Chương 101: Chương 101

Chương 101: Chương 101

Cái ôm nồng nhiệt của cô làm anh bất ngờ.

Một tay anh còn đang cầm dù.

Lúc cô lao vào lòng anh, mấy hạt mưa đọng trên cây dù rơi xuống ngay lập tức, tạo thành một màn mưa bụi tí tách trong không gian nhỏ hẹp.

Vào giây phút đó, dường như mấy hạt mưa đã thoát khỏi lực hút của Trái Đất, chậm chạp rơi xuống.

Anh vừa hoàn hồn, mới giơ tay lên, định ôm cô một cái.

Nhưng cô buông anh ra, để lộ gương mặt tươi sáng dưới cây dù, ngẩng đầu hỏi anh: “Tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”

Đôi mắt cô mang theo ánh sáng ẩm ướt của đèn đường vào đêm mưa, cô nhìn anh tha thiết.

Anh chỉ có thể xem cái ôm chưa kịp trao cho cô là một hành động thiếu suy nghĩ mà nhân loại dùng để biểu đạt niềm vui gặp lại nhau sau khi ly biệt.

Anh lại nhét tay vào túi áo vest: “Không phải em được nghỉ học sao, tôi đến đón em về.”

“Sao ngài biết tôi được nghỉ học?”

“Nghe ngóng xung quanh thì biết.”

“Vậy sao ngài không báo sớm với tôi?”

“Em đổi số điện thoại rồi, đại tổ tông của tôi.”

Ừ nhỉ, vấn đề nằm ở cô.

“Không phải tôi đổi, mà là chiếc điện thoại PHS của tôi mất rồi. Tôi đành phải mua số điện thoại mới.”

Lúc Đông Văn Li đến Hà Nội chưa được bao lâu, chiếc điện thoại PHS second-hand mà Yên Yên đưa cho cô bị trộm mất. Đông Văn Li khổ sở đi tìm hết mấy ngày, nhưng Yên Yên nói bỏ đi, chỉ là một chiếc PHS cũ kỹ, không dùng được nữa, không tìm được cũng không sao.

“Mất rồi à? Vậy bây giờ thì sao, bây giờ có điện thoại chưa?”

“Có rồi.” Đông Văn Li gật đầu, “Yên Yên đưa tôi đến cửa hàng second-hand để mua cái khác.”

“Hôm nào có thời gian, tôi dẫn em đi mua cái mới.”

“Không cần đâu, chiếc điện thoại second-hand mà tôi đã mua vẫn dùng được, kho nhạc chuông trong đó phong phú hơn điện thoại cũ nhiều, huống hồ chi thời đại thay đổi nhanh như vậy, có lẽ không bao lâu sau, con người sẽ không cần gọi điện thoại nữa.”

“Không cần gọi điện thoại nữa à? Vậy làm sao con người giữ liên lạc được?” Thấy cô đứng xa ra, anh giữ lấy ống tay áo của cô, kéo cô lại gần, “Làm sao tôi liên lạc được với em, hửm?”

Cô trốn dưới cây dù của anh, cười hì hì: “Dựa vào ý niệm.”

“Ý niệm ——” Anh thưởng thức mạch suy nghĩ kỳ lạ của cô, phối hợp tiếp lời cùng chủ đề trẻ con của cô, “Là loại ý niệm sẽ xuất hiện khi em nghĩ về tôi sao?”

“Đúng vậy, không sai!” Cô nặng nề gật đầu.

“Vậy thì đúng là em đẩy toàn bộ nhân loại tiến một bước dài rồi. Đồ tốt như vậy, khi nào mới được sản xuất hàng loạt?” Anh thuận theo lời cô nói, đùa giỡn với cô.

“Bây giờ tôi mới nghĩ ra ý tưởng này thôi, nhưng tôi nói cho ngài biết, mục tiêu của tôi không chỉ là thông tin tức thời, mà còn là dịch chuyển tức thời! Tiên sinh, ngài có muốn đầu tư vào dự án tốt như vậy không?” Cô bắt chước giọng điệu của các thương nhân mà cô thường gặp trong các buổi giao lưu cùng doanh nghiệp bên ngoài trường học.

