Thủ tục đăng ký kết hôn với người nước ngoài phức tạp hơn nhiều.
Sau khi nộp hồ sơ còn phải chờ đợi theo quy trình. Đông Văn Li cảm thấy chờ cũng được, nhưng người bên cạnh lại như ngồi trên đống lửa, thỉnh thoảng lại đi đến quầy làm thủ tục hỏi người ta làm đến đâu rồi.
Vốn dĩ anh luôn nhờ trợ lý làm những việc này, bây giờ lại đứng trong sảnh, thò đầu qua cửa sổ làm thủ tục, dáng vẻ rất buồn cười.
Đông Văn Li kéo áo anh: “Tiên sinh, họ đã nói là sẽ gọi anh, nếu không được thì chúng ta còn có thể chọn gửi thư đến nhà, anh nhất quyết ở lại đây, không quay về Pháp, cũng không chịu làm việc là sao?”
“Phải đợi thêm một ngày nữa, anh không yên tâm.”
“Có gì mà không yên tâm, chúng ta đã ở đây rồi, chẳng lẽ còn chạy đi đâu được hay sao?”
“Anh vẫn muốn theo dõi, nhỡ đâu có chuyện gì xảy ra, anh biết tìm ai để nói lý bây giờ?”
Anh còn chưa kịp dứt lời, người trong quầy đã gọi số: “003168, có giấy chứng nhận rồi.”
“Ở đây ——” Anh vội vàng xách đồ đạc đi đến quầy.
Thấy lại là anh, người phụ nữ bên trong nhướng mày: “Hả, vẫn là anh sao?”
“Phải, làm phiền cô rồi.”
Đông Văn Li nhìn người bên cạnh, cảm giác hơi lạ lẫm, tự hỏi anh học giọng Bắc Kinh từ khi nào, đột ngột nghe thấy còn có cảm giác rất giống, người nào không biết thì chắc chắn sẽ bị anh lừa gạt.
Người phụ nữ kia đưa giấy chứng nhận ra: “Chẳng trách sao lại nôn nóng như vậy, hóa ra là vì vợ anh xinh đẹp thế này.”
“Cảm ơn.” Anh nhìn giấy chứng nhận kết hôn vừa mới làm xong cùng xấp tài liệu, sau đó ngẩng đầu nhìn Đông Văn Li, “Đi thôi, bà xã yêu dấu của anh.”
“Đi đâu.” Anh dẫn Đông Văn Li đi.
“Có giấy chứng nhận rồi, anh cũng đã tìm người bay sang Hồng Kông để mua nhà mới dưới tên của chúng ta.”
“Không phải đã có một căn ở Hồng Kông rồi sao?”
“Căn đó ——” Anh lắc đầu, “Căn đó chỉ là căn hộ dịch vụ, nhỏ quá. Mà căn đó là do anh nhờ trợ lý mua lúc có kế hoạch công tác ở Hồng Kông, để sống lâu dài thì không tiện lắm. Chọn một căn em thích đi.”
“Đâu có nhỏ.” Đông Văn Li đã đến căn nhà nhỏ đó, cô thật lòng nghĩ căn nhà hai trăm mét vuông không hề nhỏ, còn có cửa sổ sát đất thấy được toàn bộ khung cảnh bên ngoài làm cô cảm thấy căn nhà quá hiện đại.
“Anh mà không hiểu em à?” Anh khoác vai cô, đi ra, “Em thích nhà có sân vườn, tốt nhất là có vài ba tầng lầu, có cổng ra vào riêng, trước sau đều có sân, có đủ loại hoa, có thể đón nắng, có gác lửng thì càng tốt, em có thể ngủ dưới cửa sổ mái nếu muốn.”
Anh nói đúng, nhưng Hồng Kông tấc đất tấc vàng, có một căn biệt thự như vậy là một điều quá xa xỉ.
“Như vậy thì đắt tiền lắm.”
“Làm phiền bà xã Đông xem lại số dư tài khoản và tài sản đứng tên em trước khi quyết định được không? Em mua được.”
“Em keo kiệt mà.” Đông Văn Li hất cằm, đứng bên cạnh cánh cửa xe mà anh đã mở cho cô, trước khi vào còn phô trương nói, “Em keo kiệt muốn chết.”
“Ông xã em hào phóng, ông xã em mua cho em.” Anh mỉm cười bất lực, đóng cửa xe cho cô.
