Kết hôn sao?
Chuyện này đến đột ngột, thỉnh thoảng đồng nghiệp ở văn phòng nhắc đến kết hôn, họ luôn nói nỗi sợ lớn nhất của con gái là tin lầm người.
Đương nhiên cô biết anh là người tốt, nhưng họ vừa tái hợp không bao lâu, cô luôn cảm thấy họ cần thêm một chút thời gian để làm cho mối quan hệ này vững chắc hơn, dù sao cũng còn phải bàn bạc kỹ chuyện sau này họ sẽ định cư ở đâu, phải đi đâu để phát triển, anh phải kiểm soát cục diện ở Pháp, cô không thể lúc nào cũng bắt anh chiều ý mình, ngày nào cũng ở trong nước với cô.
Thấy cô không nói, người bên cạnh cũng không ép buộc, vẫn cúi người, đưa tay xoa đầu cô: “Xin lỗi, anh hơi thô lỗ.”
Đông Văn Li sợ anh hiểu lầm, vậy là cô vội vàng giải thích: “Tiên sinh ——”
“Anh biết. Không phải là A Li không muốn, mà là chuyện này cần phải bàn bạc kỹ hơn, đợi công việc của A Li ở đây ổn định, cũng đợi anh bàn giao lại công việc ở Pháp, chúng ta sẽ cân nhắc xem sau này định cư ở đâu, làm sao để cả hai cùng cân bằng, được không?”
Anh véo má cô, dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Cô vẫn hơi sợ mối quan hệ mơ hồ của hai người họ, sợ khoảng cách mà họ từng có, cũng sợ chia xa, cho nên cô vẫn không có niềm tin để bước về phía trước.
Cô ngẩng đầu, nghe thấy anh nói ——
“Cứ giao cho anh, anh sẽ lo liệu, sau này anh sẽ ở bên cạnh em qua năm năm tháng tháng, có được không?”
Không hiểu sao hốc mắt của cô lại ươn ướt, cô ngồi trên chiếc tủ, chỉ muốn vươn tay thật cao để vòng qua cổ anh, rúc vào lòng anh mà không nghĩ ngợi chuyện gì.
Hình như anh không nghĩ cô lại chủ động ôm anh nồng nhiệt như vậy, anh hơi chao đảo, nhưng sau đó lại đứng vững, anh bế cô khỏi mặt đá cẩm thạch lạnh ngắt, cô giống như con lười đu trên người anh, anh bế cô ra phòng khách, vừa cười vừa vỗ lưng cô: “Mấy năm rồi mà vẫn như vậy, có chuyện gì là lại trốn vào một góc đúng không?”
Cô gật đầu, tự giễu mình là rác rưởi vô dụng, cứ để anh ôm, cô tựa đầu lên vai anh, nhìn đường dưới chân từ độ cao mà cô chưa từng có.
Anh nói anh sẽ lo liệu.
——
Mấy ngày trước giao thừa, Đông Văn Li và tiên sinh quay lại Hồng Kông, anh nói muốn đưa cô đi gặp người lớn.
“Là người nhà của anh ở Hồng Kông sao?
Lúc đó anh ngồi trên xe, lắc đầu: “Là bạn của ông ngoại anh ở Pháp, trước đây ông ấy đến Pháp làm ăn. Lúc gặp ông ngoại anh, ông ấy là nhân viên bán hàng trong tiệm giày da, ông ấy học việc trong tiệm giày da, ông ngoại anh đưa ông ấy vào thương trường, mặc dù họ cùng nhau lập nghiệp, nhưng ông ấy gọi ông ngoại anh là thầy, anh gọi ông ấy là bác Phương.”
“Vậy nhất định là mối quan hệ của họ rất tốt.”
