Hai người ngồi trên sofa, tạo thành một góc 90 độ.
“Anh có bao giờ mơ thấy điều này không?” Đỗ Tiêu hỏi. “Kiểu như đã tốt nghiệp đại học, đi làm rồi, vậy mà đêm nằm mơ thấy mình đang thi đại học, sợ đến giật mình tỉnh giấc.”
“Hả?” Thạch Thiên đang chờ cô giải thích thêm, nhất thời không hiểu ý Đỗ Tiêu muốn nói gì.
“Anh ta kể với người mai mối, người đó lại kể với chị dâu em, chị dâu kể với mẹ em, và mẹ em… gọi điện hỏi em chuyện có bạn trai là sao.” Đỗ Tiêu nói. “Khi bà ấy hỏi đột ngột như vậy, đầu óc emlập tức trống rỗng.”
“Em như quay về thời mười sáu, mười bảy tuổi, khi mẹ em luôn nhắc nhở từng ngày, không được yêu sớm, không được trao đổi thư từ, nhận được thư tình phải nộp hết cho bà ấy. Bà ấy nghiêm khắc lắm.”
“Em phản xạ có điều kiện, luống cuống đến mức buột miệng: Con không có bạn trai.”
“Rồi nói xong, đành phải nói tiếp… đành phải cam đoan với bà ấy rằng em… thật sự không có bạn trai.”
Càng kể, Đỗ Tiêu càng cúi gằm mặt xuống.
Chuyện này ngu ngốc quá, hoàn toàn là phản ứng theo bản năng trong tích tắc, đến khi nhận ra thì đã không thể rút lại được nữa. Nhưng không biết Thạch Thiên có hiểu được cái sự ngớ ngẩn này không.
Cô liếc nhìn anh. Thạch Thiên đang hơi ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt một mí của anh tuy đơn giản nhưng lại rất dài, mang một nét đặc biệt khác biệt. Lúc này, anh đang chớp mắt nhìn cô.
Có khi nào, trong lòng anh đang cười cô? Hoặc là… không tin cô? Đỗ Tiêu càng thêm ủ rũ.
“Là kiểu… anh biết trên mạng có câu nói không?” Cô chán nản nói. “Ở độ tuổi của em, có người đêm đêm đi hát karaoke, có người vẫn còn tuân thủ lệnh giới nghiêm. Còn em…”
“Em… chính là người vẫn đang tuân thủ lệnh giới nghiêm đó.” Thạch Thiên nén cười nói.
Đỗ Tiêu nhìn anh, thấy trong mắt anh ánh lên nụ cười, hơi yên tâm một chút. Nhưng rồi lại cảm thấy mình thật sự ngốc nghếch quá, cô nghe nói dân lập trình đều là những người có chỉ số thông minh cao, chắc Thạch Thiên sẽ chê cười cô mất.
Cô héo hon, cúi đầu thấp hơn nữa. Thạch Thiên đã hiểu ra.
Bạn gái anh, ngày xưa thật là ngoan quá. Cô ấy thực ra… là một cô bé ngoan. Tuy bây giờ đã trưởng thành, dọn ra ngoài ở riêng, nhưng khi bị ảnh hưởng từ mẹ dọa một cái, lại ngay lập tức quay về trạng thái cô bé ngoan như xưa.
“Vậy…” Anh nhích mông ngồi xuống bàn trà, đối mặt với cô, “Nên là em không phải đổi ý không làm người yêu anh chứ?”
Đỗ Tiêu giật mình: “Đương nhiên không phải.”
Cô chợt hiểu ra: “Thì ra anh nghĩ…” Nên mới buồn bã ủ rũ, rầu rĩ mấy ngày nay sao?
Thạch Thiên ngước mắt nhìn trần nhà, thề thốt chối: “Không có.”
Đỗ Tiêu muốn cười, cố gắng kìm nén nhưng vẫn không nhịn được bật cười.
Thạch Thiên vừa xấu hổ vừa bực bội.
