Chương 87: Chương 87

Chương 87: Chương 87

Nguyễn Yên đến Pháp mấy ngày trước đám cưới, sau khi hôn lễ ở Pháp kết thúc, cô ấy sẽ đến Hồng Kông cùng Đông Văn Li.

Mặc dù nghi lễ đơn giản, nhưng sảnh cưới được bày trí cùng rất nhiều tâm tư.

Mười hai chiếc Lincoln đỗ bên ngoài tòa lâu đài, tài xế mặc âu phục, đeo găng tay trắng, xếp thành một hàng. Khách mời lần lượt tiến vào trong, bức tường hoa hồng cao bằng người bình thường tràn ngập vô số loại hoa hồng hiếm, lần lượt chuyển màu, ganh đua nhan sắc.

Một nghệ sĩ nổi tiếng đang chơi piano trong khu vườn trung tâm, hệ thống phun nước dâng lên, hạ xuống theo tiết tấu.

Nguyên liệu đắt tiền từ khắp nơi trên thế giới được bày khắp hành lang bên mặt cỏ, bếp trưởng mang sao Michelin chưa từng lộ diện, bây giờ lại nấu ăn ngay tại chỗ.

Đủ loại đồ ngọt kiểu Pháp tinh xảo, hoa tươi và sâm panh là sắc màu tô điểm không thể thiếu.

Đó cũng là lần đầu tiên Nguyễn Yên đến một tòa lâu đài kiểu Tây Âu cổ điển thế này, cô ấy đứng trên bờ tường cao, nhìn xuống biển hoa hồng, mặc dù nửa năm qua, cô ấy có được rất nhiều danh tiếng và người hâm mộ, cô ấy vẫn liên tục tán dương:

“Hoa Hồng Tiểu Thư, chị rơi vào câu chuyện cổ tích của ai đó sao?”

Đông Văn Li nhìn vào gương, thử chiếc dây chuyền sapphire mà thợ trang điểm đã phối cho cô, nhíu mày nói: “Yên Yên, chị mau nhìn xem, có phải cái này phô trương quá rồi không?”

Hôm nay là ngày hiếm hoi Nguyễn Yên không mặc quần áo màu đen, cô ấy mặc váy trắng giống như Đông Văn Li, tóc vẫn rối, lúc xoay người lại, vạt váy của cô ấy để lại một vầng sáng như nắng sớm.

“Để chị xem.” Cô ấy ngắm nghía người trong gương, “Không có gì phô trương cả, A Li, đám cưới truyền thống thì hơi rắc rối một chút, nghe chị, cái này đeo ngày thường thì được, nhưng không phù hợp để đeo vào hôm nay, phải là cái này, là sapphire.” Cô ấy cất sợi dây chuyền ngọc trai đơn giản, nhã nhặn trên tay của Đông Văn Li đi, chỉ vào sợi dây chuyền sapphire trên bàn trang điểm.

“Màu xanh có đẹp không? Hôm nay em đeo cái này có phù hợp không? Có nên đổi sang màu khác không?”

Nguyễn Yên nhìn giúp cô, chiếc váy cô đang mặc có kiểu dáng hoàng gia, trên đó còn đính kim cương, ngoại trừ phần cổ áo.

“Em có màu khác sao?”

“Có.” Cô gật đầu, mở ngăn kéo ra.

Nguyễn Yên nhướng mày, trời đất ơi, màu đỏ, màu xanh, màu tím… Cô có một hộp đá quý bảy sắc cầu vồng.

Đến Nguyễn Yên cũng giật mình: “Em có nhiều đá quý quá.”

“Đều là tiên sinh mua đấy, em đoán anh ấy có sở thích sưu tập trang sức.” Đông Văn Li nói.

Nguyễn Yên nhìn một hồi, lại chọn ra mặt dây chuyền màu hồng nhạt cho cô, “Cái này đẹp, khiêm tốn mà lại sang trọng hơn cái màu xanh.”

Đông Văn Li ngồi trước gương, khua tay múa chân: “Em cũng thấy cái này đẹp hơn, giữ cái màu xanh lại cho váy ăn tiệc tối nay.”

“Là chiếc váy xẻ tà có cái nơ to đùng sau lưng mà chị đi chọn cùng em phải không?” Nguyễn Yên nói, chỉ vào mấy bộ váy treo trên mặt tường.

“Phải.”