——
Căn nhà mà anh đưa cô đi xem giống hệt như lời anh nói, có cổng ra vào riêng, có vài ba tầng lầu, phía trước có vườn hoa trống, phía sau có hồ bơi lộ thiên nho nhỏ, nằm ở giữa sườn núi, môi trường tĩnh lặng lại xinh đẹp, cũng không xa chỗ làm của cô.
Căn nhà mới được sửa sang gọn gàng, anh đưa cô đi gặp một kiến trúc sư nổi tiếng, nói nội thất phải được thiết kế theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của họ, đương nhiên —— lúc đó anh nắm tay cô, nói với kiến trúc sư, quan trọng nhất là phải tham khảo ý kiến của bà xã anh.
Trong thời gian nhà mới được cải tạo, anh thay đổi lịch trình hàng ngày, thỉnh thoảng lại chạy đến nhà mới để giám sát.
Anh đích thân làm những chuyện vụn vặt nho nhỏ này.
Trong đêm, cô giương cờ đầu hàng nhưng vẫn không xuống khỏi người anh, chỉ tựa vào lồng ngực của anh, hỏi: “Tiên sinh, thời gian này anh không phải đi làm sao? Chuyện bày trí nội thất thì nhờ trợ lý trông chừng là được rồi.”
“Anh không yên tâm.” Anh luồn tay vào tóc cô, “Đó là nơi mà sau này A Li và bé cưng sẽ sống, làm sao anh có thể yên tâm giao cho người khác trông chừng được.”
Đông Văn Li ngước mắt nhìn anh: “Chưa có BB mà.”
“Sau này sẽ có.” Anh vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn của cô, “A Li có thích BB không, có muốn có bé cưng với anh không?”
Lúc nói lời này, thanh âm của anh trầm thấp, dịu dàng, Đông Văn Li chớp mắt, nghĩ sau này họ sẽ trở thành một gia đình ba người kỳ diệu, cô lại nhìn người đàn ông có ánh mắt dịu dàng bên cạnh, ngón áp út đang luồn vào tóc cô có một chiếc nhẫn đôi thuộc về hai người họ.
Đó là chiếc nhẫn mà một thời gian trước anh đã dẫn cô đi mua.
Ba tháng nữa mới đến đám cưới, nhưng anh đã mua nhẫn đính hôn và nhẫn cưới.
Đông Văn Li nhớ đến đêm Giáng sinh tuyết trắng tại thị trấn nhỏ ở Phần Lan, anh nói anh không biết cách yêu một người, cũng không thể tưởng tượng được việc kết hôn với một người rồi sinh ra một bé cưng của mình, cô tiếc nuối vì một đôi tay đẹp đẽ như vậy sẽ không bao giờ đeo một chiếc nhẫn tượng trưng cho cả đời chờ mong một người.
Bây giờ, chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh chính là lời hứa anh dành cho cô, trong đêm, anh còn nói với cô là muốn có một bé cưng của hai người họ.
Cô nghĩ số phận đối xử với cô thật tốt, anh cũng nhiều lần phá lệ vì cô.
Con đường đi đến hôn nhân của cô mang rất nhiều nỗi bất an, nhưng vì anh đủ tử tế, cho nên cô mới quyết tâm, nhưng cô lại không nghĩ anh tử tế đến mức này.
Cô luôn cảm thấy một người có số phận nghiệt ngã như cô, ba qua đời, mẹ tái hôn, họ hàng xa nhạt nhòa, bởi vì không có sự ủng hộ của người khác, cho nên sẽ vô cùng khủng hoảng khi bước vào hôn nhân.
Nhưng cũng may người đó là anh, anh cho cô cảm giác an toàn để cô ỷ lại.
Ánh mắt trong trẻo của anh chứa đựng sự dịu dàng làm cô chìm đắm, cô nghĩ, nhất định sau này anh sẽ là một người cha tốt.
——
Nhà mới được bày trí sắp xong, tiên sinh đưa Đông Văn Li quay lại Pháp để đăng ký kết hôn.
Ba mẹ của anh đã ly hôn, trước đây không ly hôn là vì lời thề kết hôn sẽ bị phá vỡ, một nửa tài sản của gia tộc Castille sẽ bị tước đi, mẹ anh kiêu ngạo, không đành lòng, thà chịu đựng cuộc hôn nhân biến chất này chứ không bằng lòng từ bỏ tâm huyết của ông ngoại anh.
