Chương 19

Chương 19

Sự thật về Cố Thời Nguyệt như một cú sét đánh ngang tai. Nàng ta không phải là kẻ thù duy nhất, mà cũng là một con rối, một "chủ nhiệm hệ thống" bị ép buộc. Nỗi hận thù của tôi đã chuyển hóa thành một sự thấu hiểu sâu sắc, và mục tiêu của tôi giờ đây không chỉ là thoát thân, mà là giải phóng tất cả những "biến số" đang bị thao túng.

Hộp gỗ bí mật chứa đựng những chỉ thị và "kịch bản" cho Cố Thời Nguyệt là bằng chứng không thể chối cãi. Viên ngọc nhỏ, nơi lưu giữ ký ức của người phụ nữ lạnh lùng tự xưng là "Kẻ Sáng Lập", đã cho tôi cái nhìn trực tiếp vào bản chất tàn nhẫn của cuộc "thí nghiệm số mệnh" này. Kẻ thù của chúng tôi không phải là một người sống trong thế giới này, mà là một thế lực bí ẩn, mạnh mẽ hơn nhiều.

Hệ thống trong đầu tôi vẫn giữ im lặng tuyệt đối. Nó giống như một con dao găm đã rơi xuống đất, không còn nguy hiểm trực tiếp, nhưng sự hiện diện của nó vẫn nhắc nhở về mối đe dọa tiềm tàng.

Hợp tác toàn diện:

Tôi lập tức liên lạc với Lý Triệt. Anh ta đến ngay lập tức, nhìn vào hộp gỗ và viên ngọc với vẻ mặt nghiêm nghị. Khi tôi kể về những gì mình đã thấy trong ký ức của "Kẻ Sáng Lập", ánh mắt anh ta trở nên kiên định hơn bao giờ hết.

— "Đây là bằng chứng mà chúng ta cần." – Lý Triệt nói, giọng anh ta trầm ấm nhưng đầy sức mạnh. – "Họ đang thao túng số phận của chúng ta, biến chúng ta thành những quân cờ trong trò chơi của họ."

Chúng tôi quyết định mở rộng mặt trận. Cuộc chiến này không chỉ là của riêng tôi và Lý Triệt. Chúng tôi cần sự giúp đỡ của những người khác, những người đã từng là "biến số" hoặc là nạn nhân của "kịch bản".

Mạng lưới của những "biến số" và nạn nhân:

Tôi kể cho Lý Triệt nghe về mạng lưới các hạ nhân và những người đã từng bị Cố Thời Nguyệt hãm hại mà tôi đã tập hợp được. Dù họ không có quyền lực, nhưng họ có thông tin, và quan trọng nhất, họ có lòng căm phẫn đối với những gì đã xảy ra. Lý Triệt đồng ý. Anh ta đề nghị sử dụng mạng lưới tình báo của Trấn Bắc Hầu phủ để liên kết với họ, biến họ thành những "tai mắt" và "lưỡi dao" sắc bén của chúng tôi.

Chúng tôi cũng bắt đầu tìm kiếm những "biến số" khác – những người có số mệnh bất thường, những người từng trải qua những sự kiện kỳ lạ không giải thích được. Lý Triệt đã có một danh sách sơ bộ dựa trên những ghi chép cổ mà anh ta tìm được. Mục tiêu là liên lạc với họ, chia sẻ sự thật, và tạo thành một liên minh mạnh mẽ để chống lại "Kẻ Sáng Lập".

Đối phó với Cố Thời Nguyệt (và kẻ đứng sau):

Cố Thời Nguyệt, sau khi bị vạch mặt tại tiệc trà, đã hoàn toàn rút lui vào bóng tối. Nàng ta biết tôi đã biết quá nhiều. Tôi tin rằng nàng ta đang nhận chỉ thị trực tiếp từ "Kẻ Sáng Lập" để tìm cách vô hiệu hóa tôi.

Lý Triệt đã phát hiện ra một chi tiết quan trọng: "Kẻ Sáng Lập" dường như chỉ có thể thao túng trực tiếp Cố Thời Nguyệt khi nàng ta ở một địa điểm cụ thể – một ngôi miếu hoang vắng nằm sâu trong rừng phía tây kinh thành. Đó chính là nơi Hồng Ngọc đã từng thấy Cố Thời Nguyệt gặp gỡ người đàn ông bí ẩn.

— "Có vẻ như đó là nơi mà họ dùng để 'phát tín hiệu' điều khiển các 'chủ nhiệm hệ thống'." – Lý Triệt suy đoán. – "Nếu chúng ta có thể vô hiệu hóa địa điểm đó, hoặc bắt được 'chủ nhiệm' ở đó, chúng ta có thể tìm ra kẻ giấu mặt."

Đòn quyết định:

Chúng tôi quyết định đã đến lúc ra đòn quyết định. Mục tiêu của chúng tôi không phải là g**t ch*t Cố Thời Nguyệt, mà là bắt giữ nàng ta, và quan trọng hơn, vô hiệu hóa ngôi miếu hoang vắng đó – điểm kết nối giữa "Kẻ Sáng Lập" và "chủ nhiệm hệ thống".

Kế hoạch được vạch ra chi tiết. Lý Triệt sẽ cử một đội binh sĩ tinh nhuệ của Trấn Bắc Hầu phủ, cải trang thành những người đi săn, để bao vây ngôi miếu hoang. Tôi sẽ là người dẫn dụ Cố Thời Nguyệt đến đó.

— "Nàng có chắc không?" – Lý Triệt nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng. – "Nguy hiểm lắm. Nếu 'Kẻ Sáng Lập' nhận ra ý đồ của chúng ta..."

Tôi gật đầu, ánh mắt kiên định.

— "Đã đến lúc kết thúc trò chơi này rồi. Chúng ta không thể mãi mãi sống dưới sự điều khiển của họ được."

Tôi bí mật gửi một bức thư cho Cố Thời Nguyệt. Không phải là lời thách đấu, cũng không phải là lời đe dọa. Mà là một lời nhắn đơn giản, mang theo một thông tin giả mạo về một "bằng chứng mới" về sự thao túng của nàng ta, và địa điểm mà tôi "vô tình" phát hiện ra nó – chính là ngôi miếu hoang vắng.

Tôi biết, Cố Thời Nguyệt sẽ không bỏ qua cơ hội này để đến đó, tìm cách "xử lý" bằng chứng, và cũng là để liên lạc với "Kẻ Sáng Lập" để nhận chỉ thị mới. Nàng ta sẽ nghĩ tôi đang mắc bẫy.

Nhưng nàng ta không biết, chính nàng ta mới là con mồi.

Đêm đó, trời không trăng, mây đen giăng kín. Tôi mặc một bộ đồ đen đơn giản, hòa mình vào bóng tối. Trong lòng bàn tay tôi là chiếc vòng gỗ đàn hương ấm áp. Tiếng "Kẻ Sáng Lập" và Cố Thời Nguyệt cứ văng vẳng trong đầu tôi, nhưng giờ đây, chúng không còn là nỗi ám ảnh, mà là động lực để tôi kết thúc mọi chuyện.

Cuộc chiến cuối cùng, để giành lại tự do và số mệnh của chính mình, đã bắt đầu.

Comments