Chương 78: Chương 78

Chương 78: Chương 78

Tự dưng anh hư hỏng như vậy, cô xấu hổ hết sức.

Đông Văn Li đỏ mặt, giả vờ không nghe thấy, vội vàng chạy vào nhà hàng ấm áp.

Tầng một của nhà có quầy thanh toán, rất dễ nhìn thấy, Đông Văn Li bước đến, nói với chàng trai sau quầy: “Xin chào, hai người.”

“Xin lỗi cô, chúng tôi kín chỗ rồi, xin cô lấy số và đợi một lát.”

“Hả, còn sớm như vậy mà đã hết chỗ rồi sao?” Đông Văn Li hơi thất vọng.

Người đàn ông theo sau cô vừa bước vào, anh đi đến gần cô, Đông Văn Li quay đầu, áy náy nói: “Tiên sinh, hôm nay nơi này kín chỗ rồi, em không đặt bàn trước, ngại quá, chúng ta đến nhà hàng khác đi.”

Cô xem trọng thành ý của nhân viên nhà hàng, cũng nghĩ mình phải chịu trách nhiệm đặt chỗ nhà hàng ở Bắc Kinh.

Người sau lưng vỗ vai cô, sau đó quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Phòng VIP luôn được giữ chỗ sẵn, anh vui lòng xem thử.”

Phòng VIP không được mở cho mọi người ghé vào, mà đa số mọi người đều không biết nhà hàng có phòng VIP, chàng trai kia nhìn thấy người đàn ông trước mặt ăn mặc chỉnh tề, khí chất cao quý, anh ta đoán là khách VIP.

Anh ta vội vàng kiểm tra, sau khi kiểm tra kỹ càng, anh ta hoảng hốt nhìn hai người trước mặt: “Xin lỗi, tiên sinh, xin hỏi đây có phải là cô Đông không?”

“Hửm?” Đông Văn Li hơi hoang mang, sau đó chậm rãi gật đầu.

“Xin lỗi, cô Đông, đúng là cô rồi, trên tầng cao nhất, xin hãy đi theo tôi.”

Đông Văn Li hoang mang nhìn người bên cạnh, nhưng anh không bất ngờ như cô.

Anh lại cong khuỷu tay, ra hiệu cho cô nắm lấy: “Đi ăn vịt quay thôi.”

Phục vụ còn đi phía trước, Đông Văn Li không dám hỏi anh ta, vậy là cô chỉ ngoan ngoãn nắm tay anh.

Thang máy ở cuối hành lang màu gỗ đưa họ lên tầng năm của nhà hàng, Đông Văn Li nhìn thấy hai người họ trong gương thang máy. Hôm nay cô mặc áo khoác dạ màu trắng đơn giản, mang một đôi bốt da qua gối, tóc buộc cao. Người đứng bên cạnh cô mặc áo khoác dạ màu đen, bên trong là áo len cao cổ, làm nổi bật vẻ ngoài bắt mắt của anh. Họ ăn mặc đơn giản nhưng lại vô cùng xứng đôi, tự dưng cô phát hiện ra, dáng vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng của anh kết hợp với bề ngoài của cô trông cũng đẹp mắt.

“Nhìn cái gì?”

Lúc ra khỏi thang máy, người bên cạnh khẽ quay đầu hỏi cô.

Cô liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ, sau đó nhẹ nhàng nói tiếng Quảng Đông: “Em thấy chúng ta rất xứng đôi.”

“Hửm?” Anh không nghe rõ lời cô nói.

“Em nói chúng ta rất xứng đôi.” Cô kéo khuỷu tay của anh, lém lỉnh ngẩng đầu, “Tiên sinh, trước đây em cảm thấy anh rất đẹp trai, nhưng bây giờ em phát hiện ra anh chỉ tạm được thôi.”

Anh cười, bắt chước cô, cúi đầu, nhẹ nhàng trả lời cô bằng tiếng Quảng Đông: “Chủ yếu là vì em quá xinh đẹp, cho nên anh không bằng em.”

“Anh nói tiếng Quảng Đông lại đi, anh nói tiếng Quảng Đông êm tai quá.”

“Vậy là anh cũng không vô dụng lắm.”

Nghe thấy lời này, Đông Văn Li càng ghé đến gần anh: “Em nói đùa thôi, tiên sinh, anh luôn luôn đẹp trai, đi đến đâu cũng đẹp trai.”

Anh hờ hững liếc cô, cười nói: “Ngoan quá.”

Hai người họ tán gẫu suốt đoạn đường, cuối cùng nhân viên cũng đưa họ đến phòng VIP trên tầng năm.