“Ồ, lừa gạt tôi à.” Anh nhướng mày, “Được rồi, Đông tổng, vậy chúng ta tìm nơi nào phù hợp để nói chuyện đi, có muốn lên xe nói chuyện không?”

Đông Văn Li vui vẻ đến mức quên mất họ vẫn đang đứng dưới mưa.

“Lên xe nói chuyện đi.” Cô hoàn hồn, cười hì hì, đi mở cửa xe.

Nhưng anh đi trước cô một bước, mở cửa xe cho cô: “Vào đi.”

Lúc này tài xế đang đi mua thuốc lá, trong xe chỉ có hai người họ.

Cô ngồi vào, anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cô như thường lệ, đưa bàn tay đến phía bên phải gáy cô, cô dựa người thẳng tắp về sau theo thói quen, để anh kéo dây an toàn ra.

“Lâu rồi không gặp, ngài có khỏe không?” Trong lúc anh loay hoay, cô mới chào hỏi anh.

“Bây giờ mới nhớ hỏi han tôi à?”

“Tôi hỏi thật lòng mà.”

“Thật lòng như vậy mà không biết gọi cho tôi sớm hơn, thật lòng hỏi tôi có khỏe không?” Trước khi anh cài chốt dây an toàn vào lỗ khóa, anh nhẹ nhàng nhướng mày, nói với cô như vậy.

Anh dừng lại một chút, hai người họ bước vào trạng thái mập mờ, không tiến cũng không lùi.

“Tôi sợ quấy rầy ngài.” Hàng mi của cô run rẩy, cô chỉ dám nhìn vào chiếc áo sơ mi đằng sau áo vest đen của anh, “Ngài trăm công ngàn việc.”

“Tách”, anh thắt dây an toàn cho cô xong, nhưng không quay về vị trí của mình, vẫn nghiêng người sang, nhìn cô thâm sâu: “Bớt nịnh tôi đi, không muốn liên lạc thì cứ nói là không muốn liên lạc.”

Thấy anh phán đoán cô oan uổng như vậy, cô sốt ruột ngước mắt: “Ngài nói vậy là không đúng, tôi nói không muốn liên lạc bao giờ…”

“Vậy là em muốn liên lạc, có đúng không?” Anh ngắt lời cô, nhìn thẳng vào mắt cô.

Anh nhìn cô như vậy, trong lòng cô run rẩy, cô ấp úng: “Cái…cái gì…”

Anh không nói tiếp, chỉ tiện tay rút một tờ khăn giấy trong ngăn đựng đồ giữa ghế, đưa cho cô: “Lau đi.”

Tóc của cô nhiễm sự ẩm ướt của mùa mưa.

Cô cầm lấy, lau lọn tóc ướt rơi xuống trán.

Sau đó lại nắm tờ khăn giấy trong tay.

“Lau chưa sạch.” Anh nói.

“Ở đâu?” Đông Văn Li nhìn vào mắt anh, nghĩ có thể nhìn thấy hình ảnh nhếch nhác của bản thân mình trong đó.

“Đây này.” Anh chỉ vào trán cô.

“Vậy sao?” Cô lấy thêm mấy tờ khăn giấy, cố lau sạch.

Nhưng lau tới lau lui, cô cũng không tìm được điểm đó, vậy là anh thầm thở dài, vươn tay cầm lấy tờ khăn giấy.

“Được rồi, đừng nhúc nhích, để tôi.”

Đông Văn Li ngoan ngoãn ngồi yên, để anh lau.

Cô cúi đầu cho anh thuận tiện thao tác, lúc đó lại nhìn thấy cánh tay của anh trên đỉnh đầu cô, giúp cô sửa sang lại tóc tai, cũng có thể nhìn thấy góc mặt đẹp mắt của anh, còn nghe anh nói từng từ, từng chữ với cô:

“Nếu trong lòng em muốn thì cứ nói là muốn đi, A Li, làm người là phải thành thật.”

Nếu như đêm hôm đó, anh giữ cằm cô thân mật hơn trong một khung cảnh mập mờ như vậy, dùng giọng nói điểm một chút ẩm ướt, hỏi cô có nhớ anh không, có muốn anh không.

