Chương 83: Chương 83

Chương 83: Chương 83

Nhưng Đông Văn Li không nghĩ trước đám cưới lại có nhiều việc phải làm như vậy.

Cô vừa chuyển công tác đến Hồng Kông, sau đó lại nộp đơn xin đến Pháp làm việc tại bộ phận văn học tiểu chúng của thế kỷ mười chín, thời gian quá eo hẹp, cô chưa kịp lên kế hoạch rõ ràng, thỉnh thoảng lại phải chạy tới chạy lui giữa hai đất nước, đành giao lại chuyện đám cưới cho tiên sinh.

Louis lại rất rảnh rỗi, anh nói gần đến ngày cưới, cho nên đã xin nghỉ phép với hội đồng quản trị, để lại một đống công việc phức tạp cho nhân viên của mình, nhẹ nhàng nói không thể để uổng phí công sức anh nuôi bọn họ, quản lý cấp cao cũng không thể làm gì anh, dù sao việc làm ăn ở thị trường Trung Quốc càng ngày càng tốt, tiếng nói của anh càng lúc càng có trọng lượng.

Đông Văn Li làm việc bạt mạng như vậy, anh hơi bất mãn, ngày nào cô cũng cúi đầu làm việc bên bệ cửa sổ, anh trêu chọc cô mấy lần, cô hung hăng hất tóc tỏ vẻ chống đối, sau đó lại bĩu môi không vui, tiếp tục gõ chữ bằng một ngón tay, nói, Dịch Thính Sanh, anh mà chọc em nữa thì anh tiêu đời đấy.

Anh đành phải ném bóng cho Lai Phúc chơi, lại nhớ ra cô còn chưa thử váy cưới, anh uể oải nói: “Đông Văn Li, em không tôn trọng đám cưới của anh, anh đã rất mong chờ đấy.”

Đông Văn Li chỉ còn một đoạn cuối cùng, cô không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Làm gì có chuyện đó, em đâu có mang máy tính đến đám cưới.”

“Em không định xem váy cưới sao?”

“Em mặc cái gì mà chẳng xinh đẹp.”

Người bên cạnh nhướng mày: Hơi phách lối, nhưng cũng không thể phủ nhận là cô nói thật.

Vốn dĩ anh dự định dành thời gian ở bên cô, nhưng hình như anh nghỉ phép vô ích rồi.

Vậy là anh cũng ôm máy tính đi vào phòng làm việc.

Lai Phúc vòng qua vòng lại, không ai chơi với nó nữa, nó rên ư ử, sau đó kéo nệm mềm đến ngủ một giấc.

Lúc Đông Văn Li hoàn thành công việc, cô dụi dụi mắt, nhìn thời gian, lại nhớ chiều nay còn có một buổi giao lưu ở nhà xuất bản địa phương, vậy là cô vội vàng xách túi đi ra.

Cô gấp gáp như vậy, người kia cũng ngước mắt nhìn cô: “Đi đâu đấy?”

“Chiều nay có một buổi giao lưu, em phải ra ngoài một lát.” Cô mang giày trước cửa.

“Chờ một chút.” Anh ngừng tay, “Anh đưa em đi.”

Đông Văn Li ngẩng đầu: “Anh cứ làm việc đi, em tự đi cũng được.”

Anh cầm lấy chìa khóa trước cửa: “Đi thôi.”

Đông Văn Li sửa soạn xong, lại đứng đó: “Anh làm tài xế cho em à?”

“Ừ, làm tài xế một ngày, ai bảo bà xã không để ý đến anh.” Anh chua chát nói.

Cô bật cười.

“Đồ vô lương tâm.” Anh đóng cửa, dẫn cô đến gara.

“Em không phải làm việc à?” Cô hơi chống đối.

Anh mở cửa xe cho cô, chờ cô lên xe trước: “Hôm nay là ngày nghỉ, chúng ta nên đến quán cà phê, đi citywalk (*), hoặc đến bờ sông Rhine cho bồ câu ăn vào lúc mặt trời lặn, tại sao ngày nghỉ lại phải đi giao lưu?”

