Hôm sau, Đông Văn Li ngủ đến trưa.
Đêm qua cô la hét, bảo dừng lại, anh lại không buông tha, hai hiệp rồi còn chưa chịu dừng, anh còn mặt dày lấy rượu ra dụ dỗ cô. Anh biết cô uống rượu vào sẽ như thế nào, chỉ ngoan ngoãn nghe lời anh.
Cô mắng anh là tiểu nhân hèn hạ, lúc cô thức dậy, cả người cô đau nhức, lại không thấy tăm hơi người bên cạnh.
Cô mở rèm, ánh nắng ấm áp bên ngoài hơi chói mắt, vậy là cô lại đóng rèm, lắc lắc cái đầu nặng trịch, lần mò đi ra khỏi phòng ngủ, dễ dàng tìm thấy phòng làm việc, đúng là anh ở trong đó.
Thời đó, ThinkPad của IBM đang rất thời thượng, bề mặt màu xám nhạt khiêm tốn lại nhã nhặn, nhưng cấu hình thuộc hàng tiên tiến nhất thế giới vào thời đại đó. Đông Văn Li cũng có một cái giống y hệt, là anh nhờ người gửi từ nước ngoài về, anh nói cô là nhà văn, làm sao có thể không dùng máy tính được.
Thấy cô đến, anh dừng tay: “Dậy rồi à?”
Đông Văn Li đi đến bên anh: “Sao anh dậy sớm thế?”
“Đồng hồ sinh học.” Anh đưa tay ôm cô ngồi lên đùi, sau đó nghiêng người cầm điện thoại trong phòng ngủ, gọi cho lễ tân, “Mang bữa sáng lên được rồi.”
Sau khi anh cúp máy, Đông Văn Li hỏi: “Anh cũng chưa ăn sáng sao?”
Anh chỉ cười, hỏi lại cô: “Mấy giờ rồi?”
Cô nhớ buổi sáng thức dậy, anh còn gọi cô mấy tiếng, cô trở mình nói cô còn trẻ, người trẻ có tật ngủ nướng, cho nên cô cần ngủ thêm một chút. Anh véo mũi cô, dùng tiếng Quảng Đông trêu chọc cô, nói cô là BB heo.
Bây giờ anh cũng bóng gió trêu chọc như vậy, Đông Văn Li hơi mất vui: “Nếu như đêm qua anh không chơi bời vô độ như vậy, hôm nay em có thế này không?”
“Chơi bời vô độ?” Hình như anh được mở mang tầm mắt về thành ngữ, anh lại nhìn cô, thận trọng nói, “Anh nghĩ anh đã tiết chế rồi.”
“Là em đấy.” Anh gõ đầu cô, “Có phải là lâu rồi không tập thể dục không, làm cho anh thoải mái một chút cũng không chịu, chưa được bao lâu đã than mệt.”
Đông Văn Li che miệng anh.
“Sao không cho người ta nói?”
Đông Văn Li: “Anh mau làm việc đi, mau làm việc đi, không phải anh nói chiều này phải đi xem nhà sao?”
Cô đánh trống lảng.
Người bên cạnh nhướng mày, hình như đã buông tha cho cô, ánh mắt anh hướng về máy tính.
Đông Văn Li tận dụng thời cơ để rời đi.
“Đi đâu đấy?” Anh giữ cô lại.
“Anh có công việc, em không làm phiền anh.”
“Ở lại đây đi, gửi e-mail là xong.” Anh ôm cô lại, không cho cô rời đi.
Đông Văn Li hiểu tính cách của anh, nói một là một, cô thử đi ra nhưng không được, vậy là chỉ có thể bực bội ngồi trên đùi anh, nhìn anh gõ bàn phím.
Anh gõ rất nhanh, ngón tay thon dài linh hoạt lướt đi trên bàn phím màu xám trắng, mấy dòng chữ xuất hiện trên màn hình.
Đông Văn Li ngước mắt, thấy anh gõ mấy dòng lưu ý và dặn dò trên màn hình, nhưng bản dịch tiếng Pháp lại là một đống từ ngữ khó nghe, câu nào câu nấy đều mang theo sự nóng nảy, phê bình kế hoạch của người ta từ đầu đến cuối.
Cô khẽ nghiêng đầu nhìn anh, nhưng sắc mặt của anh vẫn bình thản và hờ hững, thậm chí vừa rồi còn nói đùa với cô, tựa như dòng chữ “Tôi cần các người làm gì” hung dữ kia không phải là do người bên cạnh cô gõ ra, anh gõ xong cũng chỉ khẽ nhíu mày một chút, bộc lộ sự bất mãn.
