Chương 100: Chương 100

Chương 100: Chương 100

Kỳ nghỉ này không dài cũng không ngắn.

Nhìn thấy mấy thùng đồ được chuyển đến căn phòng nhỏ của mình, Đông Văn Li ngạc nhiên hết sức.

Người đến người đi, Lai Phúc cũng ồn ào theo, nó vòng qua vòng lại giữa mấy chiếc thùng rỗng.

“Đi xuống đi, Lai Phúc. Mày làm lộn xộn hết rồi.” Nó tò mò đứng trước đống đồ đạc, Đông Văn Li gắng sức kéo nó ra.

Trước khi đi công tác, tiên sinh đã nhờ thím Nại đưa những thứ này đến, nhưng Đông Văn Li không thể mang theo được.

“Tiên sinh nói sẽ nhờ tài xế đưa cô đến Hà Nội.” Thím Nại giải thích, “Đừng lo, cô A Li đi học đến bốn năm, những thứ này rất hữu ích. Bốn năm đấy, nghĩ đến cũng thấy thật dài.”

Nói đến đây, thím Nại hơi phiền muộn: “Năm mười chín tuổi, con gái của tôi ra ngoài làm công, cũng phải bốn năm sau mới trở về, bốn năm trước, nó chỉ cao hơn cô A Li một chút.”

Thím Nại khua tay múa chân mô tả chiều cao của Đông Văn Li: “Bốn năm sau nó trở về, suýt nữa là tôi không nhận ra, nó đã trở thành người lớn, sau khi rời đi, cô A Li cũng sẽ trở thành người lớn, cho nên những thứ mà tiên sinh đưa cho cô rất hữu dụng. Sau này vào trường, cô sẽ được người ta xem trọng, nhìn qua là biết có người làm chỗ dựa.”

Có lẽ Đông Văn Li cũng hiểu ra tâm tư của tiên sinh.

Anh muốn cô ăn mặc xinh đẹp, nhã nhặn, muốn cô trông thật giàu có giữa một nhóm sinh viên đại học khá giả, anh củng cố lòng tự tôn của cô, bảo vệ giấc mộng phù hoa của cô.

Thật ra cô không có thói quen tìm lòng tự tôn và giấc mộng phù hoa những nơi như vậy, bất kể những món đồ kia có tốt đến đâu, chung quy cũng là những thứ mà cô không thể nào mua nổi, cũng không cách nào dùng được.

Nhưng tiên sinh gõ gõ đầu cô, “chỉ trích” cô không biết tận dụng thời cơ là ngốc.

Đối với anh mà nói, mua đồ cho cô cũng chỉ giống như chuyền một điếu thuốc, quan trọng nhất là anh cảm thấy vui.

“Tôi biết ngài sợ tôi lại bị bắt nạt.” Lúc đó Đông Văn Li ngoan ngoãn đứng trước mặt anh, “Nhưng tôi đi học đại học, dù như thế nào cũng sẽ không gặp những kẻ ngày ngày bắt nạt người khác như ở Chợ Lớn trước đây.”

“Nếu cô phải đối diện với những kẻ bắt nạt, tôi đã không mua những thứ này cho cô, chính xác là vì cô sắp đi học đại học, những thứ này mới trở nên tất yếu.”

“Tại sao?” Đông Văn Li hoang mang, “Tôi không thể làm một sinh viên đại học nghèo khó được à?”

“Đừng tự mãn như vậy.” Anh đi vòng qua cô, lấy hộp xì gà trong tủ, hình như cũng không muốn dây dưa thêm với cô, “Đi học phải cẩn thận một chút, nhất là đối với người ngoài.”

“Hửm? Cẩn thận với ai?”

“Bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận cô vì cô là sinh viên đại học nghèo khó.”

“Hả?” Đông Văn Li không hiểu.

Tiên sinh cũng không nhiều lời với cô, chỉ ngồi trên sofa, bật lửa vừa mở ra, một ngọn lửa xuất hiện trước mắt như một cây nến trắng cũ kỹ, sau đó anh lấy que tuyết tùng để châm lửa từ trong hộp xì gà.