(*) Là đi bộ quanh thành phố, xu hướng du lịch thịnh hành trong giới trẻ Trung Quốc.

Cô ngồi trong xe, để anh thắt dây an toàn: “Anh mà suy nghĩ được như vậy lúc bảo nhân viên làm thêm giờ thì tốt quá. Em đã nghe bọn họ nói lén anh, nói anh là nhà tư bản vô tình, không quan tâm đến ngày nghỉ, nói họp là phải họp, nói làm là phải làm. Tại sao đến lượt em thì anh lại không nỡ xuống tay?”

“Em còn bảo vệ người ta, đứng về phía người ta.” Anh nhẹ nhàng xoa mặt cô.

“Lạnh.” Cô mất vui, né tránh bàn tay lạnh ngắt của anh.

“Chúng ta đi ăn đi.” Anh thấy gần đến giờ ăn trưa.

“Không kịp đâu, tiên sinh, mười hai giờ rưỡi phải có mặt, buổi chiều em sẽ kết thúc sớm, đợi em xong việc rồi đi ăn.”

Anh rút tay lại, khởi động xe, sau đó hỏi cô: “Khi nào xong việc?”

“Tầm hai giờ chiều.”

Anh nhìn đồng hồ, thấy đúng là không kịp nữa rồi: “Có đói không?”

Cô lắc đầu: “Buổi sáng ăn hơi nhiều.”

“Khi nào em xong việc, anh sẽ đến đón em.”

“Thật sao?”

“Một ngày làm tài xế, không lừa gạt ai.”

Đông Văn Li giơ ngón cái: “Năm sao!”

Đường phố buổi trưa không quá đông đúc, anh dừng xe dưới bóng râm.

“Đợi anh một chút.”

Anh xuống xe, Đông Văn Li không biết anh đi đâu, lúc quay lại, anh cầm một chiếc túi giấy trên tay.

Anh đưa cho cô, Đông Văn Li nhận lấy, thấy bên trong là bánh sừng bò ở tiệm bánh yêu thích của cô.

“Á!”

“Lót dạ một chút.”

Cô cầm chiếc túi giấy, đôi mắt chó con sáng lấp lánh, giống hệt như trước đây, cô nhón gót biểu đạt sự thỏa mãn.

“Anh có tốt không?” Anh chờ cô khen ngợi.

“Tốt quá đi, trên đời này không có người nào tốt hơn anh.”

“Không phải là người nào tốt hơn anh, mà là không có ông xã nào tốt hơn anh.”

“Đúng, đúng, đúng, là ông xã tốt nhất thế giới.”

Cô khua tay múa chân, anh đưa mấy tờ khăn giấy sang, sau đó lại khởi động xe.

Sau khi đến nơi, Đông Văn Li vẫy tay chào tạm biệt.

Đến nơi vừa đúng lúc.

Lần này cô tìm kiếm chủ đề văn học tiểu chúng cổ điển, khám phá một số tác phẩm văn học nước ngoài ít nổi tiếng để làm thành một tập san, nhưng khi tìm đề tài, cô do dự và chật vật rất lâu, đúng lúc nghe nói có một hội thảo nghiên cứu học thuật và giao lưu thảo luận, vậy là cô đăng ký tham gia.

Diễn giả là một giáo sư đại học nghiên cứu văn học cổ điển. Dẫn chứng phong phú, rất hiểu biết về sự phát triển của văn học và một số tác phẩm văn học ít nổi tiếng nhưng rất đáng để nghiên cứu, tham gia buổi hội thảo này, Đông Văn Li tiếp thu được nhiều kiến thức mới, lúc kết thúc còn nhờ diễn giả hỗ trợ tư vấn các phương hướng mà cô đã lựa chọn. Lúc nói chuyện xong đi ra, cô phát hiện những người tham dự buổi hội thảo đã rời đi hết, cô nhìn thời gian, mới phát hiện đã gần ba giờ, vượt quá thời gian mà cô đã hẹn trước, cô vội vàng lấy điện thoại ra, thấy điện thoại không có cuộc gọi nhỡ nào, anh không gọi cho cô.