Cô lè lưỡi, suýt nữa thì quên mất, người bên cạnh cô vẫn là người có quyền định đoạt trên thương trường.
Sau khi gửi e-mail, anh quay đầu nhìn người đang im lặng bên cạnh, thấy cô đang nhìn màn hình chằm chằm, anh đoán hẳn là vừa rồi cô đã thấy.
“Sao thế, thấy anh mắng người ta nên sợ à?”
Đông Văn Li lắc đầu, vòng tay qua cổ anh, “Không có sợ, chỉ là em rất ít khi thấy anh tức giận, tiên sinh, hóa ra anh tức giận là như thế này.”
“Anh tức giận thế nào?”
“Là thế này ——” Đông Văn Li bắt chước anh, bình thản lướt ngón tay trên bàn phím, xong rồi lại khẽ nhíu mày.
Cô bắt chước anh như vậy làm anh bật cười, anh vòng tay qua vai cô, giải thích:
“Người bên Pháp muốn mở một cửa hàng ở Hồng Kông, cấp dưới của anh trình kế hoạch, nhưng rõ ràng kế hoạch này là do những người quen ngồi trên cao lập ra, không cân nhắc tình hình thực tế, em nói xem, có giận hay không?”
“Giận! Một đám người vô dụng!” Cô giúp anh “nghiến răng nghiến lợi”, giống như rất thấu hiểu tình hình.
“Anh có thế nào, em cũng dỗ dành anh nhỉ?” Anh cười, véo má cô, quay đầu nhìn đống chữ cô vừa gõ trên bàn phím, toàn gõ lung ta lung tung, sau đó lại nhớ ra gì đó, anh không cười nữa, chỉ gọi tên đầy đủ của cô, “Đông Văn Li.”
Đông Văn Li quay đầu, thấy anh nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên máy tính, sau đó lại nhìn cô, lúc anh gọi đầy đủ tên cô, có cảm giác như anh đang “hỏi tội”.
Cô yếu ớt đáp lời: “Sao?”
“Em nghịch cái gì đấy, gõ mấy chữ cho anh xem.”
“Em chỉ gõ lung tung thôi.” Đông Văn Li hơi chột dạ, nói, “Chỉ là biểu đạt ý của em, không phải là nghiêm túc.”
“Vậy bây giờ nghiêm túc gõ cho anh xem.”
“Em chưa ăn, tiên sinh.” Cô do dự, định giương đông kích tây, “Em đi xem có bữa sáng chưa ——”
“Dừng lại.”
Đúng như dự liệu, cô bị kéo đến bên máy tính.
“Không phải một thời gian trước, em đã nói sẽ tập gõ chữ, tập đánh máy bằng năm ngón, biểu diễn cho anh xem đi.”
Lúc đó anh kiểm tra, Đông Văn Li nói cho có, anh đưa máy tính cho cô, ngoài chuyện xem phim lúc rảnh rỗi, cô hầu như không mở máy tính ra.
“Nhất định phải xem sao?”
“Nhất định phải xem.”
Được rồi, không cho thương lượng.
Đông Văn Li khẽ thở dài trong lòng, cô ngồi trước máy tính, chỉ biết bắt đầu gõ chữ lách cách.
“Ừm, vẫn chỉ gõ được bằng một ngón.”
“Gõ được là tốt rồi.” Đông Văn Li quay đầu nói, cô biết anh sắp chỉ trích cô, vậy là cô viện cớ.
“Nhà văn Đông Văn Li chỉ biết gõ chữ bằng một ngón, người ta sẽ cười đấy. Học đi, đừng lười biếng.”
“Cũng đâu có nhất thiết phải học gõ chữ trên máy tính, em có bút máy là được rồi.”
“Chậc, người nào không biết em chắc sẽ nghĩ em lớn hơn anh mười tuổi, xem em nói cái gì kìa, tầm nhìn hạn hẹp quá, phải luyện tập chứ.”
“Dịch Thính Sanh —— Anh Sanh ——” Cô ôm cổ anh.
“Chiêu này không có tác dụng.” Anh ngả người ra sau, quyết tâm không nhường.
Chuyện bình thường thì cô chỉ cần lăn lộn khóc lóc om sòm là qua, nhưng anh lại kiên quyết bắt cô học cách dùng máy tính. Anh nói cô không cần học lái xe, dù sao cũng đã có tài xế lái xe, cũng không cần học nấu ăn, dù sao sau này trong nhà cũng sẽ có người giúp việc, nhưng nhất định phải học cách dùng máy tính.
“Anh cho em máy tính, có phải em không dùng hay không?” Anh bắt đầu khơi lại chuyện cũ.
