Đông Văn Li phát hiện dạo này Lai Phúc cư xử rất kỳ lạ.
Bình thường nó không thích ra ngoài, lúc nào cũng là hai người ăn cơm tối xong sẽ dẫn nó xuống lầu đi dạo một vòng, nó lười biếng đi mấy bước, sau đó lại nhìn chằm chằm vào hoa cỏ một hồi, xem như đã hoàn thành mục tiêu vận động trong ngày.
“Lai Phúc, mày mập lên rồi, phải giảm cân một chút, bắt đầu chạy bộ đi.” Đông Văn Li luôn nghiêm túc như vậy.
Tiên sinh mua đĩa ném, ngày nghỉ còn đưa họ ra công viên chơi, ban đầu Lai Phúc cũng rất vui, nhưng sau khi chơi vài lần, nó phát hiện thứ đó chỉ là một công cụ vô hồn, nó mất hứng.
Nhưng mấy ngày nay, người giúp việc vừa nấu ăn xong, Lai Phúc đã rên ư ử đòi ra ngoài.
Đông Văn Li vừa hỗ trợ người giúp việc dọn chén đũa, vừa an ủi nó: “Đợi tiên sinh trở về, chúng ta ăn cơm xong sẽ ra ngoài nhé.”
Hôm nay anh đi công tác về.
Nó sủa mấy tiếng, cuối cùng cũng phải kiên nhẫn chờ đợi.
Tiếng mở cửa vang lên dưới lầu, Lai Phúc lao xuống cầu thang, Đông Văn Li đặt chén đũa xuống, mang dép lê đi xuống lầu.
Cô đứng trên cầu thang xoắn ốc, thấy người vừa về nhà đang cởi áo khoác, treo lên kệ áo khoác trước cửa.
Lai Phúc phấn khích đẩy tay anh.
“Sao hôm nay thằng nhóc này lại kích động thế?” Anh đang tháo cà vạt trên cổ, “Có phải là ở nhà không ngoan, bị chị gái mắng nên tìm tao đòi lại công bằng không?”
“Làm gì có.” Đông Văn Li đến gần anh, “Em đâu có mắng nó.”
“Ừm.” Cuối cùng anh cởi chiếc cà vạt màu xám, chỉ còn lại áo sơ mi đen, đai giữ tay áo cố định trên khuỷu tay, vừa vặn với đường nét cánh tay, phác họa ra cơ bắp của anh, anh đưa một tay cởi nút áo trên cùng, sau đó nhìn cô, “Có nhớ anh không?”
Anh chuyển chủ đề nhanh như vậy, cô không kịp phòng bị.
Cô kéo Lai Phúc đang kích động ra sau lưng, ánh mắt lại hướng về chiếc nút áo của anh.
Đầu ngón tay thon dài đưa đẩy một lát, chiếc nút cũng thoát khỏi sự kìm hãm, anh lặp lại: “Hỏi em đấy.”
Thấy cô không trả lời, anh dừng tay, tiến một bước về phía trước.
Đông Văn Li thấy mũi giày da của anh chạm vào mũi đôi dép lê hình thỏ lông xù của cô, bàn tay lạnh lẽo của anh chạm vào cằm cô, buộc cô ngẩng đầu: “Bây giờ còn không dám nói nhớ anh à?”
Hơi thở quẩn quanh, cô chỉ có thể ấp úng nói: “Tiên sinh… còn có, còn có người giúp việc trong nhà.”
“Bảo người giúp việc về đi.”
Cô đang mặc một chiếc váy qua gối, bàn tay lạnh lẽo của anh nhấc cô lên, giống như rút xác một con ve sầu chuẩn bị sinh trưởng trước khi mùa hè ghé qua, anh bế cô lên lầu.
Đi ngang qua người giúp việc, gương mặt ửng đỏ của cô vùi vào áo sơ mi của anh.
Người giúp việc không dám ngẩng đầu, nói: “Tiên sinh, phu nhân, tôi đã làm xong thức ăn, cũng đã mở chế độ giữ ấm tự động, tôi đi trước.”
Anh nhàn nhạt “ừ” một tiếng.
Người giúp việc vội vàng chạy xuống lầu, Đông Văn Li vùi đầu vào vai anh, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân của người giúp việc đang rời đi.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, cô mới dám ngẩng đầu, nhìn anh oán hận: “Mất mặt quá.”
“Có gì mà mất mặt, dì ấy là người từng trải, đương nhiên phải biết tiểu biệt thắng tân hôn rồi.”