Đông Văn Li ra khỏi hội trường, nắng chiều xuân ấm áp làm cô phải nheo mắt. Trên quảng trường trống trải với kiến trúc phương Tây độc đáo, anh dựa vào lan can, chắp tay lại, sau lưng anh là đàn bồ câu xám vừa đậu xuống để nhặt nhạnh mấy mẩu bánh mì vụn mà người qua đường đã rải ra, anh đứng dưới ánh mặt trời nghiêng nghiêng giống hệt như người mẫu, hai chân bắt chéo, tay nhét vào túi quần, xương hàm góc cạnh, anh hơi ngẩng đầu, ánh mắt hướng về một công trình kiến trúc nào đó dưới bầu trời xanh thẳm, giống như đang quay một bộ phim bom tấn —— ai mà nghĩ người đàn ông này chỉ đi đón bà xã tan làm chứ.

Đông Văn Li đi nhanh về phía anh.

Nhìn thấy cô, anh đứng thẳng lên, dang tay chào đón cô.

Cô lao vào lòng anh.

“Để anh chờ lâu rồi.” Cô ngửi thấy mùi hương dễ chịu trên người anh, là mùi hương ngọt ngào của đường phố Paris vào mùa xuân kết hợp với mùi hương tỏa ra từ tiệm bánh, giống như một ly cappuccino hậu ngọt, làm cô đột ngột muốn uống cà phê.

“Đi uống cà phê đi.”

“Uống cà phê không?”

Họ lên tiếng cùng một lúc.

Sau đó họ nhìn nhau cười.

Đông Văn Li giật giật tay anh: “Tiên sinh, anh đứng ở đây đợi em, có phải là có rất nhiều người đến bắt chuyện với anh không?”

“Không có.” Ánh mắt anh chan chứa ý cười, dưới nắng chiều dịu dàng, anh nhìn vào mắt cô, vén lọn tóc của cô ra sau tai.

“Chắc chắn là có.” Cô kiên quyết, “Anh giống hệt như người mẫu vậy, cao ráo, đường nét thu hút, đứng dưới đài phun nước, hấp dẫn người khác.”

“Em nói anh giống hệt như con công đang xòe đuôi vậy.” Anh đưa tay xoa đầu cô.

Anh cao hơn cô nhiều, cho nên dễ dàng làm ra động tác “bắt nạt” cô.

“Anh nói gì với họ thế?” Đông Văn Li quả quyết là có người cố bắt chuyện với anh, cho nên cô hỏi vậy, “Thành khẩn khai báo, thật thà sẽ được khoan hồng.”

Anh lại kéo cô đi ra: “Anh nói, tôi đang chờ bà xã của tôi, không thấy tôi đeo nhẫn à?”

“Đúng là có người bắt chuyện rồi!” Cô nắm thóp anh, vậy là dừng bước, nhìn anh chằm chằm.

“Không phải đã nói thật thà sẽ được khoan hồng sao?”

“Em vô lý vậy đấy!” Cô tỏ ra chính nghĩa, đứng yên không nhúc nhích.

Anh kéo cô đi, nhưng kéo không được, vậy là anh dừng lại, đành phải đi ra sau lưng cô, vòng tay qua eo cô, đẩy về phía trước.

Chiêu bài bất động của cô không còn tác dụng, bị anh ép buộc tiến về phía trước, cô vừa đi vừa lẩm bẩm: “Dịch Thính Sanh, anh nói không lại em là động tay động chân đấy à, vậy thì đâu có lịch thiệp.”

“Anh lịch thiệp bao giờ?”

“Anh…”

“Đi thôi, anh mời em uống cà phê để đền tội, được không?”

“Một ly cà phê mà đủ để anh đền tội rồi à, có phải là anh chiếm hời không?”

“Tối nay sẽ thể hiện cho bà xã xem.”

Đông Văn Li nghẹn họng, quay đầu nhìn anh, nhưng anh lại tỏ vẻ như không có chuyện gì.

“Đồ đạo đức giả, mặt người dạ thú.” Cô nhỏ giọng mắng.

Đúng lúc này, anh lại đưa tay về phía cô: “Nắm chặt vào.”