Nhất định cô sẽ bất chấp tất cả mà nói nhớ, nói muốn.

Nhưng anh không làm như vậy.

Tài xế quay lại, họ lên đường trong đêm mưa.

Nếu chỉ cầm dù, muốn tiến về phía trước trong mùa mưa, người ta phải nhân lúc ông trời nghỉ ngơi để bước đi thật nhanh, nhưng ngồi trong xe, người ta lại có thể cảm thấy thư thái, bất kể thời tiết bên ngoài có thế nào.

Có lẽ đó là lý do tại sao mọi người lại nỗ lực tiến về phía trước suốt một đời.

“Nếu có một ngày nào đó tôi mua được một chiếc xe thì thật tốt làm sao.” Cô nhìn ra đường phố bên ngoài cửa xe, thấy khung cảnh nhanh chóng lùi xa trong màn mưa dần dần nặng hạt.

Như vậy thì không sợ mưa gió nữa.

Vào thời khắc này, người ngồi bên cạnh cô không nói “Tôi cho em một chiếc được không”, mà lại nhàn nhạt nói: “Đương nhiên sẽ có một ngày như vậy.”

Cô đang tựa cằm lên cửa xe, bây giờ lại quay đầu, nghiêm túc hỏi anh: “Tiên sinh, ngài nghĩ làm cái gì mới có thể kiếm tiền trong thời đại này?”

“Tôi làm cái gì cũng có thể kiếm tiền được.” Anh không kiêu ngạo, chỉ nói ra sự thật.

Ồ, Đông Văn Li nghĩ thầm, mình hỏi nhầm người rồi.

“Vậy ngài có thể dạy tôi cách thức kinh doanh được không?”

“Em nên học kiến thức trước.”

“Hay là sau này tôi buôn bán với nước ngoài, tôi thấy ngài cũng buôn bán với nước ngoài, dù sao tôi cũng học ngoại ngữ, ngài thấy đấy, tôi nói được tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Việt, tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông, hay là tôi buôn bán với nước ngoài đi, mười năm tới chắc chắn sẽ là thời kỳ hoàng kim của thương mại quốc tế.

Cô mong đợi lời khẳng định của anh.

Anh không tỏ rõ thái độ, nhưng cô nói đúng, mười năm tới chắc chắn sẽ là thập kỷ mà thương mại quốc tế diễn ra nhộn nhịp nhất.

“Khi nào ngài mới đưa tôi đi nhìn cảnh đời?” Cô nhìn anh tha thiết.

“Nhìn cảnh đời gì?”

“Đi nhà máy! Nói chuyện làm ăn!”

“Công nhân nhà máy không biết chừng mực, con gái như em làm sao dọa họ sợ được, thương trường có đủ loại người đầu trâu mặt ngựa, em nghĩ đi đâu cũng có thể tìm được người tốt như tôi à?”

“Không đi thì thôi.” Đông Văn Li nhỏ giọng lầm bầm, “Còn phải gièm pha người khác, tự tâng bốc bản thân.”

“Tôi không tốt à?” Anh dài giọng, “Đông Văn Li, làm gì có ai lái xe mấy tiếng đồng hồ trong ngày mưa để đến đón em? Bây giờ nói tôi không tốt, có phải là không có lương tâm không?”

“Dạ, dạ, dạ.” Cô gật đầu, “Tôi cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.”

“Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu, về Sài Gòn sao?” Cô vỗ vỗ hành lý của mình, “Dẫn Lai Phúc về cùng được không?”

“Em muốn về nhà à?” Anh nhìn túi đồ đạc dưới chân cô, “Có muốn đi nơi khác không?”

“Nơi khác?” Chuyện này nằm ngoài dự liệu của cô.

“Đúng lúc tôi rảnh rỗi.” Hình như anh đang động viên cô nghĩ lại, “Nơi mà A Li muốn đi nhất.”

Thì ra là vậy.

Cô chậm chạp dời mắt, cuối cùng lại nhìn ra hạt mưa bên ngoài cửa xe, cách một lớp kính mờ mịt, thỉnh thoảng cô lại nhìn thấy những con người thuộc về thành phố này đang đội nón lá, chạy đi trong màn mưa, cô gạt bỏ những cảm xúc của mình.