“Tại em nói lung tung thôi.” Anh vóc người cao, ngồi trên bàn trà thấp mà vẫn cao hơn Đỗ Tiêu, liền hơi cúi người, dùng trán mình nhẹ nhàng chạm vào trán cô một cái.
“Ui da.” Đỗ Tiêu che trán, chu môi, “Đau…”
“Hả? Anh cụng rất nhẹ mà!” Thạch Thiên vội vàng vén tóc mái của cô lên, vầng trán trắng ngần sạch sẽ, ngay cả vết đỏ cũng không có.
Thạch Thiên: “…”
Đương nhiên là không đau rồi! Chỉ là Đỗ Tiêu trời sinh vừa kiều vừa mền, thiên phú này không dùng bây giờ thì đợi khi nào?
Cô tung ra tuyệt chiêu của con gái, dỗi nói: “Ghét quá ~”
Nũng nịu, dịu dàng đáng yêu, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh! Đây, đây chính là bạn gái đang làm nũng với anh sao? Thạch Thiên cảm thấy lưng mình như mềm nhũn.
“Để anh thổi cho nhé…” Anh vuốt tóc mái cô, thổi hai hơi nhẹ, “Còn đau không?”
“Ừm ừm.” Vốn dĩ có đau đâu.
“Vậy…” Thạch Thiên cúi đầu nhìn cô, hỏi khẽ: “Lần sau, em sẽ giới thiệu anh với gia đình đàng hoàng nhé?”
Đỗ Tiêu ửng hồng mặt: “Nhất định rồi.”
Một tay Thạch Thiên vẫn đặt trên vai Đỗ Tiêu, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet, có thể nghe rõ hơi thở của nhau, ngay cả mùi hương đặc trưng của đối phương cũng có thể ngửi thấy rõ ràng.
Mặt Đỗ Tiêu bỗng nóng bừng lên. Từ tai đến má, cô cảm nhận được hơi ấm đang lan tỏa.
Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Thạch Thiên. Ánh mắt anh quá sáng, quá nồng nhiệt. Cảm giác quen thuộc ấy lại trỗi dậy từ sâu trong cơ thể, khiến cô bối rối không thôi.
Cô cúi mắt xuống, cố tình tránh ánh nhìn nóng bỏng của anh. Nhưng rồi ánh mắt cô vô tình dừng lại ở đôi môi mỏng của anh, và… cô thấy được chuyển động nhẹ của đôi môi quyến rũ đó.
Ngọn lửa trong người Đỗ Tiêu bùng lên dữ dội, khiến cô giật mình. Mồ hôi li ti thậm chí còn túa ra trên sống mũi!
Cô hoảng hốt lùi lại, bản năng cảm thấy nguy hiểm. Không khí lúc này… không thể nào ám muội hơn.
Hương thơm thoang thoảng từ người cô len lỏi vào khứu giác anh, từng chút một, từng đợt một, thấm dần vào cơ thể.
Thạch Thiên cảm thấy cổ họng khô ran, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Anh không thể kìm lòng mà nhìn đôi môi hồng óng ánh của Đỗ Tiêu…
Hôn cô đi, hôn cô đi! – Một giọng nói trong đầu không ngừng dụ dỗ.
Thạch Thiên nuốt khan, cúi người về phía trước… “A!” Đỗ Tiêu đột ngột hét lên, bật dậy!
Thạch Thiên giật mình, suýt ngã ngửa vào bàn trà. May mà cái bàn đủ rộng đủ chắc, nếu không với cú nhảy bất ngờ của Đỗ Tiêu, anh đã có thể ngã lăn ra đất.
“À phải rồi hôm qua mua lê tuyết, để em đi nấu canh lê cho chúng ta uống!” Đỗ Tiêu nói một mạch rồi vội vàng chạy vào bếp. Phù… thoát hiểm rồi!
Vừa rồi… căng thẳng quá…
Thạch Thiên ngồi ngẩn người một lúc.