Đông Văn Li ngẩng đầu, phát hiện sắc mặt bình thản vừa rồi đã biến mất, thay vào đó là dáng vẻ nghiêm nghị, chăm chú.

Một đám người xuất hiện trước mắt, Đông Văn Li nhìn người qua đường một lượt, vô thức nắm chặt túi xách trong tay, gần đây nghe nói Paris có trộm cướp, cô cảm thấy hơi bất an.

“Không sao, chỉ cần nhìn đường thôi.” Anh nhẹ nhàng trấn an cô, sau đó lại tiến lên chắn trước mặt cô, để cô đi ở phía trong, cô đi ngang qua nhóm người vừa rồi, bởi vì trước đó đã nghĩ họ có ý đồ xấu, cho nên cô hơi lo lắng, nhưng không có hành động thực tế nên cũng không có chứng cứ gì.

Dáng vẻ của hai người họ rất khác biệt ở nơi này, dễ dàng thu hút sự chú ý. Đám người kia đang bàn bạc, mục tiêu ban đầu chính là chiếc túi xách của cô bé gầy yếu hơn họ rất nhiều, nhưng chưa kịp hành động, người đàn ông bên cạnh cô đã nheo mắt cảnh cáo, giống như đã nhìn thấu mục đích của bọn họ.

Giằng co giữa đường, bọn họ không cách nào ra tay được, hai người đã đề phòng, cho nên bọn họ rút lui.

Đám người kia rời đi mà không hề va chạm, nhưng Đông Văn Li chỉ có thể đợi đến khi họ đi mất dạng mới dám hít một hơi.

Đám người kia không ra tay, họ không thể báo cảnh sát.

“Không sao.” Anh vỗ vai cô, “Hay là bảo Finger quay lại với chúng ta đi, như vậy thì khi anh không có ở đây, anh cũng cảm thấy yên tâm hơn.”

Đông Văn Li lắc đầu: “Đâu phải lúc nào cũng gặp chuyện thế này, không phải Tiểu F cho thuê nhà ở Sài Gòn hay sao, ai cũng phải sống cuộc đời của mình, tiên sinh, anh ấy không thể làm vệ sĩ cả đời được.”

Sau khi tiên sinh rời khỏi Sài Gòn, Finger dùng số tiền tiết kiệm của mình cùng với số tiền mà tiên sinh đã cho anh ta để mở một công ty bảo vệ, thuê vài nhân viên, anh ta không có chuyện gì để làm, vậy là anh ta nghe theo lời khuyên của tiên sinh, mua vài căn nhà ở Sài Gòn, trở thành chủ nhà cho thuê.

Đông Văn Li nghe Nguyễn Yên nói vậy qua một cuộc gọi đường dài.

Nguyễn Yên lao đầu vào sáng tác ca khúc mới, khi không làm việc với công ty sản xuất âm nhạc, nếu cảm hứng dâng trào giữa đêm, cô ấy cũng thức dậy, lấy guitar ra để sáng tác, chuyện này đòi hỏi cô ấy phải sống ở một nơi thật vắng vẻ, không thì sẽ bị khiếu nại là làm mất trật tự công cộng.

Cô ấy chuyển tới chuyển lui mấy nơi, cuối cùng cũng tìm thấy một khu nhà ít người thuê, cả khu nhà không có bao nhiêu người, rất phù hợp để cô ấy sáng tác giữa đêm khuya.

Cô ấy còn làm tường cách âm, làm xong rồi mới chuyển vào.

Không ngờ căn hộ bị thấm nước, cô ấy cọc cằn lại cố chấp sửa ống nước, kết quả là bị phản tác dụng. Ống nước bị vỡ to hơn, nước chảy như thác đổ, cô ấy bất lực, đành lấy điện thoại từ trong đống đồ đạc lộn xộn, gọi vào số điện thoại của chủ nhà mà trước đây người môi giới đã đưa cho cô ấy.

Cô ấy bấm số, gọi chủ nhà đến.

Chủ nhà mặc một chiếc áo thun, làn da màu lúa mạch còn dính bụi, cô ấy đứng trong vũng nước vẫn không quên châm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn người trước cửa: “Là anh sao?”

