Vào những ngày bình thường, nếu điện thoại reo lên và màn hình hiển thị tên Đỗ Tiêu, Thạch Thiên chắc chắn sẽ cười toe toét đến tận mang tai. Nhưng vào lúc nửa đêm này, ngay sau khi anh vừa gửi tin nhắn chúc ngủ ngon, việc Đỗ Tiêu – một cô gái ngoan hiền, luôn giữ nếp sinh hoạt điều độ và hiếm khi thức khuya – lại gọi điện cho anh ngay lập tức khiến tim Thạch Thiên đập thình thịch. Linh cảm mách bảo có chuyện chẳng lành.
“Đỗ Tiêu?” – Anh vội vàng nhấc máy, giọng trầm ấm.
Nghe thấy giọng nói của anh, Đỗ Tiêu không kìm được nữa, òa khóc: “Thạch Thiên…”
Nỗi sợ hãi và hoảng loạn bất lực của cô truyền qua sóng điện thoại rõ mồn một. Thạch Thiên lập tức hiểu ra Đỗ Tiêu đang gặp chuyện.
Dù trong lòng sốt ruột, nhưng giọng anh vẫn cố giữ bình tĩnh đến lạ: “Đừng khóc, nói anh nghe chuyện gì xảy ra?”
Sự điềm tĩnh của Thạch Thiên dường như lan tỏa sang Đỗ Tiêu. Cô lau nước mắt, nức nở: “Bạn cùng phòng em… Họ…”
Đỗ Tiêu không cần nói thêm nữa, vì Thạch Thiên đã nghe thấy qua điện thoại tiếng r*n r* của người phụ nữ và tiếng cười đắc ý của đàn ông, cùng với những âm thanh va đập vào cửa. Dù hơi xa và không rõ lắm, nhưng càng mơ hồ càng khiến Thạch Thiên lo lắng.
“Em đã khóa cửa chưa?” – Anh hỏi gấp.
Đỗ Tiêu tái nhợt. Hai kẻ điên không biết là say rượu hay phê thuốc đang ở ngay ngoài cửa phòng cô. Những tiếng va đập nặng nề vào cửa ban đầu khiến cô hoảng sợ, tưởng họ định phá cửa vào. Vài giây sau cô mới hiểu ra – hai kẻ b**n th** đó đang dựa vào cửa phòng cô để làm chuyện đồi bại. Những âm thanh ấy khiến cô vừa phẫn nộ, vừa sợ hãi, lại vừa buồn nôn ghê tởm.
“Bọn họ!” – Môi cô run rẩy, “Bọn họ đang ở ngay ngoài…”
Sợ hãi và phẫn nộ nhưng bất lực, Đỗ Tiêu không kìm được nghẹn ngào. Cô muốn hỏi Thạch Thiên có thể qua đây được không?
Cô không mong Thạch Thiên làm gì cả, chỉ là vì anh là con trai, người cao lớn, trông đã thấy không dễ bắt nạt. Đỗ Tiêu nghĩ Tiết Duyệt và tên kia chắc chỉ dám làm vậy vì thấy cô là cô gái độc thân dễ bắt nạt. Nếu Thạch Thiên có thể qua đây để họ thấy mặt, có lẽ họ sẽ không dám đối xử với cô như vậy nữa.
Nhưng Đỗ Tiêu chưa kịp mở lời thì Thạch Thiên đã nói: “Em khóa cửa cho kỹ vào, tuyệt đối đừng ra ngoài! Cho anh địa chỉ cụ thể.”
Anh nói tiếp, “Anh qua ngay bây giờ!”
Anh nói không chút do dự, mang theo trách nhiệm không thể chối từ. Đỗ Tiêu cảm giác như người sắp chết đuối vớ được phao cứu sinh.
Được, tôi sẽ tiếp tục chuyển ngữ phần còn lại:
Cô co ro trên giường, cuộn tròn chân lại, bịt chặt tai, cố gắng ngăn chặn những âm thanh ph*ng đ*ng và vô liêm sỉ từ bên ngoài. Cô cảm thấy thời gian trôi qua chậm kinh khủng, một phút dài như cả tiếng đồng hồ. Cô nhắm nghiền mắt, bịt tai, cầu nguyện cho Thạch Thiên mau đến.