Anh không giải thích được, cho nên không giải thích nữa, anh đoán có lẽ bản thân mình có tâm tư riêng.

Có lẽ sẽ có một vài người đàn ông phải tự cân nhắc lại ví tiền của mình khi nhìn thấy cô mặc quần áo hàng hiệu từ đầu đến chân, chỉ khi nào đạt đến trình độ đó, họ mới có thể cân nhắc xem có nên trêu chọc cô hay không.

Nghĩ đến chuyện này, anh lại thèm thuốc lá, vậy là anh đuổi cô đi: “Được rồi, về phòng đi, tôi cần hút thuốc.”

“Tôi không thể ở lại đây được sao?”

“Muốn hít khói thuốc à?” Anh nhướng mày, “Mới mười mấy tuổi, hít khói thuốc coi chừng chết sớm.”

“Tiên sinh!” Cô tức giận nói.

Anh cười, đặt điếu thuốc chưa châm lửa xuống: “Còn muốn nói gì à? Nói nhanh đi, tôi thèm thuốc lá.”

Mặc dù ngoài miệng anh hối thúc cô, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên nhẫn.

“Đã biết hút thuốc là có hại cho sức khỏe, vậy sao ngài còn hút?” Đông Văn Li yếu ớt nói.

“Sống lâu để làm gì chứ?” Anh nhẹ nhàng nói.

“Á!” Nghe đến đây, Đông Văn Li vội vàng phất phất tay, tiến hai bước về phía trước, “Đừng nói những lời này, thần linh trên trời sẽ nghe thấy được, xùy, xùy, xùy. Mau nói xùy đi.”

Lúc nói lời này, hai mắt cô mở to, cô lo lắng, căng thẳng, giống như chuyện này rất hệ trọng, cô còn dạy anh: “Ngài mau nói xùy đi, nói đi.”

Anh không cản được cô, đành phải phối hợp: “Xùy, xùy, xùy, như vậy được chưa?”

Anh xùy xong rồi, Đông Văn Li mới đồng ý: “Được rồi.”

Anh cười khẽ: “A Li nhà mình sợ tôi chết à?”

“Xem kìa, ngài lại nói từ đó nữa rồi, người xưa đã dặn dò, người trẻ không nên nói ra từ này.”

“Người xưa cũng nói, không sợ chết mới có thể bất tử.” Anh nói bằng tiếng Việt, là lời mà các tín đồ trung thành thường nói trong những cuộc hành hương bái Phật.

“Ngài ngụy biện quá nhiều.” Đông Văn Li không cãi lại anh, lại nhớ đến một chuyện.

“Tiên sinh, ngài đợi tôi một chút.” Cô vội vàng chạy đi.

Anh thấy cô chạy lên lầu, có lẽ là lại đào bới “ổ hamster” của mình lên.

Anh nghĩ phải một lát nữa cô mới xuống, vậy là anh tận dụng thời gian này, châm một điếu xì gà.

Làn khói lượn lờ bay lên, anh vùi mình vào sofa. Lửa trên ngọn nến vẫn nhảy múa, không có cô, căn nhà kiểu Pháp yên tĩnh như một ngôi mộ tràn đầy sự chết chóc.

Lúc thèm thuốc lá, anh như một con người khác, gấp gáp, không thể kiềm chế, nóng nảy. Anh luôn có cảm giác mọi cảm xúc đều sắp lao ra khỏi lồng ngực của anh, nhảy lên cao, đến bên miệng anh.

Anh luôn kiềm chế.

Lúc hút xong điếu xì gà đó, mọi cảm xúc mới miễn cưỡng tan biến.

Cô từ trên lầu đi xuống, bay về phía anh như con chim đầu tiên bay về phương Nam vào thời khắc giao mùa, xuân đến.

“Tiên sinh, tôi tặng ngài cái này.” Cô vẫy vẫy một chuỗi hạt bồ đề chất lượng tốt trên tay.

Cô không nói không rằng, cứ đeo chuỗi hạt vào tay anh.

