Chương 23

Chương 23

Nếu được tạo hóa cho thêm một cơ hội nữa, anh nhất định sẽ không đắm chìm trong cảm giác yêu đơn phương với vẻ đẹp xa xôi mơ hồ ấy nữa.

Anh sẽ nắm chắt cơ hội, thực sự bước đến trước mặt cô gái đó.

 

Tối thứ sáu, khi Thạch Thiên lại một lần nữa thất vọng, anh thực sự nghĩ rằng không còn cơ hội gặp lại Đỗ Tiêu nữa rồi. Anh cố chịu đựng cơn đau âm ỉ ở vùng bụng từ trưa, một mình lên tàu điện ngầm, quyết định đặt dấu chấm hết cho mối tình đơn phương này.

 

Cơ thể anh vốn luôn khỏe mạnh, dù cảm thấy khó chịu cũng không đi bệnh viện ngay, chỉ uống chút nước ấm rồi không để tâm nữa. Vì đau quá nên thứ bảy anh chẳng đi đâu cả, ở nhà lướt web cả ngày, cố chịu đựng cơn đau, hy vọng nó sẽ tự khỏi.

 

Đến tối, khi phải vịn tường mới đi được, Thạch Thiên cuối cùng cũng nhận ra, nếu không đi bệnh viện có khi mạng xã hội sẽ có thêm một tin: “Thanh niên cô đơn chết trong căn hộ ở Bắc Kinh, không người thân bên cạnh, một tuần sau mới phát hiện thi thể”.

 

Anh ôm laptop, vừa tìm triệu chứng trên Baidu, vừa nhắn tin hỏi một người bạn học ngành y từ cấp ba, vừa đăng lên nhóm “Lập trình viên bá đạo thiên hạ”: “Tôi đau bụng quá, đi không nổi, định đi bệnh viện đây. Mai không điểm danh thì báo công an nhặt xác giùm tôi nhé.”

 

Sau khi tìm hiểu xong, anh tra bệnh viện gần đó rồi gọi xe đến thẳng bệnh viện ở Tây Trực Môn.

 

Anh không thể ngờ được, cơn bệnh này hóa ra là trời phạt anh vì đã do dự chần chừ bỏ lỡ cô ấy, đồng thời cũng cho anh thêm một cơ hội nữa.

 

Khi anh đang cố chống chọi với cơn đau, vừa ngẩng đầu lên, anh thấy khuôn mặt mà anh nhớ nhung ngày đêm, nhiều lần xuất hiện trong mơ – cô nàng “XIAOXIAO”! Cô gái trên tàu điện của anh!

 

Tai anh như vang lên nhạc nền “Hello Lady”, còn thấy Thái Thượng Lão Quân và Như Lai Phật Tổ mỉm cười gật đầu với anh: “Phát huy nhé.”

 

Khi tiếng nhạc vừa tắt, anh nghe giọng nói dịu dàng đặc trưng của Đỗ Tiêu: “Anh… anh không sao chứ?”

 

Lần này đầu óc Thạch Thiên cuối cùng cũng không đơ ra nữa! Chỉ số thông minh của anh cuối cùng cũng được dùng vào kỹ năng “tán gái” lần

 

đầu tiên trong đời, trong tích tắc khai thông hai kinh mạch Nhâm Đốc, trực tiếp phong làm minh chủ võ lâm.

 

Anh nghiêng người, ngã xuống.

 

Trong thế giới coi trọng ngoại hình này, người đẹp luôn nhận được thiện ý từ khắp nơi. Thạch Thiên với vẻ ốm yếu, ánh mắt tràn đầy sự phụ thuộc và chờ đợi, trong tích tắc khiến Đỗ Tiêu như thấy những chú mèo con chó con đáng yêu trong cửa hàng thú cưng mà cô thích nhưng không thể mua, cô không kìm được đưa tay ra đỡ anh.

