Cuộc chiến với Cố Thời Nguyệt ngày càng tinh vi. Nàng ta không còn tấn công trực diện mà dùng những chiêu trò ngầm, nhắm vào những yếu tố then chốt như sức khỏe và tài chính của gia tộc. Tuy nhiên, mỗi chiêu trò của ả lại vô tình cung cấp thêm manh mối, giúp tôi và Lý Triệt tiến gần hơn đến bí mật của "nhà điều khiển" và bản chất của "thí nghiệm số mệnh".
Hệ thống vẫn giữ im lặng. Điều này vừa là sự giải thoát, vừa là nỗi ám ảnh. Nó giống như một bóng ma vô hình, luôn hiện hữu nhưng không bao giờ lộ diện, buộc tôi phải luôn cảnh giác.
Manh mối mới từ chiếc vòng tay gỗ đàn hương:
Trong một lần Lý Triệt đến phủ Thượng Quan để "thăm hỏi tình hình sức khỏe của lão thái quân", anh ta đã bí mật trao cho tôi chiếc vòng tay gỗ đàn hương. Chiếc vòng vẫn như cũ, nhưng lần này, tôi cảm nhận được một luồng năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ nó.
— "Ta đã cố gắng tìm hiểu về chiếc vòng này." – Lý Triệt nói khẽ. – "Nó không phải là gỗ đàn hương bình thường. Nó được chế tác từ một loại gỗ quý hiếm, có khả năng kết nối với những 'linh hồn' bị mắc kẹt trong các vòng lặp."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh. "Linh hồn bị mắc kẹt?"
— "Đúng vậy." – Anh gật đầu. – "Theo ghi chép cổ, mỗi khi một 'biến số' chết đi và tái sinh trong một vòng lặp, một phần nhỏ 'ký ức linh hồn' của họ sẽ được lưu giữ lại trong những vật phẩm đặc biệt như chiếc vòng này. Và chiếc vòng này... có thể giúp nàng liên kết với những ký ức đó, thậm chí là với những 'linh hồn' đã từng trải qua vòng lặp."
Tôi cầm chiếc vòng, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng bàn tay. Điều này có nghĩa là, những giấc mơ và ký ức mơ hồ của tôi về các kiếp trước, không phải là ảo giác, mà là những mảnh ghép của "ký ức linh hồn" đã được lưu giữ.
Tiếng nói thứ hai trong đầu tôi:
Đêm đó, tôi đeo chiếc vòng tay lên. Khi tôi nhắm mắt lại, cố gắng tập trung, một giọng nói khác bỗng vang lên trong đầu tôi. Nó không phải là giọng máy móc của hệ thống, cũng không phải tiếng của tôi. Đó là một giọng nói yếu ớt, mơ hồ, như tiếng thì thầm từ rất xa.
"Cẩn thận... Hộp gỗ... bí mật..."
Giọng nói đó chỉ kéo dài vài giây, rồi im bặt. Tôi giật mình mở mắt. "Hộp gỗ bí mật?" Chi tiết này chưa từng xuất hiện trong bất kỳ kiếp nào của tôi, cũng chưa từng được Lý Triệt nhắc đến.
Tôi lập tức liên lạc với Lý Triệt, kể cho anh nghe về giọng nói đó. Anh ta cũng ngạc nhiên.
— "Hộp gỗ bí mật... có thể là nơi cất giữ những thông tin quan trọng của 'Kẻ Sáng Lập', hoặc là một công cụ để điều khiển 'thí nghiệm'." – Lý Triệt suy đoán. – "Chúng ta cần phải tìm ra nó."
Manh mối từ Cố Thời Nguyệt:
Tôi bắt đầu theo dõi Cố Thời Nguyệt chặt chẽ hơn, không chỉ thông qua Mai Nhi, mà còn qua những người trong mạng lưới mới của tôi. Tôi nhận ra, sau khi bị vạch mặt, ả ta thường xuyên lui tới một căn phòng nhỏ nằm sâu trong hậu viện, một căn phòng ít ai để ý, thường được dùng để chứa đồ cũ.
Đây là một căn phòng mà trong các kiếp trước, tôi chưa bao giờ bận tâm đến. Nhưng bây giờ, với gợi ý từ giọng nói bí ẩn và sự cảnh giác cao độ, tôi nhận ra sự bất thường.
Một đêm, tôi cùng Mai Nhi và một vài hạ nhân thân tín lẻn vào căn phòng đó. Căn phòng cũ kỹ, bụi bặm, đầy những đồ đạc bỏ đi. Nhưng sau khi tìm kiếm kỹ lưỡng, Mai Nhi đã phát hiện ra một chi tiết bất thường: một viên gạch lát sàn có vẻ hơi lỏng lẻo.
Chúng tôi cạy viên gạch lên. Bên dưới là một hốc nhỏ, và trong đó, có một hộp gỗ được chạm khắc tinh xảo.
Tôi run rẩy mở hộp. Bên trong không phải là vàng bạc châu báu, mà là những mảnh giấy nhỏ, cũ kỹ, được viết bằng một loại chữ viết tay rất lạ. Kèm theo đó là một viên ngọc nhỏ, phát sáng mờ ảo trong bóng tối.
Tôi nhận ra những mảnh giấy đó. Chúng chứa đựng những "nhiệm vụ" và "chỉ thị" cho Cố Thời Nguyệt, được viết bằng một loại ngôn ngữ mã hóa. Và kinh hoàng hơn, tôi tìm thấy một vài mảnh giấy đã cũ nát, ghi lại chi tiết các "vòng lặp" của tôi, những nhiệm vụ tôi phải hoàn thành, và cả những "kết cục" đã được định sẵn.
Tôi chính là một phần của "thí nghiệm".
Viên ngọc phát sáng mờ ảo. Tôi chạm tay vào nó, và ngay lập tức, một luồng ký ức khổng lồ ùa về trong đầu tôi. Đó là ký ức của Cố Thời Nguyệt. Không phải là ký ức của một trà xanh xảo quyệt, mà là ký ức của một người khác – một người phụ nữ lạnh lùng, mang trên mình bộ đồ kỳ lạ, đang đứng trước một màn hình lớn, thao tác trên những dòng lệnh phức tạp.
Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên, không phải trong đầu tôi, mà là từ ký ức của người phụ nữ đó: "Kẻ Sáng Lập đã quyết định. Thí nghiệm 'Minh Nguyệt' sẽ tiếp tục vòng lặp thứ tư. Chủ nhiệm 'Thời Nguyệt', nhiệm vụ của cô là đảm bảo 'biến số' đi đúng kịch bản."
Cố Thời Nguyệt không phải là "chủ nhiệm" của hệ thống. Ả ta cũng là một nạn nhân bị điều khiển, bị ép buộc phải thực hiện những nhiệm vụ tàn nhẫn để duy trì "kịch bản". Kẻ điều khiển ả ta, kẻ đứng sau tất cả, là một người phụ nữ khác, một "Kẻ Sáng Lập" thực sự.
Tôi sững sờ. Tất cả những hận thù của tôi dành cho Cố Thời Nguyệt bỗng chốc tan biến, nhường chỗ cho sự kinh hoàng và một nỗi đau thấu hiểu. Cố Thời Nguyệt, cũng như tôi, đang bị một kẻ vô hình thao túng.
Và tôi biết, tôi đã tìm ra kẻ giấu mặt thực sự. Cuộc chiến không còn là cá nhân, mà là vì tự do của tất cả chúng tôi.
Comments