Tầng đón khách VIP được bày trí rất nhã nhặn, có chỗ ngồi nghỉ chân, có cầu nhỏ nước chảy, phòng riêng rất kín đáo, phục vụ đều đứng bên ngoài.

Đông Văn Li nhìn thực đơn, gọi vài món được phục vụ riêng cho khách VIP, gọi xong lại đưa cho anh: “Anh xem có muốn gọi thêm món nào không.”

Anh cởi áo khoác, không nhận lấy thực đơn mà cô đưa qua: “A Li gọi món đi.”

“Em chưa từng ăn ở đây, nhưng nghe đồng nghiệp nói thức ăn ở đây rất ngon.” Đông Văn Li nói đến đây, lại nhớ về sự cố vừa rồi, “Tiên sinh, anh đặt chỗ lúc nào thế, em đâu có nói trước là muốn ăn ở đây.”

“Anh nghe em nhắc đến mấy lần, cho nên ra tay luôn.”

Anh còn nói thêm:

“Là dùng số điện thoại của em, làm thành viên thân thiết.”

“Thành viên thân thiết? Thành viên thân thiết là sao?”

“Lần sau em ——” Anh đẩy chén đũa đến trước mặt cô như thường lệ, “Có thể đưa bạn bè đến đây bất cứ lúc nào.”

“Chỉ cần không phải giáo sư Lâm kia là được.”

Không bỏ qua chuyện này đúng không, Đông Văn Li bật cười: “Anh nhỏ mọn quá.”

“Phải đề phòng.” Anh rót nước cho cô.

Đông Văn Li cười, đợi thức ăn.

Họ gọi mấy món đặc trưng, hương vị rất thơm ngon, Đông Văn Li nghĩ đồng nghiệp trong nhà xuất bản nói đúng, nơi này hơi đắt tiền một chút, nhưng hương vị rất thơm ngon, tổ chức tiệc tất niên ở đây cũng tốt.

Cô ăn uống no say, lại nhớ ra hôm nay mình vào đây mà không cần phải xếp hàng, vậy là cô hỏi:

“Vậy nếu hôm nay em không đến nhà hàng này mà muốn đến một nhà hàng Quảng Đông thì sao?”

Anh hiểu rõ: “Em nói tới nói lui cũng chỉ có mấy nhà hàng, nơi nào cũng có chỗ.”

“Hả?” Đông Văn Li hơi bất ngờ, “Không thể nào, nhà hàng nào anh cũng đặt chỗ sao?”

Anh im lặng.

Đông Văn Li ghé đến gần: “Thật sao?”

Anh vẫn im lặng, cười khẽ.

Vậy là cô còn ghé đến gần hơn một chút, phô trương nói: “Dịch Thính Sanh, cho nên sau này, em đến bất kỳ nhà hàng đắt tiền nào mà cần phải xếp hàng, em đều được hưởng đặc quyền sao?”

Lúc cô nói chuyện, gương mặt của cô gần chạm vào anh, hàng mi dài gần lướt qua mặt anh, anh đưa tay véo má cô: “Gần đây anh có nói chuyện với một người bạn là nhà đầu tư trong lĩnh vực ăn uống. Không thể để đặc quyền ở Sài Gòn và Paris biến mất khi về nước được, vậy chẳng phải là A Li nhà mình sẽ cảm thấy tủi thân sao?”

“Làm kinh doanh là đôi bên cùng có lợi, anh từ bỏ lợi ích của mình để đổi lấy đặc quyền cho em không phải xếp hàng trong nhà hàng lớn ở Bắc Kinh hay sao? Dịch Thính Sanh, không phải như vậy là anh lỗ vốn à, chỉ là xếp hàng thôi mà, cho em ăn chùa uống chùa khắp Bắc Kinh là được rồi.”

“Cũng chỉ có em thôi.” Anh cười, lại véo má cô, “Cũng chỉ có cô Đông biết làm ăn thôi, nghe được một lời còn hơn mười năm đọc sách.”

Đông Văn Li gạt tay anh ra: “Anh chỉ biết lừa gạt em thôi.”

“Anh đâu dám. Em là viên ngọc quý trong tay anh, anh chiều chuộng em còn không đủ, làm sao dám đối xử qua loa với em.” Anh hơi ngả người về sau, tựa lưng lên ghế sofa bằng da mềm mại, cả người thả lỏng, sắc mặt lưu luyến.

Đêm tuyết, tiếng nhạc êm dịu, sự thoải mái và mập mờ của anh làm người ta hơi rung động.

