Vũ Lệ Thanh nhận cuộc gọi từ Đỗ Cẩm, mẹ Đỗ liền hỏi: “Sao nó vẫn chưa về vậy?”
“Anh ấy nói đi uống rượu với bạn cũ, tối nay không về ạ.” Vũ Lệ Thanh đáp.
Đỗ Cẩm là con trai, đã 30 tuổi, mẹ Đỗ chưa bao giờ quá lo lắng về anh. Bà biết con trai mình có chừng mực nên cũng mặc kệ.
Vũ Lệ Thanh có vẻ hơi bồn chồn.
Đỗ Cẩm nhờ cô nói dối với bố mẹ, nhưng không giấu cô sự thật.
“Bạn cùng phòng cũ của Tiêu Tiêu và bạn trai của cô ta là hai tên lưu manh, Tiêu Tiêu không còn cách nào khác phải dọn ra. Em ấy đang gặp chút rắc rối, anh qua giúp em ấy xử lý, tối nay không về.”
Sống một mình bên ngoài, đặc biệt là ở ghép, khó tránh khỏi gặp những chuyện không như ý. Bản thân Vũ Lệ Thanh cũng từng trải qua vài người bạn cùng phòng kỳ quặc. Có người ăn đồ ăn vặt của cô, dùng đồ của cô, có người cực kỳ mất vệ sinh, thậm chí có người trộm mặc quần áo của cô. Vũ Lệ Thanh rất hiểu những khó khăn khi sống một mình.
Trong đó, điều tệ nhất với con gái là gặp phải những kẻ nguy hiểm, như mấy tên lưu manh chẳng hạn.
Cô hơi lo lắng, hy vọng Đỗ Cẩm có thể giúp Đỗ Tiêu xử lý ổn thỏa. Hơn nữa cô cũng không hé răng nửa lời với bố mẹ chồng.
Đỗ Tiêu tự ý bỏ nhà ra đi. Đỗ Cẩm cố ý đến xem phòng trọ của Đỗ Tiêu, về nhà báo cáo là “Tạm được”. Mẹ Đỗ hỏi chi tiết từ A đến Z, phòng bao nhiêu mét vuông, có những đồ đạc gì, trang trí thế nào, có gặp bạn cùng phòng không, v.v…
Vũ Lệ Thanh nhìn ra ngay, dù mẹ chồng giận em chồng, nhưng qua ánh mắt lạnh lùng của bà, có vẻ như bà muốn cho Đỗ Tiêu nếm trải chút khổ cực rồi gọi về. May mà sau đó vì Tiểu Bân Bân mà bà đã thay đổi suy nghĩ.
Thật ra trong nhà này, tất cả mọi người đều phản đối cách kiểm soát quá đáng của bà với em chồng. Khi em chồng tự nhận ra và độc lập hơn, Vũ Lệ Thanh thấy như trút được gánh nặng.
Giờ Đỗ Tiêu ở ngoài gặp rắc rối, Đỗ Cẩm nghĩ mình có thể xử lý được nên không muốn bố mẹ phải lo lắng. Còn Vũ Lệ Thanh sợ mẹ chồng lại nảy sinh ý định gọi Đỗ Tiêu về.
Không còn cách nào khác, trong nhà này thật sự… không còn chỗ cho Đỗ Tiêu nữa.
Sáng hôm sau Đỗ Tiêu tỉnh dậy, không thấy Đỗ Cẩm và Thạch Thiên đâu. Cô gọi điện cho Thạch Thiên, anh nói: “Anh đang ăn sáng với anh trai em ngoài này, em tự ăn đi.”
Đỗ Tiêu bồn chồn chờ đến trưa vẫn không thấy bóng dáng hai người. Cô thử gọi điện hỏi họ có về ăn trưa không để cô chuẩn bị.
Thạch Thiên đáp: “Bọn anh ăn ngoài. Em tự ăn đi.”
Đỗ Tiêu: “…” Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến chiều, Thạch Thiên bỗng chủ động gọi điện đến.
“Đỗ Tiêu à. Ừm… em thu dọn đồ đạc đi, lát nữa chúng ta chuyển nhà.” Anh liếc nhìn Đỗ Cẩm rồi nói, “Anh trai em đã tìm được phòng tốt cho em rồi.”
Đỗ Tiêu ngớ người. Gì cơ?
