Vốn dĩ họ đặt chỗ trên một hòn đảo nhỏ để đi tuần trăng mật, nhỏ đến mức Đông Văn Li chưa từng nghe đến tên của quốc gia nắm chủ quyền hòn đảo đó.
Nhưng vì một lý do nào đó, hiện tại quốc gia kia đã đóng cảng xuất nhập cảnh cho người nước ngoài.
Kết quả là địa điểm để họ đi hưởng tuần trăng mật phải thay đổi.
“Nếu muốn đi về phía Nam thì có thể đi New Zealand, có thảo nguyên, trời xanh, núi cao, nghe nói khung cảnh thiên nhiên rất đẹp. Nếu muốn ngắm nhìn nền văn minh nhân loại và tìm hiểu lịch sử thì có thể đi Ai Cập hoặc Hy Lạp. Nếu muốn đi xa hơn về phía Bắc thì có thể đến hồ Baikal, nghe nói hồ đóng băng rất đẹp.” Tiên sinh cầm một xấp kế hoạch du lịch trong tay, lựa chọn điểm đến cuối cùng.
Ánh đèn trong phòng khách mờ mịt, Đông Văn Li nằm trên sofa, gác đầu lên chân anh. Người bên cạnh mặc áo thun tay dài, cầm một miếng dưa hấu trên đĩa, đưa đến miệng cô.
Đông Văn Li vẫn nhìn màn hình chằm chằm, không để ý miếng dưa hấu được đưa trước mặt, anh phải tự đút cho cô. Tivi đang chiếu “Vua Sư Tử”, cô từng xem vài đoạn phim ngắn trước cửa một rạp phim lớn ở Sài Gòn, trong ký ức của cô, Mufasa gặp phải đàn linh dương đầu bò đang di cư, Simba phải bắt đầu kiếp sống phiêu bạt, cô không biết cuối cùng Simba có học được cách gánh vác trách nhiệm, quay về vương quốc của mình để đánh đuổi những kẻ có mưu đồ cướp ngôi hay không.
Trước đây cô từng nhắc đến bộ phim này, anh đi công tác, tình cờ gặp được người từ hãng phim Disney, vậy là anh hỏi cô có muốn lấy một đĩa DVD kỷ niệm hay không. Trước khi cho chạy đĩa DVD, cô lo lắng hỏi: “Ông xã, happy ending phải không?”
Anh trêu chọc cô, biết BE sẽ làm người ta cảm thấy như thế nào rồi chứ?
Anh vừa xem phim cùng cô, vừa chọn địa điểm đi tuần trăng mật, thấy cô im lặng, cũng không còn nhai dưa hấu nữa, anh cúi người, vỗ vỗ mặt cô, “Hỏi em đấy, A Li, chúng ta đi đâu?”
Trên tivi, Pumbaa thông minh và Timon lương thiện dẫn Simba bé nhỏ theo, hát Hakuna Matata, ngạn ngữ châu Phi xa xôi phiêu đãng trên vùng đất vừa đón bình minh, qua đồng bằng, qua mùa mưa, qua thác nước, qua rừng mưa, qua cát bụi cuồn cuộn, Simba bé nhỏ lớn lên thành một chú sư tử trưởng thành.
Đông Văn Li quay đầu: “Chỗ này.”
“Chỗ nào?” Anh không hiểu.
Đông Văn Li chỉ vào tivi: “Thung lũng tách giãn Lớn ở Đông Phi.”
“Cái gì” Anh tưởng mình nghe nhầm, cho nên hỏi lại, “Em nói chúng ta đi đâu?”
Trong tiếng nhạc Hakuna Matata, cô do dự lặp lại: “Châu…châu Phi.”
Nói xong, cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh im lặng một lát, sau đó nhét một miếng dưa hấu vào miệng cô, đặt đĩa trái cây trên tay xuống, bất lực ôm cô ngồi lên đùi mình: “Được rồi, anh biết em không phải người bình thường mà.”
