Chương 11

Chương 11

Buổi yến tiệc cung đình kết thúc, nhưng những hạt giống tôi gieo rắc đã bắt đầu nảy mầm. Cố Thời Nguyệt dù tức tối vì bị phá kế hoạch, nhưng ả không thể làm gì. Vị thế của tôi trong mắt Hoàng hậu và các quan lại cấp cao đã được cải thiện đáng kể, khiến phụ thân và mẫu thân cũng hài lòng ra mặt. Nhưng tôi biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Con đường thoát khỏi vòng lặp chết chóc này còn rất dài.

Hệ thống vẫn giữ im lặng, không có bất kỳ tín hiệu nào, ngoài câu "Vòng lặp tiếp tục" thỉnh thoảng vang lên như một lời nhắc nhở. Sự im lặng này càng khiến tôi tin rằng, lần sống lại thứ tư này có điều gì đó khác biệt. Tôi không còn bị ràng buộc bởi các "nhiệm vụ" ngu ngốc của nó, và đó là lợi thế lớn nhất của tôi.

Mối liên kết sâu sắc với Lý Triệt:

Sau buổi yến tiệc, Lý Triệt đã chủ động liên lạc với tôi thường xuyên hơn, thông qua những bức thư nhỏ được gửi kín đáo. Những bức thư này không chỉ chứa đựng thông tin về tình hình triều chính, mà còn là những lời thăm hỏi, những câu chuyện về những giấc mơ kỳ lạ của anh ta – những giấc mơ trùng khớp với những "kiếp sống" mà tôi đã trải qua.

Chúng tôi bắt đầu trao đổi về "Hệ thống". Lý Triệt gọi nó là "cái bóng", một thực thể vô hình đang cố gắng thao túng số phận của những người được chọn. Anh ta cũng từng có những trải nghiệm tương tự tôi: chết đi sống lại, nhưng theo một kịch bản khác, và anh ta cũng nhận ra sự "vô lý" của nó.

— "Ta đã từng bị đẩy vào những tình huống nguy hiểm, buộc phải lựa chọn theo một kịch bản định sẵn." – Lý Triệt viết trong thư. – "Nhưng mỗi lần thoát ra, ta lại thấy mình trở về một điểm khởi đầu nào đó, với những ký ức mới và sự bất an cũ."

Điều này giải thích tại sao anh ta lại giữ chiếc vòng tay của tôi và đợi tôi quay lại. Anh ta cũng là một "nạn nhân" của vòng lặp, và anh ta đã tìm kiếm một người có thể cùng anh ta phá vỡ nó. Mối quan hệ của chúng tôi không chỉ là đồng minh, mà còn là những người duy nhất thực sự hiểu được nỗi sợ hãi và gánh nặng của nhau.

Chúng tôi thiết lập một hệ thống mật mã riêng để trao đổi thông tin, tránh bị lộ tẩy. Những cuộc gặp gỡ bí mật diễn ra thưa thớt, nhưng mỗi lần đều hiệu quả, giúp chúng tôi tổng hợp được nhiều manh mối hơn về "cái bóng" mà Lý Triệt nhắc đến.

Hệ thống bị "hack":

Một ngày nọ, khi tôi đang đọc một cuốn sách cổ trong thư phòng, bỗng nhiên giọng nói máy móc của hệ thống lại vang lên trong đầu tôi. Nhưng lần này, nó không phải là giọng nói khô khan, lạnh lùng như trước. Nó có vẻ… lo lắng, thậm chí là có chút hoảng loạn:

"Cảnh báo! Cảnh báo! Cốt truyện đang bị lệch hướng nghiêm trọng. Nhiệm vụ không được hoàn thành. Đang quét... Đang quét... Kết nối bị nhiễu. Hệ thống... bị hack!"

Tôi sững sờ. "Bị hack?" Điều này có nghĩa là tôi không còn nằm trong tầm kiểm soát hoàn toàn của nó nữa. Chẳng trách nó im lặng. Chẳng trách tôi lại có thể thay đổi mọi thứ mà không bị nó cưỡng chế.

Giọng nói đó vang lên lặp lại vài lần, rồi đột nhiên tắt ngúm. Không còn "Vòng lặp tiếp tục", không còn bất kỳ âm thanh nào nữa. Sự im lặng trở nên tuyệt đối.

Đây là một phát hiện cực kỳ quan trọng. Nếu hệ thống bị hack, điều đó có nghĩa là có một thế lực khác đang can thiệp, hoặc là tôi đã vô tình làm gì đó để phá vỡ cấu trúc của nó. Điều này càng củng cố niềm tin của tôi và Lý Triệt rằng chúng tôi đang đi đúng hướng.

Thu nhận nha hoàn cũ và những mảnh ghép bí mật:

Sau khi nhận thấy hệ thống bị nhiễu loạn, tôi quyết định hành động mạnh mẽ hơn. Tôi bí mật sai người đi tìm Hồng Ngọc, nha hoàn từng bị ép rời phủ vì "tình cờ nghe được chuyện không nên nghe" liên quan đến Cố Thời Nguyệt.

Hồng Ngọc từng là một nha hoàn thông minh và sắc sảo, nhưng vì sợ hãi mà phải bỏ trốn. Khi tôi tìm thấy cô ấy, Hồng Ngọc đã sống trong cảnh nghèo khổ. Tôi cam kết bảo vệ cô ấy và hứa sẽ tìm lại công bằng cho những gì cô ấy đã chịu đựng.

Hồng Ngọc, sau khi được tôi đảm bảo an toàn, đã kể lại chi tiết về những gì cô ấy đã nghe được. Đó không chỉ là những cuộc dàn dựng nhỏ để hãm hại Tô Nhược Y, mà còn là những cuộc nói chuyện giữa Cố Thời Nguyệt và một người đàn ông lạ mặt, thường xuyên gặp gỡ bí mật trong một ngôi miếu hoang vắng gần kinh thành. Người đàn ông đó thường đưa cho Cố Thời Nguyệt những mảnh giấy nhỏ, và sau đó Cố Thời Nguyệt sẽ hành động theo những gì được ghi trên đó.

— "Hắn ta nói với biểu tiểu thư rằng: 'Đừng để cho Thượng Quan Minh Nguyệt thoát khỏi kịch bản. Nó phải chết theo đúng quy trình'." – Hồng Ngọc run rẩy kể lại. – "Nô tỳ nghe không rõ lắm, nhưng hình như hắn ta còn nhắc đến một thứ gọi là... 'thí nghiệm'."

"Thí nghiệm?" Tôi nhíu chặt mày. "Vòng lặp. Cốt truyện. Hệ thống. Thí nghiệm." Tất cả những mảnh ghép này bắt đầu khớp lại với nhau, tạo thành một bức tranh đáng sợ hơn nhiều so với việc chỉ đấu đá với một trà xanh.

Lý Triệt cũng chia sẻ những thông tin tương tự. Anh ta cũng đã điều tra được về một tổ chức bí ẩn, những người tự xưng là "Người Bảo Vệ Kịch Bản", đang âm thầm thao túng số phận của những người trong thế giới này.

Cuộc chiến không còn chỉ là giữa tôi và Cố Thời Nguyệt. Nó là cuộc chiến chống lại một thế lực lớn hơn, một kẻ thao túng số phận. Nhưng điều đó không làm tôi sợ hãi. Ngược lại, nó càng khiến tôi quyết tâm hơn.

Bởi vì, nếu số mệnh là trò chơi, thì tôi đã nắm được một vài quy tắc mới.

Comments