Anh nhìn xuống động tác của cô.

Ngón tay thon nhỏ, trắng trẻo của cô chỉnh tới chỉnh lui chuỗi hạt bồ đề sáng bóng như ngọc, chạm vào cổ tay anh.

“A Li, cô lấy đâu ra chuỗi hạt bồ đề đẹp thế?”  

“Một trụ trì đã tặng cho tôi, ông ấy nói chuỗi hạt này đã được khai quang trước Phật Tổ, sẽ phù hộ cho con người được bình an.” Cô không ngẩng đầu, vẫn đang loay hoay, giống như cố điều chỉnh cho đúng. Cô rũ mắt, anh có thể nhìn thấy hàng mi tỏa chiếc bóng nhàn nhạt dưới ánh nến, lúc cô nói chuyện, hàng mi nhẹ nhàng dao động, cái bóng đó cũng chập chờn theo.

Cổ họng của anh khô khốc, cảm giác thèm thuốc lá quen thuộc lại xông lên, anh nhìn sang nơi khác, cố dời sự chú ý của mình đi: “Cho tôi rồi, cô đeo cái gì?”

“Tôi còn một cái nữa.” Cô lắc lắc tay kia, anh ngước mắt, phát hiện cô cũng đeo một cái trên cổ tay.

Trước đây anh từng nghiên cứu về Phật học cổ đại, cho nên khi nhìn thấy chuỗi hạt trên cổ tay cô, anh cũng hiểu được, chuỗi hạt bồ đề màu trắng ngọc hiếm thấy, lại được làm thành một cặp, hẳn là đã làm từ hạt trên hai cây bồ đề uyên ương.

Cây bồ đề còn được gọi là cây nhân duyên.

Một cặp có nghĩa là đời đời kiếp kiếp không chia ly.

Anh đoán có lẽ cô không biết đó là ý nghĩa của bồ đề.

Cô trịnh trọng lại già dặn nhắc nhở anh: “Tiên sinh, ngài đừng tháo chuỗi bồ đề này ra, cũng đừng nói những từ chết chóc gì nữa, ngài phải bình an, có được không?”

Lúc nói lời này, cô đang cúi người trước mặt anh, mấy cành hoa hồng mà sáng sớm hôm nay cô đã cắt, bây giờ lại trở nên mơ hồ trên chiếc bàn sau lưng cô, nhưng gương mặt cô trong ánh nến lại càng lúc càng rõ ràng hơn.

Anh không thể không vươn tay ra.

Xuyên qua làn tóc, lướt qua gương mặt trẻ trung.

Cuối cùng, bàn tay chạm vào vành tai cô.

Vành tai của cô giống như trái tim của một con chim ruồi.

Đỏ tươi, yếu đuối, nhạy cảm, bóp một cái sẽ vỡ tan.

Giọng nói chậm rãi của anh vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng.

“A Li, đợi cô lớn hơn một chút.”

Lớn hơn một chút là có ý gì?

Đông Văn Li có cảm giác mình đã say dưới ánh nến lập lòe trong đêm đó.

Nhưng rõ ràng họ không uống rượu.

Cô không hiểu được lời nói không đầu không đuôi của anh, cô muốn hỏi, nhưng anh chỉ nói anh nhận món quà của cô, sau đó bảo cô về phòng.

Anh nói anh phải đi công tác mấy ngày mới trở về, sợ không thể tiễn cô đi học được.

Anh luôn nói anh đã dặn dò hết rồi, không còn chuyện gì phải lo lắng. Anh bảo cô ghi nhớ số điện thoại của anh, có chuyện gì thì phải gọi cho anh.

Thím Nại vẫn nói chuyện không ngừng trước mặt cô, Đông Văn Li suy nghĩ miên man một hồi, không biết thím Nại đang nói cái gì, bà ấy lại thấp giọng, lau nước mắt: “…Người ta đều nói, con đi ngàn dặm, mẹ lo lắng, cô A Li tội nghiệp của tôi chỉ có một mình trên đời, không có ai yêu thương lo lắng…”

Đông Văn Li lại an ủi bà ấy: “Sao lại không có, thím Nại, không phải thím nói thím nhớ thương con nhất sao, con sẽ quay về thăm thím thường xuyên.”

