Cảm giác này thật kỳ diệu làm sao, đứng trước bằng chứng ghi lại kết quả sau hàng trăm triệu năm kiến tạo của Trái Đất, cảm giác không chỉ là một người, mà là hai người và toàn bộ nhân loại này đều thật nhỏ bé.
Anh không đóng rèm lại, Đông Văn Li tựa người vào mặt tường lạnh lẽo, nhìn ra miệng núi lửa vẫn còn phát ra vài tia sáng bên ngoài, cảm giác như dung nham tràn ra đang chảy vào cơ thể mình.
Cảnh đẹp như vậy làm người ta tan chảy, cũng làm người ta quên hết mọi cảm xúc.
Quãng thời gian vốn nên được dùng để nghỉ ngơi và thích nghi với chênh lệch múi giờ lại trở thành cơ hội cho cuộc thăm dò bí mật trong chuyến hành trình của họ.
Hôm sau, người bên cạnh đánh thức Đông Văn Li rất sớm.
Cô mơ màng dụi mắt, thấy anh chuyển từ áo sơ mi và âu phục thường ngày sang bộ quần áo đi rừng màu đen, mặc áo khoác bên ngoài, mang một đôi giày leo núi màu da.
“Đông Văn Li, nếu em không thức dậy, bọn anh sẽ không chờ em đâu.” Anh mang giày, đứng lên, bộ quần áo dã ngoại gọn gàng phác họa dáng người cao gầy, đột ngột nhìn thấy, cô còn tưởng là nhân viên đặc vụ đi vào phòng họ.
Đông Văn Li nhìn ra cửa sổ, những tia nắng đầu tiên đã xuất hiện trên miệng núi lửa ở phía xa xa, cô che mắt, ngồi thất thần trên giường một hồi.
Lời đầu tiên cô nói vẫn là: “Anh đẹp trai quá.”
Người kia đã sửa soạn xong, anh đi đến, bật cười, nâng lưng của cô lên, nhẹ nhàng vỗ mặt cô: “BB heo, dậy đi.”
Nói xong, anh kéo cô vào phòng tắm: “Hướng dẫn viên nói hôm nay không quay lại khách sạn, chúng ta phải mang hành lý theo, Finger đã kiểm tra xe, cho em nửa tiếng để thu dọn rồi xuống ăn sáng, em không đi thì cứ ở lại đây, đêm về, bộ tộc ăn thịt người sẽ đến bắt lấy các bạn nhỏ bị bỏ rơi, sau này em sẽ phải sống cùng bọn họ.”
Anh vừa nói vừa đẩy cô vào phòng tắm, lấy kem đánh răng, đưa bàn chải cho cô.
Đông Văn Li vừa đánh răng vừa nói không rõ chữ: “Anh lừa em, Dịch Thính Sanh… Thật sự có bộ tộc ăn thịt người sao?”
“Ừ, có đấy.” Anh đi ra ngoài, không quay đầu lại, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
“Lừa đảo.”
Đông Văn Li sửa soạn nhanh nhất có thể, lúc đi ra ngoài, cô chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng ôm sát, cột áo khoác quanh eo, tròng thêm chiếc quần đi rừng màu xanh lá mạ, mang một đôi giày leo núi, tóc buộc một nửa, mặc quần áo dã ngoại cùng phong cách với anh.
Anh đeo kính râm, đứng trước chiếc xe, trông giống hệt lính đặc chủng, anh nâng cặp kính trên mũi, bước đến, đứng dưới bóng râm, anh nói năng giống hệt như một huấn luyện viên nghiêm khắc: “Đông Văn Li, làm phiền em mặc áo khoác vào.”
“Hửm? Tại sao?” Đông Văn Li tưởng anh sợ cô bị cháy nắng, vậy là cô giải thích, “Em bôi rất nhiều kem chống nắng rồi.”