——
Safari ở châu Phi năm đó vẫn chưa được nhiều người biết đến, một chuyến tham quan safari đòi hỏi một hướng dẫn viên tốt.
Tiên sinh liên hệ một công ty du lịch đáng tin, thường xuyên tổ chức những chuyến du lịch đến châu Phi, họ nói sẽ bố trí hướng dẫn viên giỏi nhất.
Trước khi đến châu Phi, vẫn còn rát nhiều chuyện phải làm, chẳng hạn như tiêm phòng. Tiên sinh lo cô sẽ sợ đau, nhưng Đông Văn Li lại háo hức như một đứa trẻ, ôm lấy cánh tay vừa được tiêm xong, mong đợi hỏi: “Còn cần chuẩn bị gì nữa không?”
“Nơi đó rất nóng, cháy nắng thì đừng khóc, điều kiện cũng không tốt lắm, không thể ngày nào cũng ở trong khách sạn được.”
“Vậy chúng ta sẽ cắm trại sao?” Nghe nói họ không thể ở trong khách sạn, cô còn phấn khích hơn, “Sẽ nằm trên thảo nguyên, ngắm nhìn Dải Ngân Hà trên bầu trời đêm?”
“Ừ.” Anh liếc cô, “Em sẽ bị sư tử tha đi, nhưng không có Timon và Pumbaa cứu em.”
Đông Văn Li còn nghĩ ngợi xem Timon và Pumbaa là ai, cô bật cười, sau khi hoàn hồn còn thấy anh đáng yêu, vậy là cô lấy lòng anh: “Vậy thì em đã có ông xã đẹp trai vô địch đến cứu em.”
Anh bó tay với cô, chỉ cúi đầu kiểm tra vật dụng và một số lưu ý mà hướng dẫn viên đã đưa cho họ: “Đông Văn Li, em có thể giúp anh đỡ lo hơn được không, anh nói cho em biết, đây cũng là lần đầu tiên anh đến châu Phi, không biết nơi đó thế nào, đến đó thì phải đi theo anh, không được làm bậy, nghe không?”
“Nghe rồi.” Cô làm nũng, “Em rất hiểu chuyện mà, ông chủ Dịch.”
“Là ông xã.” Anh vẫn nhìn chằm chằm vào tờ giấy lưu ý, nhưng lại nghiêng đầu sửa lời cô.
“Được, được, được, ông xã. Em xin thề, em sẽ đi theo anh, anh đi đến đâu thì em đi đến đó, anh nói một, em tuyệt đối không nói hai.”
Anh nhướng mày nhìn cô: “Nếu trên giường mà em cũng ngoan như vậy thì tốt rồi.”
Cô tức giận muốn đánh anh, nhưng anh nhẹ nhàng tránh né, cánh tay trượt xuống từ bả vai cô, đẩy eo cô tiến về phía trước, cô chưa lên tiếng, anh đã nói: “Anh nể em rồi, người ta đi tuần trăng mật để nghỉ ngơi, thả lỏng, em lại đi du lịch mạo hiểm, không có nơi nào trên thế giới này mà em không dám đi, có đúng không?”
Bị anh kéo đi, Đông Văn Li hơi ngửa mặt: “Không phải là có anh bên cạnh sao? Có anh rồi, em không sợ nơi nào cả.”
“Ừm, bây giờ thì nói ngon nói ngọt.” Anh nghĩ ngợi một lát, “Vẫn nên gọi Finger thì hơn, nhỡ đâu giữa đường gặp chuyện, anh không thể ở bên cạnh em thì cũng có người giúp anh để mắt đến em.”
“Không phải đã có người từ công du lịch rồi sao?” Đông Văn Li biết còn có vài vệ sĩ đi cùng họ.
“Bọn họ làm việc lấy tiền thôi, nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, họ không đáng tin bằng Finger.”