Khi Thạch Thiên và Đỗ Cẩm về, Đỗ Tiêu đã thu dọn xong đồ đạc, thay quần áo chỉnh tề, ngồi trong phòng khách chờ hai người họ.
Một vali lớn, một ba lô to, một túi xách lớn – đó là toàn bộ tài sản của Đỗ Tiêu. Đỗ Cẩm nhìn mà thấy chua xót trong lòng.
“Đi thôi. Anh tìm cho em một phòng riêng.” Anh nói với Đỗ Tiêu, giọng dịu dàng hơn bình thường.
Cô em gái được cưng chiều từ nhỏ, giờ phải sống cuộc đời phiêu bạt, tất cả đều là trách nhiệm của anh trai như anh.
Có hai người đàn ông khỏe mạnh, Đỗ Tiêu chẳng cần xách gì, chỉ cần mang theo túi nhỏ của mình.
“Ở đâu vậy ạ?” Đỗ Tiêu lên xe, không nhịn được hỏi.
“Cái khu nhà đơn vị bên kia ấy, em từng xem qua rồi.” Thạch Thiên đáp.
Xe chạy ba phút là đến, rất gần chỗ Thạch Thiên ở. Đỗ Tiêu vừa xuống xe đã nhận ra, cô đã từng đến xem tòa nhà này.
Tòa nhà không nằm trong khu dân cư, mà là một khuôn viên khép kín với hai tòa nhà, thuộc về một đơn vị nào đó. Bảo vệ cửa rất nghiêm ngặt.
Khi lên lầu vào phòng, Đỗ Tiêu sửng sốt: “Căn phòng này ạ?”
Cô đã từng đến xem căn phòng này, rất ưng ý. Vấn đề là… cô không đủ khả năng thuê.
“Em nhớ căn phòng này… rất đắt, hình như 5.800 một tháng?” Cô có vẻ ngớ ngẩn, “Cái này… em… không gánh nổi đâu.”
“Em không cần lo.” Đỗ Cẩm nói, “Anh đã đóng tiền thuê một năm rồi. Hết hạn chủ nhà sẽ liên hệ trực tiếp với anh.”
Đỗ Tiêu liền nóng ruột: “Không được đâu, em tự thuê nhà, không thể để anh trả tiền được.”
Thực ra trước khi rời nhà, Đỗ Tiêu chưa từng nhận ra mình là đứa được nuông chiều, một phần vì sau khi đi làm, tuy không phải đưa tiền về nhà nhưng cũng không xài tiền của bố mẹ nữa, cô vẫn luôn cảm thấy mình rất độc lập.
Đỗ Cẩm không trả lời, chỉ liếc nhìn Thạch Thiên.
Đỗ Tiêu mới nhớ ra Thạch Thiên vẫn còn đây, cô cũng liếc nhìn anh.
Thạch Thiên thấy tình hình này, khéo léo nói: “Anh đi siêu thị mua ít đồ dùng hàng ngày cho em.”
Thạch Thiên vừa đi, Đỗ Tiêu lập tức tiếp tục đề tài ban nãy.
“Không được đâu.” Cô nói, “Em lớn thế này rồi, không thể dùng tiền của anh được.”
Đỗ Cẩm nói: “Tiền đã đóng rồi, em đừng có cãi với anh nữa, chuyện này cứ thế đi.”
Đỗ Tiêu đáp: “Vậy em trả tiền cho anh theo tháng.”
“Lương em được 7 triệu 5 một tháng, đưa anh 5 triệu 8, còn có 1 triệu 7 thôi, làm sao em sống nổi?” Đỗ Cẩm nói.
Đỗ Tiêu bực bội: “Vậy anh đừng tìm căn nhà đắt đỏ thế chứ.” Đỗ Cẩm thở dài.
Trong phòng, đồ đạc được sắp xếp ngăn nắp, tất cả đều mới và sạch sẽ. Anh ngồi xuống ghế sofa, chống khuỷu tay lên đầu gối.
“Khi em vừa dọn ra khỏi nhà, mẹ giận em, nhưng anh và ba nghĩ em đã lớn, ra ngoài trải nghiệm cũng tốt. Nên mọi người không nói gì.” Đỗ Cẩm có vẻ mệt mỏi, “Anh không ngờ em lại gặp phải tên khốn đó. Đêm qua anh hối hận lắm.”