Nhưng cô vừa dứt lời, áo khoác buộc quanh eo đã bị tháo ra, anh im lặng khoác lên người cô. Anh che chắn cô rất kín đáo, kéo khóa xong mới hài lòng: “Trên núi nhiều muỗi.”
Thật kỳ lạ, nhưng cô cũng không phản đối anh, để anh nắm tay cô.
Sau khi lên xe, hướng dẫn viên nhiệt tình hỏi han, dùng ngạn ngữ châu Phi chào đón họ đến thảo nguyên châu Phi rộng lớn, nói sắp tới đi đến đâu, gặp được loài động vật nào, tất cả đều phụ thuộc vào ý trời.
Chiếc xe khởi động, trên chiếc xe địa hình mui trần lắc lư, Đông Văn Li loay hoay cầm máy ảnh, người bên cạnh giúp đỡ cô: “Nút nguồn ở đây.”
Cô không quen dùng máy ảnh mới, anh dạy cô, cô ghi nhớ, sau một hồi, anh cười nói: “Để anh.”
Đông Văn Li: “Anh có hứa là sẽ chụp em thật đẹp không?”
“Em không tin anh à?”
“Em chưa từng thấy anh chụp ảnh, chắc là không phải sở trường của anh.”
“Vậy mấy ngày này anh sẽ mở mang tầm mắt cho em.” Anh nhẹ nhàng hướng máy ảnh về phía cô.
Đông Văn Li chưa kịp chuẩn bị, vô tình làm mặt xấu.
Tách một cái, khung cảnh ngưng đọng, anh đưa cho cô. Đông Văn Li nhìn bản thân mình trong ảnh, mặc dù cô chỉ bôi một lớp kem chống nắng trên mặt, nhưng làn da của cô rất khỏe mạnh, trắng trẻo hồng hào.
“Đẹp lắm, anh chụp giỏi quá.” Cô hào phóng tán dương.
“Chủ yếu là vì người đẹp.”
“Cảm ơn.”
“Còn tôi ——” Tiểu F chen vào, “Cô A Li, tôi cũng có một cái, chuyên dùng để chụp ảnh, đạo diễn phim tài liệu cũng dùng loại này.”
Máy ảnh trong tay anh ta rất dài, trông vô cùng chuyên nghiệp.
Công tác chuẩn bị rất đầy đủ.
Đông Văn Li đeo khẩu trang chống bụi, nhìn ra khung cảnh bên ngoài.
Xe vừa di chuyển qua một khu vực có rất nhiều ngựa vằn béo tròn, xa xa còn có hươu cao cổ, chúng không sợ người, có mấy con đang đứng trên đường, thấy xe chạy đến, chúng chậm rãi tránh ra, có vẻ đã quen với việc này.
Lúc xe chạy đến trung tâm của thảo nguyên, Đông Văn Li kêu lên: “Tê giác kìa.”
Tiên sinh nhìn theo ánh mắt của cô, thấy mấy con tê giác đứng trên bãi cỏ trống trải cách đó không xa, hai con tê giác tỏa ra màu ánh bạc dưới nắng, anh hỏi hướng dẫn viên: “Tê giác trắng à?”
Hướng dẫn viên gật đầu: “Phải, đúng là tê giác trắng. Chúng đã sống trên đất liền gần bốn ngàn năm, nhưng trong ba mươi năm qua, số lượng tê giác trắng đang suy giảm rất nhanh.”
“Hả?” Đông Văn Li hơi ngạc nhiên, cô tưởng rất dễ gặp được tê giác trên thảo nguyên.
“Đây là tê giác trắng, khác với tê giác đen.” Tiên sinh giải thích với cô, “Bởi vì sừng của chúng vừa dài vừa cứng, cho nên thường xuyên bị dùng làm vật trang trí giống như ngà voi, anh cũng từng nhìn thấy mấy ông chủ giàu có tìm mua cái này, chẳng hạn như vỏ gươm cũng được làm từ sừng tê giác trắng, giá bán trên thị trường sưu tầm và trang trí có thể lên đến hàng chục ngàn.”