Anh ta cũng bất ngờ, trên tay cầm một xâu chìa khóa và một hộp dụng cụ: “Cô Nguyễn Yên?”

“Có giảm giá thuê không, bạn cũ?” Cô ấy mặc kệ vũng nước sau lưng, hỏi vấn đề mấu chốt.

Anh ta lùi lại một bước, nhìn số nhà của cô ấy, sau khi xác nhận, anh ta nhún vai nói: “Nhà 301 nợ tiền thuê nửa tháng rồi, cô Nguyễn Yên, cô là ngôi sao Rock n’ Roll, nợ tiền là không hay đâu.”

“Dù sao thì bà đây cũng phải sống ở nơi này một thời gian mới quyết định có trả tiền hay không, anh xem đi, mới có mấy ngày mà ống nước đã hỏng, chất lượng này cũng thật là.” Cô ấy hung dữ than phiền.

Anh ta vác hộp dụng cụ trên vai: “Tôi vào xem có tiện không?”

“Xem đi.” Cô ấy tránh đường.

Anh ta bước vào, đặt hộp dụng cụ xuống, ánh mắt lại hướng về phía cây đàn guitar mà Nguyễn Yên vừa cất vào, anh ta đứng lên, dời nhạc cụ đi, sau đó lại dời mấy bản nhạc đã bị ướt của cô ấy sang nơi khác.

“Vứt chúng đi, tôi không cần nữa.” Nguyễn Yên vẫn tùy ý như vậy.

Nhưng anh ta vờ như không nghe thấy, dọn dẹp những thứ này sang một nơi sạch sẽ xong mới vào phòng tắm.

Ống nước nối với vòi hoa sen đã bị hư hỏng toàn bộ, anh ta đưa tay chặn lại, cả người giống như vừa bước vào một trận mưa dông, không bao lâu sau, đầu tóc và lưng áo của anh ta đã ướt nhẹp, dán sát vào cơ bắp rắn chắc của anh ta.

Cô ấy vừa liếc mắt qua, trong lòng đã âm thầm niệm “A Di Đà Phật”, lại dời mắt đi.

“Cô Nguyễn Yên, sửa xong rồi.” Anh ta bước ra.

Nguyễn Yên lấy một chiếc khăn mới, đưa cho anh ta: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, phí sửa chữa sẽ cộng vào tiền thuê nhà của cô.” Anh ta cầm khăn lau mặt.

Nguyễn Yên nhíu mày, đưa tay giật chiếc khăn: “Cầm về đi.”

Cô ấy đóng cửa, không nói chuyện với anh ta nữa.

Sau đó, Nguyễn Yên phát hiện Finger sống ngay bên cạnh cô ấy.

Cô ấy trở về sau khi đi công tác, đi biểu diễn, hay là đi tập luyện, lúc nào cũng phải đi ngang qua căn hộ của anh ta.

Tầng lầu yên tĩnh tràn ngập mùi thức ăn, Nguyễn Yên ngửa chiếc cổ đau nhức, lơ đãng liếc mắt nhìn cửa sổ nhà anh ta, thấy anh ta đang hết sức tập trung nấu ăn.

Anh ta cũng nhìn thấy cô ấy, còn chưa kịp đặt chiếc muỗng trên tay xuống, anh ta đã lịch sự chào hỏi: “Cô Nguyễn Yên, cô ăn gì chưa, tôi nấu cơm rồi, cô có muốn ăn một chút không?”

Nguyễn Yên chịu đựng cái bụng sôi ùng ục, vội vàng ngẩng đầu đi qua cửa sổ nhà anh ta, quả quyết nói: “Không cần.”

Anh ta nói, được rồi.

Nhưng lần tiếp theo cô ấy đi ngang qua cửa sổ nhà anh ta, anh ta vẫn đang nấu ăn.

Cô ấy nấu ăn không giỏi, nếu không ăn ở công ty, về nhà cũng chỉ biết nấu mì gói, mùi mì gói cạnh tranh với mùi hương tỏa ra từ căn hộ sát vách, không bao lâu sau, dạ dày của cô ấy đã không chịu nổi.