Là anh khuyên mẹ nuôi ly hôn, mẹ anh đập vỡ một bộ ấm chén, chỉ vào mặt anh, mắng anh tại sao không chịu liên hôn mà lại bảo bà ấy ly hôn, để cho Kaserman lấy đi gần một phần ba tài sản của ba bà ấy.
Anh đứng trước cửa phòng mẹ nuôi suốt một đêm.
Bà ấy khóc lóc ầm ĩ cả đêm, sáng hôm sau mở cửa vẫn nhìn thấy sắc mặt lạnh nhạt của anh, lại nghe anh khuyên nhủ giống hệt như đêm qua: “Mẹ, mẹ phải ly hôn.”
Bà ấy nghĩ đến nhiều năm trôi qua, trước mặt bà ấy là một đứa con trai lạ lẫm, lạnh nhạt, bà ấy lại khóc.
Anh ôm bà ấy vào lòng, an ủi người phụ nữ tóc vàng rối bời.
Không có ông ngoại của anh ủng hộ và che chở, bà ấy không biết phải làm gì, chỉ gọi anh là “Louis” giống hệt như hồi anh còn nhỏ.
Anh an ủi bà ấy: “Cứ để ông ấy mang đi đi, mẹ yên tâm, con kiếm lại được.”
Ba nuôi của anh đạt được cái mình muốn, nhưng vì tranh đấu gia tộc mà đã tổn thất không biết bao nhiêu, chưa kể khủng hoảng tài chính dẫn đến mùa đông đầu tư (*), ông ấy không cách nào đối phó được, con nuôi lại đấu tranh giành lấy những thứ trên tay ông ấy.
(*) “Mùa đông đầu tư” (hay còn gọi là “mùa đông gọi vốn”) để cập đến một giai đoạn mà dòng vốn đầu tư bị chậm lại hoặc suy giảm đáng kể, thường là do các nhà đầu tư thận trọng và chọn lọc hơn.
Đúng lúc Louis muốn giải quyết tận gốc, cắt đứt những lĩnh vực kinh doanh dư thừa, chịu vất vả để sắp xếp cẩn thận, dù cho Peter nhận được sự ủng hộ của hội đồng quản trị thì cũng không phải là đối thủ của anh, Kaserman hoàn toàn thất vọng về đứa con trai mà ông ấy nuôi dưỡng, ngược lại, đứa con trai mà ông ấy chưa từng quan tâm hay yêu thương lại sát phạt quyết đoán, không thèm đếm xỉa đến ai, dám vào sinh ra tử.
Lúc này ông ấy mới phản công thì đã quá trễ. Bày mưu tính kế hết nửa đời, ông ấy ngã bệnh, không còn muốn đấu tranh, lúc quay đầu lại, ông ấy nói muốn sám hối đến hết đời này.
Đông Văn Li chưa từng gặp hai vị này.
“Dù sao sau này cũng không sống chung, có gặp nhau hay không cũng đâu có quan trọng.” Anh nhìn rõ mọi chuyện hơn cô.
Nhưng Đông Văn Li đã nhận được món quà mà mẹ anh nhờ người mang đến, một bộ ấm chén uống trà bằng bạc của Pháp vào thế kỷ mười chín, một sợi dây chuyền bằng ngọc trai và saphire phong cách cổ điển, một chiếc nhẫn kim cương xanh trong suốt… Rất đắt tiền.
Đông Văn Li ngơ ngác, người bên cạnh nhìn qua cũng bất ngờ, lại cười nói: “Anh nghe ông ngoại anh nói đây là của hồi môn mà ông tặng cho mẹ anh.”
“Làm sao em nhận được.” Nghe anh nói đây là của hồi môn mà ông ngoại anh tặng cho mẹ anh, Đông Văn Li hoảng hốt, “Tiên sinh, anh giúp em trả lại cho bà ấy đi.”
“Lấy đi, bà ấy cũng không thể tặng cho ai khác được.” Anh nói.
“Vậy… Vậy em nên đến nhà cảm ơn bà ấy…” Đông Văn Li do dự.
Nhưng người giúp việc đã đưa món quà đến nói: “Phu nhân nói không cần cảm ơn, bà ấy đã lên du thuyền đi du lịch vòng quanh thế giới, đây là món quà cưới của mẹ tặng cho vợ của tiên sinh, xin cô nhận lấy.”