Hóa ra sừng của một con tê giác có thể được bán với giá cao như vậy, dưới sự điều khiển của lợi ích khổng lồ, những con tê giác trắng hiền lành và vô hại đang biến mất không ngừng.
“Chúng biến mất hoàn toàn là vì bị con người săn bắt.” Lúc này, hướng dẫn viên tiếp lời, “Giống như voi, rất khó lấy được ngà của chúng, để chúng không phản kháng, thợ săn thường dùng súng, sau đó dùng máy đốn củi hoặc máy cưa để cắt xuống, để giữ được sừng tê giác nguyên vẹn nhất có thể, rất nhiều người đã cắt lên mặt chúng, chúng chỉ có thể ở tại chỗ chờ chết.”
Thật độc ác.
Cô nhìn mấy con tê giác trắng đang nhàn nhã đi dạo, nghĩ vốn dĩ chúng phải được tự do tự tại, không có hiềm khích với loài người, vậy mà lại phải đánh đổi mạng sống vì một lợi ích nào đó.
Người bên cạnh vỗ vai trấn an cô: “Đã có rất nhiều người nỗ lực bảo vệ những loài động vật này, chúng sẽ ổn thôi.”
Anh vừa nói xong, có thứ gì đó lướt qua trước mắt, để làm cô vui, anh chỉ sang bên kia, hào hứng nói: “Nhìn kìa, đó không phải là Pumbaa à?”
Đông Văn Li bị thu hút, cô nhìn về phía anh chỉ, thật sự có một con heo rừng, răng dài, mũi to, thân thể tròn vo, tứ chi to lớn.
Cô kêu lên: “Hóa ra Pumbaa to lớn như vậy.”
Cô nhìn một hồi, lại kéo mép áo của người bên cạnh: “Ông xã, anh xem, ánh mắt của Pumbaa có giống Tiểu F không?”
“Để anh nhìn xem, cũng hơi giống.”
Kiên định lại trong trẻo.
Hai người họ đồng loạt nhìn Tiểu F, Finger đang cầm ống nhòm quan sát xung quanh, thấy hai người họ nhìn mình, mặc dù họ nói tiếng Trung, anh ta không hiểu, nhưng anh ta vẫn hỏi: “Tiên sinh, cô A Li, hai người nhìn tôi làm gì, sao thế?”’
Hai người họ mỉm cười thấu hiểu, tiên sinh còn gật đầu đối phó: “Không có gì, ngắm cảnh tiếp đi.”
“Đúng, đúng, đúng.” Đông Văn Li cũng tiếp lời, “Tiểu F, anh chụp nhiều ảnh một chút, Yên Yên chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, không thể đến đây được, anh mang ảnh về cho cô ấy xem.”
Thật ra, ngoài chuyện chuẩn bị cho buổi hòa nhạc, Yên Yên đã nói qua điện thoại: “Tuần trăng mật của hai người, chị và Finger đi cùng làm gì, giống như hai cặp vợ chồng cùng đi tuần trăng mật vậy, chị không đi đâu.”
Cô ấy kiên quyết như vậy, Đông Văn Li chê cô ấy nhạy cảm, cũng là đi chơi chung thôi mà, cô ấy lại nhất quyết không chịu đến, chỉ bảo chụp vài bức ảnh về cho cô ấy xem là được.
Cô luôn có cảm giác Yên Yên và Tiểu F hơi kỳ lạ, mối quan hệ giữa hai người họ tệ vậy sao?
Tiểu F cầm ống nhòm, nói: “Cô A Li, nhìn kìa, là sư tử.”
“Cho tôi xem với.” Đông Văn Li cầm lấy ống nhòm trên tay anh ta, phát hiện hai con sư tử đang chia nhau nhau một con mồi ở phía xa xa.