Anh cần bao lâu đến được đây nhỉ? Thực ra cô cũng không biết.
Mỗi ngày Thạch Thiên đều đi tàu điện ngầm cùng cô, đưa cô đến tận cổng khu nhà rồi mới đi. Đỗ Tiêu chỉ mơ hồ biết Thạch Thiên cũng sống
gần đây, còn cụ thể anh ở đâu… Đỗ Tiêu chợt nhận ra, hình như… cô chưa bao giờ hỏi rõ. Và Thạch Thiên… cũng chưa bao giờ cho cô một câu trả lời rõ ràng.
Anh sẽ đi bộ đến chăng? Hay chạy? Hoặc đi xe đạp?
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mỗi giây đều dài đằng đẵng.
Tiếng Tiết Duyệt đặc biệt to, cô ta nói nhiều, cười đầy khiêu khích, nhưng rõ ràng là đang trong trạng thái mất kiểm soát. Cô ta còn liên tục gọi tên Đỗ Tiêu giữa những tiếng r*n r* the thé, nghe tên mình bị nhắc đến trong hoàn cảnh này khiến Đỗ Tiêu buồn nôn đến tận cổ.
Đúng lúc cô nghĩ rằng cực hình này sẽ kéo dài vô tận, cánh cửa chính bỗng vang lên những tiếng đập “BỤP BỤP BỤP BỤP”! Dù cách một lớp cửa, Đỗ Tiêu vẫn cảm nhận được độ rung của tấm ván gỗ.
Là Thạch Thiên phải không? Chắc chắn là Thạch Thiên rồi!
Tiếng đập cửa đầy phẫn nộ cắt ngang bầu không khí điên cuồng trong phòng khách. Đỗ Tiêu nghe thấy Tiết Duyệt lè nhè hỏi: “Ai… ai đấy… ai…”
Gã xăm trổ có vẻ tỉnh táo hơn cô ta một chút, hắn chửi thề, nghe giọng thì đang đi mở cửa.
Đỗ Tiêu trong phòng nắm chặt điện thoại, nín thở.
Cô nghe thấy gã xăm trổ gầm gừ: “Đ.m mày là ai…” – Hắn vừa chửi vừa mở cửa.
Tiếng chửi đột ngột ngắt quãng, Đỗ Tiêu nghe thấy tiếng đòn roi nặng nề đánh vào người, tiếp theo là tiếng kêu thảm thiết của gã xăm trổ và tiếng ngã đổ ầm ầm. Tiết Duyệt bắt đầu hét lên thất thanh.
Lại thêm vài tiếng r*n r* và tiếng đánh đấm, nghe tiếng gã xăm trổ kêu đau đớn, Đỗ Tiêu không do dự nữa, cô vứt điện thoại xuống, vội vàng kéo ghế ra và mở cửa phòng.
“Vào trong! Đừng ra đây!” – Thạch Thiên hét lớn.
Anh đang khóa chặt tay gã xăm trổ, đầu gối đè lên lưng hắn, ấn hắn xuống sàn. Nhưng tên lưu manh này đang không mặc gì, làm sao có thể để Đỗ Tiêu nhìn thấy được!
Thạch Thiên lúc này vừa giận vừa hối hận.
Đỗ Tiêu đã không ít lần nói với anh rằng bạn cùng phòng của cô là đại b**n th**, nếu anh có thể sớm nghiêm túc với lời cảnh báo đó, Đỗ Tiêu đã không phải chịu cảnh kinh hoàng và nhục nhã này!
Đỗ Tiêu là một cô gái trong sáng và tinh khiết biết bao! Nếu anh chỉ nhìn cô lâu một chút thôi, mặt cô đã đỏ bừng lên rồi!
Đ.m những thằng khốn này!!!
Thạch Thiên bùng phát cơn thịnh nộ từ tận đáy lòng!