Đông Văn Li giật giật tay áo của anh: “Ông xã, chúng ta đi đến khu vực được bảo vệ và công viên quốc gia, hướng dẫn viên cũng rất có kinh nghiệm, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Dù sao thì chúng ta cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng, hướng dẫn viên đã nói du lịch ở khu vực đó không phát triển lắm, một số điều kiện cũng tương đối lạc hậu, chưa kể còn có động vật hoang dã, luôn phải cẩn thận một chút.”
Thật ra Đông Văn Li không lo lắng nhiều, cô đột ngột nghĩ đến chuyện này, anh lại sắp xếp rất cẩn thận, cân nhắc đến tất cả mọi phương diện.
Sau khi hoàn thành mọi yêu cầu, rốt cuộc hai người cũng lên máy bay đúng hẹn.
Khoang hạng nhất không có nhiều hành khách, Đông Văn Li xem lịch trình mà hướng dẫn viên đã đưa, tiên sinh lại đang trò chuyện cùng một thương nhân người Pháp bên cạnh.
Thương nhân kia nói đi châu Phi để mua bán khoáng sản, nghe anh nói dẫn bà xã đến đó hưởng tuần trăng mật, ông ấy nhướng mày, giơ ngón tay cái, khen Đông Văn Li có tầm nhìn.
“Đa số mọi người sẽ chọn đi đến Bắc Âu lãng mạn hay Maldives thảnh thơi.”
“Bà xã của tôi không bình thường.” Anh khiêm tốn mỉm cười, “Muốn kéo tôi đi chịu khổ.”
Đông Văn Li nhẹ nhàng nhéo anh một cái.
Thương nhân kia bật cười: “Tin tôi đi, điều kiện địa phương và khung cảnh thiên nhiên của châu Phi sẽ cho hai người một tuần trăng mật khó quên.”
Sau khi họ nâng vách che ngăn cách chỗ ngồi lại, chỗ ngồi còn bố trí giường để nghỉ ngơi. Đông Văn Li đắc ý, nhỏ giọng nói: “Anh nghe chưa, Dịch Thính Sanh, em mang đến cho anh chuyến đi khó quên nhất trong đời đấy.”
“Xin lỗi nhé, chuyến đi khó quên nhất trong đời anh là đến Sài Gòn, lúc anh gặp được em.”
Đông Văn Li nghĩ ngợi một lát: “Vậy em cho anh thêm một lần nữa.”
Khóe môi của anh cong lên: “Được rồi, anh cảm ơn em.”
Thấy thái độ qua loa chiếu lệ của anh, cô đánh anh một cái: “Anh làm người ta mất hứng quá.”
Anh vòng tay qua ôm cô, đưa bàn tay lên vành tai cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Không mất hứng, anh vui muốn chết. Làm anh nhớ đến thời niên thiếu.”
“Hửm?” Cô muốn anh nói tiếp.
“Thời niên thiếu, lần đầu xa nhà, anh đã đến Bắc Cực để tham gia một câu lạc bộ, anh ngồi lên máy bay, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, làm anh cảm thấy rất mới lạ, rất phấn khích.”
“Anh từng đến Bắc Cực sao?” Đông Văn Li chưa từng nghe anh nhắc đến.
“Hồi mười bốn, mười lăm tuổi.” Anh chậm rãi nói, “Lúc đó anh đang đi học ở Anh.”
“Hogwarts à? Phù thủy của em.” Cô nói đùa.
Anh đưa tay đè cô vào lồng ngực của mình: “Xem ít phim thôi.”
“Vậy là anh cũng có cảm giác thế này sao?” Cô ngẩng đầu trong vòng tay anh.
“Cảm giác gì?”
“Một cuộc phiêu lưu làm người ta nghĩ cuộc sống nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, giao phó cho số phận.”
“Em viết một quyển sách nữa đi, nhà văn Đông tài ba, xin em đấy, đừng chỉ giày vò một mình anh, ban phước cho toàn nhân loại đi.”
“Sao anh lại như vậy chứ?” Đông Văn Li bất mãn, trở mình nằm sang bên kia.