“Em còn cố chấp không chịu gọi điện về nhà. May mà có Tiểu Thạch ở đó, không thì không biết chuyện gì đã xảy ra.” Giọng anh nghiến chặt. “Anh sợ lắm, em biết không, Đỗ Tiêu!”
Đỗ Tiêu lập tức cảm thấy có lỗi.
“Em… em chỉ sợ nhà mình lo lắng thôi. Nửa đêm mà em gọi điện cho anh, chắc chắn sẽ đánh thức cả ba mẹ…” Cô cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ giải thích. Nhưng cô không dám nói thật – điều cô thực sự không muốn là để họ biết rằng cô tự ý bỏ đi nhưng cuộc sống lại không được suôn sẻ.
“Anh hiểu.” Đỗ Cẩm nói, anh hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của Đỗ Tiêu lúc đó. Anh càng hiểu rõ nguyên nhân dẫn đến tình cảnh hiện tại của em gái mình. “Nhưng em đừng quên, dù có dọn ra ngoài, em vẫn là em gái anh, vẫn là con gái của nhà họ Đỗ. Cho đến khi em lập gia đình, gia đình vẫn có trách nhiệm với em.”
Đỗ Tiêu định phản bác nhưng Đỗ Cẩm cắt ngang: “Em dọn ra ngoài, nói cho cùng, chẳng phải cũng vì anh sao?”
Đỗ Tiêu không thể phản bác được nữa.
“Nên, Tiêu Tiêu… Anh hiểu em.” Ánh mắt Đỗ Cẩm thoáng buồn, “Em cũng nên hiểu cho anh.”
Đỗ Cẩm vốn luôn là người anh trai đáng tin cậy và mạnh mẽ, hiếm khi thấy anh yếu đuối như thế này.
Giống như anh và mẹ, những người luôn tỏ ra mạnh mẽ, một khi họ để lộ chút yếu đuối, sẽ khiến những người thân thiết nhất như Đỗ Tiêu đau lòng không thôi.
Sau một hồi im lặng, Đỗ Tiêu nhẹ nhàng nói: “Nhưng em không thể để anh trả hết được, phần nào em có thể gánh, em sẽ gánh.”
Thạch Thiên xách vài túi đồ lớn trở về.
Giấy vệ sinh, khăn giấy, nước giặt, nước lau sàn, khăn lau, xà phòng thơm, xà phòng rửa mặt, cây lau nhà, chổi quét nhà… anh còn mua nhiều bánh kẹo và các loại trái cây. Một mình anh phải xách hết về đây, mệt phờ cả người.
Khi anh về đến nơi, Đỗ Cẩm đã giúp Đỗ Tiêu dọn dẹp căn nhà gần xong. Thấy Thạch Thiên mua nhiều đồ về như vậy, Đỗ Cẩm tỏ vẻ hài lòng.
Anh bước tới đỡ lấy mấy túi đồ đặt xuống đất, rồi đứng dậy, lịch sự nói với Thạch Thiên: “Tiểu Thạch, làm phiền cậu quá.”
“Không có gì đâu ạ, không phiền đâu.” Thạch Thiên vội vàng xua tay. Đỗ Cẩm đứng yên tại cửa, mỉm cười nhìn anh.
Đỗ Tiêu áp lực như núi đè, không dám lên tiếng giúp Thạch Thiên nói chuyện.
Thạch Thiên một mình chịu đựng ánh mắt của Đỗ Cẩm, cố gắng vài giây, cuối cùng không chịu nổi nữa, ngượng ngùng nói: “Vậy… vậy em về trước. Anh và Tiêu Tiêu cứ từ từ dọn dẹp ạ.”
Đỗ Cẩm điềm đạm nói: “Cảm ơn nhé, vất vả rồi. Có dịp ghé nhà anh chơi.”
Khách sáo xã giao xong, anh nhìn theo Thạch Thiên miễn cưỡng rời đi, đóng cửa lại. Quay người thấy Đỗ Tiêu đang ủ rũ nhìn cửa.
Đỗ Cẩm: “…” Hừ.
“Hai đứa hiện giờ là bạn à?” Đỗ Cẩm hỏi.
Đỗ Tiêu bực bội đáp: “Anh không thấy rõ sao?” Đỗ Cẩm hừ một tiếng rồi hỏi: “Sống chung à?”