Anh nhấc cô lên, cô bám vào anh, đôi chân nhỏ nhắn run rẩy theo cử động của anh.
“Chưa tân hôn mà.” Cô đỏ mặt.
“Em cũng biết là chưa à, thấy em qua loa như vậy, anh còn sợ sẽ có một ngày em đòi hủy bỏ hôn lễ.”
“Em bận mà, em sẽ đi thử váy cưới, em đã nói với Yên Yên, bảo cô ấy nên đến Hồng Kông sớm để đi xem váy cưới cùng em.”
Anh có nhiều bạn bè trên thương trường, cho nên đương nhiên phải tổ chức đám cưới, nhưng cô thật sự muốn làm đơn giản một chút, về phía cô, cô luôn cảm thấy mình không có nhiều người để mời cưới như vậy.
Ba mẹ của họ đều không có mặt, chứ đừng nói gì đến họ hàng thân thích.
“Anh đã suy nghĩ rồi, nghi lễ đám cưới thì làm đơn giản một chút, ở Paris thì làm lớn một chút, dù sao khách mời cũng là những người danh giá, đám cưới ở Trung Quốc thì cứ làm theo ý em, tổ chức một buổi trà chiều trên bãi cỏ, mời vài ba người bạn thân, làm cho nhã nhặn một chút. Nhưng nói gì thì nói, cái gì phải làm thì vẫn phải làm, thương hiệu váy cưới mà trước đây chúng ta liên hệ chỉ là hàng may sẵn, không có thành ý, cái nào cũng như nhau, anh không thích nữa, anh sẽ tìm một thương hiệu khác.”
Đông Văn Li: “Hả? Sao anh lại không thích nữa rồi?”
“Tìm thêm mấy thương hiệu khác để so sánh, anh chọn lọc rồi thì em có thể ghé qua thử.”
“Chọn váy cưới đã trở thành việc của chú rể rồi sao?” Cô ôm cổ anh, mỉm cười cọ mũi với anh, “Dịch Thính Sanh, anh tốt quá.”
“Cũng tại anh mong chờ em mặc váy cưới quá.” Anh nói chậm lại, nhìn vào mắt cô, lại tiến gần đến mặt tường, mượn mặt tường giữ cô giữa không trung, anh giữ lấy đầu cô, hôn cô, “A Li…”
Làn môi lạnh ngắt của anh giống như rượu vang ngọt ngào được ủ lâu ngày trong hầm rượu, lúc chạm vào, nó làm người ta say, lúc anh đắm chìm, yết hầu khẽ trượt xuống, tiết tấu chậm rãi mê hoặc.
Cô vươn bàn tay ấm nóng lên cổ anh, cảm nhận đường nét ở nơi đó, giống như trước đây đã cảm nhận đường nét ở những nơi khác dưới sự hướng dẫn của anh.
Anh đưa đẩy, tiến vào, kêu lên một tiếng, sau đó ghé đến tai cô, giọng nói kiềm chế lại khó cưỡng, anh hỏi: “A Li, kết hôn với anh, có được không?”
…
Đó là lời cầu hôn thứ hai mà cô chưa chuẩn bị trước.
Màn đêm buông xuống, cơm tối của họ còn ấm nóng dưới lầu, nhưng cô lại nằm trên giường trong bóng tối, để cho người đàn ông bên cạnh tháo chiếc nhẫn đơn giản trên ngón áp út của cô, thay thế bằng chiếc nhẫn trên tay anh.
Nhẫn kim cương phô trương khúc xạ ánh sáng, làm cô nheo mắt.
Cô đưa tay ngăn chặn ánh sáng, lờ mờ nhìn thấy chiếc nhẫn phô trương này, trên môi không kiềm được nụ cười, cô trách anh bằng tiếng Quảng Đông: “Phô trương quá, Dịch Thính Sanh, anh không sợ em ra đường bị cướp à?”
“Để xem ai dám.” Anh nắm tay cô trong tay anh.
“Nhưng không phải trước đây chúng ta đã mua nhẫn đôi à?”
“Nhẫn đôi chỉ là nhẫn đôi thôi, ngày thường em cũng đeo được.”
“Nhưng anh cũng mua nhẫn cưới rồi mà?”
Để chiếc nhẫn đeo trong ngày cưới phù hợp với váy cưới, anh đã đưa cô đi mua, nhân viên bán hàng lấy “kho báu” từ trong két sắt.
“Mẫu đó là hàng làm sẵn, cũng kinh điển, nhưng không dành riêng cho em, cũng không thu hút sự chú ý, không thể biến em thành tâm điểm của đám đông.”
