Chương 7

Chương 7

Sau tiệc Trùng Cửu, vị thế của tôi trong phủ Thượng Quan đã thay đổi đáng kể. Không còn là cô tiểu thư bốc đồng, quậy phá, tôi được nhìn nhận như một người thông minh, sắc sảo, và quan trọng hơn là... biết giữ thể diện cho gia tộc. Điều này không chỉ giúp tôi có thêm quyền tự do, mà còn tạo điều kiện thuận lợi để tôi âm thầm điều tra.

Hệ thống trong đầu tôi vẫn im lặng. Nó như một con thú bị thương, không còn gào thét chỉ dẫn nhiệm vụ, mà chỉ thỉnh thoảng vang lên cái câu "Vòng lặp tiếp tục" như một lời nguyền rủa khô khốc. Tôi càng ngày càng tin rằng, việc thay đổi được số phận ở kiếp này là có thể.

Tôi dành nhiều thời gian hơn trong thư phòng, không phải để đọc thơ phú, mà để tìm hiểu về các gia tộc lớn ở kinh thành, các mối quan hệ phức tạp giữa quan lại, và cả những sự kiện lịch sử không có trong cuốn tiểu thuyết tôi từng đọc. Ký ức của người xuyên không vẫn còn đó, nhưng không phải là một cuốn sách đã đọc xong, mà là một kho dữ liệu lộn xộn cần được sắp xếp lại.

Mai Nhi trở thành cánh tay đắc lực của tôi. Cô ấy nhanh nhẹn, thông minh, và quan trọng nhất là trung thành. Nhờ Mai Nhi, tôi bắt đầu thu thập được những mẩu tin vụn vặt về Cố Thời Nguyệt và những hành động ngầm của ả bên ngoài phủ.

— "Tiểu thư, nô tỳ nghe nói biểu muội Cố gần đây hay ghé thăm phủ của Lễ Bộ Thị Lang đại nhân." – Mai Nhi thì thầm, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Lễ Bộ Thị Lang. Tôi nhíu mày. Trong cốt truyện gốc, đây là một nhân vật phụ không mấy quan trọng, nhưng có con trai là một kẻ phong lưu, ăn chơi trác táng, từng là một trong những ứng cử viên cho vị trí "phu quân tra nam" của tôi ở kiếp đầu.

"Lẽ nào Cố Thời Nguyệt đang tìm cách giăng bẫy khác?" Tôi thầm nghĩ. "Hay ả đang tìm cách liên hôn để tăng thế lực?"

Tôi chỉ thị Mai Nhi tiếp tục theo dõi, nhưng không được hành động lộ liễu. Tôi muốn biết mục đích thực sự của Cố Thời Nguyệt, thay vì chỉ đối phó với những chiêu trò nhỏ lẻ.

Cố Thời Nguyệt, dù bị cấm túc và bị mọi người nghi ngờ hơn sau vụ tiệc Trùng Cửu, vẫn không hề từ bỏ. Ả bắt đầu sử dụng một chiến thuật mới: rải rắc tin đồn một cách tinh vi hơn.

— "Minh Nguyệt hình như có gì không đúng... Nàng ấy thay đổi quá nhanh."

— "Nghe nói nàng gần đây hay đến hậu viện, chắc lại toan tính gì…"

— "Có người nhìn thấy nàng nói chuyện riêng với phụ thân, không biết là chuyện gì mà bí mật thế..."

Những lời thì thầm gió thoảng, những cái nhìn lén lút, những câu hỏi đầy ẩn ý bắt đầu lan truyền trong phủ. Tin đồn, như tằm ăn lá. Nhỏ, dai, nhưng dày. Nó không trực tiếp cáo buộc, mà chỉ gieo sự nghi ngờ, khiến mọi người bắt đầu e dè tôi.

Tôi không vội phản công. Tôi đợi. Đợi ả tự cho mình là người chiến thắng. Đợi ả tưởng rằng tôi vẫn là Minh Nguyệt của ba kiếp trước. Tôi biết, một khi đã gieo tin đồn, ả sẽ phải làm gì đó để tin đồn đó "ứng nghiệm".

Và rồi, một đêm, tôi có một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, tôi không phải là Thượng Quan Minh Nguyệt của hiện tại, cũng không phải Dương Hân Nghiên của thế kỷ 21. Tôi là một cô bé, mặc bộ đồ đơn giản, đang ngồi trong một ngôi chùa cổ kính. Ánh nắng chiều tà xuyên qua tán cây, hắt lên một chiếc vòng tay gỗ đàn hương đang nằm trên bệ đá.

Một cậu bé, lớn hơn tôi một chút, với đôi mắt kiên định và một vết sẹo nhỏ trên thái dương, lặng lẽ đến bên tôi. Cậu ấy không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt chiếc vòng lên, nắm chặt trong tay. Cậu ấy đưa lưng về phía tôi, và tôi không thể nhìn rõ mặt cậu ta, nhưng tôi cảm nhận được một sự ấm áp, quen thuộc lạ kỳ.

Rồi cảnh tượng chuyển biến. Cậu bé đó lớn lên, trở thành một nam nhân trẻ tuổi, tuấn tú nhưng đầy vẻ phong sương. Anh ta đứng giữa chiến trường, ánh mắt kiên định nhìn về phía xa. Và tôi biết, dù không rõ bằng cách nào, đó chính là Trấn Bắc Hầu thế tử.

Tôi giật mình tỉnh giấc. Chiếc vòng tay gỗ đàn hương. Lời nhắn trong Chương 6: “Vòng này, mười năm trước nàng để quên ở chùa Vân Sơn. Ta giữ lại, đợi nàng nhớ đường quay lại lấy.”

Ký ức mơ hồ giờ đây trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Hóa ra, tôi đã từng có một quá khứ với Trấn Bắc Hầu thế tử, một mối liên kết đã bị lãng quên trong vòng lặp của sự chết chóc và những nhiệm vụ hệ thống. Anh ta không phải là một người qua đường ngẫu nhiên, mà là một phần trong cuộc đời thật của Thượng Quan Minh Nguyệt.

Và quan trọng hơn, anh ta đã đợi tôi. Anh ta biết về chiếc vòng, về quá khứ của tôi. Điều đó có nghĩa là, anh ta cũng có thể là một phần của "kịch bản" bị hệ thống thao túng, hoặc là một người đã thoát ly khỏi nó, giống như tôi đang cố gắng.

Một tia hy vọng mới lóe lên. Có lẽ, chìa khóa để phá vỡ vòng lặp không chỉ nằm ở việc chống lại Cố Thời Nguyệt, mà còn ở việc tìm lại những mảnh ghép đã mất của chính mình, và liên kết với những người cũng đang tìm kiếm sự thật.

Con đường của "kẻ gieo gió" không chỉ là gieo rắc sự nghi ngờ cho kẻ thù, mà còn là gieo hy vọng cho chính mình.

Comments