xung quanh thấy tình huống đã giải quyết cũng không còn cố chống lại áp lực trong toa nữa. Khi họ vừa thả lỏng, cùng với tiếng cửa
đóng lại, lực ép từ bốn phía lập tức tìm điểm cân bằng mới, không ngoài dự đoán là dồn về phía Thạch Thiên và Đỗ Tiêu.
Cả hai đều bị đẩy lảo đảo. Đỗ Tiêu vội xoay người vịn lấy cửa tàu, nhân tiện tránh đi sự ngượng ngùng khi hai người lạ mặt đối diện nhau. Còn Thạch Thiên sau khi loạng choạng liền nhanh chóng chống hai tay lên cửa tàu, một mình gánh chịu áp lực từ phía sau, tạo cho Đỗ Tiêu một khoảng không gian nhỏ để thở. Dù khi tàu lắc lư vẫn không thể tránh khỏi va chạm cơ thể, nhưng ít ra cũng có thể thở được.
Đòi hỏi không thể cao hơn được, dù sao đây cũng là tuyến địa ngục số 1 mà.
Đỗ Tiêu đi tàu điện ngầm hàng ngày, đương nhiên cảm nhận được áp lực xung quanh đã nhẹ hơn nhiều so với lúc nãy. Chàng trai đứng phía sau rõ ràng là hoàn toàn đối lập với gã dầu mỡ vừa rồi, anh ta chống cửa, cố gắng tránh va chạm với cơ thể cô. Đỗ Tiêu không kìm được ngước mắt lên, liếc nhìn anh qua phản chiếu trên cửa kính.
Chàng trai cũng đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốt qua tấm kính, anh “phụp” một cái vội quay đầu đi! Mắt nhìn vô định, như đang nhìn đỉnh đầu người khác, lại như đang ngắm trần toa tàu.
Đỗ Tiêu chớp chớp mắt, không nhịn được quay đầu liếc nhìn. Tai anh đỏ ửng, ngay cả cổ cao thanh tú cũng ửng hồng!
Đỗ Tiêu quay đầu lại. Cô thấy lúc này mà cười có vẻ không được lịch sự lắm, dù sao người ta vừa giúp mình đuổi tên b**n th**. Cô đành cắn môi, cố nén cười.
Sáng thứ hai mệt mỏi, uể oải và khó chịu nhất, không hiểu sao bỗng trở nên nhẹ nhàng vui vẻ.
[Ga Vương Phủ Tỉnh. We are arriving at WANGFUJING station.]
Khi Đỗ Tiêu quay người, Thạch Thiên đã nhanh chóng xoay lưng lại trước, chỉ để lại bờ vai rộng và mái tóc đen. Cửa vừa mở, họ đã bị dòng người cuốn ra khỏi toa. Vương Phủ Tỉnh là trạm lớn, nơi đây có rất nhiều cao ốc văn phòng nên lượng người xuống tàu đặc biệt đông.
Đỗ Tiêu xuống tàu thuận lợi, nhìn quanh một lượt, chàng trai vừa giúp cô xử lý tên b**n th** đã không thấy đâu. Tầm mắt chỉ thấy toàn những người mặc vest giày da, ai nấy đều vội vã bước đi nhanh nhẹn. Cô móc điện thoại ra xem giờ rồi cũng nhanh chân hướng về phía cửa ra.
Thạch Thiên cũng bước nhanh. Những năm qua, vì bản tính programmer EQ thấp mà anh đã bỏ lỡ quá nhiều cô gái, nếu không có can đảm tiến gần, thì chỉ còn cách đứng xa ngắm nhìn.
Một ngày bận rộn sắp bắt đầu. Đỗ Tiêu và Thạch Thiên đều vội vã rời khỏi tàu điện ngầm, lên hai tầng thang cuốn, đi qua khu thương mại, hướng về hai tòa văn phòng khác nhau trong khu nhà này.
Đỗ Tiêu vào văn phòng mở máy tính, rồi lấy cốc đi ra phòng pha nước để pha cà phê. Sáng thứ hai thật sự quá vất vả, không có cà phê thì không thể chịu nổi.
“Chào buổi sáng.” Đồng nghiệp cùng phòng đã đang pha cà phê ở đó.
Cô dì công ty thật chu đáo, biết mấy cô gái trẻ sáng thứ hai phải dựa vào cà phê để tỉnh táo nên đã nấu sẵn hai bình cà phê từ sớm.
“Tào Vân tối qua nhắn tin cho em, nói là đã xin phép sếp Chương, sáng nay cô ấy đi bệnh viện, trưa sẽ về, bảo chúng ta có việc gì thì trông chừng hộ.” Đỗ Tiêu vừa ngáp vừa rót cà phê vừa nói chuyện với đồng nghiệp.