“Sống chung” ở đây đương nhiên không phải ý nói ở cùng một phòng. Dù đã thấy cái ghế sofa kia, Đỗ Cẩm vẫn muốn xác nhận lại với em gái.
Mặt Đỗ Tiêu đỏ bừng lên, cô lớn tiếng: “Anh nói gì vậy? Anh cũng thấy rồi, anh ấy ngủ sofa, em ngủ phòng ngủ.”
Ngừng một chút, cô nói thêm: “Thạch Thiên không phải người như thế.”
Đỗ Cẩm lại hừ một tiếng. Cái gì mà không phải người như thế, con trai nghĩ gì, con bé này làm sao hiểu được. Nó không động thủ bây giờ không có nghĩa là trong lòng không muốn động thủ với em.
Phải công nhận, Đỗ Cẩm nói đúng.
Những lời phàn nàn trong lòng về cậu con trai này, anh đương nhiên không nói với Đỗ Tiêu.
Cả ngày hôm nay anh cùng Thạch Thiên đi xem nhà, cuối cùng thuê được căn hộ cho Đỗ Tiêu ở khu gần nhà Thạch Thiên, về cơ bản là đã chấp nhận vị trí “bạn trai của Đỗ Tiêu” của cậu ta.
Đỗ Cẩm không phải người cổ hủ, anh hiểu rằng nếu hai người họ đã yêu nhau, dù có đặt họ ở hai phương trời xa cách, họ cũng sẽ tìm cách gặp nhau. Đã vậy, chi bằng để Đỗ Tiêu ở gần Thạch Thiên một chút, tiện cho cậu ta chăm sóc em gái mình.
Căn hộ khá nhỏ, thực ra không có gì nhiều để dọn dẹp. Có Đỗ Cẩm phụ giúp, chẳng mấy chốc Đỗ Tiêu đã sắp xếp xong xuôi căn nhà. Diện tích khoảng 50m2, nhỏ hơn nhà Thạch Thiên gần một nửa. Nhưng với một mình Đỗ Tiêu ở thì hoàn toàn đủ. So với việc ở ghép với người khác, chất lượng cuộc sống đã tốt hơn nhiều.
Dọn dẹp xong, Đỗ Tiêu liền bắt đầu đuổi khách: “Anh về nhanh đi, còn kịp ăn cơm tối đấy. Đừng ở lại cả đêm không về, làm ba mẹ lo.”
Thấy cô vội vã đuổi khách thế này, chắc tám chín phần là muốn đi ăn tối với cậu ta rồi. Đỗ Cẩm rất không thoải mái, miễn cưỡng đứng dậy chuẩn bị về.
Đỗ Cẩm đã ra đến cửa rồi lại quay người bước vào. Anh do dự một chút, nghĩ rằng em gái đã là người lớn, có vài chuyện mà mẹ họ bảo thủ chắc chắn sẽ không nói với Đỗ Tiêu. Làm anh trai, đành phải làm người tốt vậy.
“Cái đó… em cũng lớn rồi, phải biết tự bảo vệ mình, có những chuyện ấy… phải có biện pháp an toàn.” Đỗ Cẩm nhấn mạnh, “Anh nhắc em lần nữa, không có biện pháp an toàn thì tuyệt đối không được!”
Đỗ Tiêu đang vội đuổi khách, chỉ “ừ ừ” vài tiếng, tỏ ý sẽ nghe lời.
Đỗ Cẩm xuống đến tận lầu vẫn thấy có gì đó không ổn. Sao cứ cảm thấy ánh mắt Đỗ Tiêu lúc đó không giống như thật sự hiểu nhỉ? Hay là anh nói quá úp mở?
Nhưng là một người anh trai, anh cũng không thể nói trắng ra với em gái được. Đỗ Cẩm không khỏi thấy đau đầu.
Đỗ Cẩm vừa đi, Đỗ Tiêu liền thấy thoải mái hẳn. Cô vui vẻ gọi điện cho Thạch Thiên: “Anh em đi rồi!”
Thạch Thiên còn vui hơn. Ông thần canh cửa cuối cùng cũng đi rồi! “Anh qua ngay đây!” Anh nói.
Chưa đầy mười phút sau anh đã đến, trong tay lại xách theo một đống đồ. Anh lại mua gì nữa vậy? Đỗ Tiêu ngạc nhiên.
