“Nếu bị chuột hamster cắn thì phải đi tiêm phòng dại.” “Nếu bị chuột hamster cắn thì phải đi tiêm phòng dại.” “Nếu bị chuột hamster cắn thì phải đi tiêm phòng dại.” Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Đỗ Tiêu không quan tâm trên mạng có bao nhiêu người khoe khoang kiểu “Tôi bị cắn mấy chục năm rồi, có tiêm phòng đâu mà vẫn sống nhăn” hay “Chưa từng nghe ai chết vì bị hamster cắn cả”. Cô không định đem mạng sống của mình ra đánh cược xem những lời đó có đúng không.
Vắc-xin phòng dại vốn là để phòng cái “vạn nhất” kia mà.
Đỗ Tiêu hiểu rất rõ điều đó, nhưng cô không biết nên đi đâu để tiêm.
Cô vội vàng đóng lồng sắt lại rồi chạy ngay vào nhà vệ sinh, dùng xà phòng rửa vết thương thật kỹ. Sau đó quay về phòng mở laptop, search Google “Tiêm phòng dại ở Bắc Kinh”.
Click vào mấy link đầu tiên, cô tìm được danh sách các bệnh viện có tiêm vắc-xin phòng dại ở Bắc Kinh. Nhưng nhìn kỹ thì đó là thông tin từ ba năm trước, giờ không biết còn chính xác không. Hơn nữa dưới danh sách còn đặc biệt lưu ý nên gọi điện hỏi trước để tránh mất công đi lại, vì tốt nhất là tiêm trong vòng 2 tiếng sau khi bị cắn.
Đỗ Tiêu gọi thử cho bệnh viện gần nhất, may là có người bắt máy. “Có chảy máu không?” – Đầu dây bên kia hỏi.
“Có ạ.”
“Vậy phải tiêm huyết thanh, bên này không có, cô qua chỗ khác nhé.” “Anh có biết chỗ nào có không ạ?”
“Không biết, tự tìm đi.” – Nói xong là cúp máy luôn.
Cũng không trách được thái độ của họ, các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh ban đêm đông như xe bus giờ cao điểm, nhân viên y tế bận muốn đứt hơi.
Đỗ Tiêu tiếp tục gọi thêm mấy nơi nữa, hoặc là không có thuốc, hoặc chẳng ai nghe máy.
Từ bỏ việc gọi điện, cô lại lên mạng tìm kiếm. Nhanh chóng phát hiện một bài viết của người cũng từng bị động vật cắn đi tìm chỗ tiêm phòng dại. Bài khá dài nhưng Đỗ Tiêu đọc lướt một lượt, thấy viết rất chi tiết. Người này cũng phải chạy mấy bệnh viện mới tìm được chỗ phù hợp.
Đọc xong, Đỗ Tiêu đóng laptop lại, gọi xe trực chỉ bệnh viện Nhân dân Bắc Đại.
Khi cô nói muốn tiêm phòng dại ở quầy đăng ký, họ chỉ thẳng sang khoa cấp cứu ngoại. Hành lang khoa cấp cứu ngoại đầy những bệnh nhân với vết thương khủng khiếp. Đỗ Tiêu không dám nhìn, cúi gằm mặt đi thẳng vào phòng khám.
Một bác sĩ nam mặc áo blouse trắng đeo khẩu trang đang tỉ mỉ hướng dẫn cách dùng thuốc cho một người ôm cả đống thuốc. Đỗ Tiêu ngoan ngoãn xếp hàng phía sau.
Đợi người kia cảm ơn rồi đi, cô vội vàng đưa phiếu khám bệnh.
Cô gái trẻ xinh xắn đáng yêu, mắt còn hơi đỏ, bác sĩ trẻ liếc nhìn thêm một cái, dịu dàng hỏi: “Cô bị sao vậy?”
Đỗ Tiêu giơ một ngón tay lên, sợ sệt nói: “Tôi bị chuột hamster cắn, đến tiêm phòng dại ạ…” – Cô thấy hơi ngượng không hiểu sao.
Đôi mắt bác sĩ cong cong sau khẩu trang: “Đúng rồi, phải tiêm thôi.” Rồi hỏi thêm cô bị cắn khi nào, bao lâu rồi.
Đỗ Tiêu cứ có cảm giác mình bị bác sĩ cười thầm, cầm tờ kê đơn ngượng ngùng đi đóng tiền lấy thuốc. Nhận về một đống lọ nhỏ nhỏ, nhìn qua thấy có cả huyết thanh lẫn vắc-xin.
Trở lại phòng khám, bác sĩ đang khám cho một bệnh nhân khác. Vừa ngẩng đầu thấy Đỗ Tiêu, anh ta nói ngay: “Cô ra hành lang bên trái, vào phòng tiêm chờ tôi nhé.”
Đỗ Tiêu ôm lọ thuốc nhỏ, lẫn trong dòng người đi về phía phòng tiêm. Trước cửa đã có một cụ già đang đứng chờ. Hai người trò chuyện với
nhau.