“Em xem.” Anh nhướng mày, “Mẹ anh tặng món quà này cho em, xem như đã hoàn thành xong nhiệm vụ.”
Anh trêu chọc: “Lấy đi, sau này còn phải tham gia tiệc xã giao, bao nhiêu dịp phải dùng đến, mấy món đồ của mẹ anh, sợ là em đi khắp thế giới cũng không tìm thấy cái thứ hai.”
Đông Văn Li nghĩ cũng đúng, cô nhờ người thu dọn lại, cất vào két sắt của cô.
Tiên sinh cũng muốn đổi một căn nhà ở Pháp hoặc là cải tạo lại nhà hiện tại, nhưng Đông Văn Li ngăn cản anh. Một là cô cảm thấy nơi này rất tốt, môi trường yên tĩnh, không ai quấy rầy. Hai là cô đã quen sống ở đây, vì cải tạo mà phải chuyển đi hoặc đổi sang nhà mới thì sẽ rất phiền phức.
Lúc đó cô đang ôm máy tính, xem lại bản dịch.
Người sau lưng cúi đầu ôm cô, tựa cằm lên bả vai của cô: “Tốt quá, chỉ sợ A Li sống một mình ở đây lại cảm thấy quá buồn chán, ngay cả một người bạn để nói chuyện cũng không có.”
“Em là nhà văn, giao thiệp nhiều như vậy để làm gì?” Cô quay đầu.
“Sợ em không thích ở đây, sợ em lại rời đi.” Anh nói.
Đông Văn Li nhớ lại thời gian cô ở Paris mấy năm trước, bây giờ mới phát hiện năm đó có rất nhiều cảm xúc bị che giấu, nhưng không phải là anh không biết, có lẽ anh sợ cô lại giống như trước đây, không thể tìm được cuộc sống riêng của mình, mỗi ngày trôi qua đều bất an lo sợ.
Vậy là cô xoay cả người lại, giữ lấy gương mặt của người đối diện: “Em không chỉ là nhà văn, em còn là vợ của Louis, trong giới kinh doanh, có bao nhiêu cô vợ danh giá muốn nịnh hót em. Em nghĩ xong rồi, mấy ngày nữa em sẽ đi hỏi thăm, hôm nay mấy cô vợ danh giá mua hoa ở đâu, để em xem ai dám cạnh tranh với Đông Văn Li này, em định tiếp tục bán hoa làm nghề tay trái, mở một quán cà phê nho nhỏ, đến lúc đó, mấy cô vợ danh giá kia phải quan tâm đến việc buôn bán của em, có khi em sẽ mở một diễn đàn trao đổi thông tin trên thương trường, không phân biệt là bạn bè hay thương nhân, nơi nào cũng có bạn!”
Lúc nói lời này, ánh mặt của cô linh hoạt như một con thú nhỏ, làm anh nhớ đến rất nhiều lần trước đây, cô cũng như vậy, vĩnh viễn hướng về ánh mặt trời, vĩnh viễn nồng nhiệt và rực rỡ.
Anh chạm vào mũi cô một cái: “Gian thương nhỏ độc ác.”
“Dù sao thì, nếu em có gây họa, đã có ông xã thu dọn tàn dư rồi.” Cô cười.
“Ừm.” Anh nói, “Đúng vậy, trong địa bàn của tôi, làm phiền mọi người để cho bà xã của tôi nghênh ngang bước đi.”
“Ha ha ha ha, em đâu phải là cua.”
Đông Văn Li biết, để làm vợ của anh, ngoại trừ làm tốt công việc của mình và lo cho sự nghiệp bên ngoài, cô còn phải học thêm nhiều nữa.
Sau giờ làm việc, cô đăng ký học bồi dưỡng về tài chính, kế toán, pháp luật; còn tiếp tục học cắm hoa, học nghệ thuật uống trà, học vẽ tranh sơn dầu…
Thỉnh thoảng, cô còn phải ăn mặc xinh đẹp hơn diễn viên điện ảnh bước đi trên thảm đỏ, đeo đủ loại trang sức, nhã nhặn sánh vai bên anh trong các bữa tiệc xã giao.
Cô nhớ trước đây mình từng cảm thấy tự ti và bất an, luôn nghĩ mọi thứ trong tay cô đều mong manh như bọt xà phòng. Nhưng bây giờ, anh luôn xác định rõ ràng mối quan hệ với cô, lại một lần nữa đến bên cô, cô càng kiên định hơn, bởi vì cô biết họ là đồng minh cùng tiến cùng lùi, là vợ chồng thống nhất lợi ích.
