Vào ngày làm việc cuối cùng trước Tết, tuyết vẫn rơi ở Bắc Kinh, Đông Văn Li hoàn thành phần công việc cuối cùng, nộp kế hoạch lựa chọn bản dịch để xuất bản trong năm mới.
Đồng nghiệp ở văn phòng đều nôn nao nghỉ Tết, còn chưa đến giờ tan làm, họ đã không cách nào ngồi yên trên ghế, cứ vậy tụ tập nói chuyện thưởng Tết và phiếu mua hàng giảm giá ở siêu thị.
Năm nay, nhà xuất bản làm ăn rất tốt, Đông Văn Li nhét hai phong bì dày cộp vào túi, liếc mắt nhìn bức tranh trên bàn mà trước đó cô đã nhìn thấy ở buổi triển lãm, cũng nhét nó vào túi của mình.
Đó là bản sao thu nhỏ của bức tranh gốc, tiên sinh nói những năm qua đi xa nhà, anh luôn mang theo nó, sau khi về nước mới đưa cho cô, nó trở thành vật trang trí trên bàn làm việc của cô.
Hôm nay Đông Văn Li háo hức như vậy, đồng nghiệp cũng bất ngờ, còn trêu chọc cô: “Cô Đông, cô làm như vậy là muốn tan làm đúng giờ phải không, hiếm thấy quá.”
Đông Văn Li cười gượng: “Sắp Tết rồi mà.”
“Đúng vậy.” Chủ biên cũng chen vào, “Nhà xuất bản của chúng ta có ưu điểm này, người ta được nghỉ một ngày trước giao thừa, chúng ta được nghỉ sớm mười ngày, đến tận sau Tết Nguyên tiêu mới quay lại, chính sách tốt, mọi người vui vẻ.”
Đông Văn Li cổ vũ: “Đúng, đúng, đúng, vui vẻ.”
“Chậc, Tiểu Đông, em định đi đâu, năm nay vẫn ở Bắc Kinh một mình à? Hay là đến nhà chị ăn Tết, dù sao chồng của chị cũng không có ở nhà, có một thằng nhóc thối cả ngày không thèm để ý đến chị, hay là đến nhà chị, chúng ta ăn Tết cùng nhau.” Một đồng nghiệp đề nghị.
“Phải đấy, Tiểu Đông, nhìn cô đi, cô đang ở trong độ tuổi đẹp nhất, vậy mà suốt ngày ru rú trong căn nhà vườn đó, ăn Tết trong cô đơn, tôi nghĩ cô nên tìm một đối tượng đi, tôi thấy giáo sư Lâm rất tốt, lại là thành phần trí thức, xuất thân trong một gia đình trí thức, cả gia đình sống ở Bắc Kinh, còn có một căn nhà đủ sống, bà nội của anh ta lại là chủ biên cũ của…” Chủ biên vẫn mồm mép nói chuyện đời sống cá nhân.
Cô ấy nói không ngừng, giờ tan làm đã đến, Đông Văn Li đeo túi vải, nhìn đồng hồ, thấy đã hơn sáu giờ, cô chạy như bay ra ngoài.
“Cảm ơn lòng tốt của chủ biên, nhưng tôi đã có đối tượng rồi…” Cô chạy như bay, chỉ để lại lời này.
Chủ biên nghĩ ngợi một lát, sau đó nhíu mày, quay sang hỏi một đồng nghiệp đang nhiều chuyện cùng cô ấy: “Có phải cô nhóc này thấy tôi phiền phức không? Làm sao cô ấy có bạn trai được?”
Đồng nghiệp nhiều chuyện đã ăn một nắm hạt dưa: “Tiểu Đông xinh đẹp mặn mà, có đối tượng cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”
“Còn giáo sư Lâm thì sao?”
“Cố hái dưa xanh thì dưa không ngọt (*).”
(*) Nguyên văn là “强扭的瓜不甜”, phiên âm Hán Việt là “Cường nữu đích qua bất điềm”, ý nói cưỡng cầu thì không đạt được kết quả như mong muốn.
“Sao lại không ngọt, tôi là bà mối, ghép họ thành một đôi, không phải người ta còn nói cưới trước yêu sau sao?”
“Chủ biên, thời đại nào rồi mà cô còn làm bà mối. Tôi thấy Tiểu Đông có ý đồ, có lẽ cô ấy không thích giáo sư Lâm, cho nên mới lừa cô đấy.” Cô gái đang ăn hạt dưa ngẩng đầu nhìn Đông Văn Li chạy xuống lầu.
Chiếc xe dưới lầu mở cửa, một người đàn ông bước ra, cô ấy nhìn thấy Tiểu Đông xinh đẹp mặn mà mình vừa nói đến đã lao vào lòng của người đàn ông kia.
Nắm hạt dưa trên tay cô ấy rơi xuống đất.
“Sao thế?” Nghe cô ấy kêu la thất thanh, chủ biên cũng nhìn ra cửa sổ.
“Có phải là Tiểu Đông không?”