Hướng dẫn viên bảo tài xế lái xe về phía trước, sư tử là chúa tể của thảo nguyên, nhìn thấy xe địa hình lớn, chúng cũng không hoảng sợ, cứ vậy mà thưởng thức bữa tiệc ngon lành.
Lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh máu me như vậy, Đông Văn Li hơi khó chịu, hơi nước bốc lên từ mặt đất, cô đeo kính râm, nhoài người nhìn hai con sư tử ăn xong, đến lượt linh cẩu ra ăn phần còn lại, thật chấn động.
Tiên sinh ôm eo cô, giữ cho cô không ngã xuống.
Cô nhìn người đàn ông đang đeo kính râm, không thể nhìn thấy đôi mắt anh, cô hỏi: “Ông xã, em nghĩ em mới là người bị nhốt trong lồng, đất trời này thuộc về chúng.”
Anh đùa giỡn với cô: “Bây giờ chúng ta thật sự bị nhốt trong lồng mà, chỉ là cái lồng này có thể di chuyển.”
“Nhưng nhìn dáng vẻ của chúng, thấy xe chạy ngang qua, chúng không sợ hãi, cũng không dễ dàng tấn công con người, có lẽ chúng biết con người không phải là một phần trong chuỗi thức ăn của chúng.”
Đúng vậy, mặc dù chúng đứng rất gần, nhưng hình như không có ý định tấn công chiếc xe sắt to lớn này.
“Chúng ta đi tiếp.” Thấy sắp hết thời gian, hướng dẫn viên bảo tài xế lái về phía trước.
Chiếc xe chạy trên thảo nguyên chưa được bao lâu, Đông Văn Li lại nghe tiếng rầm rập phát ra từ phía xa xa.
“Ông xã, anh có nghe thấy tiếng động đó không, giống như trời đất rung chuyển vậy.”
“Ở đâu?” Anh nhìn theo ánh mắt của cô, đúng là cách đó không xa, anh nhìn thấy một đám đen kịt đi đến, vậy là anh ngạc nhiên vỗ vỗ Đông Văn Li, “A Li, nhìn kìa, linh dương đầu bò, chúng ta gặp được linh dương đầu bò đang di cư đấy.”
“Thật sao!”
Hướng dẫn viên cũng vui vẻ: “Dựa theo kinh nghiệm trước đây, tôi còn tưởng sẽ không gặp được bọn chúng, hôm nay chúng ta rất may mắn. Bọn chúng phải di cư đến nơi có đồng cỏ và nguồn nước phong phú, nếu như không đi, chúng phải đối mặt với sự thiếu hụt thức ăn, bị kẻ thù tự nhiên đe dọa.”
Chúng đi xuống vách núi, băng qua thung lũng.
Đông Văn Li: “Ông xã, anh thấy có giống như Vua Sư Tử mà chúng ta đã xem không?”
“Đúng rồi.” Anh gật đầu trả lời cô, “Nhìn kìa, A Li, hình như chúng dừng lại rồi.”
Đông Văn Li nhìn sang, thấy chúng dừng chân bên một con sông đục ngầu.
Hướng dẫn viên quan sát một hồi, lại nói: “Nếu như tôi đoán không sai, nhất định là dưới con sông kia có cá sấu.”
“Cá sấu sao?”
“Đúng vậy, cá sấu biết đây là tuyến đường tất yếu để linh dương đầu bò di chuyển, cho nên chúng tụ tập ở đây. Đối với linh dương đầu bò, sau lưng không có nhà, trước mặt lại có kẻ thù hung dữ, nhưng chúng chỉ có thể tiến về phía trước.”
Đúng là chúng không do dự lâu, con đực mạnh mẽ nhất trong đàn linh dương đầu bò kia đi trước, giống như hy sinh vì đồng loại, nó lao xuống dòng nước đục ngầu, đúng như dự liệu, con linh dương đầu bò vừa co chân, một cơn sóng cuộn trào dâng lên, nó bị kéo xuống đáy sông.