Đồng nghiệp nhấp cà phê, hỏi: “Sao trông uể oải thế? Hôm qua đi chơi đâu à?”
“Chơi gì chứ, cháu trai em khóc cả đêm.” Đỗ Tiêu mệt mỏi đáp.
“Thế thì mệt thật, làm sao ngủ được? Gặp chị chỉ cần có chút tiếng động là không ngủ được. Có tiếng ồn là chị mất ngủ luôn.” Đồng nghiệp tặc lưỡi nói, “Ba mẹ bé nó không dỗ à?”
Các cô gái trẻ chưa kết hôn không biết thế nào là trẻ con quấy đêm. Nếu không phải vì cháu trai, Đỗ Tiêu cũng không thể tưởng tượng được đứa bé ban ngày ngủ ngoan như thiên thần có thể khóc suốt nửa đêm. Nhớ đến cháu trai, cô tuyệt vọng che mặt nói: “Vô ích… Dỗ cũng không nín. Cứ khóc đến mệt rồi tự nhiên ngủ.” Nhưng lúc đó cũng đã nửa đêm.
Đồng nghiệp rùng mình khoa trương, thay đổi giọng: “Kinh khủng quá!” Hai người vừa nói vừa đi về chỗ ngồi.
“Sáng nay em thấy sofa lộn xộn, chắc anh em đêm qua ngủ phòng khách.” Đỗ Tiêu bất lực nói.
“Thế nên làm gì phải sinh con chứ!” Đồng nghiệp khó chịu nói.
Đồng nghiệp này tên là Vương Tử Đồng, hơn Đỗ Tiêu một chút tuổi. Khác với Đỗ Tiêu – một FA chính hiệu, cô ấy đã có bạn trai, hẹn hò được hai năm và sắp phải đối mặt với vấn đề hôn nhân, nên với những đề tài này càng nhạy cảm và để tâm hơn những cô gái độc thân.
“Phụ nữ sinh con, phụ nữ béo lên biến dạng, phụ nữ già đi xấu đi, phụ nữ trông con, phụ nữ thức đêm dỗ con. Còn đàn ông thì sao? Trốn tránh trách nhiệm? Cứ như sinh con là việc của một mình phụ nữ vậy?” Vương Tử Đồng than phiền.
Nhắc đến anh trai mình, Đỗ Tiêu phân trần: “Cũng không như chị nói đâu, anh em cũng trông con, cũng dỗ con. Không phải là chỉ có cuối tuần sao, thứ hai anh ấy còn phải đi làm. Chị dâu em còn đang nghỉ sinh, đương nhiên phải để anh ấy nghỉ ngơi chứ.”
“Cô gái này, emtoàn đứng về phía nhà chồng mà nói.” Vương Tử Đồng khinh thường nói.
Đỗ Tiêu đảo mắt: “Chị oan cho em rồi.”
Máy tính phát ra tiếng “ting” nhẹ nhàng, báo hiệu có email mới. Các cô gái đồng thanh thở dài: “Sớm thế?”
“9:05, khách hàng cũng đi làm rồi.” Vương Tử Đồng cam chịu nói. Đỗ Tiêu đẩy ghế về bàn mình: “Thôi được rồi, làm việc thôi.”
Theo từng tiếng “ting, ting, ting” nhắc nhở, rõ ràng khách hàng cũng như họ đã vào trạng thái làm việc, gửi từng email đến. Chỉnh sửa video, làm báo cáo, các cô gái lần lượt mở từng email, rồi chuyển đơn hàng cho các bộ phận liên quan. Một ngày làm việc bận rộn cứ thế bắt đầu.
Còn bên kia, Thạch Thiên cũng đã đến văn phòng.
Tuy trước mặt gái xinh là một programmer trứ danh không nói nên lời, nhưng vừa bước vào văn phòng, anh như bước vào lãnh địa của sói đầu đàn, sinh khí bừng bừng, sức chiến đấu tràn đầy.
“Tôi đi họp.” Anh mở máy tính công ty, rồi lấy ra laptop của mình, gọi, “Lão Lý, lão Bành, lão Hồ, lão Trương, các cậu trông chừng tiến độ nhé.”
Tuy tên nào cũng được gắn chữ “lão” phía trước, nhưng ngẩng đầu đáp lời anh lại là bốn chàng trai đầu hai mươi. Nhìn quanh văn phòng, dưới quyền anh hơn bốn mươi lập trình viên đều ở độ tuổi đầu hai mươi. Dù sao ngành game Trung Quốc mới phát triển được mấy năm? Những người trong nghề hầu hết đều trẻ như vậy.
Ngay cả Thạch Thiên – leader kiêm lập trình viên chính, năm nay cũng mới 26 tuổi mà thôi.
Trẻ, có năng lực, lương cao! Cái gì cũng tốt!
Trừ việc đến giờ vẫn là FA!
------oOo------
Comments