“Bác cũng đến tiêm phòng dại ạ?” “Ừ, bị mèo cắn. Còn cháu bị gì vậy?” “Cháu nuôi hamster ạ.”
“Trời, nuôi cái thứ đó làm gì!”
Đỗ Tiêu đưa tay lên xoa trán. Cửa phòng tiêm mở ra, một cô gái bước ra. Mọi người chào hỏi cô ấy: “Tiêm xong rồi à?”
Rồi quay sang nói với Đỗ Tiêu: “Cô ấy bị chó cắn đấy.” Nói xong ông cụ cũng vào trong, có một bác sĩ đóng cửa lại.
Chẳng mấy chốc ông cụ tiêm xong đi ra, còn chào tạm biệt Đỗ Tiêu. Cô nhìn vào trong, không thấy ai, có vẻ bác sĩ đã đi ra cửa bên.
Đợi thêm hai phút nữa, bác sĩ từ phòng khám đi sang, bảo: “Vào trong chờ tôi.”
Đỗ Tiêu bước vào, học theo những người trước đóng cửa lại. Bác sĩ nhanh chóng vào từ cửa bên kia, nhận thuốc của cô. Đỗ Tiêu ngoan ngoãn cởi áo khoác, đang định xắn tay áo thì quay đầu lại… Trong tay bác sĩ cầm một cái ống tiêm to đùng, to khủng khiếp!
Mặt Đỗ Tiêu tái nhợt, môi run lên, bắp chân cũng chuột rút.
“Bác sĩ ơi…” Cô run rẩy gọi. Liếc nhìn bảng tên trên ngực bác sĩ “Tăng Kỳ”, cô lại run run: “Bác… sĩ… Tăng…”
Bác sĩ Tăng ngẩng đầu nhìn, cười: “Đừng sợ, cái này để rút thuốc thôi. Cái kia mới là kim tiêm.”
Đỗ Tiêu nhìn lại, thấy trên khay còn có một ống tiêm cỡ bình thường, cứ như tìm được đường sống trong chỗ chết! Thở phào nhẹ nhõm, cô bắt đầu xắn tay áo, hỏi: “Tiêm tay nào ạ?”
Bác sĩ Tăng nói: “Tiêm ở lưng, cô xoay người lại, để lộ lưng ra.” Anh dùng ngón tay chỉ nhẹ vào lưng Đỗ Tiêu, nói: “Tiêm chỗ này.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Đỗ Tiêu được tiêm ở vị trí xương sống. Thực ra từ nhỏ cô đã hơi sợ tiêm, nhưng lúc này vì tò mò nên cũng đè nén được nỗi sợ xuống. Trước mặt bác sĩ đâu có phân biệt giới tính. Cô liền xoay người lại, cởi áo len và mở cúc áo sơ mi, kéo áo xuống tới khuỷu tay, để lộ nửa lưng trên.
Làn da trắng như tuyết, thân hình mảnh mai. Dây áo ngực màu hồng phấn óng ánh, tôn lên làn da mịn màng tươi trẻ của cô gái.
Ánh mắt bác sĩ Tăng Kỳ thoáng hoảng.
Y đức! Y đức! Bác sĩ Tăng thầm niệm hai câu thần chú tĩnh tâm của sinh viên y khoa, trong phạm vi cho phép của y đức nhìn thêm hai cái, tập trung tinh thần nín thở, đưa mũi kim nhọn nhắm vào tấm lưng xinh đẹp của cô gái… Phập!
Ra tay có thể nói là chuẩn xác và tàn nhẫn!
Đỗ Tiêu đau đến “Ưm…” một tiếng, còn kèm theo âm rung, nghe rất dễ thương.
Y đức! Y đức! Bác sĩ Tăng trầm tĩnh bơm thuốc vào. Sau đó rút kim ra, đưa cho cô một miếng bông: “Tự ấn lấy nhé.”
Đỗ Tiêu chỉ có thể vặn người lại, lóng ngóng tự ấn vào chỗ tiêm.
Bác sĩ Tăng bị ràng buộc bởi y đức, vừa xoay người đi xử lý rác thải y tế, vừa nói với cô: “Vừa rồi tiêm huyết thanh, nửa tiếng nữa tiêm vắc- xin. Cô tự xem giờ nhé.”
Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường: “Bây giờ là 10:40, 11:10 cô gọi tôi.” Nói xong anh đi ra ngoài từ cửa bên kia.
Đỗ Tiêu ấn một lúc, chỉnh lại quần áo gọn gàng, mới đi ra từ cửa bên này. Muốn tìm chỗ đợi nhưng ngoài hành lang toàn người máu me be bét, nhìn sợ lắm. Cô nghĩ một lúc, rón rén quay lại phòng khám, dò hỏi: “Bác sĩ Tăng, tôi đợi ở đây được không ạ?”
Phòng khám có hai bàn làm việc, chỉ có một bác sĩ trực, không còn chỗ trống, có một bệnh nhân nằm đó không biết là ngủ hay bất tỉnh, nhìn cũng khá đáng sợ.
