Editor: Dịch Quán Tiểu Chiêu
Ăn sữa xong, Tiểu Thần Hữu ở trong ngực Lạc Vô Lượng ngủ rồi.
Bị ăn một con sâu, cả người Lạc Vô Lượng c*̛́ng đờ, chỉ là nhìn thấy tiểu gia hỏa an nhàn nhắm mắt, hô hấp vững vàng, nàng lại không phát ra tính tình.
Kỳ quái vừa nãy tiểu gia hảo ném sâu vào trong miệng nàng, nàng lại không có phun ra, giống như miệng bị hóa đá.
Vẫn là ngọt.
Nhưng cổ họng nàng lại có cái gì đó ngọ nguậy.
Hôm nay thân thể nàng không khỏe, sau khi đẻ non, nàng luôn thấy thân thể thực mỏi mệt.
Mặt nàng c*̛́ng đờ đem tiểu gia hỏa lại cho A Lộc.
Hôm nay Lạc nương tử không giống thường lệ lui tới, muội muội đã khóc rất lâu, A Lộc phát buồn rầu.
Xem Lạc nương tử đưa lại muội muội đang ngủ sau cho mình, hắn không nhịn được, mở miệng nói: “A Hữu thích ngươi, ngươi không tới nàng khóc thật lâu.”
Lạc Vô Lượng muốn nhổ một câu, tiểu gia hỏa này chính là muốn ăn.
Chính là nghĩ tới miệng mình vừa mới bị ăn một con sâu, mở miệng một chút liền cảm thấy có sâu phóng tới, nàng không nói một lời c*̃ng tỳ nữ rời đi.
A Lộc đem muội muội buộc ở sau lưng, tiếp tục làm việc.
Hiện tại đại sự chính là chiếu cố Đại Hắc c*̀ng bờm hôi.
Đại Hắc là tên hắn cấp.
A Lộc phát hiện tròng mắt Đại Hắc vẩn đục một ít, hành động thì vẫn như bình thường.
Bờm hôi lại có chút uể oải, hôm qua thời điểm chạy tới còn có chút nhảy nhót, một nay đã ở một chỗ không có đi lại. Tròng mắt nó giống như c*̀ng lòng trắng trứng quện với nhau.
A Lộc tỉ mỉ trộn cỏ đem tới trước mặt nó, lạ vẫn không ăn.
Tới thời điểm loạng choạng, bờm hôi bỗng nhiên quỳ rạp xuống.
A Lộc bị dọa nhảy dựng. Chạy nhanh đi kêu Lão Ba tới.
Lão Ba nhìn đến dáng vẻ này c*̉a bờm hôi, vẻ mặt âm trầm, liền thấy hắn dùng sức kéo bờm hôi đi, sau đó kéo hướng đến nhà gỗ c*̉a A Lộc.
A Lộc cõng muội muội cẩn thận đi phía sau, Đại Hắc c*̃ng chậm rì rì theo tới.
Càng tới gần nhà gỗ A Lộc càng cảm thấy Đại Hắc đi càng chậm, nhưng Lão Ba đi c*̛̣c nhanh, bờm hôi bị Lão Ba kéo đi c*̃ng thật nhanh, hơi thở gấp gáp.
Nhìn ngựa hôi c*̛ nhiên c*̀ng Lão Ba chạy đi, A Lộc còn rất kϊƈɦ động, nói không chừng là chuyện tốt. Trên mặt còn chưa có đưa lên, đã liền đọng lại.
Hắn nhìn đến Lão Ba đi càng nhanh, ngựa hôi đi c*̃ng càng nhanh, chạng vạng hoàng hôn chiếu bóng thân ảnh nó mạnh mẽ, ngựa hôi là một con ngựa đẹp, sau này lớn lên nhất định sẽ là một con ngựa c*̛ờng tráng.
Sau đó liền thấy ngựa hôi thả người nhảy lên, kia thật sự là c*́ nhảy đẹp phi thường, nó nhảy dựng lên, so với nhà gỗ còn cao hơn, có thể nhìn thấy bờm hôi vẫy cái đuôi xinh đẹp lên cao. Còn nghe được bờm hôi cao giọng hí, rất là vui sướng.
Phía trước chính là hồ xương cốt.
Hồ xương sâu không thấy đáy.
Chỉ là nhảy.
Còn không có tiếng động.
Lão Ba về lại phía đàn ngựa để lại A Lộc cõng muội muội lẻ loi đứng c*̀ng Đại Hắc.
A Lộc hiện tại minh bạch lời Lạc nương tử nói hôm qua.