Đông Văn Li không nói nữa, chỉ gõ gõ ngón tay lên bàn, đợi thức ăn được bưng lên.

Tự dưng không khí trở nên gượng gạo, cổ cô đỏ lên, cô không dám ngẩng đầu nhìn anh.

“Đến đây ——” Anh lên tiếng trước.

Đông Văn Li nhìn khoảng cách giữa hai người họ, học theo thói quen của anh, nhờ phục vụ dời chiếc ghế đối diện sang bên cạnh anh: “Em đã ngồi bên cạnh anh rồi mà…”

“Ngồi lên đùi anh.” Anh cà lơ phất phơ nói.

“Người ta nhìn thấy…”

“Không có ai cả.” Anh tàn nhẫn cắt lời.

“Em…”

Cô chưa nói xong, người bên cạnh đã vươn tay vỗ vỗ mông cô: “Không ngoan phải không?”

Đông Văn Li đành đứng lên, vụng về nói: “Ngồi thì ngồi, anh vỗ mông em làm gì?”

“Lẩm bẩm cái gì đấy?” Anh hỏi cô.

“Không có gì.” Cô lắc đầu, ngồi lên ghế sofa bằng da mềm mại, không ngồi lên đùi anh, “Tiên sinh, để em ngồi đây đi, em ngồi lên đùi anh thì khó nói chuyện…”

Cô chưa kịp nói xong, anh đã kéo cô ngồi lên đùi anh, anh vòng tay qua, mùi tuyết tùng quen thuộc lượn lờ trên đỉnh đầu cô, cô biết những ngày này anh rất ít hút thuốc, mùi thuốc lá trên người anh rất nhạt, nhưng đối với cô, nó vẫn có khả năng hấp dẫn người khác giới, vành tai cô ửng đỏ.

“Chỉ bảo em ngồi thôi, có làm gì em đâu, em sợ cái gì?”

Anh thấp giọng, rất gợi cảm, nhưng cũng giống như đang nghiêm túc chỉ trích cô mơ mộng viển vông.

“Em đâu có sợ anh…” Đông Văn Li cố cãi, cố cứu lấy mình.

“Không có thì né tránh anh làm gì?”

Mặc dù cô đang ngồi trên đùi anh, nhưng vẫn giữ khoảng cách với anh, nghe anh nói vậy, cô mới nhích về phía trước, còn vòng tay qua cổ anh khiêu khích, cô ngẩng đầu, ánh mắt “kiên định” nhìn anh: “Đủ gần chưa?”

Anh không nói gì.

“Đủ gần chưa?” Cô lại nhích về phía trước.

Ánh mắt của anh hơi dao động, sắc mặt không tự nhiên, nhưng cô không để ý, tưởng anh đuối lý, mặc kệ cô quậy phá.

“Anh nói gì đi.” Đông Văn Li đưa tay chọc chọc lên cằm anh, “Anh sao thế?”

“Em không cảm nhận được à?” Anh chỉ nhàn nhạt trả lời cô.

“Cảm nhận cái gì?” Anh nói chuyện không đầu không đuôi, cô hoang mang hết sức.

Anh khẽ nghiêng người, nói vào tai cô: “Anh có phản ứng.”

Lúc này Đông Văn Li mới hoàn hồn, cô chỉ để ý đến gương mặt anh, không phát hiện anh… Hình như đúng thật, phản ứng rất lớn.

“Anh…anh…” Đông Văn Li muốn mắng, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cô lắp bắp lâu thật lâu mới thốt ra hai chữ “lưu manh”.

Cô vội vàng né tránh, trách bản thân mình tạo nghiệp nặng, nơi công cộng mà dám làm chuyện xấu hổ như vậy.

“Em làm như vậy, anh không kiềm chế được.” Anh nhàn nhạt nói, giống như thật sự không thể kiềm chế được.

Sau khi trở về khách sạn, Đông Văn Li phát hiện anh không hề nói dối.

Anh thật sự không thể kiềm chế được, càng khó đối phó hơn.

Trên chiếc bàn bên cửa sổ sát đất có một chai rượu chỉ còn một nửa, trong đêm say, anh áp tay lên gáy cô, hỏi cô có muốn anh hay không.

Cô mập mờ nói: “Muốn…”

Bàn tay to lớn của anh giữ lấy đầu cô.

“Ngoan.”

“Giơ chân cao lên một chút, thế này, ngoan, rất ngoan.”

“BB (*) rất ngoan.”

(*) Giống như “baby”.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Đông khóc hu hu.

Comments