Người bên cạnh che mắt cô lại, không cho cô nhìn nữa, trong tầm mắt của Đông Văn Li chỉ còn lòng bàn tay to lớn của anh, cô nắm chặt mép áo khoác, cố trấn tĩnh bản thân sau khi nhìn thấy máu, bùn và trận chiến ác liệt trong hàm răng sắc nhọn của thú dữ.
Anh định trấn an cô, nhưng cô lắc đầu, nói: “Em hiểu, ông xã, thiên nhiên vốn là như vậy.”
“Hy sinh lợi ích riêng vì thành tựu của đồng loại, ở một góc độ nào đó, chúng dũng cảm và thông minh hơn tôi nghĩ.” Tiểu F cũng nói.
Sau khi cá sấu kéo vài con linh dương đầu bò xuống, số còn lại an toàn băng qua dòng nước, cả đàn linh dương đầu bò đi khắp núi đồi, cuối cùng lại đi dọc con sông đến một nơi tràn đầy sự sống hơn, dù cho dọc đường có tổn thất, có hy sinh, nhưng mang theo những sinh mạng mới của bầy đàn đi đến một nơi an toàn và ấm áp hơn chính là sứ mệnh đã khắc sâu vào bộ gen của chúng.
“Có phải là hùng vĩ lắm không?” Hướng dẫn viên hỏi họ.
Tiên sinh lên tiếng trước: “Hùng vĩ, bà xã tôi nhất quyết đòi đến đây, anh xem, bây giờ vẫn còn say mê kìa.”
Anh véo má Đông Văn Li: “A Li, linh dương đầu bò đi rồi.”
Đông Văn Li hoàn hồn, phát hiện ra mình chỉ lo nhìn, không chụp ảnh, bây giờ lại tiếc nuối nói: “Hả, em quên chụp ảnh rồi.”
“Tôi chụp rồi, cô A Li.” Tiểu F giơ chiếc máy hết sức chuyên nghiệp của mình lên.
“Hay quá.” Đông Văn Li nghĩ thầm, không thể bỏ qua hình ảnh quý giá thế này được.
“Ông xã.” Cô quay đầu, nhẹ nhàng nói, “Sau này em sẽ không viết lách nữa, em sẽ đến châu Phi chụp ảnh động vật.”
“Tha cho anh đi.” Khóe môi của anh run run dưới kính râm, anh đưa tay véo má cô, “Em đừng bắt anh đến châu Phi tìm em, anh không chịu nổi. Em không được có thú vui này, anh sẽ rất khổ sở.”
“Sao anh lại như thế này chứ, cư xử giống như phụ huynh không hiểu người trẻ vậy.”
“Ừ, anh bảo thủ đấy.”
“Nhỡ đâu sau này…” Thấy Finger đang đắm chìm vào khung cảnh bên ngoài, Đông Văn Li nói khẽ, “Nhỡ đâu sau này… BB của chúng ta…”
“Em nói cái gì?” Thật ra anh nghe thấy, nhưng anh chỉ muốn lừa cô lặp lại lần nữa, anh cúi đầu hỏi cô.
Cô nhíu mày, bất lực vì tiếng xe địa hình, ghé vào tai anh: “BB của chúng ta…”
“BB thế nào?” Anh vẫn cười.
“Nếu sau này nó muốn làm nhiếp ảnh gia chụp động vật hoang dã, nhất quyết đòi đến châu Phi chụp ảnh, mấy ngày mấy đêm không về nhà, anh sẽ dạy dỗ nó thế nào?”
“Hư vậy sao?” Anh suy tư, “Ba mẹ ở nhà mà nó lại đi xa, nếu nó là con trai, anh sẽ cắt đứt mọi nguồn tài chính, nếu nó tạo được thế giới riêng và danh tiếng giữa nơi núi rừng hoang vắng, anh sẽ xem như nó có bản lĩnh.”