“Không phải nhà xuất bản cũng có mấy chiếc máy tính để bàn sao, một mình em cầm máy tính xách tay đến công ty sẽ bị rêu rao, em ngại.” Đông Văn Li quay đầu, buồn bực đặt mười ngón tay theo vị trí mà anh đã dạy cô.
“Có gì mà ngại, nhà mình có tiền, mua máy tính thì sao chứ, chúng ta không cướp, cũng không lừa gạt ai, em ngại cái gì?” Anh đến giúp cô đặt mấy ngón tay vụng về lên đúng vị trí.
Bàn tay anh bao bọc bàn tay cô, điều chỉnh vị trí cho cô, lời nói cũng kiên nhẫn hơn nhiều.
Đông Văn Li ngẩng đầu, nhìn thấy góc mặt đẹp trai của anh, cô phồng má, nói: “Nhưng tiên sinh, họ sẽ nói em qua lại với một người có tiền.”
Đó là một phương diện mà anh chưa từng nghĩ đến, thấy cô nghiêm túc lại khổ sở như vậy, anh suýt bật cười.
“Anh cười cái gì?” Cô vẫn hơi hoang mang.
“Vậy anh sẽ nói chuyện với họ.” Anh đặt tay cô vào đúng vị trí, sau đó khoanh tay nhìn cô.
“Anh nói gì?”
“Nói em mới là người có tiền. Anh theo đuổi em, ngóng trông em, cam tâm tình nguyện, bám dai như đỉa ——”
“Được không?”
Cô đẩy anh ra: “Anh đừng chọc em.”
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên như thiên thần cứu mạng, Đông Văn Li có cớ để không phải học tiếp, vậy là cô rời khỏi ghế, vui vẻ đi nhận lấy bữa sáng.
Tivi bên cạnh bàn ăn đang phát bản tin buổi trưa, Đông Văn Li đang ăn, người bên cạnh vẫn dặn dò cô.
“Em vẫn cần phải tập đánh máy, mới hai mươi mấy tuổi, không được giậm chân tại chỗ, không cầu tiến thế này.”
Đông Văn Li xem bản tin buổi trưa đang phát trên tivi không chớp mắt, bản tin đang nói đến chương trình giảm giá ở một số siêu thị trong ngày hôm nay.
Anh gõ vào chén của cô: “Nghe không?”
“Nghe rồi.” Cô gật đầu.
Thấy cô không để ý, anh cầm điều khiển tivi, bấm tạm dừng: “Đông Văn Li.”
“Nghe rồi.” Đông Văn Li quay đầu nói, “Tiên sinh, ngài lớn tuổi rồi, không cần nói nhiều như vậy.”
Lớn tuổi?
Có phải bây giờ cô ghét bỏ anh rồi không?
Vậy là anh đặt điều khiển tivi xuống, đứng lên, không thèm để ý cô đã ăn xong hay chưa, chỉ nhất quyết bế cô vào phòng ngủ.
“Á, á, á, anh làm gì, em chưa ăn xong mà.”
“Không cho ăn nữa.”
“Tại sao?” Cô bị anh vác trên vai.
“Vì có người không vui.” Anh đặt cô lên chiếc tủ cạnh cửa phòng ngủ.
“Sao anh lại không vui…” Đông Văn Li nghĩ ngợi một lát, “Là vì em nói anh lớn tuổi, cho nên anh không vui…”
“Đông Văn Li, em cũng đâu còn trẻ nữa.” Cô còn chưa kịp dứt lời, anh đã chen vào.
“Hửm?”
“Em xem, có phải bây giờ anh rất khó lấy thẻ cư trú hay không?”
Đông Văn Li không biết tại sao tự dưng anh lại nhắc đến chuyện này, nhưng lại nhớ anh từng nói, nếu sau này muốn định cư ở Trung Quốc, lấy thẻ cư trú vĩnh viễn sẽ tiện hơn, anh không cần phải đếm ngày để đi gia hạn thị thực nữa, nhưng cô cũng biết, yêu cầu để lấy thẻ cư trú ở Trung Quốc rất ngặt nghèo.
“Anh nghĩ em cũng hy vọng sau này anh có thể ở lại Trung Quốc mãi, có đúng không?”
Đông Văn Li cảm giác có một cái bẫy, nhưng cô không biết cái bẫy nằm ở đâu, chỉ có thể đi từng bước, thận trọng gật đầu.
“Cho nên ——”
Anh đứng trước cửa, hơi cúi người, bao bọc thân thể cô:
“Kết hôn với anh có được không, cho anh lấy thẻ cư trú.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
A Li: Cái bẫy! Cái bẫy thật lớn!
Comments