Anh cười, lắc đầu: “Như nước với lửa vậy. Nói đến làm ăn, ông ngoại anh rất cố chấp, cũng rất độc đoán, ngày đó bác Phương đến tiệm thời trang học nghề, sau khi trở về lại muốn đổi mới sáng tạo, nhưng ông ngoại anh nghĩ những gì kinh điển mới trường tồn, hai người họ bất đồng ý kiến, vậy là tách nhau ra. Sau đó bác Phương của anh giành được một giải thưởng lớn trong ngành thời trang, vui vẻ đi tìm ông ngoại anh, nhưng ông ngoại anh vẫn nói những gì kinh điển mới trường tồn, bác Phương tức giận đến mức cắt đứt với ông ngoại anh, còn thề không bao giờ bước vào ngành thời trang xa xỉ nữa.”
“Hả?” Đông Văn Li nghe xong câu chuyện, lại nhìn màn hình định vị đường đi, cô hơi lo lắng, “Nếu mối quan hệ của họ không tốt, sao hôm nay chúng ta lại ——”
“Ông ngoại anh qua đời, ông ấy là người đầu tiên đến giúp đỡ anh. Sau khi ra khỏi ngành thời trang xa xỉ, hình như ông ấy giận ông ngoại anh, nhất quyết lao đầu vào ngành bất động sản dù trước đây chưa từng tiếp xúc, thị trường đầu tư định cư trên toàn cầu đều có dấu chân của ông ấy, rất nhiều dự án mà anh giành được trên tay của Peter cũng nhờ có ông ấy đứng sau lưng hỗ trợ tài chính. Hai năm nay ông ấy nghỉ hưu, đã quay về Hồng Kông, anh là con cháu, sắp đến Tết rồi, anh muốn đến thăm ông ấy.”
“Bác Phương tốt như vậy, anh nên nói sớm với em để em chuẩn bị nhiều quà một chút.”
“Em lo cái gì, trong cốp xe có rồi.”
Lúc hai người nói chuyện, xe dừng lại trước cổng một căn biệt thự gần chuồng ngựa.
Xe dừng lại chưa được bao lâu, Đông Văn Li nhìn thấy một người đàn ông chừng sáu mươi mấy tuổi, cách ăn mặc và khí chất đều không tầm thường, ông ấy bước về phía anh, bên cạnh ông ấy là một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc tinh tế, choàng một chiếc khăn.
Thấy họ cầm mấy chiếc túi bước vào, hai người vội vàng đến gần.
Đông Văn Li còn chưa kịp mở miệng chào hỏi, Phương phu nhân đã nồng nhiệt đón tiếp: “Đây hẳn là cô A Li mà Louis hay nhắc đến rồi, xinh đẹp quá.”
Đông Văn Li e thẹn, cầm đồ đạc trên tay chào hỏi: “Con chào Phương phu nhân.”
“Sao người ta còn xách đồ trên tay mà bà đã nói chuyện thế?” Bác Phương đi đến, giúp Đông Văn Li xách đồ, “Cô A Li đừng để ý, vợ của bác rất cởi mở.”
“Dạ, không sao, bác gọi con là A Li cũng được.”
“Được rồi A Li, A Li nói tiếng Quảng Đông giỏi quá.”
“Cảm ơn bác, con là người Quảng Đông.”
Bác Phương cười sảng khoái: “Vậy là không có chướng ngại gì rồi, nghe tin con đến đây, bác gái của con còn đi học tiếng phổ thông, bây giờ thì tốt rồi, không sợ mất mặt.”
“Sao cái gì ông cũng nói ra thế?” Phương phu nhân trách Phương tiên sinh vạch trần nỗi khổ của bà ấy, sau đó lại quay sang người đang đóng cốp xe, “Chuyện này là lỗi của Louis, cũng không chịu báo sớm là A Li biết nói tiếng Quảng Đông.”
Người sau lưng đang xách đồ đi đến, cười nói: “Bác Phương, bác nói tiếng Pháp với cô ấy cũng được.”
“Đúng vậy, bác nói tiếng gì với con cũng được.” Đông Văn Li cười.
“Đứa nhỏ thật thà, bác nói tiếng Việt với con cũng được sao?” Phương phu nhân nói đùa.