Chủ biên “hả” một tiếng, rồi lại “hửm” một tiếng.
“Phải không?” Cô gái ăn hạt dưa xác nhận lại.
“Đó là bạn trai của cô ấy à?”
“Chứ còn gì nữa, người ta ôm nhau kìa!”
“Bạn trai của cô ấy đẹp trai quá.” Chủ biên đẩy cặp mắt kính trên mũi lên, “Anh ấy nhất định là diễn viên điện ảnh.”
“Chậc chậc.” Cô gái ăn hạt dưa lắc đầu, “Chủ biên, giáo sư Lâm của cô không có cửa rồi.”
“Không có cửa, không có cửa. Trời đất ơi, dáng vẻ này, khí chất này, có mười giáo sư Lâm thì cô ấy cũng không thể cưới trước yêu sau được.”
“Nhìn kìa, nhìn kìa, chiếc xe này, chậc chậc chậc, chiếc xe này, có phải là đắt tiền lắm không?”
“Người đàn ông có tiền ~” Chủ biên nhíu mày, “Mười một trên mười cũng không đủ, cô có nghĩ người đàn ông này giàu có như vậy, Tiểu Đông nhà mình sẽ bị bắt nạt không? Hay là cứ chọn giáo sư Lâm đi, dù sao giáo sư Lâm cũng hiểu biết, gia giáo tốt đẹp, luôn có thể bảo đảm nhân phẩm tốt.”
“Xem kìa.” Cô gái ăn hạt dưa kéo chủ biên đến gần, “Cô xem ánh mắt mà người đàn ông đó nhìn Tiểu Đông kìa, đó là ánh mắt cưng chiều, dựa trên kinh nghiệm tìm người yêu của tôi, anh ấy đáng tin.”
“Cô nhìn ra được sao?” Chủ biên nhíu mày, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, tự hỏi tại sao cô gái ăn hạt dưa lại nhìn ra được, còn bản thân mình lại không nhìn ra được.
Dưới nhánh cây phủ đầy tuyết trắng, người đàn ông tháo khăn choàng ra, quấn quanh cổ cô bé đang nói líu lo, lúc quấn khăn, anh hơi cúi người, cô bé đang mỉm cười lại nhón chân, hôn lên mặt anh.
“Ối trời ơi.” Hai cô gái vội vàng đóng rèm lại.
“Về nhà, về nhà, về nhà.”
——
Một lớp tuyết mỏng phủ trên đường phố Bắc Kinh.
Điều hòa trong xe thổi gió ấm dễ chịu, Đông Văn Li cởi khăn choàng trên cổ, lấy hết thành quả mà mình gặt hái được “cống nạp” cho anh.
“Dạ, đây là phiếu mua thức ăn, đây là phiếu mua hàng siêu thị, có thể sử dụng ở tất cả các siêu thị, là đơn vị của em phát đấy, đủ cho chúng ta sống qua một năm rồi, Dịch Thính Sanh.”
Người bên cạnh thấy cô sắp xếp mấy tấm phiếu mua hàng thật ngay ngắn giữa hai ghế ngồi, trong đầu lại xác định phương hướng trên đường phố đầy tuyết.
Sắc mặt của anh không phải là quá vui vẻ, nhưng cũng may giọng nói còn kiềm chế một chút, anh nhẹ nhàng lên tiếng, còn hơi chua chát: “Tuyệt vời quá, A Li nhà mình cũng có thể kiếm tiền nuôi sống gia đình rồi.”
“Chăm chỉ làm việc thì sẽ giàu mà.” Cô vẫn nhìn chằm chằm hai tấm phiếu mua hàng trong tay, không ngẩng đầu, “Em phải suy nghĩ kỹ càng mới được, mấy chị gái trong công ty nói phải so giá khi mua đồ Tết.”
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, ánh mắt nhàn nhạt, nhìn cô chằm chằm: “Đông Văn Li, em khoe chiến lợi phẩm xong rồi, bây giờ có muốn nói cho anh biết giáo sư Lâm là ai không?”
Đầu óc của Đông Văn Li ong ong, sao anh vẫn còn nhớ chuyện giáo sư Lâm vậy chứ, vừa rồi, trước khi họ lên xe, cô tình cờ gặp một đồng nghiệp trong nhà xuất bản, không biết đồng nghiệp nghe ở đâu, vừa nhìn thấy một người đàn ông đứng bên cạnh cô, người đó đã hào phóng lại nhiệt tình chào hỏi —— “Ồ, cô Đông, giáo sư Lâm đến đón cô tan làm à?”
Hiểu lầm nghiêm trọng!
“Là một người bạn thôi, bọn em chỉ ăn một bữa cơm với nhau, chủ biên của bọn em luôn nghĩ em và anh ấy nên ở bên nhau, mọi người đồn bậy bạ, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Đông Văn Li định lấp liếm cho qua chuyện.
“Dù sao bây giờ anh cũng chưa thể định cư lâu dài ở Trung Quốc, hôm nay là giáo sư Lâm, ngày mai là giáo sư Vương, em muốn giết anh chết à?” Giọng nói của anh chậm lại, anh im lặng nhìn cô chằm chằm.