Đại Hắc chết.
Đại Hắc chết rồi, hắn c*̃ng sẽ chết.
A Lộc bỗng cảm thấy toàn thân giống như bị rút cạn sức lực, thân thể rất đau.
Thân thể thiếu niên run rẩy nhớ lại trước đây, trước nay chưa từng được ăn no. Đại quản gia đạp mạnh hắn một cái, phun ra máu, thân thể vẫn luôn không có tốt.
Bây giờ đối với A Lộc mà nói, không màng mọi chuyện hắn cảm thấy có thể c*̀ng muội muội mà sống, còn sống, liền có hy vọng.
Chính là giờ khắc này tử thần đang đến gần. A Lộc có chút mờ mịt.
Tiểu Thần Hữu tỉnh, nắm nắm lỗ tai ca ca. A Lộc quay đầu nhìn muội muội, có chút miễn c*̛ỡng c*̛ời.
Cảm giác được muội muội giãy giụa, không có miễn c*̛ỡng liền thả muội muội xuống.
Tiểu Thần Hữu được thả tới mặt đất, nhìn đến ca ca ngây ngốc c*̀ng Đạ Hắc ở bên cạnh, một người một ngựa nhìn về phía trước.
Tiểu Thần Hữu không thích ca ca c*̀ng ngựa đều dùng mông đối với nàng. Vì thế lớn tiếng hô: “Ca cao, ca cao.”
Mồm miệng kêu không rõ chữ, thực mềm ấm.
A Lộc quay người lại, ngồi xuống ở bên cạnh muội muội. Đại Hắc c*̃ng không tiếp tục nhìn hồ xương cốt, giống như A Lộc duỗi đầu lại đây.
Liền thấy Tiểu Thần Hữu hào phóng mở túi lấy bảo bối, móc ra một đống sâu nhỏ. Nàng thả một con sâu nhỏ tới trước mặt ca ca, sau đó chính mình c*̃ng ăn một con, nhìn đến đầu c*̉a Đại Hắc, Tiểu Thần Hữu do dự một chút, c*̃ng chọn một con để đến trước mặt nó.
Sau đó cho ca ca một con, chính mình lại ăn một con, ca ca một con, chính mình lại ăn một con,ca ca một con, chính mình lại ăn một con,…..
Đại Hắc nhìn đến mấy lượt, c*̛ nhiên không có phần c*̉a mình, ủy khuất “Ngao” một tiếng.
Tiểu Thần Hữu quay đầu lại, Đại Hắc tựa hồ vui sướng lên. Kết quả liền thấy Tiểu Thần Hữu đem sâu nhỏ trước mặt mình nhặt về…….
A Lộc nhìn đến Đại Hắc đang trừng lớn mắt……
Sau đó thấy muội muội đem sâu nhỏ mới nhặt về chia thành ba đoạn, chính mình một miếng, muội muội một miếng, Đại Hắc một miếng.
Nhìn đến trước mặt mình một đoạn sâu nhỏ, trước mặt muội muội một đoạn, trước mặt Đại Hắc một đoạn, lại thấy ánh mắt Đại Hắc tựa hồ ủy khuất, A Lộc không nhịn được “Phụt” ra tiếng.
Muội muội quá thông minh.
Kết quả không có c*̛ời ra tiếng, liền thấy muội muội đem phần sâu nhỏ cho vào trong miệng, bẹp bẹp ăn luôn.
A Lộc:……
Quay đầu lại thấy Đại Hắc c*̛ nhiên đưa đầu lưỡi tới, đem miếng sâu trước mặt nó cuốn vào trong miệng ăn luôn.
A Lộc nhìn miếng sâu trong tay mình, đầu đầy hắc tuyến.
Nhìn muội muội chuyên chú nhìn chằm chằm mình, lại thấy Đại Hắc vẻ mặt thèm ăn nhìn mình.
Giống như ăn rất ngon?
Thường xuyên ăn không no, thường xuyên đào rau dại, sâu đất, A Lộc đều từng trải qua. Hắn không có do dự, học bộ dáng c*̉a muội muội ném sâu nhỏ vào trong miệng.
Ngọt!
Sau đó sắc mặt hắn tối sầm, ngã trên đất, một lát sau có tiếng thở đều truyền đến.
Vẻ mặt Tiểu Thần Hữu buồn bực, đem tay nhỏ gãi mặt.
Vẻ mặt Đại Hắc c*̃ng buồn bực, chạm vào đầu thiếu niên.
Một người một ngựa có chút mở mịt nhìn thiếu niên ngủ say.
Comments