“Cũng được mà.” Sau khi lấy đồ đạc ra, tiên sinh đi đến bên cạnh cô, đặt tay lên vai cô, “Bác gái mau quên rồi, trước đây bọn con sống ở Việt Nam mà.”
“Phải, phải, phải, trí nhớ của bác tệ quá, ông già này đã nói ngài Castille từng đưa Louis sang Đông Nam Á để rèn luyện mà.”
“Thôi, thôi, vào nhà nói chuyện, vào nhà nói chuyện.”
Hai vợ chồng bác Phương hiền lành hơn Đông Văn Li tưởng tượng nhiều.
Buổi trưa, họ ăn một bữa cơm bình thường, nhưng trước đó đã mời đầu bếp từ nhà hàng cao cấp ở nước Pháp xa xôi đến, trong lúc ăn cơm, vợ chồng bác Phương rất hiền lành, rất quan tâm đến Đông Văn Li.
Sau khi bầu không khí trên bàn ăn tốt lên, họ bắt đầu nói đến chuyện quá khứ.
“Nói đến thầy của bác ——” Bác Phương uống mấy ly rượu Tây, da mặt đỏ lên, nhắc đến ngài Castille, “Cố chấp, nghiêm khắc, không coi ai ra gì.”
“Ông uống nhiều quá rồi ——” Phương phu nhân muốn cắt lời ông ấy.
“Tôi chưa uống bao nhiêu mà.” Bác Phương khoát tay, “Louis, không phải bác nói xấu ông ngoại con, nhưng con nói xem, thật lòng nói xem, ông ấy có phải là người như vậy không!”
Louis vốn đang bình thản, không nói một lời, lại rót một ly rượu, nâng ly mời rượu người đối diện, gật đầu, “Bác nói rất đúng.”
“Thấy chưa, ngay cả Louis cũng nghĩ như vậy. Bác nhớ trước đây, lúc lập nghiệp buôn bán giày và mũ, lô giày đầu tiên không có lớp vải lót bên trong, ông ấy bảo bác đi mua, năm đó bác và ông ấy còn làm trong nhà xưởng nhỏ xíu kia, tuyết lớn phủ kín con đường, bác mượn vải lót từ người trong nghề, định đợi đến mùa xuân sẽ trả lại. Nhưng ông ấy từ chối số vải lót đó, nói khách hàng có yêu cầu khắt khe về chất lượng, bác nói đó chỉ là vải lót, ai mua mà không được, nhưng ông ấy nói không, còn nói cái này thể hiện phẩm chất của gia tộc Castille. Bác nói gia tộc Castille vắng tanh vắng ngắt từ lâu rồi, bây giờ chỉ còn một mình ông ấy, lại còn ở độ tuổi gần đất xa trời! Trước đây ông ấy chỉ là thợ đóng giày be bé, bây giờ nói cho dễ nghe một chút, chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân bán giày be bé.”
“Nhưng ông ấy một mình đi bộ mười cây số trong đêm tuyết để mang vật liệu từ thị trấn kia trở về, con nói xem, như vậy có phải là cố chấp hay không?”
“Louis, bác phải nói với con vài lời khó nghe, con nói làm ăn không được gian dối, không được lừa gạt, vậy làm sao có thể kiếm tiền nhanh, bác không chịu nổi con đường mà ông ấy bước đi, cho nên bác rời đi, để một mình ông ấy làm cái gọi là hồi sinh gia tộc, nhưng không ngờ ông ấy gặp thời, cái đầu cố chấp đó lại thành công trong nghề.”
“Nhưng trong lòng bác, bác nuốt không trôi chuyện này, luôn muốn chứng tỏ không phải lúc nào thầy cũng đúng, không phải lời nào học trò nói ra cũng là xấu. Hai người oán hận nhau cả đời, tức giận đến mức không có một cơ hội… không có một cơ hội để giải thích.” Bác Phương đã say, nói đến chuyện này, ông ấy vẫn bùi ngùi.