Bác sĩ Tăng nhìn cô, mắt cong cong: “Được, cô ngồi đây đi.” Chỉ vào hai cái ghế sắt gắn cố định bên tường.
Đỗ Tiêu lướt qua ngồi xuống chơi điện thoại.
Cô định viết một đoạn dài kể chuyện bị hamster cắn phải đi tiêm phòng dại, đầy đủ cảm xúc để đăng lên moments, nhưng đang định chọn emoji thì chợt tỉnh ngộ, xóa hết.
Để gia đình thấy thì phiền phức. Cô chán nản đóng WeChat lại, bắt đầu chơi game thay đồ.
Bác sĩ Tăng Kỳ khám cho ba bốn bệnh nhân, nửa giờ trôi qua nhanh chóng, báo thức của Đỗ Tiêu kêu lên. Thế là cô lại vào phòng tiêm chịu
thêm một mũi nữa, lần này tiêm ở tay. Đỗ Tiêu “Ưm ưm~” hai tiếng. Đừng thử thách y đức của bác sĩ như vậy chứ em gái!
“Theo dõi nửa tiếng không có gì bất thường thì về được.” Bác sĩ Tăng với y đức tốt đẹp dặn dò.
Đỗ Tiêu lại quay về phòng khám tiếp tục chơi điện thoại.
Lúc này thời gian không quan trọng lắm nên cô không hẹn báo thức. Lướt Weibo mải mê đến quên cả thời gian.
Vẫn là bác sĩ Tăng ngẩng đầu thấy cô, “Ủa?” một tiếng, nói: “Sao em còn ở đây?” Anh nhìn đồng hồ, nói: “Về được rồi.”
“Ồ, vâng!” Đỗ Tiêu cho điện thoại vào túi, mặc áo khoác vào, chuẩn bị về.
Bác sĩ Tăng dặn: “Đừng quên thời gian tiêm mũi hai và mũi ba, đến đúng hẹn nhé!”
“Vâng, tôi biết rồi.” Đỗ Tiêu vừa đi ra vừa xoay người vẫy tay với bác sĩ Tăng Kỳ: “Cảm ơn bác sĩ Tăng! Lần sau tiêm tôi lại tìm anh nhé~”
Thật là cô bé ngọt ngào.
Bác sĩ Tăng mắt cong cong, bỗng trợn tròn: “Này, cẩn thận~” Muộn rồi.
Đỗ Tiêu xoay người, hoàn toàn không thấy người bên ngoài, trực tiếp đụng phải một người vừa bước vào.
Người kia đang ôm bụng cong người, vốn đã đi khập khiễng khó khăn, bị Đỗ Tiêu đụng phải thế này, lập tức mất thăng bằng, ngã về phía trước. Đỗ Tiêu vừa quay đầu lại, trước mắt là cả một ngọn núi đổ ập xuống.
Hai người cùng ngã xuống sàn.
Gáy Đỗ Tiêu suýt nữa đập thẳng xuống sàn, may mà chống được bằng khuỷu tay. Trên người lại bị đè một người nặng nề, cũng may người đó cuối cùng cũng chống tay được, không đến nỗi ôm sát vào người cô.
Đỗ Tiêu vừa ngước mắt lên, một gương mặt chàng trai trẻ đã ở cách mũi cô chỉ chục xăng-ti-mét, mũi đối mũi.
Tóc mái phủ trán, mắt dài hẹp, một mí, con ngươi đen láy như mực, mũi cao thẳng. Chàng trai này… đẹp trai thật!
Nhưng mà, anh ta… sao cứ nhìn chằm chằm cô vậy?
Đỗ Tiêu hơi sợ, run giọng hỏi: “Anh, anh không sao chứ?” Đây là khoa cấp cứu ngoại, nhìn những bệnh nhân nằm ngồi ngoài kia, vết thương nào chẳng kỳ quặc!
Bác sĩ Tăng cũng đứng dậy, dò xét nhìn.
Đúng lúc này, chàng trai trẻ đang đè trên người Đỗ Tiêu bỗng nhiên với một động tác chẳng liên quan gì đến cú ngã vừa rồi, ngả sang một bên, nằm xuống sàn, yếu ớt nói: “Tôi đau bụng quá, đau đến đi không nổi, em có thể… có thể đỡ tôi một chút không?”
Đau bụng à, vậy không phải do cô đụng phải. Đỗ Tiêu thở phào nhẹ nhõm.
Tuy không phải lỗi của cô, nhưng một chàng trai trẻ đẹp trai, yếu ớt ngã bên cạnh, mắt đầy chờ mong xin cô giúp đỡ, tính mẫu tử của Đỗ Tiêu lập tức được kích hoạt.
“Anh không sao chứ, từ từ thôi, từ từ, để tôi đỡ anh dậy…” Bác sĩ Tăng đứng đó nhìn mà sợ ngây người.
Anh vừa như thấy lại động tác giả ngã của cầu thủ đối phương thời đá bóng đại học.
Đồ khốn, định làm gì bệnh nhân nữ của tôi đây?
------oOo------
Comments