“Ừm… anh…” Anh ấp úng, “Anh giúp em gọt vỏ nhé?”
“Không cần đâu.” Từ trong bếp, giọng Đỗ Tiêu đã bình tĩnh lại, “Anh không phải còn phải làm việc để kịp tiến độ dự án sao? Cứ làm việc đi, không cần quan tâm em đâu.”
Thạch Thiên ngồi xuống bàn trà, hai tay xoa đầu gối, thở dài một tiếng rồi quay lại với công việc.
Đêm nay, anh hùng đành phải lỡ dở!
Trước khi đi ngủ, Đỗ Tiêu chúc ngủ ngon và định đóng cửa, nhưng Thạch Thiên đứng chặn ở ngưỡng cửa, một tay giữ cánh cửa lại.
Tim Đỗ Tiêu lại đập nhanh hơn.
Thực ra cô nghĩ nhiều rồi, lúc này Thạch Thiên không có ý gì khác, anh chỉ nhớ ra còn điều muốn nói với cô.
“Chuyện tìm phòng trọ, em đừng vội. Em ở đây có làm ảnh hưởng gì đến anh đâu,” Thạch Thiên dừng một chút, mạnh dạn nói tiếp, “Em mới là việc quan trọng nhất của anh.”
Trời ơi, sao anh ấy lại nói thế này… Má Đỗ Tiêu hơi ửng hồng. Thạch Thiên nhìn thấy vậy, càng thêm can đảm.
Bạn gái anh là người khá thật thà, không thể trông chờ cô chủ động nhiều. Nếu chuyện của họ cứ trông chờ vào cô, có lẽ chỉ có thể tiến triển theo quy tắc. Anh cần phải chủ động hơn, phải, phải tích cực tiến tới, cả lời nói lẫn hành động, cả hai!
Anh nói với cô: “Anh nói thật đấy, thà em chọn chậm một chút còn hơn vội vàng tìm đại. Nếu gặp phải bạn cùng phòng không tốt hoặc phòng ở không ổn, về sau sẽ rất phiền phức. Hơn nữa… anh cũng sẽ lo lắng.”
“Ở đây chỉ có mình anh, em đừng vội, cứ từ từ tìm.” Thạch Thiên dừng lại, cúi đầu, nhẹ nhàng nói, “Hoặc là… em cứ ở lại đây luôn đi…”
Ý nghĩ này một khi đã nảy sinh, liền không thể kiểm soát được mà nảy mầm. Trong mắt Thạch Thiên tràn đầy sự chờ đợi.
Chuẩn bị đi ngủ, đèn lớn trong phòng khách đã tắt, chỉ còn ngọn đèn nhỏ bên bàn trà còn sáng, tạo ra ánh sáng mờ ảo.
Nghe Thạch Thiên nói vậy, Đỗ Tiêu cảm thấy chân mình như nhũn ra.
“Anh nói gì vậy?” Cô hơi hoảng loạn, không dám nhìn vào mắt anh, “Làm sao có thể như vậy được?”
“… Không được sao?” Thạch Thiên hạ giọng, như đang cầu xin, “Được mà…”
Đỗ Tiêu liếc nhìn anh, đôi mắt một mí sâu thẳm ấy càng khiến cô thêm hoảng loạn.
“Tất nhiên là không được rồi. Mẹ em mà biết thì sẽ giết em mất!” Cô nói, “Anh trai em cũng không biết khi nào sẽ đột ngột đến kiểm tra phòng trọ, lập tức sẽ phát hiện ra. Anh ấy thay mẹ em trông chừng em đấy, mẹ em muốn quản em chuyện gì đều sai anh ấy đi. Anh ấy chắc chắn sẽ mách lại với mẹ.”
“Gia đình em sẽ đánh em sao?” Thạch Thiên ngạc nhiên hỏi.
“… Không đâu.” Đỗ Tiêu đáp, “Nhưng dù sao cũng không được!”