Đỗ Tiêu nghe thấy tiếng hét của Thạch Thiên, chỉ kịp liếc nhìn thoáng qua, mơ hồ thấy gã xăm trổ tr*n tr**ng thì sợ đến khựng người. Cô lùi lại một bước, định đóng cửa thì bỗng nghe một tiếng “RẮC” khẽ vang lên, và gã xăm trổ đột nhiên rú lên thảm thiết!
“Tay hắn gãy rồi! Tay hắn gãy rồi!” – Tiết Duyệt thét lên the thé, “Anh đã làm gãy tay hắn!”
“Im miệng!” – Thạch Thiên quát lớn. Tiết Duyệt lập tức câm bặt.
Đỗ Tiêu đứng chết trân nơi cửa, hoàn toàn không biết phải làm gì. Đến lúc này, cô đã hoàn toàn mất phương hướng, không còn một chút manh mối nào về cách xử lý tình huống.
Cửa bỗng bị đẩy, Đỗ Tiêu giật mình sợ hãi. “Đỗ Tiêu?”
Cô nghe thấy Thạch Thiên gọi tên mình. Mới vừa nãy anh còn quát Tiết Duyệt đầy đáng sợ, vậy mà khi gọi tên cô, giọng anh lại nhẹ nhàng, dịu dàng vô cùng.
Cô bất ngờ được kéo vào một vòng tay ấm áp và chắc chắn, những ngón tay anh siết chặt quanh người cô đầy kiên định.
“Em không sao chứ? Có bị làm sao không?” Giọng anh trầm xuống, lo lắng hỏi.
Đỗ Tiêu cảm thấy mọi nỗi sợ hãi, xấu hổ, hoảng loạn và ủy khuất bỗng chốc tan biến. Cô gục vào lồng ngực Thạch Thiên và òa khóc nức nở.
Cô gái nhỏ trong vòng tay anh mảnh mai và mềm mại quá, đang run rẩy khóc thút thít tựa vào ngực anh. Anh có thể tưởng tượng được trước khi anh đến, cô đã sợ hãi và bất lực đến nhường nào.
Thạch Thiên lúc này chỉ muốn giết người.
“Không sao đâu, không sao đâu.” Anh không ngừng vỗ về, giọng dịu dàng. “Anh ở đây rồi, anh đang ở đây với em.”
Sau một hồi khóc, cảm xúc dâng trào của Đỗ Tiêu mới dần lắng xuống. Lúc này cô mới nhận ra trên áo khoác của Thạch Thiên có vài vết máu loang lổ, cô hoảng hốt, nghẹn ngào hỏi: “Anh… anh có sao không?”
Thạch Thiên liếc nhìn vết máu trước ngực: “Thằng khốn đó.”
Đỗ Tiêu chợt nhận ra mình đang được Thạch Thiên ôm trong lòng, vội vàng buông tay đang nắm vạt áo anh ra. Thạch Thiên cũng đành phải thả lỏng vòng tay.
Cả hai lúng túng trong giây lát.
Thạch Thiên phá tan bầu không khí ngượng ngùng: “Điện thoại em đâu? Lúc nãy anh vội chạy lên nên để điện thoại trên xe. Gọi 110 báo cảnh sát đi.”
Đỗ Tiêu vội quay người định lấy điện thoại trên giường. Đúng lúc đó, từ phòng khách vọng lại tiếng gã đàn ông xăm trổ r*n r*: “Tay tôi gãy rồi! Hu hu… Gọi cấp cứu đi, tay tôi gãy rồi, mau gọi cảnh sát đi đồ ngu!”
Thạch Thiên quay người định bước ra ngoài, và ngay lập tức tiếng thét thảm thiết của gã xăm trổ lại vang lên.
Đỗ Tiêu vội cầm điện thoại chạy theo.
Thạch Thiên vừa đá gã xăm trổ một cái, thấy Đỗ Tiêu chạy ra liền vội vàng nhặt một mảnh quần áo từ dưới đất đắp lên người gã đàn ông để che đi thứ ghê tởm kia.
“Đừng đánh nữa.” Đỗ Tiêu ôm lấy cánh tay anh ngăn cản, “Đừng gây ra án mạng.”