“Đúng vậy, rất hợp với chiếc váy đó, không gì sánh bằng, rất hoàn hảo.” Nguyễn Yên đồng ý.

Thợ trang điểm giúp Đông Văn Li đeo dây chuyền, Nguyễn Yên gật đầu với người trong gương, hình như là vô cùng hài lòng, tự dưng cô ấy nói: “Chờ một chút.”

Nói xong, cô ấy lấy một chiếc hộp từ trong góc phòng ra, bắt đầu mở hộp.

“Cái gì thế?” Đông Văn Li tò mò nhìn sang.

Nguyễn Yên mở hết ba lớp ngoài, rồi lại mở ba lớp trong, cuối cùng lấy ra một phụ kiện cài tóc hình vương miện màu bạc từ trong chiếc thùng lót mấy lớp xốp bong bóng.

“Xem này, công chúa điện hạ, xem chị mang cái gì cho em này.”

“Cái này là…” Đông Văn Li nhìn vương miện, không nói nên lời.

“Quà cưới, Đông Văn Li, chị học làm cái này từ một thợ kim hoàn, em không được chê, chị tự tay hàn từng góc cạnh đấy.”

Chiếc vương miện trước mắt cô được chế tác tinh xảo, sợi bạc đính ngọc trai và kim cương. Yên Yên chưa từng có hứng thú với việc làm thủ công tốn thời gian, Đông Văn Li không thể tin nổi là cô ấy làm ra cái này.

Cô không nói nên lời.

Thấy cô ngây người, Nguyễn Yên hơi bối rối, hơi bất an, lại nhìn món đồ trên tay mình, “Xấu vậy sao? Chị đã đặt rất nhiều tâm tư vào nó đấy, Đông Văn Li.”

Đông Văn Li vẫn đang ngồi trên ghế, váy cưới quá nặng nề, cô chỉ có thể dang tay ôm cô ấy, ngửi mùi hương lạnh lẽo trên người cô ấy, khàn giọng thì thầm: “Yên Yên…”

Nguyễn Yên ngây ngốc, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của người đang ghé vào eo mình, cô ấy chỉ biết vỗ vai: “Sao còn khóc nữa? Sắp kết hôn rồi, bạn nhỏ này, thợ trang điểm phải vất vả lắm đấy.”

“Cảm ơn chị.” Đông Văn Li không đứng lên, vẫn ôm cô ấy, “Em rất thích quà của chị.”

“Chị không có thứ gì tốt để tặng em, tiên sinh nhà em nhiều tiền, em muốn cái gì mà anh ấy không mua được, chi bằng chị tự tay làm cho em một món quà, dù sao chị cũng rảnh rỗi.”

“Chị nói bậy, rõ ràng là chị bận muốn chết.”

“Ai nói chị bận…”

“Tiểu F nói, anh ấy nói ngày trong tuần chị không về nhà ăn cơm.”

“Sao anh ta còn quản cả cuộc sống của bà đây thế…” Nguyễn Yên lẩm bẩm, lại rút mấy tờ khăn giấy, “Khóc sướt mướt, không ra thể thống gì, để chị xem, nước mắt có làm hỏng lớp trang điểm của em không.”

Cô ấy nâng mặt Đông Văn Li lên, thấy đôi mắt chó con ngấn nước, còn trêu chọc cô: “Đông Văn Li, em xấu quá đi, hôm nay Lai Phúc còn ra dáng hơn em đấy.”

Lai Phúc mặc âu phục, thắt nơ, sẽ đi cùng cô dâu, nó đứng đó “diễu võ dương oai”.

“Được rồi.” Nguyễn Yên cầm chiếc vương miện nhỏ, “Chị đeo cho em.”

Nguyễn Yên điều chỉnh chiếc vương miện cho người trong gương, nhẹ nhàng, kiên nhẫn, dịu dàng nói:

“Hôm nay chị tiễn A Li đi lấy chồng, từ nay về sau, cuộc đời viên mãn, hạnh phúc vui vẻ cùng ý trung nhân.”

Nguyễn Yên nói bằng tiếng Việt, có rất nhiều chỗ Đông Văn Li không hiểu, Nguyễn Yên nói đó là phong tục, chị em bên nhà gái chúc phúc cho cô dâu.