“Thật không?”

“Thật mà.”

Đông Văn Li an ủi bà ấy như vậy.

Nhưng thật lòng mà nói, Đông Văn Li biết khi cô quay về một lần nữa, cô đã trở thành khách rồi.

Cùng lắm là cô sẽ khách sáo cầm hoa tươi và trái cây, ngồi trong căn bếp nhỏ cạnh cửa sau, trò chuyện với thím Nại một buổi chiều, đợi đến khi mặt trời xuống núi, thím Nại sẽ áy náy nói cũng không chắc tối nay tiên sinh có về nhà không, cô sẽ lắc đầu thấu hiểu, nói tạm biệt, biết ơn vì quãng thời gian hạnh phúc mà cô có được trong mấy ngày vừa rồi.

Hoặc có lẽ là phải đợi đến bốn năm sau, cô mới trở về.

Núi cao sông dài, giao thông bất tiện, tương lai không rõ, con người giống như lục bình trôi, gặp nhau rồi chia ly, sau đó sẽ dừng lại và úa tàn trong hồi ức của nhau, khi tiếp tục bước đi, họ sẽ gặp những “gương mặt mới” tràn đầy sức sống.

Tiên sinh nhờ người giúp cô tìm một căn nhà gần trường.

Là tìm theo ý thích của cô, có một tầng lửng giữa hai lầu.

Đồ đạc của cô chất đầy hai chiếc xe trong trang viên, chúng đều được chuyển đến nhà mới của cô.

Cô có thể sống trong căn nhà đó, hoặc cũng có thể sống trong ký túc xá.

Học tốt một ngoại ngữ mới là một điều không hề dễ dàng, nhưng bởi vì đã học cùng cô Anna, cô cũng có nền tảng.

Mặc dù tiên sinh đã cho cô rất nhiều thứ, nhưng cô vẫn đi làm.

Ngay cả khi cô định trả tiền thuê quý đầu tiên, chủ nhà cũng nói đã có người trả rồi.

“Trả rồi sao ạ?”

Chủ nhà nói đúng, là người đã đi cùng cô vào ngày cô dọn đến đây.

Người đi cùng cô là trợ lý của tiên sinh.

“Đúng vậy, trả tiền thuê cho bốn năm rồi.”

“Trả cho bốn năm sao?”

Anh còn trả tiền thuê cho bốn năm.

Người này thật kỳ lạ.

Lời anh nói cũng khó hiểu, chuyện anh làm cũng khó hiểu.

Ban đêm, Đông Văn Li rúc vào chiếc giường nhỏ, nhìn chằm chằm ra cây môn tai voi bên ngoài, dạo này cô cũng bắt đầu trồng môn tai voi giống như anh, ngay cả ở một nơi mà thực vật nhiệt đới phát triển mạnh mẽ như Đông Nam Á, môn tai voi cũng được xem là một loại cây đắt tiền.

Người thợ trồng cây có làn da rám nắng, nói giọng địa phương, khua tay múa chân với Đông Văn Li một hồi lâu, cuối cùng Đông Văn Li mới miễn cưỡng mua mấy chậu, trồng trước cửa sổ của mình. Ngày nào cô cũng chăm sóc chúng cẩn thận, nhưng vẫn phát hiện loài thực vật đẹp mắt này thu hút nhện đỏ. Cô rất đau lòng, muốn gọi cho anh một cuộc, hỏi tại sao môn tai voi trong trang viên của anh không bao giờ có nhện đỏ.

Nhưng cô cũng cảm thấy cuộc đời lông gà vỏ tỏi của mình sẽ quấy rầy cuộc thảo luận về chuyện buôn bán lớn lao của anh trên bàn ăn.

Cô chưa từng gọi cho anh.