Cô quay đầu, chậm rãi nói: “Tôi muốn quay về Quảng Đông, tiên sinh.”

——

Quay về Quảng Đông chính là điều ước mà cô giữ kín trong lòng.

Không hiểu tại sao, giữa một đêm mưa, anh bảo cô nghĩ về nơi cô muốn đi nhất, lại mang về toàn bộ nỗi tiếc nuối của cô.

Cô chỉ thật thà biểu đạt suy nghĩ của mình, không ngờ anh thật sự đưa cô về.

Trên máy bay, cô nói chuyện không ngớt.

Trở về quê nhà làm cô căng thẳng và bất an, những cảm xúc phức tạp đó dẫn đến kết quả là cô tán gẫu không ngừng với anh.

“Tiên sinh, trước khi rời đi, tôi và ba tôi đã bán nhà rồi, mặc dù đây là quê nhà của tôi, nhưng tôi không có chỗ trú chân, có lẽ tôi phải làm phiền ngài ở lại khách sạn rồi.”

“Tôi vẫn không quên được căn nhà đó, mặc dù không lớn, nhưng vị trí rất tốt, có một khu chợ cách đó không xa, vào lúc dọn dẹp sạp hàng, chủ sạp hàng trong chợ sẽ giảm giá, lần nào tan học về nhà, tôi cũng ghé qua mua một chút thức ăn.”

“Có một tiệm bánh cuốn rất ngon ngoài đầu hẻm, sáng nào tôi cũng đến đó, chủ quán quen mặt tôi, còn len lén thêm trứng cho tôi. Ngài ăn bánh cuốn không, tôi dẫn ngài đi, tôi mời, muốn ăn bao nhiêu thì ăn.”

“Tôi còn kể về tiệm bánh cuốn mà tôi phát hiện với bạn học, bọn tôi đều đến đó ăn, dần dà, nơi đó trở thành nơi mọi người tụ tập để chép bài, nhưng xui xẻo lắm, chủ quán là chồng của giáo viên toán lớp tôi… Bọn tôi không tụ tập ở đó được nữa…”

Cô nói liên tục.

“Hay là chúng ta đến Thâm Quyến đi, nghe nói Thâm Quyến đã thay đổi rất nhiều, có lẽ còn nhìn thấy được Hồng Kông nữa.”

“Ngài từng đến Hồng Kông rồi.”

“Ừm, ừm, đúng rồi, cũng không xa, nhất định phải trở về vòng tay ôm ấp của đất mẹ.”

“Nhân dân ở đất mẹ vĩnh viễn ngóng trông nơi đó từ phía bên này.”

Cô nói đến rất nhiều hồi ức về quê nhà.

Cô mỉm cười hỏi anh: “Tiên sinh, tôi nói nhiều như vậy, ngài thấy Trung Quốc thế nào, Quảng Đông thế nào.”

“Rất tốt.” Anh luôn nhìn cô dịu dàng như vậy, đồng tình với mọi lời cô nói.

Lúc đó cô cũng không biết trở về đất mẹ có ý nghĩ gì đối với anh.

Anh chấp nhận mọi hy vọng và niềm xúc động của cô, không muốn cô có bất kỳ nỗi tiếc nuối nào.

Nhưng anh chưa từng kể cho cô bất kỳ câu chuyện nào.

Cô không biết sự tốt đẹp của cô làm người ta hạnh phúc.

Sự nhớ nhung và tình yêu quê nhà của cô làm người ta ngưỡng mộ.

Anh chỉ đưa một chiếc máy MP3 sang: “Đừng căng thẳng.”

Trong tai nghe, giọng ca đặc biệt của Trương Quốc Vinh vang lên:

“Mùa đông sẽ đẹp lắm nếu có em ở đây

Dẫu cho bầu trời có tối tăm, chúng ta vẫn rực rỡ…”

Cô cầm lấy tai nghe, gật đầu, ngoan ngoãn đeo một bên, đưa bên còn lại cho anh: “Còn một cái cho ngài.”

Giống như âm nhạc làm cô bình tĩnh, cô nhắm mắt lại.