“Công chúa của chị, đừng sợ.” Nói xong, Nguyễn Yên vỗ vai cô, “Chị vĩnh viễn là nhà gái của em, nếu sau này em bị bắt nạt, dù ở đâu, chị cũng sẽ bay đến đòi lại công bằng cho em.” Dứt lời, cô ấy búng tay, hỏi Lai Phúc, “Phải không Lai Phúc, mày cũng là nhà gái đúng không?”

Lai Phúc dũng cảm “gâu gâu gâu” tuyên thệ, sau đó nhìn “chị của cô dâu”, “chị của cô dâu” nhận được tín hiệu cũng dũng cảm “gâu gâu gâu” tuyên thệ.

Họ cười với nhau.

Nhà gái sao?

Có nhà gái như vậy, Đông Văn Li càng tự tin hơn.

——

Nghi thức hôn lễ cũng không phức tạp, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, họ nắm tay nhau bước dọc lối đi trong khu vườn trung tâm, trao nhẫn, đọc bức thư mà họ đã viết cho nhau từ rất lâu.

Đông Văn Li đi đến trước thảm đỏ, thấy anh đã đợi ở đó từ lâu.

Hoa hồng Damask nở rộ rực rỡ, cánh hoa bay theo làn gió, vào thời khắc đó, thời gian trôi chậm lại.

Anh mặc âu phục màu đen, nồng nàn như đêm mưa ở Sài Gòn, bởi vì màu sắc trang phục, gương mặt của anh càng thâm trầm hơn, nhưng lại vô cùng phù hợp với phong cách Gothic cổ điển của tòa lâu đài, trước khung cảnh hoa hồng đầy gai nhọn sinh trưởng, anh vẫn vô cùng lịch thiệp, cao quý.

Anh nhã nhặn đưa tay ra, chiếc khăn túi cùng màu với váy cưới của cô lặng lẽ yên vị trước ngực anh, giống như đang tuyên bố với mọi người rằng họ xứng đôi vừa lứa.

Cô hơi căng thẳng, nhịp thở hỗn loạn, đưa tay ra.

Lúc cô chạm vào đầu ngón tay của anh, hình như anh cảm nhận được sự căng thẳng của cô, vậy là anh khẽ nghiêng đầu, nói: “Sao lại lạnh thế này? Có tâm sự gì à? Đông Văn Li, em sẽ không chạy trốn đấy chứ?”

Trò đùa nho nhỏ của anh xua tan sự căng thẳng của cô, cô hơi nghiêng đầu, bước về bục nghi lễ trong tiếng đàn piano, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, nếu em chạy trốn thì sao?”

“Là em chết đấy.” Anh uy hiếp cô.

Cô bật cười. Một tiếng tách vang lên, nhiếp ảnh gia bắt được khoảnh khắc tốt đẹp này.

Họ trao nhẫn, người chủ hôn hỏi họ có vĩnh viễn thành thật với nhau hay không, họ trịnh trọng gật đầu.

Sau đó, họ lấy ra bức thư đã viết cho đối phương.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, họ thành thật với nhau, nói ra nhưng tâm sự sâu kín nhất về nhau:

Đông Văn Li đọc trước.

“Tiên sinh yêu dấu của em.”

Cô mỉm cười nhìn anh, sau đó lại nhìn xuống bức thư.

“Xin cho phép em gọi anh như vậy. Bây giờ anh đứng trước mặt em, giống như một giấc mơ. Khoảng thời gian này, em luôn nghĩ, nhất định kiếp trước em đã cứu cả Dải Ngân Hà mới có thể gặp được anh. Rõ ràng chúng ta không quen không biết. Lúc đó em còn đang phiêu bạt, hoảng loạn cố sống sót trên một mảnh đất xa lạ, trong sự biến động nơi đất khách, em luôn nghèo khổ, tuyệt vọng, khi đó nhìn thấy anh, em chưa từng nhìn thấy một người cao quý và xuất chúng như vậy, anh biết không, tiên sinh yêu dấu của em, em luôn nói về anh, bởi vì trong lòng em, anh là vị thần dịu dàng xuất hiện trong mùa mưa ẩm ướt lại oi bức, nhất định là lòng thành của em làm trời cao cảm động, mặc dù lúc đó em mất đi người thân duy nhất trên thế giới này, nhưng em đã gặp anh…”

Nói đến đây, cô hơi nghẹn ngào, người trước mặt định bước đến giúp đỡ, nhưng cô lắc đầu, mỉm cười, lại nói tiếp:

“Tiên sinh, em rất thích trang viên hoa hồng của anh ở Sài Gòn, tại nơi đó, em đã nhìn thấy những loài hoa hồng xinh đẹp nhất thế giới, khi em bước đi trên bậc thang đá trắng, chúng chào đón em nồng nhiệt. Em luôn kinh ngạc và bất an, người như em mà cũng xứng đáng được chúng chào đón, xứng đáng đứng dưới bóng cái bóng của anh để tránh khỏi ánh nắng oi bức và chói mắt ở Sài Gòn. Nhưng anh luôn hiểu rõ, hiểu tất cả những tâm tư không vui của em, hiểu tất cả bất an của em, hiểu tất cả nhu cầu của em. Em chưa từng tức giận hay khó chịu vì ba quyết định đưa em đến Sài Gòn, kể cả vào thời điểm em không có nhà để về, cũng không biết làm sao có thể hoàn thành việc học. Tất cả đều là vì…đều là vì anh tồn tại, vì anh đồng hành. Em là một người vừa nhút nhát vừa tham lam, hai năm rời xa anh, thật ra em luôn nghĩ cuộc đời của chúng ta sẽ không bao giờ giao nhau nữa, em yêu thầm mà không dám nói…”

Cô nói xong hai từ “yêu thầm”, đám đông bên dưới kêu lên khe khẽ.

Ngay cả Nguyễn Yên ngồi đó cũng bật cười, Finger không hiểu, Nguyễn Yên phiên dịch lại cho anh ta, nghe xong, anh ta bừng tỉnh gật đầu, sau đó lại nói cho thím Nại, thím Nại hiểu rõ: Bà ấy đã nhìn ra từ lâu!

Đông Văn Li ngẩng đầu, bắt gặp ánh mặt dịu dàng lại tràn ngập ý cười của người đối diện, thấy cô bộc lộ cảm xúc của mình thẳng thắn và nồng nhiệt như vậy, anh vô cùng hạnh phúc.

Cô cũng cười, hai mắt ngấn nước: “Đúng vậy, không sai, em đã yêu thầm anh từ rất lâu, xin lỗi, lời này nghe hơi thấp hèn, anh đón em về, chăm sóc em, nhưng em lại giấu những tâm tư như vậy về anh, em nhìn những cô gái bên cạnh anh, luôn lăn lộn trong đêm, sợ em không còn cơ hội được ở bên cạnh anh, nhưng cùng lúc đó, em khổ sở với những suy nghĩ liều lĩnh của mình, làm sao em có thể, em biết Việt Nam chỉ là trạm dừng chân ngắn ngủi của anh, anh cũng chỉ tình cờ dừng lại một lần trong cuộc đời em. Anh quá khác biệt, bất kể là trước đây hay hiện tại, em vẫn không dám tin mình có được đặc quyền tối cao đó. Có lẽ ở một nơi sâu xa nào đó, trời cao đã an bài, hai năm sau em gặp lại anh, em vui vẻ với sự trưởng thành của bản thân, chỉ là vẫn không thể buông bỏ những tâm tư khó nói đó, nhưng em có năng lực trở thành phiên bản tốt hơn, hình như khi đứng bên cạnh anh, em không còn yếu đuối, nhỏ bé, mà em lại phát hiện ra một bí mật, em phát hiện anh cũng yêu em ——”

“Em phát hiện ra bí mật này sớm hơn anh, em đoán sự nuông chiều đó không chỉ là đồng cảm và chăm sóc, nhất là hai năm sau, em không có lý do hay cái cớ nào để tiếp tục có mặt trong cuộc đời của anh, anh vẫn xuất hiện trước bệ cửa sổ của em, giữa mùa mưa ẩm ướt, anh hỏi mua một bó hoa hồng, lúc em đùa giỡn nói không đón tiếp anh, anh lười biếng tự tay làm một ly cà phê, vì em nói muốn nhìn thấy tuyết rơi vào ngày Giáng sinh, anh đã đưa em bay dọc bán cầu Bắc… Hình như em đã hiểu, cái làm em rung động không phải là sự mạnh mẽ và toàn năng của anh như em từng nghĩ, cũng không phải là tài sản và địa vị, mà là sự thấu hiểu và bao dung vô bờ, em rất thích từ này —— tri kỷ, rất thích hợp để miêu tả vị trí của anh trong lòng em.”