“Ông ngoại con đã nhắc đến bác mấy lần, ông luôn nói bác là người có ý tưởng, linh hoạt, có khiếu kinh doanh. Ông nói ông luôn biết bác có thể làm giàu rất nhanh, sau này sẽ tung hoành ngang dọc trên thương trường, không cần phải đi theo ông chịu khổ làm gì.”
“Bác thì có cái gì chứ.” Bác Phương cười, vừa thoải mái vừa bất lực, “Thầy vẫn là thầy, dù bác có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, lúc mọi người nhìn thấy bác, họ luôn nói bác là thương nhân giàu có gì gì đó, không giống như thầy, lúc nói đến ông ấy, họ luôn nói ông ấy là người đàn ông của gia tộc Castille, khí chất cao quý, vĩnh viễn không cúi đầu, ông ấy là huyền thoại đáng được ghi vào tạp chí kinh doanh, còn tượng trưng cho ý chí và tinh thần của một thương hiệu, còn bác, bác chỉ là một thương nhân thôi.”
“Bác nghĩ, Louis, đó chính là sứ mệnh của ông ấy, cho nên lúc nghe tin ông ấy qua đời, nhìn thấy đế chế mà ông ấy đã gầy dựng nên bằng cả tâm huyết phải bị giao vào tay người khác, làm sao bác có thể ngồi yên mà nhìn được, bây giờ thấy con tiếp quản vị trí đó, ông ấy đã có người kế nghiệp, bác cũng yên tâm. Chỉ là nhiều năm trôi qua, bác cứ cứng đầu như vậy, ít khi ở bên cạnh ông ấy, cũng rất khi gặp con, Louis, bác nhớ hồi con còn nhỏ ——”
Bác Phương nhìn Đông Văn Li đang chăm chú lắng nghe, “A Li, con có biết trước đây Louis nghịch ngợm thế nào không, nó làm bao nhiêu con cá trong hồ của ông ngoại nó chết đấy…”
“Bác Phương, sao bác lại nói đến chuyện này?” Người bên cạnh Đông Văn Li im lặng nãy giờ, bây giờ cũng phải lên tiếng ngăn chặn bác Phương nói ra chuyện xấu hồi nhỏ.
“Bác nói tiếp đi mà.” Đông Văn Li ngăn cản người bên cạnh, muốn nghe tiếp.
“Louis chưa từng kể chuyện hồi còn nhỏ cho A Li nghe sao?” Bác Phương trách họ, “Đôi trẻ còn giấu diếm nhiều chuyện quá.”
“Bác Phương, bác nói cho con biết đi, anh ấy không nói với con đâu.” Đông Văn Li thấy tình hình như vậy lại làm nũng.
“Ha ha ha ha ha, thật ra bác cũng không biết nhiều, Louis hồi nhỏ rất ngoan, bắt vài con cá nhỏ cũng không phải chuyện to tát, chuyện lớn nhất mà bác từng nghe qua là có lần nọ, mưa lớn giữa đêm, trong nhà cúp điện, nó chạy lên phòng điện trên sân thượng để sửa hộp công tắc, làm ông ngoại nó sợ hết hồn, sau khi phát hiện, ông ấy phạt nó quỳ gối trong phòng ba ngày, là thế đấy.”
Nghe đến đây, Đông Văn Li hơi hoang mang, cô nhìn người bên cạnh, chỉ thấy anh vẫn cầm dao nĩa, hoài niệm về chuyện xấu thuở nhỏ, nói: “Dạ, đúng rồi, đó là lần đầu tiên con biết ông ngoại dữ như vậy.”
“Thương cho roi cho vọt. Con cũng thật là, đứa nhỏ mới sáu, bảy tuổi mà đã biết hộp công tắc ở đâu, còn chạy lên sân thượng…”
…
Mọi người trong bàn ăn vui vẻ, cùng nâng ly mừng đoàn tụ.
Đông Văn Li nghe bác Phương nói thị trường ở Pháp khó khăn lắm mới ổn định trở lại, Louis vẫn phải theo dõi sát sao, tàn dư chưa được dọn sạch, sợ nhất là những thế lực xấu còn sót lại lợi dụng lúc anh không phòng thủ thì ngóc đầu trở lại.