Cô dần dần nâng cao kiến thức về ngôn ngữ mà cô đang học, cô cứ nhớ về những buổi chiều nóng bức, những đêm khuya nặng nề ở Sài Gòn, cô cầm quyển sách tập viết mà cô Anna đã đưa, học theo những nét chữ xinh đẹp kia.

Cô sắp xếp bàn học của mình bên cạnh bàn làm việc của anh, buổi trưa, cơn buồn ngủ ập đến, cô ngả đầu xuống bàn, tận hưởng làn gió điều hòa trong phòng làm việc của anh.

Trong giấc ngủ, cô cảm nhận được mu bàn tay của anh đang vỗ vỗ lên gương mặt cô.

“Lười biếng.” Anh phê bình cô.

Cô dụi mắt, không biết tại sao anh lại trở về vào giờ ăn trưa, vậy là cô lại lên tinh thần: “Tôi chỉ ngả đầu một chút thôi, đâu có lười biếng.”

Sau đó, cô lại chào hỏi anh: “Tiên sinh, sao ngài lại trở về rồi?”

“Tôi có hẹn ăn trưa ở gần đây, bây giờ về nhà nghỉ ngơi một chút.” Anh nhìn mấy nét chữ xiên xẹo của cô, lại nhíu mày, “Sao xấu thế?”

Đông Văn Li biết mình viết chữ xấu, khó coi, nhưng anh nói thẳng như vậy, cô cũng không thoải mái lắm, lại lấy khuỷu tay che đi mấy vết mực đen nham nhở khắp nơi: “Tôi luyện tập nhiều một chút thì sẽ đẹp thôi.”

“Cầm bút lên, viết một lần nữa cho tôi xem.”

Viết ngay tại chỗ sao? Đông Văn Li hơi mất vui, cô không muốn xấu mặt trước người khác.

“Cầm lên.”

Nhưng hình như anh không cho cô thương lượng.

Đông Văn Li đành phải cầm bút lên, lại viết từng nét theo quyển sách tập viết.

“Vẫn xấu.” Anh nhíu mày.

Đúng là làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, trong lòng cô thở dài, Yên Yên nói đúng, đúng là cô đã chọn một “chuyên ngành tốt”.

Có lẽ cô không có năng khiếu học ngoại ngữ, cô buồn bực, định đặt bút xuống, nhưng anh giữ tay cô, “Viết sát lại một chút, ngay ngắn một chút, nét bút gọn gàng, đừng dây dưa.”

Nét bút màu đen nhẹ nhàng xuất hiện dưới sự hướng dẫn của anh, mực bút thấm vào lớp giấy hơi ố vàng, nhanh chóng khô lại, tạo thành một dòng chữ gọn gàng.

Bây giờ nhớ đến chuyện này, cô cảm thấy những dòng chữ tiếng nước ngoài mà mình đã viết dưới sự hướng dẫn của anh rất giống bản thảo của bất kỳ câu chuyện nào, những khung cảnh đó luôn dịu dàng, ấm áp, hơi nóng của Sài Gòn tan biến, chỉ chừa lại tia sáng vĩnh hằng chiếu vào cuộc đời mới kéo dài mười mấy năm của cô.

Tự dưng cô lại hiểu, anh nói, sống lâu để làm gì chứ.

Cô ngây ngốc nhìn ánh trăng khác ngoài cửa sổ: Anh nói đợi cô lớn hơn một chút là có ý gì? Đợi cô lớn hơn một chút, có khả năng kiếm tiền rồi, cô sẽ trả nợ cho anh sao? Nhưng làm sao cô có thể trả lại cho anh nhiều tiền như vậy chứ?

Hẳn là không phải ý này.

Ít nhất là phải đủ ưu tú để có dũng khí gọi cho anh.

Vậy là cô càng cố gắng học hành, vào quãng thời gian phải lên lớp nhiều, không phải ngày nào cô cũng quay về căn nhà nhỏ đó, cô ngồi lại trong lớp để tự học, mãi đến khi chuông reo báo hiệu giờ ngủ.