“Em trở thành tâm điểm của đám đông làm gì?”
“Vậy em không còn đường lui nữa rồi, trở thành bà xã của anh thì chắc chắn sẽ là tâm điểm của đám đông.”
Đông Văn Li: “Paris old money (*) đều chú trọng đến thể diện như anh vậy sao? Nhẫn cưới mà cũng phải mua đến ba kiểu dáng à?”
(*) “Old money” chỉ những gia đình hoặc cá nhân có tài sản được truyền lại qua nhiều thế hệ, thường xuất thân từ các dòng họ danh giá và quý tộc.
Anh cười khẽ: “Người ta thì chê ít, chỉ có em mới ngại nhiều thôi.”
“Em chỉ có mười ngón tay.” Cô xòe bàn tay, giơ lên trần nhà.
Anh đưa tay đến, đẩy ba ngón tay xuống, sau đó nhìn bảy ngón còn lại: “Vẫn còn chỗ.”
“Anh tránh ra.” Cô cười, đẩy anh ra, nghiêm túc hỏi anh, “Chiếc nhẫn kim cương này có giá bảy con số sao?”
Anh hơi nhướng mày: “Không chênh lệch lắm.”
Không chênh lệch lắm nghĩa là cô đoán quá thấp, đều là bảy con số, nhưng khoảng cách giữa một triệu và chín triệu không phải là một chút, cô nhìn chất lượng cùng độ tinh xảo, không chừng cái này đáng giá hàng chục triệu.
“Đẹp quá, nhưng không giữ được giá trị, rất khó bán.” Đông Văn Li nghiêm túc nói, “Nhưng cũng đủ giữ mặt mũi rồi, nếu em đeo ra ngoài, em sẽ trở thành đề tài bàn luận của mấy cô vợ nhà giàu.”
Cô phân tích thực tế như vậy làm anh buồn cười, hình như anh vẫn còn đắm chìm trong trận phóng thích vừa rồi, anh đưa tay xoa cằm cô, “Ngốc, kim cương vốn là một thứ để cho em giữ mặt mũi, chỉ là hàng tiêu dùng thôi.”
Món đồ mấy trăm triệu bị anh xem là hàng tiêu dùng, cô cảm thấy cuộc sống thật không dễ dàng.
“Em vẫn nên cất đi.” Cô ngồi dậy, mở ngăn kéo dưới bàn trang điểm, tháo chiếc nhẫn kim cương như trứng bồ câu kia xuống, nhìn thấy trong hộp còn một cái, lại cảm thấy không an toàn, vậy là cô chạy chân trần vào căn phòng nhỏ bên cạnh phòng ngủ.
“Đi đâu đấy ——” Anh lên tiếng sau lưng cô.
“Em cất vào két sắt.”
Anh ngẩng đầu, thấy cô gấp gáp như vậy, lại cảm thấy hơi buồn cười.
——
Bảy giờ rưỡi, hai người họ bắt đầu ngồi vào bàn ăn tối.
Người giúp việc nấu nửa món Tây, nửa món Trung Quốc.
Tiên sinh nói anh có thể ăn món Trung Quốc, nhưng Đông Văn Li vẫn nhờ người giúp việc nấu món Tây, dù sao anh cũng đã ăn món Tây nhiều năm như vậy, nhất định là đã quen miệng. Cho nên trong căn biệt thự kiểu Pháp này, một nửa nhà bếp là dụng cụ nấu món Trung Quốc, một nửa nhà bếp là dụng cụ nấu món Tây, thỉnh thoảng họ cũng thay đổi hương vị.
Bình thường không có chuyện gì để làm, Đông Văn Li cũng tự tay nấu cơm, hôm nay anh đi công tác về, cô sợ mình nấu không ngon, cho nên mới gọi người giúp việc đến.
Anh cắt bít tết trên đĩa cho cô, cô gắp cho anh một miếng sườn xào chua ngọt.
Mùi vị kỳ lạ giao thoa trong miệng.
Anh ôm eo cô, cô cầm đũa dạy dỗ anh: “Ăn không nói, ngủ không nói, Dịch Thính Sanh, đây là điều anh dạy em trong lần đầu tiên chúng ta ăn cùng nhau, lúc ăn cơm không được táy máy tay chân.”
“Lúc ăn cơm, người Trung Quốc chúng ta luôn nói chuyện với nhau thế này, như vậy thể hiện tình cảm rất tốt.” Anh không biết xấu hổ, còn dùng lời cô nói khi đó để tranh cãi với cô.
Anh không buông tay.