Tiếng chăn mền sột soạt phát ra sau lưng cô, mặt nệm bên phía cô hơi lún xuống, anh xoay người, hơi thở của anh mơn man bên tai cô: “Anh thế nào?”
“Nói ba câu là lại chọc em một câu.”
“Anh đâu có chọc em…”
Đông Văn Li vừa định quay đầu, nói rõ ràng vừa rồi anh chọc cô, nhưng người sau lưng càng lúc càng nhích đến gần, cô thở nhẹ một hơi, nghe anh nói: “Thế này mới là chọc em.”
“Anh…” Cô không nói nên lời, chỉ có thể nhẹ giọng cảnh cáo anh không được làm bậy.
Cũng may, anh kiềm chế suốt chặng bay này, không tiến xa hơn.
Sau khi máy bay hạ cánh, làm thủ tục xong xuôi, Đông Văn Li nhìn thấy Finger.
Anh ta mặc một bộ quần áo đi rừng màu xanh lá mạ, mang một đôi giày leo núi, không biết ba lô đựng cái gì mà lại phình to như một tòa lâu đài di động.
Lúc nhìn thấy Đông Văn Li, anh ta vẫn lịch sự chào hỏi: “Xin chào, cô A Li.”
“Xin chào, Tiểu F.” Đông Văn Li nhìn chiếc ba lô trên lưng anh ta, cô hỏi, “Anh mang theo cái gì thế?”
“À.” Hình như lúc này anh ta mới nhớ ra, vậy là anh ta đặt ba lô xuống, mở ra cho Đông Văn Li xem, “Chủ yếu là đồ mà cô Nguyễn Yên bảo tôi mang theo.”
Anh ta mở ra, trong túi có một cuộn dây to bằng cánh tay của anh ta, còn có rất nhiều dụng cụ phòng thân, rất đáng sợ, hình như là những thứ vô cùng quen thuộc với Nguyễn Yên.
Cô bảo Tiểu F cất đồ đi, còn nhón gót trấn an anh ta hệt như một hướng dẫn viên có trách nhiệm: “Chúng ta đi du lịch, không phải là đi đánh nhau.”
“Đi thôi.”
Hướng dẫn viên địa phương đến đón họ.
Tiên sinh và Đông Văn Li ngồi cùng nhau trên chiếc xe địa hình bảy chỗ, những người khác thì ngồi trên xe khác. Tài xế là người bản xứ, nhưng hướng dẫn viên là người Trung Quốc sinh sống ở nơi này, anh ta nói tiếng Trung với Đông Văn Li và mọi người trong suốt chuyến đi.
“Hai người yên tâm, tôi đã đưa rất nhiều khách du lịch đi qua con đường này, huống hồ chi hai người đi du lịch cao cấp, tôi sẽ sắp xếp lịch trình tốt nhất cho hai người. Hôm nay chúng ta đến khách sạn nghỉ ngơi trước, làm quen với chênh lệch múi giờ. Chúng tôi sẽ chuẩn bị nước sạch và thức ăn để đi đường, nhưng tính toán cẩn thận thì… Mong hai người thông cảm, ở khách sạn thì không sao, mấy ngày nữa phải bôn ba trên đường, chúng ta chỉ có thể ăn lương khô…”
Hướng dẫn viên nói đến đây, tiên sinh vỗ vỗ tay của Đông Văn Li: “Nghe chưa, lính đặc chủng?”
Cô tỏ vẻ “trung thành”: “Yes, sir!”
Anh búng trán cô: “Phải chịu khổ mà còn vui vẻ như vậy.”
“Chủ yếu là vì có anh!” Cô nói, cũng không thấy xấu hổ.
