Chương 5

Chương 5

"Vòng lặp tiếp tục."

Tiếng hệ thống vẫn văng vẳng trong đầu tôi, nhưng lần này không kèm theo nhiệm vụ. Nó cứ như một chiếc đồng hồ báo thức bị hỏng, cứ điểm danh liên tục cái sự "chết" của tôi mà không cho tôi biết cách thoát ra. Được thôi, ta cứ chơi theo cách của ta.

Sau ba lần nếm mùi tử thần, tôi quyết định không đấu tay đôi với Cố Thời Nguyệt nữa. Cách làm đó chỉ khiến tôi trở nên lộ liễu, ngu ngốc, và dẫn đến những cái chết còn thảm hại hơn. Lần này, tôi sẽ là kẻ gieo gió. Gieo hạt mầm nghi ngờ, mầm mống bất an, để chúng từ từ nảy nở trong tâm trí người khác.

Tôi bắt đầu bằng việc quan sát.

Mỗi ngày, tôi đều dành thời gian ở tiểu viện của mình, giả vờ đọc sách, thêu thùa, nhưng thực chất là để ý từng chi tiết nhỏ nhất trong phủ Thượng Quan. Ai đi qua, ai nói chuyện với ai, sắc mặt họ thế nào, và đặc biệt là những ai hay tiếp xúc với Cố Thời Nguyệt và Tô Nhược Y.

Tôi nhận ra một điều: Cố Thời Nguyệt không chỉ giỏi diễn kịch với tôi và Tô Nhược Y. Ả còn có một mạng lưới "tai mắt" và "cộng sự" ngầm trong phủ. Những nha hoàn tưởng chừng vô hại, những lão quản sự tưởng chừng trung thành, đều có thể bị ả mua chuộc hoặc lợi dụng. Đó là lý do tại sao mọi tin đồn xấu về tôi lại lan nhanh như vậy, và tại sao tôi luôn bị cô lập.

Thay vì đối đầu trực tiếp, tôi bắt đầu áp dụng chiến thuật mới: Cải thiện hình ảnh và tạo lập đồng minh thầm lặng.

Tôi không còn cau có, không còn nói những lời chua ngoa vô cớ. Khi gặp hạ nhân, tôi không quát mắng mà chỉ khẽ hỏi han công việc. Khi có ai đó vô ý làm đổ vỡ đồ đạc, tôi không trừng phạt mà chỉ nhẹ nhàng nói: "Lần sau cẩn thận hơn là được."

Một lần, tôi tình cờ nghe thấy một nha hoàn tên Lan Nhi bị quản sự mắng oan vì tội làm mất một món đồ quý. Trong hai kiếp trước, tôi sẽ chẳng bận tâm. Nhưng lần này, tôi bước tới, hỏi rõ ngọn ngành. Dựa vào những ký ức mơ hồ về vị trí của đồ vật trong phủ, tôi gợi ý nơi món đồ có thể bị rơi. Quả nhiên, món đồ được tìm thấy.

Lan Nhi cúi đầu cảm ơn rối rít, ánh mắt đầy vẻ biết ơn và ngạc nhiên. Tôi chỉ mỉm cười nhẹ: "Không có gì. Lần sau cẩn thận hơn."

Những hành động nhỏ như vậy, lặp đi lặp lại, bắt đầu thay đổi cách nhìn của hạ nhân về tôi. Họ không còn sợ hãi, mà dần dần chuyển sang sự nể trọng và có phần tin tưởng. Đó là những "hạt mầm" đầu tiên tôi gieo.

Cố Thời Nguyệt dĩ nhiên nhận ra sự thay đổi này. Ả bắt đầu thăm dò.

— "Muội muội gần đây sao lại hiền lành thế? Hay là... đang có âm mưu gì?" – Ả hỏi tôi, đôi mắt trong veo như không hề có chút ác ý.

Tôi chỉ mỉm cười, giọng điệu vẫn giữ vẻ thờ ơ như cũ, nhưng ánh mắt lướt qua vẻ mặt của nha hoàn đứng sau ả:

— "Biểu muội lo xa quá. Sống nhiều rồi cũng mệt. Ta chỉ muốn sống yên ổn thôi."

Cố Thời Nguyệt khẽ nhíu mày. Ả không thể bắt bẻ được lời nói của tôi, nhưng tôi biết, ả đã bắt đầu nghi ngờ sự "trầm lắng" này. Sự nghi ngờ chính là thứ tôi muốn gieo.

Tôi cũng bắt đầu quan sát Tô Nhược Y kỹ hơn. Cô ấy vẫn hiền lành như tôi nhớ, nhưng tôi nhận ra những áp lực mà cô ấy phải chịu. Từ những lời xì xầm về xuất thân, đến những yêu cầu về lễ nghi, sự hoàn hảo. Tô Nhược Y quả thật là một đóa sen trắng, nhưng lại bị vây quanh bởi quá nhiều bùn lầy. Cô ấy không phải là người xấu, chỉ là quá... dễ bị lợi dụng, và vô tình, luôn là trung tâm của mọi rắc rối.

Hệ thống vẫn im lặng. Không tiếng nhắc nhở, không nhiệm vụ nào được giao. Sự im lặng kéo dài đến lạ thường. Điều này vừa khiến tôi bất an, nhưng cũng vừa khiến tôi nhận ra một khả năng mới.

"Có vẻ như cô không còn nằm trong vòng kiểm soát của cốt truyện nữa."

Tôi nhớ lại cái giọng máy móc của hệ thống: "Vòng lặp tiếp tục." Nó nói về vòng lặp, không phải về "cốt truyện". Phải chăng, mục tiêu của nó chỉ là giữ tôi trong vòng lặp cái chết, chứ không phải đảm bảo cốt truyện chính xác từng ly từng tý?

Nếu vậy, tôi có cơ hội.

Một hôm, tôi lặng lẽ đến thăm một nha hoàn cũ tên Mai Nhi. Cô ấy từng là người hầu thân cận của tôi ở kiếp đầu, nhưng đã bị ép rời khỏi phủ vì "tình cờ nghe được chuyện không nên nghe" liên quan đến Cố Thời Nguyệt và một vụ vu oan cho Tô Nhược Y. Trong những kiếp trước, tôi quá bận tâm đến bản thân mà quên mất cô ấy.

Tôi mang theo chút đồ ăn và tiền bạc, hỏi thăm Mai Nhi cuộc sống hiện tại. Sau một hồi trò chuyện, Mai Nhi, với ánh mắt còn vương sự sợ hãi, cuối cùng cũng kể lại điều cô ấy đã nghe được năm xưa. Đó là những lời Cố Thời Nguyệt đã nói với một hạ nhân khác, về cách dàn dựng một màn kịch nhỏ để khiến Tô Nhược Y "vô tình" làm mất mặt phu nhân trong một buổi tiệc.

Từng mảnh ghép bắt đầu hé lộ. Tôi không chỉ có ký ức về kết cục, mà còn có những chi tiết nhỏ về cách các âm mưu được thực hiện.

Tôi nhìn Mai Nhi, mỉm cười. Nụ cười không còn gượng gạo, mà đầy thâm sâu: "Mai Nhi, muội có muốn trở về phủ làm việc không? Ta cần một người đáng tin cậy."

Mai Nhi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bất ngờ và hy vọng.

Tôi không còn chiến đấu một mình nữa. Con đường gieo gió của tôi, đã bắt đầu nảy mầm những hạt giống đầu tiên.

Comments