Bốn, năm lần như vậy, cô ấy thật sự không chấp nhận được nữa, cô ấy nghĩ thầm, rốt cuộc là anh ta nấu cái gì mà thơm như vậy.

Vậy là cô ấy gượng gạo đi đến cửa sổ nhà của anh ta, bàn tay đeo không dưới ba chiếc nhẫn gõ lên cửa sổ.

Cửa sổ vừa mở, mùi thơm đáng ghét kia đã ùa ra.

Finger ngạc nhiên nhìn cô ấy.

Cô ấy ho một tiếng, tìm đề tài: “Ừm, anh không đi làm à?”

Anh ta xòe tay ra: “Tôi thu tiền thuê nhà.”

Thấy cô ấy nhìn ba món ăn cơm và một món canh mà anh ta đã nấu, anh ta mới hoàn hồn, lịch sự hỏi: “Cô ăn chưa, cô có muốn ăn cùng tôi không?”

“Có ngon không?” Cô ấy giả vờ không quan tâm, lại dời mắt đi.

“Tạm được.” Anh ta nghiêm túc nói, “Cũng không đến nỗi khó nuốt.”

“Được rồi, tạm chấp nhận.” Cô ấy giả vờ hờ hững.

Anh ta mở cửa, tìm một chiếc ghế cho Nguyễn Yên ngồi, lấy thêm chén đũa cho cô ấy.

Nguyễn Yên nhìn thấy ba món ăn cơm ngon lành trên bàn thì nuốt nước bọt, nhưng trước khi động đũa, cô ấy vẫn thận trọng nhìn Finger: “Có cộng vào tiền thuê nhà của tôi không đấy?”

Anh ta cười nói: “Tôi mời cô, giống như bạn bè mời nhau mà.”

Lúc này Nguyễn Yên mới yên tâm gắp thức ăn, cắn một miếng, gật đầu, nhìn người đàn ông mặc áo thun bên cạnh, anh ta vẫn không nói một lời, bề ngoài cường tráng, nhưng nấu cơm ngon hết sức, dù sao cũng ngon gấp mấy lần so với những gì cô ấy nấu.

“Bà đây không biết là anh nấu ăn được đấy.” Cô ấy ăn cả miếng to.

“Cô Nguyễn Yên có thích không?”

“Tạm được, có thể chấp nhận.”

“Vậy nếu sau này cô về trễ thì cứ sang nhà tôi ăn, ngày nào tôi cũng nấu ba món, nhưng một mình tôi không ăn hết.”

Cô ấy nhíu mày: “Vậy nấu hai món không được sao?”

“Ba món đặt lên bàn thì trông mới hài hòa.”

“Anh bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế à?”

“Đó là rối loạn ám ảnh cưỡng chế sao?” Anh ta hỏi, hình như là lần đầu tiên phát hiện ra.

“Nhiều vấn đề quá nhỉ?” Cô ấy ăn no rồi lại than thở, nhưng giọng điệu rất vui vẻ, “Thế này đi, sau này tôi cũng sẽ đến ăn, anh cứ cộng vào tiền thuê nhà của tôi, đến ngày thanh toán thì tôi sẽ trả hết cho anh.”

Nguyễn Yên kể chuyện này với Đông Văn Li qua điện thoại, họ trở thành bạn ăn cơm rất hài hòa, thỉnh thoảng nhắc đến Finger, cô ấy còn nói trước đây anh ta chỉ biết “đâm chém”, nhưng bây giờ lại làm chủ nhà, đứng nấu canh, hình ảnh đó rất kỳ lạ.

Đông Văn Li lại cảm thấy rất tốt, hình ảnh đó càng sống động, rõ ràng, gần gũi hơn với cuộc sống thường ngày.

Tiên sinh từng nói với cô, Tiểu F phiêu bạt nửa đời, anh còn sợ sau khi anh rời khỏi Sài Gòn, Finger sẽ không biết làm gì, sợ anh ta không tìm thấy mục tiêu sống, phải lang thang khắp Đông Nam Á, bước vào con đường làm người ta lo lắng, cho nên trước khi rời đi, anh cho Finger một khoản tiền, bảo anh ta mở một công ty bảo vệ, còn dạy anh ta mua nhà.