Nghe thấy lời này, hướng dẫn viên bật cười: “Hai người đi tuần trăng mật, cá nhân tôi đề xuất đi tuần trăng mật ở thảo nguyên châu Phi, đi trên mặt đất nóng rát, đắm mình dưới cơn mưa to có thể trút xuống bất cứ lúc nào, ngồi trên xe địa hình mui trần phủ bạt vàng nâu tung bay, chạy trên thảo nguyên cùng với báo, vừa có cảm giác lãng mạn của việc chạy trốn thực tại, vừa có cảm giác được che chở, tôi quen biết vợ tôi như vậy đấy.”
Lời của hướng dẫn viên đánh thức hình ảnh trong đầu của Đông Văn Li, cô không thể không hỏi: “Hướng dẫn viên, anh kết hôn rồi sao?”
Nghe anh ta nói giọng Bắc Kinh, cô cũng cố học theo cách nói đó.
“Tôi kết hôn hơn hai năm rồi.”
“Cô là người Bắc Kinh, đồng hương sao?” Nghe cô chuyển sang giọng Bắc Kinh, hướng dẫn viên hỏi.
“Tôi sống ở Bắc Kinh hai năm.”
“Cô nói giọng Bắc Kinh rất tốt, Bắc Kinh thế nào?”
“Rất tốt.”
“Ừm, lâu rồi tôi không gặp đồng hương.”
“Anh định cư ở đây sao?”
“Phải, vợ con tôi đều ở đây.”
“Anh sống ở đây mấy năm rồi?”
“Bảy, tám năm gì đó. Trước đó tôi định đến Maldives, đúng lúc công ty có một cơ hội, nói châu Phi thiếu người, tôi thấy lương cao, lúc đó lại thiếu tiền, cho nên tôi đến đây. Thật ra cũng không tệ như tôi nghĩ, nhất là đợi ngày mai hai người vào công viên quốc gia hoặc ngày mốt xem động vật hoang dã, cô sẽ cảm thấy thật ra đời người có thể rất cởi mở, thật ra khát khao cũng không quan trọng đến vậy, không còn chuyện gì khó, so với thiên nhiên, tôi cảm thấy con người rất nhỏ bé, cho nên tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, có lẽ đó là lý do tôi yêu nơi này.”
“Lạc đề rồi.” Hướng dẫn viên quay lại chủ đề cũ, “Khi nào đến đó, tôi sẽ kể thêm với hai người, nếu may mắn, chúng ta sẽ gặp được linh dương đầu bò di cư.”
“Linh dương đầu bò di cư.” Đông Văn Li kêu lên một tiếng.
Tiên sinh vặn nắp chai nước, đưa cho cô: “Ừ, sẽ gặp thôi, uống nước trước đi, nói suốt đoạn đường rồi còn gì.”
Bụi đất bay ngập trời, cát vàng trải rộng khắp nơi, trên đoạn đường gồ ghề, thỉnh thoảng Đông Văn Li lại nhìn thấy phụ nữ châu Phi xách thau nước rửa mặt, còn nhìn thấy mấy đứa trẻ cởi trần đuổi theo xe của họ.
Hình như hướng dẫn viên nhìn ra tâm tư của Đông Văn Li, anh ta lắc đầu: “Để chúng đuổi theo đi.”
Đi qua đoạn đường xóc nảy, cuối cùng cũng đến khách sạn.
Khách sạn là một trang viên nghỉ dưỡng, nằm ở vị trị rất đẹp, từ cửa sổ sát đất trong sảnh có thể nhìn thấy cảnh núi lửa, hồ bơi vô cực được xây lên bên cạnh Thung lũng tách giãn Lớn của Đông Phi.
Sau khi họ nghỉ ngơi một chút, mặt trời xuống núi, thế giới không còn nóng bức như trước, tiên sinh đưa Đông Văn Li ra ngoài.
Cô mặc một chiếc áo hai dây lụa màu xanh, lười biếng mang một đôi dép kẹp, tóc búi thấp sau tai, dáng vẻ nhàn nhã, thư thái.