Trong ký túc xá có ba cô gái Việt Nam, Đông Văn Li ít khi quay về phòng ký túc xá, cho nên mối quan hệ giữa họ không tốt lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ.

Yên Yên cũng ở Hà Nội, thỉnh thoảng Đông Văn Li lại đến gặp cô ấy, Yên Yên chơi trong một ban nhạc ngầm, chưa tạo ra thành tựu, luôn nói Đông Văn Li là sinh viên đại học, không nên lêu lỏng cùng “cặn bã xã hội” như cô ấy —— đúng rồi, cô ấy luôn thích nói xấu bản thân như vậy, đó là việc mà Yên Yên luôn làm.

Đông Văn Li chỉ cười, muốn ngồi trên bờ tường cao như Yên Yên, mặc dù lúc cô leo lên, Yên Yên phải kéo cô, đỡ cô, rất thô thiển, nhưng cảm nhận được làn gió mát ở nơi cao thế này thật tốt làm sao.

“Cẩn thận, đừng để bị ngã.” Cứ cách mười phút, Nguyễn Yên lại nhắc nhở cô một lần.

“Nếu em ngã, em sẽ hóa thành một con bướm, băng qua đại dương, trở về quê nhà.” Đông Văn Li ôm đầu gối bằng một tay, ngắm nhìn mặt trời lặn.

“Nếu em ngã xuống, em sẽ biến thành ma, vĩnh viễn ở lại nơi này, bên dưới bức tường, mãi đến khi con ma đòi nợ tiếp theo ngã xuống mà chết!” Nguyễn Yên vừa nói vừa nhích ra bên ngoài.

“Chị cẩn thận, đừng để bị ngã, Yên Yên.” Bây giờ đến lượt Đông Văn Li lo lắng.

“Chị là mèo, mèo có chín mạng.”

“Vậy còn tám cái mạng đâu rồi?” Đông Văn Li trêu chọc cô ấy, “Em thấy chị chỉ còn lại một cái mà.”

“Chị cho Ken mượn tám cái rồi.” Cô ấy ngẩng đầu, nhai kẹo cao su, nhàn nhạt nói vậy.

Đông Văn Li rũ mắt, nhìn cánh tay trần của cô ấy, thấy trên đó có một hình xăm chữ “Ken”.

“Hả, chị xăm lúc nào thế, Yên Yên?”

“À, cái này sao.” Cô ấy quay đầu nhìn nó, “Ken nói bọn chị là duy nhất của nhau, anh ấy cũng xăm tên chị.”

Thì ra là vậy.

Đông Văn Li gật đầu, nhưng vào khoảnh khắc hoàng hôn sắp tắt, một hình ảnh kỳ lạ đột ngột xuất hiện trong đầu.

Trong hình ảnh đó có Yên Yên, cũng có cô.

Hình như hai người họ đều đã trưởng thành hơn nhiều.

“Đi xóa hình xăm với chị đi, A Li nhỏ.” Trong hình ảnh đó, Nguyễn Yên vẫn trang điểm mắt khói.

Đông Văn Li đi cùng cô ấy, Yên Yên không nói lời nào, lại bắt đầu rơi nước mắt.

“Có đau không?”

“Sẽ đau lắm, đúng không?”

“Yên Yên, đau lắm, đúng không?”

Những hình ảnh này thật kỳ lạ, không hiểu sao khung cảnh đó lại làm cô cảm động lây, cô mang theo nỗi buồn trong lòng, bất an lên tiếng: “Yên Yên, lúc xóa hình xăm sẽ rất đau.”

“Chị xóa làm gì?” Nguyễn Yên giơ tay lên, hình như rất trân trọng nó, “Đây là lời hứa, A Li, chị sẽ không xóa ——”

“Bọn chị sẽ không chia xa.”

Đông Văn Li không hiểu tại sao vào giây phút đó, nước mắt lại đột ngột dâng lên.

Cô sắp xếp những hình ảnh tương lai trong đầu.

Bởi vì sự cứu rỗi thời trẻ.

Yên Yên nói cô ấy sẽ không bao giờ xóa hình xăm.