Cô thoải mái trò chuyện với các tiểu thư sinh ra trong những gia đình danh giá, nói chuyện thời trang, nói đến các tin đồn, cũng có thể nói về kinh tế, nói về đầu tư, nói về sự phát triển quốc tế, mà cô lại không hề cảm thấy tự ti.
Thật ra, ban đầu cô không thể làm như vậy.
Cô vẫn nhớ lúc họ quay lại Pháp chưa được bao lâu, đó là lần đầu tiên anh đưa cô đến một bữa tiệc xã giao, tuyên bố cô là vợ của anh, nói họ đã đăng ký kết hôn, thiệp mời cưới sẽ được phát dần dần.
Đám đông vô cùng kinh ngạc, mọi người tò mò về lai lịch của cô, xuất thân của cô, cô không cách nào ngẩng đầu, dáng vẻ lộ rõ sự tự ti, chuyện cô trưởng thành ở một vùng đất cằn cỗi vẫn làm cô cảm thấy bất an.
Lúc vào phòng vệ sinh, cô nghe người khác tò mò về gốc gác của cô, nói Louis không nên tự hạ thấp giá trị của bản thân để tìm một người phụ nữ như vậy, còn cho cô danh hiệu phu nhân.
Cô quay lại bữa tiệc, thấy anh ngồi trong đám đông ở phía xa xa, đám con nhà giàu bên cạnh giễu cợt anh không có gia đình vợ hậu thuẫn, giống như giậu đổ bìm leo:
“Louis, anh không hối hận à, tiểu thư của ông trùm vũ khí thì không muốn, lại muốn một con nhỏ nghèo kiết xác như vậy?”
Người bên cạnh không vui: “Vui lòng tôn trọng vợ tôi một chút.”
“Tôi đã nói cái gì, tôi chỉ nói sự thật, là vì muốn tốt cho anh thôi, chơi một chút thì không sao, nhưng để xem kết hôn rồi thì thế nào, để tôi xem tình yêu của anh dành cho cô ấy kéo dài được bao lâu, một con nhỏ nghèo kiết xác, học thức và tầm nhìn cũng không sánh bằng ai, chứ đừng nói đến kỹ năng kinh doanh, làm sao có thể làm hậu phương của anh được, tỉnh lại đi, Louis, anh sống trong mơ à?”
Người đối diện cũng không tức giận, còn khinh bỉ cười khẽ: “Tôi khuyên anh nói năng cho cẩn thận, vợ tôi là tác giả nổi tiếng, là đại diện ưu tú của thế hệ trẻ. Trong giới văn học và truyền thông, cô ấy quen biết rất nhiều người, cô ấy tiện tay cầm bút cũng có thể viết chuyện trong gia tộc của anh thành ba trang giấy. Chậc, cô ấy dựa vào thực lực của bản thân, không mượn sự giúp đỡ của tôi, anh nói xem, cô ấy có giỏi không ——”
Chưa nói xong, anh lại cầm lấy điếu thuốc của người trước mặt, rút thêm một điếu thuốc khác, mượn đốm lửa của người kia để châm điếu thuốc của chính mình: “Vợ tôi mới mười bảy, mười tám tuổi đã dám sống một mình ở Đông Nam Á, lúc mười bảy, mười tám tuổi, anh làm gì, tỏ vẻ nổi loạn, trêu chọc nữ sinh trung học sao? Người ta chưa đến hai mươi tuổi đã làm bà chủ, còn có thể giúp đỡ người khác, năm hai mươi tuổi anh làm gì, ngồi ở đồn cảnh sát đợi ba mình đến đón về sao? Nếu cô ấy có được xuất thân và điều kiện gia đình như anh, danh sách những người giàu nhất của Forbes đã viết tên cô ấy từ lâu rồi, còn anh thì sao, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết đứng đó cho người ta để ý thôi sao?”
Trong lúc anh nói, điếu thuốc bắt lửa, nhưng anh không đưa lên miệng, chỉ để mặc cho nó cháy, làn khói làm người đối diện chảy nước mắt, nhưng cũng không dám oán trách: “Cho nên ——”
“Cho tôi nói thẳng, không người nào ở đây có thể sánh bằng vợ tôi.”
Cô đứng ở phía xa xa, thoải mái cười một tiếng, ngẩng cao đầu.
Comments