Anh thay áo sơ mi xanh đậm cùng màu với cô, kiểu dáng thoải mái, cổ áo hé mở, anh đứng trước mặt cô, giúp cô xịt nước hoa chống côn trùng. Lúc anh cử động, xương quai xanh của anh xuất hiện trước mặt cô, cô nhìn anh trong gương, màu xanh đậm trung hòa sự lạnh lẽo của anh, nhưng sự nho nhã của đàn ông trưởng thành vẫn ở đó, nhất là khi trong mắt anh chỉ có cô, cô nhìn ra sau lưng anh, thấy ánh hoàng hôn hạ xuống miệng núi lửa đã ngừng hoạt động, tiếng saxophone duyên dáng vang lên trong trang viên.
“Được rồi.”
Cô đưa tay giữ anh lại, anh nhìn cô, mỉm cười nhàn nhạt: “Được rồi cái gì?”
“Em thấy anh quá đẹp trai, Dịch Thính Sanh, tại sao anh lớn tuổi rồi mà còn bắt mắt như vậy chứ?”
“Không còn cách nào khác, nhất định phải xứng với nhan sắc của em.” Anh xoa đầu cô, quay đầu lại, chỉ ra khung cảnh trước cửa sổ kiểu Pháp, hất cằm, “Bà xã yêu dấu của anh, trước mắt em chính là miệng núi lửa còn sót lại sau hàng trăm triệu năm kiến tạo của Trái Đất, hôm nay được tận mắt nhìn thấy, em cảm giác thế nào?”
Thung lũng tách giãn Lớn của Đông Phi, vết sẹo lớn nhất của Trái Đất.
Đông Văn Li cảm thấy cách mô tả này vừa bi thương vừa lãng mạn.
“Cảm giác như ——” Lúc hết thảy chìm vào ánh chiều tà, mặt trời hoàng hôn màu cam lặn xuống miệng núi lửa, giây phút đó làm người ta cảm thấy núi lửa ngủ say hàng vạn năm đã sống lại, cô thất thần nhìn cảnh đẹp, lơ đãng nói, “Cảm giác như bây giờ có chết cũng không nuối tiếc.”
“Nói gì thế?” Anh lắc lắc đầu cô, “Có thể kìm hãm nhà thơ trong đầu em được không, nói cái gì dễ nghe một chút.”
“Em cảm thấy lãng mạn, lãng mạn muốn chết, đó là cách biểu đạt đơn giản nhất của em.” Cô nắm tay anh, “Anh muốn nghe lời hay đúng không, đi, em dẫn anh đi nghe lời hay.”
Cô nhanh chóng bước về phía trước, anh không biết cô dẫn anh đi đâu, chỉ có thể để cô dẫn đường, còn anh đi theo cô.
Bên ngoài khách sạn xa xỉ có rất nhiều loài cây nhiệt đới, lá chuối tây to lớn rũ xuống sát mặt đất. Lúc cô chạy, tóc dài bay loạn xạ, giống hệt như đêm mà cô dẫn anh vào sâu trong khu vườn hoa hồng, không biết từ đâu lại có rất nhiều đom đóm bay lên, ẩn mình giữa thiên nhiên rộng lớn, vách đá tại Thung lũng tách giãn Lớn ở Đông Phi là tuyệt tác của tạo hóa.
Cuối cùng, cô dừng bước trên một bãi đất trống.
Nơi đó có một tấm bảng đánh dấu vĩ độ 0.
Cô đứng phía bên này của vĩ độ 0, hét to với anh:
“Dịch Thính Sanh, anh xem này, em yêu anh ở bán cầu Bắc.”
Cô lại tiến lên một bước: “Anh xem này, bây giờ em lại yêu anh ở bán cầu Nam.”
Cuối cùng, cô đặt hai chân ở hai bên vĩ độ 0, lúm đồng tiền xuất hiện: “Cho nên, dù cho ở nơi nào, em đều sẽ yêu anh.”
Anh không cách nào giữ chân cô, nụ cười nở trên môi: “Anh nghĩ Đông Văn Li rất giỏi địa lý.”
Comments