Nguyễn Yên lại nói, vậy là được rồi, anh ta không hợp với kinh doanh, cấp dưới của anh ta luôn nhiệt tình giúp đỡ người khác, anh ta lấy chuyện giúp đỡ người khác làm niềm vui, không lấy tiền, vậy mà trong đầu toàn nghĩ đến tiền thuê nhà của chị, chị trả chậm một ngày là anh ta đã hối thúc, đâu phải chị ở Sài Gòn quanh năm suốt tháng, cũng là bạn cũ mà còn không giảm giá…

Cô ấy than thở, Đông Văn Li bật cười ở đầu dây bên kia, vậy thì đúng là bây giờ Tiểu F không phải lo cơm ăn áo mặc, một ngày ba bữa, quanh năm bình an, cô và tiên sinh cũng yên tâm.

Về phần Yên Yên, cô dò hỏi xem Yên Yên có tin tức gì về Ken hay không, cô ấy nói đã nghe anh ta vô địch một cuộc thi ở Tokyo, lúc đó cô ấy tình cờ đi theo nhà sản xuất sang Tokyo học thêm, đi ngang qua màn hình tivi bên ngoài trung tâm thương mại, thấy mặt mũi anh ta vẫn sưng bầm như xưa, nhưng lại xúc động giơ cao chiếc cúp thuộc về mình.

Cô ấy nói, rất tốt, anh ta đã lấy lại phong độ thi đấu như trước.

Về phần hai người họ, đó là đoạn quá khứ rất khó để buông bỏ, nhưng cũng không cách nào đi tiếp.

“A Li nhỏ, mấy năm trước chị không tưởng tượng được, hóa ra mỗi người chúng ta đều sống một cuộc đời thật phi thường.”

“Đúng vậy, cho nên chị và em đều là những người vĩ đại.” Đông Văn Li bắt chước giọng điệu của Nguyễn Yên, cười nói, “Chị và em đều là những người vĩ đại thay đổi thế giới.”

Buổi hòa nhạc tiếp theo của Nguyễn Yên sẽ diễn ra ở Hồng Kông, cùng tháng đó, đám cưới của họ sẽ được tổ chức.

Câu chuyện trong tiểu thuyết “Hoa Hồng Tiên Sinh” thật sự tiến triển theo một chiều hướng tốt đẹp, cô từng hứa với độc giả, Hoa Hồng Tiểu Thư sẽ gặp lại Yên Yên, bây giờ cũng làm được rồi.

Người cô yêu lại quay về bên cô.

“Nghĩ gì thế?”

Người bên cạnh giật giật tay cô.

Rốt cuộc Đông Văn Li cũng gạt những suy nghĩ xa xôi sang một bên, lúc này mới phát hiện mình lơ đãng đã lâu, không biết anh đã đưa cô đi cách xa đám người kia từ lúc nào rồi.

Cô nhìn gương mặt dịu dàng của anh, nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, anh không rõ ràng như vậy, chỉ mơ hồ như một giấc mơ, cô luôn tin anh là thần linh được Thượng đế tạo ra, là một nhân vật dưới ngòi bút của cô.

Bây giờ, dưới ánh nắng hoàng hôn dịu dàng trên đường phố nước ngoài, cô không còn sợ phiêu bạt nữa.

“Tiên sinh, ngài có muốn mua hoa không?”

Giọng nói vui vẻ cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Đông Văn Li nhìn về phía giọng nói, thấy một cô bé tóc vàng tầm bảy, tám tuổi, cầm một bó hoa hồng nở rộ. Bắt gặp ánh mắt của Đông Văn Li, cô bé nở nụ cười rạng rỡ, tiếp tục chào hàng: “Hoa đẹp, xứng với cô gái đẹp.”

Người bên cạnh vẫn mỉm cười dịu dàng với Đông Văn Li, sau đó trả tiền.

Đóa hoa kia xuất hiện trước mặt cô, cô lại nghe thấy lời mà năm đó anh đã nói bằng tiếng Pháp ——

“Tặng em, cô gái đẹp.”

Comments