“Vậy nếu là con gái thì sao?”
“Con gái à…” Anh hừ một tiếng, chuyển từ tiếng phổ thông sang tiếng Quảng Đông, “Con gái thì đau đầu rồi.”
Cô bật cười: “Ý anh là gì?”
“Không được đánh, cũng không nỡ mắng. Con gái đến nơi này lấm lem bùn đất thì không an toàn, nó không được có thú vui này. Thế này đi ——”
Anh tính toán trước, “Từ giờ về sau, máy ảnh không được xuất hiện trong nhà, đài truyền hình cũng không được phát sóng chương trình thế giới động vật, em mơ mộng là đủ rồi, thêm một người nữa thì anh không chịu nổi.”
“Chậc, anh độc tài quá.”
“Em biết anh bó tay với em mà.”
Hai người thì thầm suốt đoạn đường.
Hướng dẫn viên nói họ sẽ đi ngắm hồng hạc, chiếc xe dừng bên bờ hồ. Finger nhanh chóng xuống xe, nói muốn chụp ảnh hồng hạc.
Tiên sinh lại hơi ngạc nhiên, anh đi sau Đông Văn Li, lẩm ba lẩm bẩm: “Thằng nhóc này hứng thú với chim từ lúc nào thế?”
“Bài hát mới tiếp theo của Yên Yên tên là Hồng Hạc, em nghĩ có thể cô ấy đã nhờ Tiểu F chụp vài bức ảnh làm nguồn cảm hứng.” Cô nắm tay anh bước dọc bờ hồ, “Chúng ta cũng đi ngắm đi.”
Đàn hồng hạc dừng chân trên mặt hồ trong veo, nhìn xa trông giống hệt như biển đỏ. Chân dài đứng trong hồ, bộ lông trên người có màu hồng nhiều sắc độ, nhẹ nhàng phản chiếu ánh sáng. Không biết có phải là vì nghe thấy động tĩnh trong rừng hay không, một con hồng hạc giật mình bay đi, sau đó, cả biển đỏ bắt đầu xôn xao, bầy chim bay từ dưới lên, tạo thành một đám mây màu hồng trôi về nơi xa.
Vào giây phút chúng bay lên trời, mặt hồ, trời xanh, mây trắng hòa vào làm một.
Đông Văn Li thở dài: “Nếu Trái Đất mãi mãi xinh đẹp thế này thì thật tốt làm sao.”
“Quỹ ngân sách cộng đồng của tập đoàn nhận được một khoản tiền hàng năm, A Li, hay là chúng ta dùng số tiền đó để làm hoạt động công ích bảo vệ môi trường đi.” Anh đề xuất.
“Có được không? Có làm phiền anh không?”
“Có người quản lý quỹ ngân sách đó.”
“Tốt quá.” Đông Văn Li xoay người ôm anh, “Anh tốt như vậy, sau này em sẽ đứng bên cạnh anh.”
“Đứng bên cạnh anh cái gì?”
“Lúc con gái nói muốn chụp ảnh động vật, em sẽ đứng bên cạnh anh, giúp anh khuyên nhủ nó.”
“Chuyện này ——” Hình như anh lại phát hiện ra điều gì đó, “Em đã nói rồi đấy, không được hứa suông, đến lúc đó không có chuyện em làm người tốt, anh làm người xấu đâu đấy.”
“Em là người trở mặt vậy à?”
“Đúng, chính xác.”
Đông Văn Li bĩu môi, ý nói không chấp nhận.
Ngày dài qua đi, cả nhóm di chuyển đến khách sạn khác.
Điều kiện của khách sạn này không tốt bằng khách sạn trước, hướng dẫn viên tìm một nhà hàng Trung Quốc để ăn tối.
Đông Văn Li đã rất đói, cô ăn thật no, sau đó ngồi ngoài hành lang khách sạn, dựa vào người bên cạnh, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
“Ở đây muỗi nhiều như sao vậy.” Cơn buồn ngủ ập đến, cô lẩm bẩm một câu.