 

Chàng trai nhanh như chớp nắm lấy cánh tay cô, lực không đến mức làm cô đau nhưng siết chặt, như sợ cô sẽ chạy mất vậy.

 

Đỗ Tiêu để anh mượn một tay làm điểm tựa, tay kia đỡ lưng anh, từ từ đỡ anh đứng dậy khỏi mặt đất, lên cao, lên cao, lên cao nữa…

 

Đỗ Tiêu: “…”

 

Cao quá! Có vẻ còn cao hơn cả anh trai cô!

 

Đỗ Tiêu đỡ chàng trai cao lớn nhưng ốm yếu ngồi xuống ghế bệnh nhân, cô muốn rút tay về nhưng không được – anh nắm chặt tay cô không buông, còn tựa nửa người vào cánh tay cô. Đỗ Tiêu cảm giác nếu cô cố rút tay về, người này sẽ ngã xuống đất ngay lập tức, đành phải để anh mượn tay tiếp.

 

Bác sĩ Tăng có y đức liếc nhìn đầy ý nghĩa, hỏi: “Sao thế?”

 

Thạch Thiên đáp: “Từ thứ sáu tôi đã đau bụng dữ dội, hôm nay đau đến mức đi không nổi, tôi tìm trên Baidu, nghi là tắc ruột cấp tính, các triệu chứng đều phù hợp.”

 

Bác sĩ Tăng nhìn lên trần nhà.

 

Điều bác sĩ ghét nhất là kiểu người này, chỉ cần biết dùng Baidu đã tưởng mình là chuyên gia y học, cậu ta còn nghĩ mình hiểu hơn cả bác sĩ! Giỏi thế thì đến gặp bác sĩ làm gì, sao không tự mổ trong bếp nhà mình đi?

 

Bác sĩ Tăng đảo mắt, nói với bệnh nhân nam: “Cậu, lên giường nằm đi.” Rồi ngẩng lên nói nhẹ nhàng với bệnh nhân nữ: “Cô có thể về rồi.”

Đỗ Tiêu “dạ” một tiếng nhưng không nhúc nhích. Về gì chứ, chàng trai này còn đang nắm tay cô mà, thấy anh ta yếu thế này, cô cũng không dám giằng ra.

 

Thạch Thiên xoay người ngẩng đầu nhìn kỹ Đỗ Tiêu, thấy sắc mặt cô bình thường, tuy không biết sao cô lại xuất hiện ở phòng cấp cứu nhưng trông không có vẻ bị bệnh hay bị thương gì, anh mới yên tâm.

 

“Có thể… phiền cô…” Anh th* d*c từng hơi, đáng thương hỏi.

 

Đỗ Tiêu làm sao từ chối được, đành nói: “Cẩn thận nhé…” rồi đỡ anh chậm rãi bước đến mép giường.

 

Bác sĩ Tăng: “…”

 

Thạch Thiên không phải giả vờ đâu, anh thật sự đau đến mức đi không nổi. Đỗ Tiêu nhìn mặt anh trắng bệch không còn sắc máu, cũng thấy được tình trạng anh bây giờ rất nghiêm trọng.

 

Thạch Thiên vừa nằm xuống thì không còn lý do để nắm tay Đỗ Tiêu nữa. Không thể giữ cô bằng tay được, anh chuyển sang dùng lời nói.

 

“Cô cũng bị bệnh à?” Anh hỏi, “Hay bị thương?”

 

Đỗ Tiêu đành đứng cạnh anh, trả lời: “Tôi bị động vật cắn, đến tiêm phòng dại.”

 

Thạch Thiên giật mình lo lắng, vội hỏi: “Cắn có nặng không?”

 

Đỗ Tiêu ngượng ngùng, chỉ đành nói: “Hamster.” Rồi đưa ngón tay cho Thạch Thiên xem.