“Còn con nữa, A Li, khó khăn lắm mới ở bên nhau, phải thông cảm lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau.”
Người lớn căn dặn, nói tới nói lui vẫn là những lời chúc phúc.
Ăn trưa xong, bác Phương đề xuất họ cùng nhau đến chuồng ngựa cưỡi ngựa giải sầu, Đông Văn Li nói mình không biết cưỡi ngựa, bác Phương kiêu ngạo nói ngài Castille từng khoe Louis vô địch cuộc thi cưỡi ngựa, cứ để Louis giúp đỡ, đảm bảo không có vấn đề gì.
Louis đỡ cô lên ngựa.
Nắng chiều ấm áp chiếu xuống, Đông Văn Li ngồi trên ngựa, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc, lại quay đầu, bóng dáng cao lớn sau lưng cô che chắn ánh sáng, cô nhẹ nhàng gọi anh: “Louis.”
“Sao lại gọi cái tên này?” Anh cười, cưỡi ngựa đưa cô đi dạo.
“Vậy là đêm mưa đó, anh thật sự đi sửa hộp công tắc một mình sao?”
Cô nghĩ ngợi, bác Phương nói có lẽ lúc đó anh mới chừng sáu, bảy tuổi, không có người lớn hướng dẫn, làm sao anh biết hộp công tắc ở đâu?
Anh lại nhẹ nhàng nói: “Còn nghĩ đến chuyện này à, vấp ngã một lần, khôn lên một chút, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ sửa công tắc vào ngày mưa nữa đâu.”
Đông Văn Li gật đầu, không hỏi nữa.
——
Cả ngày cưỡi ngựa, đêm đến, cô bị đau mông, không nghĩ ngợi được nhiều.
Cô mơ màng co người trong chăn, lúc sắp chìm vào giấc ngủ, trong đầu cô lại xuất hiện cuộc nói chuyện của vợ chồng bác Phương mà cô vô tình nghe thấy lúc quay vào nhà lấy túi trước khi đến chuồng ngựa.
“Ông thật sự không giúp Louis tìm ba mẹ ruột sao?”
“Tìm rồi, bọn họ không nhận, nói đứa nhỏ được người khác nuôi dưỡng thì là của người khác, họ từ bỏ suy nghĩ đó rồi.”
“Hả? Louis có biết không?”
“Chậc, đứa nhỏ này thông minh như vậy, tôi mà tìm được thì nhất định là nó đã biết từ lâu rồi…”
“Nói vậy, đứa nhỏ này tội nghiệp quá, bây giờ ông ngoại nó cũng ra đi rồi…”
…
Đông Văn Li dụi mắt, mở mắt trong bóng tối, cô nghĩ ngợi, phát hiện thật ra nhà xuất bản có bộ phận biên dịch văn học nước ngoài, nếu được, cô có thể chuyển sang bộ phận đó để làm việc, nếu như thuận lợi, phần lớn thời gian trong năm, cô có thể làm việc tại Pháp, như vậy thì anh cũng không cần phải ủy quyền cho người khác quản lý công việc, giống như bác Phương đã nói, cho anh có đủ thời gian để theo dõi việc làm ăn ở Pháp.
Nhớ đến trưa nay nghe chuyện anh đi sửa công tắc, cô lại hoảng sợ.
Người bên cạnh phát hiện cô trở mình, anh chưa ngủ, vậy là anh xoay người lại ôm cô: “Sao thế?”
Cô nhích đến gần anh, xác định chính xác vị trí cổ của anh trong đêm tối, vòng tay qua, sau đó nhẹ nhàng nói như mèo con:
“Tiên sinh, chúng ta kết hôn đi.”
“Ông ngoại không còn ở đây, nhưng không sao, em sẽ thương anh.”
…
“Sau này em sẽ ở bên cạnh anh qua năm năm tháng tháng, có được không?”
Anh ngây người nắm tay cô.
Anh lên tiếng, thanh âm run rẩy, ôm cô chặt hơn: “Ngốc.”
Comments