Người bên cạnh nhúc nhích vai cho cô dễ dựa vào: “Mệt rồi mà cũng không về phòng ngủ, phải ngồi đây cho muỗi chích à?”
“Ở đây là được rồi, em muốn nằm một lát.”
“Muốn nằm thế nào?”
Cô ngẩng đầu khỏi vai anh, anh đang khoanh chân trên ghế, cô ra hiệu cho anh hạ chân xuống, “Em muốn nằm lên đùi anh.”
Anh không nói gì, chỉ hạ chân xuống cho cô nằm theo ý muốn, tiện tay bẻ một lá chuối tây quạt cho cô.
Chiếc lá xanh ngắt phe phẩy khe khẽ dưới ánh trăng, cô từ từ nhắm mắt, lắng nghe tiếng các loại côn trùng kêu trong bụi cỏ, cảm nhận làn gió nhẹ mà anh mang đến, tự lẩm ba lẩm bẩm: “Dịch Thính Sanh, nếu kiếp sau em biến thành tê giác trắng, nhất định em sẽ đi trước anh, sẽ rơi vào bẫy trước; hoặc nếu em là linh dương đầu bò, nhất định em sẽ đi trước anh, ngăn chặn cá sấu cho anh…”
Cô vẫn biểu đạt tình yêu thẳng thắn và nồng đậm như vậy.
Anh hôn nhẹ lên trán cô: “Ngốc, anh bảo vệ em mới đúng.”
Cô yên tâm chìm vào giấc ngủ, trong mơ, cô có cảm giác anh ôm cô vào lòng, theo bước chân vững vàng của anh, cô được bế vào phòng, được đặt lên giường.
——
Nửa sau của chuyến đi dễ dàng hơn nửa đầu.
Dưới sự dẫn dắt của hướng dẫn viên, họ đi đến một bộ lạc ít người.
Người ở đó vẫn duy trì truyền thống săn bắt thú rừng, thiếu niên mười mấy tuổi biết làm cung tên để đi săn, chúng mang thỏ rừng và nai con về, nướng trên lửa là có thể ăn được.
Đông Văn Li thi bắn cung với chúng, thất bại thảm hại, cô buồn bã nói mình thua cả thiếu niên mười mấy tuổi, tiên sinh cười, cầm lấy cung tên bắn thử, trúng hồng tâm mấy phát liền, giành lại chiến thắng cho cô.
Mấy bạn nhỏ khác lại chơi vật tay cùng Finger, đem ba chọi một.
Không có nước máy, không có điện, họ vẫn phải đánh lửa, nhìn thấy cuộc sống xưa cũ, thậm chí còn “lạc hậu” thế này, Đông Văn Li hơi kinh ngạc.
Nhưng hình như họ không quan tâm thế giới có thay đổi thế nào, nền văn minh nhân loại có tiến bộ ra sao, họ ăn thịt thỏ nướng, dùng da thú để làm quần áo, xem kim loại được nung thủ công là đồ vật trang trí cao cấp, lấy da hươu làm trống, gõ nên nhịp điệu “Hakuna Matata” tràn ngập khắp lục địa này, vây quanh đống lửa hát ca, nhảy múa.
Đó mới là niềm vui thuần khiết nhất của nhân loại.
Anh vừa ra xe lấy thuốc bôi chống muỗi, lúc quay lại vẫn thấy cô đứng trong đám đông, hát ca, nhảy múa cùng họ. Cô quay đầu, nhìn thấy bóng dáng đẹp mắt của anh sau đống lửa, cô chạy đến kéo tay anh: “Cùng ca hát, cùng nhảy múa đi.”
Cô nghiêng đầu, bắt chước ngôn ngữ hình thể kia: “Hakuna Matata”
“Vô ưu vô lo, mộng đẹp thành thật.”
Comments