 

Vết thương nhỏ đến nỗi nếu Thạch Thiên không nheo mắt tập trung nhìn kỹ thì thật sự không thấy.

 

“Ah!” Anh r*n r*. “Đau quá đi!”

 

Bác sĩ Tăng thu tay về, liếc nhìn anh. Đúng như dự đoán, có đến tám chín phần là bệnh tắc ruột cấp tính rồi.

 

Bác sĩ Tăng ngồi xuống bàn làm việc, gõ bàn phím rồi in ra mấy tờ phiếu thu tiền. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy gã kia lại nắm tay cô gái xinh đẹp.

 

Trời ơi, sắp chết đến nơi rồi mà còn tán gái à? Dùng cả mạng để cưa cẩm đây mà!

 

“Cậu gọi điện đi,” bác sĩ Tăng nói, “Gọi người nhà đến.” Thạch Thiên đáp: “Nhà tôi không ở Bắc Kinh.”

“Vậy có bạn bè không? Gọi ai đó đến đây. Ban đầu nghi ngờ là tắc ruột cấp tính, cần làm vài xét nghiệm để chẩn đoán chính xác. Nếu đúng thì

 

phải phẫu thuật. Tình trạng của cậu thế này, làm sao chạy được nhiều thủ tục như vậy, cần phải có người giúp.”

 

Thạch Thiên liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã nửa đêm.

 

“Không có… tôi ở một mình.” Anh lúng túng: “Giờ này cũng không tiện gọi ai…”

 

Điển hình của thanh niên cô đơn, Đỗ Tiêu thấy thương. Nhìn profile nam thanh niên, đường nét sắc sảo, mũi cao, đẹp trai thế này mà lúc ốm đau chẳng có ai bên cạnh. Thật tội.

 

Cô lại nghĩ về bản thân. Nếu còn ở nhà, bị chuột hamster cắn thôi mà cả nhà đã không để cô yên, chứ đừng nói đến chuyện để cô một mình đi khám cấp cứu nửa đêm thế này. Ít nhất anh trai cũng sẽ đi cùng chăm sóc cô.

 

Những người sống xa nhà một mình đúng là đáng thương thật. Đang nghĩ ngợi, đột nhiên một chiếc ví nam xuất hiện trước mặt cô.

“Xin lỗi… Không biết có thể…” Gương mặt tái nhợt của chàng trai bỗng ửng hồng, ngượng ngùng năn nỉ, “Có thể phiền em…”

 

Đỗ Tiêu ngẩn người.

 

Gặp phải bệnh nhân độc thân cấp cứu kiểu này phiền phức nhất, bác sĩ Tăng đang nghĩ cách xử lý thì cảnh tượng tiếp theo khiến anh ta sững sờ.

 

Bệnh nhân nam đưa hẳn ví tiền cho bệnh nhân nữ, bám người ta luôn! Không thể trơ trẽn hơn được! Không phục ai chứ phục anh!

 

Thạch Thiên nhìn Đỗ Tiêu đầy hy vọng: “Trong này có 3000 tệ tiền mặt, chắc đủ rồi. Nếu không đủ, tôi sẽ nói mã PIN thẻ cho em.” Nói xong liếc nhìn bác sĩ Tăng.

 

“Đủ rồi.” Bác sĩ Tăng lạnh lùng đáp.

 

Đỗ Tiêu do dự một chút, nhìn ánh mắt dịu dàng và gương mặt xanh xao của chàng trai, lòng mềm đi. Cô nhận lấy ví tiền: “Anh cứ ngồi yên nhé, đừng cử động.”

 

Nói rồi nhận một xấp phiếu thu từ bác sĩ Tăng. Bác sĩ còn cố giữ lại, Đỗ Tiêu phải kéo mới lấy được.

 

Cô định bước ra khỏi phòng khám thì nghe chàng trai gọi: “À…”

 

Cô quay lại, anh móc điện thoại ra, đáng thương nói: “Cho tôi xin số điện thoại được không?”