Cô gạt tay anh mấy lần, nhưng anh không nhúc nhích.
Cô đành phải gắp một miếng sườn xào chua ngọt, hung hăng đặt vào đĩa của anh.
“Gâu gâu gâu!”
Lai Phúc sủa lớn.
Hơi ấm qua đi, hai người họ mới nhớ đến sự tồn tại của nó:
“Sao thế?”
Đông Văn Li: “Không biết, hôm nay nó rất kỳ lạ.”
Lai Phúc mang sợi dây dắt chó đến, thả dưới chân của Đông Văn Li.
Tiên sinh bế nó lên: “Mày muốn ra ngoài chơi đúng không?”
Đông Văn Li: “Lai Phúc thay đổi rồi, không phải trước đây chỉ muốn nằm, không muốn đứng sao?”
“Ăn xong sẽ dẫn mày đi dạo nhé.”
Lai Phúc gấp gáp giậm chân, tiếp tục sủa.
Đông Văn Li xoa đầu nó.
Lai Phúc đi tới đi lui, hình như nó đang vội vàng muốn đi gặp ai đó.
Tiên sinh đeo dây cho nó, vỗ vỗ người nó: “Được rồi, dẫn mày đi ngay.”
“Đi thôi.” Anh vỗ vỗ Đông Văn Li đang ngồi trên ghế.
Đông Văn Li ngẩng đầu: “Bây giờ đi sao?”
“Em không thấy à?”
“Thấy cái gì?”
“Hình như Lai Phúc muốn gặp ai đó.”
“Hả?”
——
Họ vừa xuống lầu, Lai Phúc đã chạy như điên trên bãi cỏ.
Đông Văn Li vội vàng theo sau, suýt nữa lạc mất nó.
Lúc đến nơi, tự dưng Lai Phúc bước chậm lại, sau đó đứng bất động.
“Sao thế?” Đông Văn Li tiến về phía trước mấy bước.
Nó ngồi xổm xuống sườn dốc nhấp nhô trên bãi cỏ, cúi đầu thăm dò.
Đông Văn Li nhìn theo hướng ánh mắt của nó, phát hiện có một con chó nhỏ, nhưng ngoài trời hơi tối, cô không nhìn rõ.
Đông Văn Li lại nhìn Lai Phúc, nó không nhúc nhích, chỉ nhìn con chó kia chằm chằm, không dám đến gần, hóa ra thằng nhóc này đến tìm cô nàng kia.
“Đã đến đây rồi, mày dũng cảm lại gần chào hỏi đi.” Cô cũng ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nó, nói như vậy.
Lai Phúc nhìn ngang nhìn dọc, do dự.
“Đi đi.” Đông Văn Li dẫn nó tiến lên mấy bước.
Lúc đến gần, Đông Văn Li mới phát hiện, dưới ánh đèn có một con chó nhỏ gầy gò, hình như là giống chó Shiba Inu, thấy họ đến gần, nó vô thức lùi về sau, hình như là muốn chạy đi.
Tiên sinh đi đến, cầm lấy dây dắt chó trên tay Đông Văn Li, xoa đầu Lai Phúc: “Đi thôi.”
Lai Phúc do dự tiến lên mấy bước.
Con chó nhỏ kia cũng lùi về sau mấy bước.
Lai Phúc lại đến gần, đi vòng quanh nó, ý nói bản thân không có ác ý.
Con chó nhỏ đối diện có bộ lông rối tung rối mù, hình như đã lang bạt rất lâu rồi, nó thận trọng ngửi ngửi, sau khi đạt được thỏa thuận hòa bình, chúng mới bắt đầu rượt đuổi nhau trên bãi cỏ.
Cô không biết Lai Phúc gặp được con chó kia từ lúc nào, hẳn là đã vụng trộm quan sát rất lâu, nhưng xấu hổ nên không dám hành động.
Đầu hè, đom đóm bay tán loạn, dế mèn kêu khe khẽ trong bụi cỏ, chó nhỏ vẫy đuôi rượt đuổi trên bãi cỏ, khung cảnh này thật tốt đẹp làm sao:
“Tiên sinh, chúng ta đưa bạn của Lai Phúc về nhà có được không? Dù sao không gian cho chó trong sân cũng rất rộng lớn.”
Nhà của họ đủ lớn để trở thành nơi an toàn nhất thế giới.
Anh đứng dưới cây tán cây ngô đồng, giống hệt như mùa mưa năm đó đứng dưới cây dù đen.
“Đương nhiên ——”
“Trong nhà của chúng ta, em là người quyết định.”
Comments