“Mặc dù chúng ta đã quen biết nhau hơn bảy năm, em từ mười tám tuổi, bây giờ đã hai mươi lăm, nhưng trong bảy năm đó, chúng ta chia xa bốn năm, hai năm đầu là vì chúng ta không dám nhìn thẳng vào cảm xúc ngại ngùng và lo sợ, hai năm sau là vì chênh lệch khó lòng trốn tránh trong đời. Tiên sinh, em biết chia xa là chuyện thường tình của cuộc sống, con người không thể vĩnh viễn dựa dẫm vào người khác, cho nên em chưa từng dám tưởng tượng chúng ta bước vào hôn nhân, chung sống cùng nhau suốt phần đời còn lại, khi đối mặt với tình cảm của chúng ta, em vẫn sợ sệt và hèn nhát như trước, chỉ dám viết về anh trong truyện, còn không thể thừa nhận anh thật sự tồn tại. Cho nên, cảm ơn anh đã bước đến một lần nữa, cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em một lần nữa trong khi tất cả mọi người đều tin đó chỉ là kết cục của một quyển tiểu thuyết. Mặc dù anh luôn bình thản nói bây giờ anh có thể cho em tương lai ổn định và vững chắc, nhưng em biết những năm chúng ta chia xa, anh đã trải qua quãng thời gian khó khăn nhất trong đời, cảm ơn anh vì đã nhìn về cuộc sống xa xôi của em vào những ngày tháng bận rộn. Thần linh toàn năng của em, tiên sinh của em, bây giờ đã trở thành bạn đời của em, ông xã của riêng em, sau này, xin hãy cho em tiếp tục có mặt trong cuộc đời của anh, thấu hiểu quá khứ của anh, bầu bạn với tương lai của anh…”

Cô nói xong, vài khách mời bên dưới đã đỏ mắt. Giữa tiếng vỗ tay, anh bước đến ôm cô, hai mắt cũng ngấn nước, sau đó anh lấy bức thư của mình ra, trên tờ giấy trắng tinh, nét chữ mạnh mẽ của anh hằn lên mặt sau.

Anh lại ngẩng đầu nhìn cô, chậm rãi nói:

“Đông Văn Li, Hoa Hồng Tiểu Thư của anh:”

“Thật vui vì có thể viết thư cho em một lần nữa, em biết anh không nói nhiều, nhưng viết thư lại cho anh rất nhiều thời gian để suy nghĩ.”

“Bây giờ anh đang cầm bút trong phòng làm việc, em đang yên giấc trong phòng ngủ, dáng vẻ bình yên đó làm anh rất hài lòng, anh luôn có thể thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng cuối cùng anh đã có thể xoa dịu mọi bất an của em, xua tan cảm giác phiêu bạt trên thế giới này của em, so với của cải và địa vị mà anh từng có được, chuyện này làm anh có cảm giác thành tựu hơn.”

“Anh phải miêu tả em thế nào đây, cô gái nhỏ của anh. Anh rất xin lỗi, về chuyện lần đầu chúng ta gặp nhau, em nói anh cứu trái cau của em, mỗi lần em nói về chuyện này, anh luôn cười, trái cau là một người bạn rất quan trọng của em sao, xứng đáng để em nhớ nhung cả đời à? Em còn nói đến đêm mưa, anh đuổi đám người bắt nạt em đi, hiểu lầm là em muốn bán hoa cho anh, còn đưa em lên xe… Lúc đó anh nghĩ, xin lỗi, Hoa Hồng Tiểu Thư, em là cô gái tệ nhất mà anh từng gặp…”

Lời đùa nhẹ nhàng của anh làm người bên dưới bật cười, xoa dịu bầu không khí trịnh trọng.

“Nhưng anh chưa từng nhìn thấy cô gái nào khổ sở mà lại tràn đầy sức sống như em, em biết không, cô A Li của anh, em nói tiếng Việt rất khó nghe, nói tiếng phổ thông cũng không giỏi, nhưng nói tiếng Quảng Đông lại rất tốt, rất êm tai, len lỏi vào lòng anh như chồi non mới nhú dịu dàng lại dày đặc sau cơn mưa nặng hạt. Em luôn tươi đẹp, luôn lạc quan, luôn tạo nên cảm giác đúng mực, giống như người mơ lớn đợi đến lúc rời đi, anh cảm thán sự kỳ diệu của em, nhưng cũng sợ không thể giữ được em.”