Bộ dạng Thạch Thiên đánh người quá tàn nhẫn, trông thật đáng sợ. Cổ tay gã xăm trổ bị vặn vẹo kỳ quái, Đỗ Tiêu chỉ dám liếc qua rồi vội quay đi, không hiểu sao Thạch Thiên lại có thể làm được như vậy. Cô nhớ lại lúc trước anh từng nói anh có luyện võ, lúc đó cô cứ tưởng anh khoác lác.
Hóa ra là thật.
“Gọi cảnh sát đi.” Thạch Thiên đã trút xong cơn giận, nói với Đỗ Tiêu. Đỗ Tiêu do dự. Cô lại liếc nhìn cổ tay gã xăm trổ rồi vội vàng quay đi.
“Đừng báo cảnh sát, đừng làm to chuyện…” Cô nói. Người là do Thạch Thiên đánh, cô lo nếu làm lớn chuyện sẽ liên lụy đến anh.
Thạch Thiên nghĩ cô nhát gan, muốn một sự nhịn chín sự lành. Với lại báo cảnh sát cũng chẳng để làm gì, nhiều lắm là tạm giam vài ngày rồi thả ra thôi.
Anh ngồi xuống, giữ chặt đầu gã xăm trổ, kéo mí mắt lên kiểm tra kỹ lưỡng, rồi quay sang phía Tiết Duyệt. Cô ta đang tr*n tr**ng co ro trên ghế sofa. Lúc này cô ta không còn vẻ tự tin khoe cơ thể đẹp nữa, mà bản năng ôm hai cái gối tựa che đậy những chỗ nhạy cảm, run rẩy nhìn Thạch Thiên đầy hoảng sợ.
Thạch Thiên cũng giữ đầu cô ta, kéo mí mắt lên xem xét. Tiết Duyệt sợ đến cứng đờ, không dám phản kháng.
Xem xong, Thạch Thiên khẽ hừ một tiếng, quyết định không báo cảnh sát.
“Đưa điện thoại cho anh, em về phòng trước đi.” Anh nói. Lúc này Thạch Thiên nói gì Đỗ Tiêu đều nghe theo.
Đợi Đỗ Tiêu về phòng, Thạch Thiên kéo quần áo gã xăm trổ ở hông lên, dùng điện thoại của Đỗ Tiêu chụp vài tấm, rồi cũng chụp cả Tiết Duyệt đang co ro trên ghế sofa.
“Đừng chụp, làm ơn đừng chụp…” Tiết Duyệt khóc lóc van xin.
Thạch Thiên dùng WeChat của Đỗ Tiêu gửi tất cả hình ảnh qua WeChat của mình, sau đó xóa lịch sử chat của Đỗ Tiêu, xóa cả album, không để điện thoại cô lưu lại những hình ảnh ghê tởm này.
Anh ngồi xuống, “bốp” một cái tát nảy đom đóm mắt vào mặt gã xăm trổ.
“Lần sau mà để tao thấy mày tr*n tr**ng nữa, tao g**t ch*t mẹ mày!” Anh gằn giọng đe dọa.
Thạch Thiên gõ cửa, bước vào phòng Đỗ Tiêu.
“Ở đây không an toàn nữa, em thu dọn đồ đi theo anh.” Anh nói.
Đỗ Tiêu không hỏi Thạch Thiên định đưa cô đi đâu. Lúc này dù anh có bảo dẫn cô đi lang thang, cô cũng sẵn sàng.
“Em thay đồ đã.” Cô nói.
Thạch Thiên dặn: “Em cứ gom quần áo cần thiết trước, mấy thứ linh tinh khác lát quay lại lấy sau.” Nói xong, anh bước ra ngoài, đóng cửa lại.
Đỗ Tiêu nhanh chóng thay đồ, mở vali ra, không kịp xếp gọn, nhét vội tất cả quần áo thường mặc vào trong.
Thạch Thiên đứng đợi trong phòng khách vài phút, Đỗ Tiêu khoác ba lô, kéo vali đi ra. Thạch Thiên đỡ lấy vali của cô, một tay kéo vali, một tay chìa về phía cô.
Đỗ Tiêu không chút do dự, nắm lấy tay anh.
------oOo------
Comments