 

‘Cứ thế trắng trợn tán gái à?’ Bác sĩ Tăng chứng kiến toàn bộ, thấy khó chịu trong lòng.

 

Đỗ Tiêu nghĩ cũng phải, mình cầm ví người ta mà cứ thế đi thì họ cũng không yên tâm. Cô lấy điện thoại ra hỏi số của Thạch Thiên, gọi thử rồi nói: “Tôi tên Đỗ Tiêu. Đỗ như Đỗ Phủ, Tiêu như tiếu nghĩa.”

 

À ra “XIAOXIAO” là “Tiêu Tiêu”!

 

Mặt Thạch Thiên bỗng ửng hồng như được hồi sinh: “Tôi tên Thạch Thiên. Thạch là đá, Thiên là trời.”

 

Đỗ Tiêu “ừ” một tiếng: “Anh ngồi yên nhé.” Rồi chạy ra ngoài.

 

Thạch Thiên ngồi ở mép giường cười ngây ngô, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt không thiện cảm của bác sĩ. Anh ho khan một tiếng, suýt nghẹn.

 

Đàn ông hiểu đàn ông nhất. Những gì anh vừa làm, chắc vị bác sĩ nam này đã nhìn thấu.

 

Mặt Thạch Thiên hơi nóng, quay đi không dám nhìn bác sĩ nữa. Bụng lại đau dữ dội, anh rên lên một tiếng, đau đến mức phải cong người.

 

‘Đau chết mày đi!’ Bác sĩ Tăng căm phẫn nghĩ.

 

Đồng nghiệp của anh ta vội vã bước vào: “Xin lỗi, đến muộn rồi, anh về đi.”

 

Ca trực cấp cứu đêm chia làm ca đầu và ca cuối. Bác sĩ Tăng hôm nay trực ca đầu, đến 12 giờ là hết. Đồng nghiệp trực ca cuối đã đến muộn mười phút nên anh ta mới chưa về. Anh ta báo cáo tình trạng của Thạch Thiên cho đồng nghiệp xong rồi về.

 

Thay đồ xong, đi qua hành lang vẫn thấy Đỗ Tiêu cầm xấp phiếu chạy tới chạy lui. Đúng là cô gái ngốc nghếch ngọt ngào, chẳng biết mình đã rơi vào kịch bản của người ta!

 

Anh ta dừng bước, cô chạy đến. Đã cởi áo blouse trắng và tháo khẩu trang, Đỗ Tiêu nào biết chàng trai mặt tròn trông có vẻ dễ thương này chính là bác sĩ Tăng ban nãy.

 

Khi xếp hàng đóng tiền, thấy trong ví còn có một thẻ căn cước, cô tò mò kéo ra xem, lập tức bị mê hoặc bởi ảnh thẻ của Thạch Thiên.

 

Muốn kiểm chứng nhan sắc một soái ca, đừng xem ảnh tự chụp, phải xem ảnh thẻ!

 

Đỗ Tiêu nhìn quanh, dù sao cũng chẳng ai quen, soái ca thì vẫn còn trong phòng cấp cứu. Cô liền lấy điện thoại ra, chụp lại ảnh thẻ căn cước của Thạch Thiên.

 

Che hết thông tin cá nhân rồi đăng lên moments.

 

【Kiểm chứng nhan sắc một soái ca, phải xem ảnh thẻ mới chuẩn.】 Vừa đăng xong, anh trai Đỗ Cẩm đã comment ngay: 【Ai vậy?】 Đỗ Tiêu trả lời: 【Người quen.】

Đỗ Cẩm: 【Sao giờ này chưa ngủ?】

Đỗ Tiêu: 【Anh không phải cũng chưa ngủ sao?】 Đỗ Cẩm: 【Mấy giờ ngủ kệ anh.】

 

Chậc, quản nhiều thế!

 

------oOo------

Comments