Cô nói một cách dứt khoát, Thạch Thiên hiểu rằng chuyện này không còn đường thương lượng. Anh hơi thất vọng, dựa vào tường, đưa một ngón tay nhẹ nhàng chạm vào má đỏ ửng của Đỗ Tiêu, khẽ nói: “Anh sẽ không làm gì bậy đâu…”
Ngón tay ấy như chạm vào tận trái tim Đỗ Tiêu, cô cảm thấy lưng nổi một trận rung động khó tả, như nổi da gà. Cảm giác nóng ran trong người lại trỗi dậy từ xương cụt, dâng lên tận đỉnh đầu.
Mặt cô hoàn toàn đỏ bừng. Sao anh ấy lại nói những điều như vậy chứ.
“Nói bậy gì thế!” Cô hoảng hốt nói, “Em ngủ đây.”
“Bịch!” cô đóng sầm cửa lại, “cạch” một tiếng khóa trái cửa không chút thương tiếc.
Thạch Thiên ăn một cái cửa đóng sầm, dựa vào tường, xoa xoa đầu ngón tay, nhớ lại cảm giác mềm mại mịn màng vừa rồi, mỉm cười không thành tiếng.
“Mai thứ bảy em định làm gì?” Anh hỏi vọng qua cửa. “Về – nhà.” Đỗ Tiêu đáp.
“Hả?” Thạch Thiên ngạc nhiên.
“Thứ bảy em về nhà.” Đỗ Tiêu giải thích qua cánh cửa.
“Được rồi, mấy giờ?” Thạch Thiên đành phải buồn bã hỏi, “Để anh lái xe đưa em đi.”
“Không được! Không thể để người nhà em thấy!” Đỗ Tiêu dứt khoát từ chối, “Em đi tàu điện ngầm tuyến 10, không cần chuyển tàu, nhà em ở Kính Tùng mà.”
Thạch Thiên ỉu xìu.
Gia đình đương nhiên là tốt, và ngày càng tốt hơn.
Từ khi có chị Mã về giúp việc, không chỉ chị dâu Vũ Lệ Thanh được quay lại công việc với nét mặt rạng rỡ, mà cả mẹ Đỗ Tiêu cũng được giải phóng khỏi việc nấu nướng và việc nhà. Thời gian trước đây bận rộn
trong bếp, giờ mẹ có thể ngồi trong phòng khách chơi đùa với Tiểu Bân Bân cùng Đỗ Tiêu.
“Nhìn kìa, nhìn kìa, lật người rồi, lật được rồi! Bân Bân nhà mình giỏi quá phải không, cô khen cháu đi!”
Vũ Lệ Thanh bưng đĩa trái cây từ bếp ra: “Tiêu Tiêu, ăn cherry đi, tươi lắm!”
Mẹ với vẻ mặt nhẹ nhõm, chị dâu cười vui vẻ, ba và anh đứng một bên nhìn với nụ cười trên môi. Không khí trong nhà tốt đẹp đến không ngờ.
Đỗ Tiêu vui mừng nghĩ, từ khi cô chuyển ra ngoài, mọi vấn đề trong nhà đều được giải quyết dễ dàng, có thể thấy quyết định của cô là đúng đắn. Dù cái giá phải trả là cô không thể trở về sống cùng gia đình như trước nữa.
Nhưng con người ta đều phải trải qua điều đó phải không? Nhìn Vương Tử Đồng, Thạch Thiên, họ đều sống xa cha mẹ gia đình. Tào Vân là dân Bắc Kinh gốc, kết hôn xong cũng có gia đình riêng, cũng đâu sống chung với cha mẹ.
Ai cũng vậy thôi, lớn lên rồi thì phải có con đường riêng để đi. Không cần buồn đâu, Đỗ Tiêu mỉm cười nghĩ.
Tâm trạng vui vẻ của cô kéo dài đến tận sau bữa tối, cho đến khi anh trai Đỗ Cẩm nhất quyết đòi lái xe đưa cô về.
Đỗ Tiêu tròn mắt kinh ngạc.
------oOo------
Comments