Cô ấy nói đã đưa tám cái mạng của mình cho Ken.

————

Học kỳ gấp gáp kết thúc.

Trải qua một tháng thi học kỳ tàn khốc, kỳ nghỉ đông cũng đến.

Vẫn còn nhiều dự án thực tế ngoài trường học cần phải hoàn thành, nhiều bạn học trong ký túc xá vẫn chưa rời đi.

Thời tiết đột ngột thay đổi, mùa mưa đến sớm, tầng hầm của trường bị ngập, nhiều người kẹt lại trong trường, bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, buồn bực.

Mưa quá lớn, cô không thể về nhà, Yên Yên lại sống gần nhà cô, vậy là là cô nhờ Yên Yên đến chăm sóc Lai Phúc, cô phải ở lại trường.

Cô rúc vào chiếc giường nhỏ của mình, nghe bạn cùng phòng báo tin bình an với người nhà, cũng nghe thấy những người thân yêu nhất của họ lo lắng dặn dò qua điện thoại. Nghe tiếng hạt mưa đập vào cửa sổ, cô lại nhớ thím Nại lau nước mắt, nói sau này cô A Li không có ai yêu thương lo lắng.

Cô cảm thấy trống vắng nhất vào những đêm thế này.

Cô nhắn tin cho Yên Yên, bảo cô ấy lo cho Lai Phúc xong thì về sớm một chút.

Đó là người duy nhất mà cô yêu thương lo lắng.

Thật ra, cô còn yêu thương lo lắng cho một người nữa.

Giữa ngày mưa hung dữ thế này, anh có dù không, có vội vàng bước đi trên đường không, có mắc kẹt trong sự chờ đợi làm người ta sốt ruột như cô không?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định gọi một cuộc điện thoại.

Tự dưng cô muốn cảm ơn trời cao, sự thay đổi thời tiết đột ngột lại trở thành lý do để cô tìm hiểu về cuộc sống của anh.

Hỏi thăm một chút, thể hiện sự quan tâm và tôn trọng, giống như người trẻ lo lắng cho người lớn.

Cô lấy điện thoại ra, bấm số, nhấn nút gọi.

Một dòng điện phát ra âm thanh rất nhỏ, giống như tiếng dây cung trong trái tim cô rung động.

Sau mấy tiếng chuông, người bên kia bắt máy.

Giọng nói quen thuộc đã xuất hiện vài lần trong đầu óc của cô vang lên:

“A lô?”

“Tiên sinh…” Cô nhỏ giọng.

Người bên kia dừng lại một lát mới nói tiếp: “Tôi tưởng em không nhớ số điện thoại của tôi.”

Bây giờ đến lượt Đông Văn Li không biết nói gì.

Sự im lặng đáng sợ truyền qua điện thoại.

Cô phát hiện mình hơi tiếc nuối, cô không biết nói gì, chia ly là một điều thật tàn nhẫn, tàn nhẫn kéo dài khoảng cách giữa hai người họ, tách biệt cuộc đời của họ.

Mấy giây sau, giọng nói của anh lại phát ra:

“Xuống đây đi, tôi đến đón em.”

Cô bất chấp tất cả, chạy xuống dưới lầu, bước chân của cô lướt qua đám bụi bặm bám đầy mấy câu “danh ngôn” trên tường khu phòng học, còn dọa mấy con chim sẻ đang líu lo trò chuyện trong lúc trú mưa dưới mái hiên.

Cô tươi đẹp như cầu vồng sau mưa.

Mùa mưa không còn hung dữ nữa.

Cô chạy xuống lầu, thở hồng hộc.

Cô thấy anh đứng bên chiếc xe, cầm dù dưới ánh đèn đơn độc, lúc nhìn thấy cô, ánh mắt dịu dàng của anh còn lộ ra một chút xíu bất lực:

“Đông Văn Li, em có biết muốn được em gọi khó đến mức nào không?”

Cô lao vào lòng anh, ôm anh nồng nhiệt.

Cô yêu mùa mưa trăm hoa đua nở này.

Comments