Bài hát bên tai vẫn chưa kết thúc:

“Có thể tình cờ gặp gỡ trên hành tinh này/ Thắp sáng cuộc đời mờ ảo/

Không người nào sống trong suy nghĩ của anh như em/ Anh chưa từng hoài nghi/ Thế giới này thật tốt đẹp”

Anh không biết trong tương lai không xa, có một số người chỉ xuất hiện trong những lời nói tràn ngập nỗi tiếc nuối.

Cũng không biết, được một cô gái tràn đầy sức sống như cô yêu thì sẽ có cảm giác như thế nào.

——

Trước đây Đông Văn Li luôn nói muốn để dành tiền mua vé tàu về nhà, khi sống ở Sài Gòn cùng Đông Cốc Châu, cô luôn nghĩ như vậy. Nhưng khi thật sự có một khoản tiền để trở về, cô lại không dám hành động.

Một là vì cô muốn hoàn thành việc học vất vả ở đất khách, hai là vì cô lẻ loi một mình, không có người nào để nương tựa và gửi gắm trên đường đời, luôn cảm thấy trở về cũng không thay đổi được kết cục.

Nhưng ký ức mười mấy năm vẫn trói buộc cô, nỗi tiếc nuối vì cô vốn có thể sống một cuộc đời bình yên luôn làm cô mong muốn trở về tổ quốc, trở về quê hương.

Lúc máy bay hạ cánh, cô ngẩn người.

Chữ Trung Quốc xuất hiện khắp nơi, tiếng Quảng Đông quen thuộc…

Rất nhiều người nước ngoài nói tiếng Anh, mặc âu phục gọn gàng, tay trái cầm ly cà phê, tay phải cầm điện thoại, nói chuyện làm ăn từng giây từng phút.

Hướng dẫn viên du lịch đeo khăn choàng đỏ ở sân bay, trên cổ có một chiếc còi, giơ một tấm bảng thật cao, trên đó ghi: Chào mừng đến Trung Quốc.

Một người đàn ông bản địa đang đẩy xe hành lý, nói “Tránh đường” bằng tiếng Quảng Đông, vô tình đụng phải một cô gái có mái tóc uốn xoăn đang bước đến, cô gái kia quay đầu mắng mấy câu, vào giây phút đó, Đông Văn Li cảm thấy đã nói tiếng Quảng Đông thì dù có mắng cũng rất đáng yêu, dễ thương.

Giữa biển người chen chúc, cô phát hiện mình chỉ mới rời khỏi quê nhà có mấy năm, nơi này vẫn chào đón mọi người từ khắp thế giới.

Bao gồm cả anh.

Anh đẩy vali của cô đến gần.

Anh luôn nhẹ nhàng, lịch thiệp, nhã nhặn, là sự hiện diện khó cưỡng nhất giữa đám đông.

Vào thời khắc đó, cô lại thất thần.

Trong ảo ảnh của cô, cô đã trở thành “người lớn”, có thể tự nuôi sống bản thân, có khả năng bay đến bất kỳ nơi nào trên thế giới, dù cho có định cư ở đâu, người xuất hiện sau lưng cô vĩnh viễn là anh.

Hình như anh đã cùng cô đi đến rất nhiều nơi trên thế giới.

Thật ra cô phát hiện mình đã nhìn thấy anh ở quê nhà.

Dường như anh không còn là một con người vụn vỡ giữa thời khắc chuyển giao giữa mùa mưa và mùa khô, dưới ánh nhìn chăm chú của thần Phật trong chùa, cô cũng không dám ngẩng đầu nhìn vào gương mặt đã khắc sâu trong ký ức của cô.

Vào giây phút đó, cô đột ngột sửa lời.

Không còn tha thiết và tôn kính gọi anh là tiên sinh, mà lại dùng tiếng Quảng Đông gần gũi gọi anh: “Dịch Thính Sanh.”

Anh dừng bước, ngẩng đầu.

Hai ánh mắt chạm nhau giữa biển người.

Vạn vật xung quanh đều mơ hồ.

Họ chỉ nhìn nhau giữa một khung cảnh loang lổ vì phải xóa bỏ dấu vết của con người.

Lúc đó không ai biết.

Tại sao hai đôi mắt đó lại ngấn nước cùng một lúc.

Comments