Gối tựa sofa xinh xắn, hộp đựng khăn giấy tinh tế, bộ ấm chén màu hồng, còn có cả bộ chén đĩa siêu đẹp.
“Anh đi đâu vậy?” Đỗ Tiêu hỏi.
“Bên kia không phải có cửa hàng đồ gia dụng cao cấp sao, anh ghé vào xem một chút.” Thạch Thiên đẩy bộ chén đĩa về phía Đỗ Tiêu, “Nè, quà mừng nhà mới.”
Những bộ chén đĩa cao cấp này một bộ phải mấy triệu, hơi đắt một chút. Đỗ Tiêu rất thích, cô nhận lấy, trong lòng đã tính tìm dịp thích hợp để tặng quà đáp lễ Thạch Thiên.
Lễ tới lễ đi, giá trị tương đương, đó mới là cách giao tiếp đúng đắn.
Tối đó hai người cùng đi ăn ngoài. Trời lạnh, ăn lẩu nóng hổi khiến cả người thấy thoải mái.
Đỗ Tiêu kể cho Thạch Thiên nghe về cách giải quyết cuối cùng mà cô và anh trai đã thỏa thuận: “Mỗi tháng em đưa anh em hai triệu, phần còn lại anh em trả cho.”
Đỗ Tiêu vốn định đưa 3 triệu, vì ngân sách thuê nhà của cô ban đầu là 3 triệu. Đỗ Cẩm mặc cả với cô, cuối cùng mỗi tháng chỉ thu của cô hai triệu.
Đỗ Tiêu khuấy đồ ăn trong bát, hơi buồn bã nói: “Em có phải là… không có tiền đồ không… Lớn thế này rồi, vẫn còn dùng tiền nhà.”
Thạch Thiên liền hỏi: “Tiền đồ là sao?”
“Ừm… là… có khí phách? Có tương lai?” Đỗ Tiêu cố gắng giải thích. “Em không ăn bám ba mẹ, nhưng lại đang ăn bám anh em…”
Càng nghĩ càng thấy buồn.
Thạch Thiên có thể hiểu cô. Bản thân anh cũng không muốn lấy tiền nhà.
Nhưng con người thật kỳ lạ. Như với Đỗ Tiêu, Thạch Thiên không thấy việc Đỗ Cẩm giúp trả tiền có gì sai. Con gái trong nhà chưa lấy chồng, được ba mẹ anh trai cưng chiều, chẳng phải đương nhiên sao?
Thạch Thiên nhìn ra được Đỗ Cẩm rất yêu thương em gái, tình cảm anh em họ rất tốt. Đứng từ góc độ của Đỗ Tiêu, anh đương nhiên vui khi cô có một gia đình như vậy. Nhưng đứng từ góc độ của bản thân, có một ông anh rể tương lai luôn che chở em gái như thế thì không dễ chịu lắm.
Có lẽ sau này anh còn phải trải qua nhiều thử thách và khó khăn mới có thể thật sự nhận được Đỗ Tiêu từ tay Đỗ Cẩm.
“Anh ấy càng lúc càng lải nhải, sắp đuổi kịp mẹ em rồi.” Đỗ Tiêu than phiền về anh trai, “Đi thì đi, đi rồi còn quay lại lải nhải với em, nhất định phải có biện pháp an toàn, có vài chuyện cần phải có biện pháp an toàn mới được, bảo em phải cẩn thận. Phiền phức quá!”
Thạch Thiên vừa xoay đầu, “phụt” một ngụm bia phun xuống đất. “Khụ khụ khụ khụ khụ!”
“Không sao chứ?” Đỗ Tiêu lo lắng hỏi.
“Không sao…” Thạch Thiên lau miệng, bình tĩnh hỏi, “Anh em nói thế nào?”
Đỗ Tiêu nhớ lại, lặp lại y nguyên lời Đỗ Cẩm nói cho anh nghe, rồi nói: “Anh em nói đúng đấy, cửa chính của em, hay là lắp thêm một cái khóa xích nhỉ. Em thấy vậy an toàn hơn một chút.”
Không…
Thạch Thiên nhìn đi chỗ khác.
Anh em nói biện pháp an toàn không phải cái nghĩa đó đâu!
------oOo------
Comments