“Sao em có thể giết anh chết được, em giết anh chính là tự giết em!” Đông Văn Li nói thật nhanh, giống như ứng phó với một thảm họa.
Anh định tính sổ với cô, nhưng cũng không thể nói được, vậy là anh mỉm cười bất lực: “Em biết gây khó dễ cho anh quá nhỉ?”
Cô xử lý dễ dàng, trong lòng còn hơi đắc ý, cô cong môi nói: “Bản năng sinh tồn mà.”
Anh đưa tay vuốt ve vành tai cô theo thói quen: “Tối nay muốn ăn gì.”
“Vịt quay đi.”
“Không ăn ngỗng nướng à?”
“Nhập gia tùy tục, dù sao một nửa con người em cũng là người Bắc Kinh.”
Cô không hề nói dối, xét về khả năng thích nghi với phong tục tập quán, không một ai có thể sánh bằng Đông Văn Li, cô đổi tới đổi lui giữa tiếng Quảng Đông và tiếng phổ thông, thỉnh thoảng cũng làm anh hoang mang.
Nói đến đây, anh lại nhớ đến một chuyện.
“Ngày mai em mang chứng minh thư theo anh ra ngoài.”
“Để làm gì?”
“Anh thấy có mấy căn nhà vừa được rao bán, muốn đưa em đi xem.”
“Anh lại mua nhà à?” Đông Văn Li nhấn mạnh chữ “lại”, lần trước anh về Hồng Kông mua nhà, nói là để cho cô thuận tiện ở lại, cô đã không nói gì, sau đó anh lại chọn vài căn nhà ở Quảng Đông, nói nếu sau này cô muốn trở về Quảng Đông, hoặc là tự dưng muốn ghé thăm bà con xa đã không liên lạc nhiều năm, cô cũng cần một nơi để trú chân, cần một nơi để ở lại, bây giờ còn muốn mua nhà ở Bắc Kinh sao?
Tiếc là việc làm ăn của anh ở Đông Nam Á đã bị bỏ dở, thỉnh thoảng quay về nơi đó, anh cũng không ở lại lâu, anh nghĩ đầu tư ở nơi cô sống thì tốt hơn, trang viên ở Sài Gòn trống trải, chưa kể anh còn không biết bao nhiêu căn nhà ở Pháp, nhiều phòng ngủ như vậy, làm sao vị tiên sinh này có thể ngủ hết được?
“Không thì mỗi lần trở về, anh chỉ có thể ra khách sạn, ngay cả một nơi để trú chân cũng không có.” Anh nói cũng có lý, “Nhà của cô Đông không chào đón kẻ hèn mọn này mà.”
Lời này thật chua chát.
“Tiền của anh, anh muốn mua gì thì mua.” Đông Văn Li mặc kệ lời chua chát của anh.
“Cho nên phải lấy danh tính của em đi mua nhà.”
“Tự lấy danh tính của anh đi.”
“Anh chưa có thẻ cư trú, rất khó cư trú ở Trung Quốc, mua nhà cũng gặp nhiều hạn chế.”
“Vậy anh không sợ em ôm hết bất động sản chạy đi à?”
“Chạy đi đâu? Mà chưa nói, sao em lại phải chạy, cái gì của anh là của em, em ngoan ngoãn ở đây ngồi mát ăn bát vàng, anh kiếm tiền, em hưởng thụ, như vậy không tốt sao?”
Anh nói lời này đúng lúc họ đến nơi ăn tối.
Anh xuống xe trước, cầm khăn choàng, đi sang bên kia mở cửa cho cô, anh cúi người vào trong xe, quấn khăn choàng quanh cổ cô.
Cô được chiếm hời, còn đang đắm chìm trong niềm vui ngồi mát ăn bát vàng, lại khẽ ngẩng đầu: “Tiên sinh ——”
“Hửm?” Anh không dừng tay, còn lấy mũ của cô ra, đội lên đầu cô.
“Em không lao động, em sống bằng tiền của anh, anh nói như thế, em thấy mình giống hệt như sâu mọt vậy.” Cô khiêm tốn.
“Vậy em kiếm tiền, anh hưởng thụ cũng được.” Anh che chắn cả người cô xong, lại vỗ vỗ mông cô, bảo cô xuống xe.
Đông Văn Li không thấy phiền, cô đi trước, còn quay đầu cười hì hì, nhét phiếu mua hàng giảm giá vào túi áo khoác của anh, hào phóng nói: “Cầm lấy mà hưởng thụ đi.”
Anh giữ cô lại, lấy mấy tấm phiếu mà cô vừa nhét vào trong túi anh, sau đó nhét từng tấm phiếu trở lại vào túi của cô: “Tặng anh món quà nhỏ xíu như vậy là không có thành ý.”
“Anh muốn cái gì?” Cô đứng dưới ánh đèn, hoang mang không hiểu.
“Chẳng lẽ em không biết cách làm cho anh hưởng thụ à?”
Comments