“Em biết cuộc sống của anh luôn ngột ngạt và nhàm chán. Em nói trước đây em không biết anh luôn xem hoàn thành việc làm ăn của gia đình và đạt được kỳ vọng của ông ngoại là mục tiêu của cuộc đời anh. Nhân gian lạnh nhạt, thật ra anh cũng quen, gặp mặt và chia ly, thật ra anh cũng không để ý. Nhìn tới nhìn lui đều là những người đó, ai biết ăn nói thì đều có thể làm bạn, ai bất đồng lợi ích, nếu gặp lại nhau cũng không thể nương tay. Nhưng đến lượt em, mọi phương pháp của anh đều bế tắc, anh biết làm sao bây giờ, Hoa Hồng Tiểu Thư, anh nhận được thư của em, em hỏi Lai Phúc thế nào, anh nghĩ ngợi thật lâu, không biết nên hồi âm một người tự do và rực rỡ như em ra sao, chỉ biết trả lời bốn chữ cứng nhắc cho em, nói về những chuyện em quan tâm, có đôi khi anh cũng bật cười, nghĩ em thật vô tâm, cũng không hỏi xem anh có khỏe không, dù sao anh cũng đối đãi tốt với em mà.”

“Đương nhiên anh không biết em chuyện em vừa nói ——  chuyện yêu thầm.” Anh nhún vai vô tội.

“Đúng là lúc đó anh không nhận ra bí mật của mình, anh luôn nghĩ mình không biết cách yêu một người, cũng sẽ không yêu một người, càng sẽ không liều mạng đấu tranh cho cái gọi là tự do hôn nhân vì một người.”

“Thậm chí bây giờ nghĩ lại, anh vẫn hơi sợ, sợ chúng ta cứ bỏ lỡ nhau như vậy, nếu không phải là vì anh đi công tác ở Hà Nội, có lẽ chúng ta cũng không có cách nào gặp lại nhau. À, không phải, cũng không thể nói như vậy được, dù sao hai năm đó, thỉnh thoảng anh vẫn nghe ngóng tin tức của em, có lẽ nếu không tình cờ gặp nhau, anh đã đi tìm em, em xem, số phận chính là tác giả tài ba viết nên câu chuyện hay nhất thế giới.”

“Lúc gặp lại em, anh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, cô bé từng sống trong trang viên của anh, xách thùng nước tới lui dưới ánh nắng oi bức, bây giờ đã trưởng thành, lại còn xinh đẹp như vậy, xin lỗi, anh là đàn ông, không cách nào cưỡng lại nhan sắc đó.”

Nghe thấy lời này, Đông Văn Li buồn cười.

“Cho nên anh không cách nào phán đoán chính xác suy nghĩ thật của em về anh, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến em, dù cho anh phải đi một chuyến công tác không cần thiết, anh vẫn tìm cớ đến gặp em. Dần dần, anh bắt đầu nghĩ, tại sao anh phải chịu đựng khoảng thời gian hơn nửa tháng mới được đến gặp em, anh muốn gặp em mỗi ngày, nhưng anh không dũng cảm như em. Cho nên, Hoa Hồng Tiểu Thư yêu dấu của anh, cảm ơn em, cảm ơn em đã thành thật với anh, cảm ơn em đã cho anh một cơ hội để anh gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm kia, để anh thật sự hiểu tình yêu là gì. Cô gái mộng mơ của anh, cảm ơn em đã tạo nên giấc mộng về tự do và tình yêu này.”

“Anh muốn trao cho em những gì tốt nhất. Không muốn em lại chịu đựng sự khổ sở, giấu nỗi bất an trong lòng, lo được lo mất, anh cũng không cách nào chịu đựng được việc cách xa nhau nửa bán cầu Bắc, chỉ có thể đọc về cuộc sống của em qua những câu từ lạnh lẽo in trên trang giấy, anh muốn em có mặt bên cạnh anh. Em nói chúng ta chia xa bốn năm, hai năm sau là vì chênh lệch khó lòng trốn tránh trong đời, thật ra cuộc đời không có chênh lệch, em vĩnh viễn trưởng thành, anh vĩnh viễn là kỵ sĩ chỉ cúi đầu trước em.”

“Đông Văn Li, Hoa Hồng Tiểu Thư của anh.”

“Em ở bên anh, vĩnh viễn có được đặc quyền tối cao.”

Comments