Tôi đã trải qua hai lần chết thảm, và cả hai lần đều do tin lời, tin người. Lần đầu tin hệ thống và Cố Thời Nguyệt, lần thứ hai tin rằng chỉ cần im lặng và cẩn trọng thì sẽ an toàn. Nhưng kết quả thì sao? Vẫn là cái chết.
Lần này, tôi quyết định phản công. Không thèm đợi hệ thống lên tiếng, không bàng quan ngó lo nữa.
Người đời nói: “Người hiền thì sống lâu” – là sống lâu trong lòng người khác, còn bản thân thì chết sớm. Tôi thì không muốn chết nữa.
Tôi muốn diễn. Diễn vai em chồng độc ác, nhưng thông minh. Một loại độc ác có lý lẽ, có đạo đức xã hội, có giấy chứng nhận "không động tay động chân".
Mở màn là kế sách đầu tiên – bẫy nước hoa sen.
Chuyện là thế này.
Tô Nhược Y có một thói quen: mỗi sáng sớm đều đi dạo vườn sen, vờ ngắt vài cành mang về cắm, sau đó được hạ nhân ca tụng là "gần gũi thiên nhiên, không kiêu sa lòe loẹt như Minh Nguyệt cô nương".
Cố Thời Nguyệt thì tinh tế hơn. Nàng ta không dạo vườn, nàng ta… rón rén bước sau.
Đúng vậy. Sau ba hôm rình bụi tre, tôi phát hiện: mỗi khi Tô Nhược Y đi vườn sen, thì sau lưng nàng ta luôn có một cái bóng lướt nhẹ như ma nữ – chính là Cố Thời Nguyệt. Rất đúng giờ, rất kiên nhẫn, và rất lén lút.
Vì sao ư?
Vì trong tay ả, luôn cầm một thứ: gói phấn dưỡng da tự chế, mỗi lần sẽ lén thoa lên lá sen mà chị dâu hay chạm vào.
Loại phấn ấy thì không gây chết người. Chỉ gây… mẩn đỏ, bong da, nổi mụn lấm tấm trong vòng 2 canh giờ sau tiếp xúc. Rất nhẹ, rất tinh vi, đủ để các nha hoàn xì xầm rằng "da chị dâu hình như không còn mịn màng như xưa…", "chắc do tuổi tác rồi…"
Tôi biết trò đó. Vì kiếp trước tôi cũng từng làm thế với ả – lúc đó tôi tưởng ả là hồ ly giật chồng chị mình. Giờ thì biết: hồ ly là tôi, còn ả là cáo đội lốt thỏ.
Tôi không ngăn ả.
Tôi chỉ thay phấn.
Tối đó, tôi nhờ Xuân Tử – nha hoàn tâm phúc duy nhất còn chưa bị "cải tạo tư tưởng" bởi Cố Thời Nguyệt – lẻn vào phòng Cố Thời Nguyệt, tráo gói phấn dưỡng da gây mẩn đỏ thành phấn tăng bắt nắng cực mạnh.
Sáng hôm sau, mọi thứ diễn ra như tôi tính:
Ả vẫn lén rắc phấn lên lá sen như thường. Tô Nhược Y lại ngắt hoa về cắm. Tôi đứng từ xa, giả vờ ngắm cảnh, không quên nhắc nhẹ với mẹ chồng:
— “Mẫu thân, gần đây dường như chị dâu phơi nắng hơi nhiều? Da có phần sạm đi…”
Bà ta nhíu mày, quay sang nhìn. Đúng lúc Tô Nhược Y bước tới, dưới ánh nắng rực rỡ, làn da trắng ngần ngày nào… đã chuyển sang hồng hồng, sạm sạm.
Tôi chưa kịp nói thêm gì, thì Cố Thời Nguyệt từ xa chạy tới, hoảng hốt:
— “Ôi trời! Sao mặt chị dâu lại như vậy? Hay là do hôm qua muội… dùng chung khăn với chị? Có khi nào… là do muội bị dị ứng…”
Cả đám nha hoàn đều giật mình. Tô Nhược Y thì cười gượng, nhưng tay đã khẽ che mặt. Rất nhanh chóng, ánh mắt bà mẹ chồng chuyển sang hoài nghi:
— “Khăn nào? Khăn gì? Hai đứa… ở với nhau lúc nào?”
Tôi khoanh tay, cười nhẹ. Không nói gì.
Đòn đầu tiên, không cần tôi đụng tay, mà Tô Nhược Y đã bắt đầu hoài nghi ả biểu muội "vô tội" rồi. Còn Cố Thời Nguyệt? Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ả lúng túng thật sự.
Tôi cười thầm. Không khó khăn gì để Cố Thời Nguyệt bị khiển trách, thậm chí bị cấm túc vài ngày.
Tôi tưởng thế là đủ. Tôi đã thay đổi được một phần nhỏ cốt truyện, và lần này, người bị hại là Cố Thời Nguyệt. Tôi đã thắng!
Nhưng rồi, tôi nhận ra sự ngu ngốc của mình.
Việc tôi công khai "trả đũa" Cố Thời Nguyệt, dù có lý do, lại khiến hình ảnh của tôi trong mắt mọi người trở nên "ác độc và thâm hiểm" hơn bao giờ hết. Tôi trở thành "nữ quỷ nhỏ" chuyên đi hãm hại biểu muội thiện lương.
Cố Thời Nguyệt, ngay cả khi bị cấm túc, vẫn tìm cách gửi đi những lời than thở, những bức thư "hối lỗi", và những "tấm lòng thành" qua người khác. Ả không còn ra mặt, nhưng những lời xì xầm về sự độc ác của tôi lại càng lan rộng.
Tôi bị cô lập hơn cả lần trước. Mọi người đều xa lánh. Ngay cả nha hoàn Xuân Tử cũng bị Cố Thời Nguyệt "mua chuộc" hoặc hăm dọa để phản bội tôi.
Tôi bị đổ tội ác miệng, nhưng giờ còn thêm tội âm hiểm, độc địa. Những tin đồn xấu xa vây lấy tôi như một đám mây đen. Đến một ngày, tôi bị một đám người lạ mặt bắt đi. Chúng bịt miệng tôi, trói chặt tay chân, rồi ném tôi xuống một cái giếng bỏ hoang.
Cái lạnh cắt da của nước giếng, mùi ẩm mốc và cảm giác không thể thở... Tôi vùng vẫy trong vô vọng. Đòn phản công ngu ngốc của tôi đã khiến tôi gặp phải kết cục thảm khốc hơn cả lần chết chìm.
Trước khi chết, tôi nghe tiếng cười khúc khích vang vọng từ thành giếng. Đó là Cố Thời Nguyệt. Giọng ả không còn dịu dàng, mà đầy hả hê, đắc thắng:
— "Cô chị à, đấu với tôi, cô còn non lắm. Cứ tưởng thay đổi vài chiêu là được sao? Mọi thứ đều nằm trong tầm mắt tôi thôi."
Và rồi, một giọng nói máy móc, quen thuộc, nhưng lần này lại mang theo một chút trêu ngươi, vang lên trong đầu tôi, chỉ trước khi ý thức tôi vụt tắt:
"Nhiệm vụ thất bại. Thượng Quan Minh Nguyệt, cô vẫn chưa hiểu luật chơi rồi. Vòng lặp tiếp tục."
Tôi tỉnh dậy. Vẫn dưới gốc lộc vừng. Trời vẫn tháng sáu.
Mùi ẩm mốc và cái lạnh thấu xương của giếng sâu vẫn còn lẩn khuất.
Chết tiệt. Lại nữa rồi.
Comments