Chương 90: Chương 90

Chương 90: Chương 90

Giáng sinh sắp đến, thời tiết trở lạnh.

Mùa đông năm nay, Đông Văn Li đến Paris sớm. Suốt hai năm qua, cô đã quen đi đi lại lại giữa Hồng Kông và Paris, nửa năm ở Hồng Kông, nửa năm ở Paris.

Mặc dù tiên sinh vẫn đi công tác khắp thế giới, nhưng khi có thời gian nghỉ ngơi, anh cũng theo cô định cư ở hai quốc gia.

Người ta còn ở châu Úc, Đông Văn Li đã sớm trở lại Paris, lý do là vì việc lựa chọn đề tài cho tạp chí ngoại văn đã ổn định, cô bắt đầu dành ra hai ngày trong tuần để nghỉ ngơi, cô mua một quán cà phê kiểu Tây ở trung tâm thành phố, cải tạo lại một chút, biến nó thành một tiệm hoa, chuyện làm ăn nho nhỏ lại vô cùng bận rộn.

So với tiệm hoa trước đây của cô, tiệm hoa này lớn hơn, tiên sinh nhờ người mang máy pha cà phê đến, còn mang thêm mấy bộ bàn ghế. Nhưng Đông Văn Li chỉ lấy máy pha cà phê, trong lúc lựa chọn vật dụng để cải tạo lại, cô kéo anh đến chợ đồ cũ trên đại lộ tràn ngập lá rụng mùa thu.

“Ông xã, anh có thấy đi dạo trong chợ đồ cũ rất vui không?”

“Ý em là gì?” Anh nắm tay cô, đi dạo cùng cô dưới lá phong rụng giữa tháng mười một.

“Trước đây ở Hà Nội, em cũng hay đi chợ đồ cũ. Anh biết không, có người nghĩ đồ second-hand là đồ đã qua sử dụng, dọn dẹp rất phiền phức, còn dễ chọn nhầm món đồ không dùng được, nhưng em cảm thấy nếu em đủ nghiêm túc, em cũng có thể chọn được đồ tốt. Mua được món đồ hữu dụng nhất với giá tiền thấp nhất, chưa kể đi dạo chợ đồ cũ giúp em hiểu một thành phố, có thể thích nghi với nơi đó, anh có thấy đó là một chuyện rất ý nghĩa không?”

“Nếu như không phải em dẫn anh đi, anh thật sự không nghĩ đó là một chuyện có ý nghĩa.”

Cô hừ một tiếng, nhưng sau đó lại khuyên nhủ: “Em biết anh trăm công ngàn việc, xem như đi dạo phố với em đi.”

Đông Văn Li ưng một bộ bàn ghế màu gỗ hồ đào, hoa văn rất đẹp, cô nghĩ nếu đặt bộ bàn ghế này bên cạnh cửa sổ sát đất thì sẽ rất đẹp.

“Đặt bên cửa sổ sát đất thì không cần bàn lớn như vậy đâu, bàn nhỏ như cái kia là được rồi.” Anh chỉ vào một chiếc bàn nhỏ hơn giữa đồ đạc chồng chất, “Bàn ngắn hợp hơn bàn dài, anh nghĩ bảy, tám người có thể ngồi được, đủ để tụ họp ít người rồi.”

Đông Văn Li nghĩ ý kiến của anh rất đáng tin.

Đông Văn Li còn ưng hai bình hoa bằng gốm, cô hỏi giá, chủ tiệm tóc vàng mắt xanh, trông giống hệt như bước ra từ một bức tranh sơn dầu, chỉ vào bảng giá.

Đông Văn Li quy đổi số tiền thành nhân dân tệ, một cái bình có giá ba ngàn nhân dân tệ, hai cái có giá năm ngàn.

“Đắt quá.”

“Đồ tốt đấy, lưu truyền từ thời Đường, là gốm sứ ba màu.”

Người nước ngoài mà lại rất am hiểu lịch sử Trung Quốc.

Đông Văn Li khoát tay: “Đắt quá, tôi là người Trung Quốc, chẳng lẽ tôi không biết cái này lưu truyền từ triều đại nào, định lừa gạt tôi à?”

“Chậc, cô xem, cái này là gốm sứ ba màu thật từ thời Đường, tôi không bán cho người bình thường, cô thì biết cái gì chứ? Không mua thì thôi.” Người kia rất nóng nảy.

Đông Văn Li kéo người bên cạnh đi ra.

“Không mua nữa à?” Tiên sinh hỏi cô.

“Ông xã, ông ấy tưởng em tiêu tiền như rác, em có tiền cũng không thể tiêu như vậy được.”

“Không muốn mua chiếc bàn kia nữa à?”

“Không muốn, cũng là đồ của ông ấy thôi, vừa nhìn đã biết làm ăn không ngay thẳng, không có cũng không sao, em đi tìm tiệm khác.”

“Đi cả buổi chiều mới tìm được, không biết tiệm khác có cái nào giống như vậy không.”

“Em không mua đâu, anh có nghe ông ấy nói gì không?” Đông Văn Li nuốt không trôi cục tức này.

Anh vỗ vỗ cánh tay cô an ủi: “Dù sao cũng là bà chủ mà, em để bụng chuyện này thật đấy à?”

Anh biết rất khó tìm được một món nội thất tương tự phù hợp với mọi không gian, cũng đau lòng vì cô chạy khắp nơi suốt cả buổi chiều để tìm những thứ này, đương nhiên anh hiểu không phải là họ không thể bỏ ra số tiền đó, chỉ là trong lòng cảm thấy không đáng.

“Em không mua hàng sưu tầm, chẳng qua là thấy chúng bắt mắt, đặt trong tiệm cũng đẹp, nhỡ đâu không cẩn thận làm hỏng thì cũng không đau lòng. Ông ấy bán hàng giả thì không nói đi, còn phải chặt chém người nước ngoài như em.” Đông Văn Li lẩm ba lẩm bẩm, hết sức tủi thân.

“Em đợi ở đây.” Anh an ủi cô, sau đó quay vào trong.

Đông Văn Li giữ anh lại: “Ông xã, anh làm gì thế, đừng mua, năm ngàn tệ đối với anh cũng không là gì, nhưng nếu anh chi số tiền đó vì em, em cũng sẽ không vui.”

“Biết rồi, anh mà không hiểu em à, yên tâm.”

Đông Văn Li ngồi đợi trên băng ghế gỗ dưới gốc cây phong giữa buổi chiều ấm áp.

Tầm nửa tiếng sau, anh bước ra, hai tay nhét vào túi áo khoác, chủ cửa hàng theo sau, ông ấy bảo nhân viên trong tiệm lái xe tải đến, đặt những thứ mà anh vừa chọn lên xe, sau đó anh lấy ra hai chiếc hộp lớn, được bọc đến ba lớp, trong đó có hai cái bình hoa mà cô vừa chọn.

Tiên sinh bước về phía cô.

Đông Văn Li tiến hai bước về phía trước, nhỏ giọng hỏi anh: “Anh mua rồi à?”

“Ừ, một trăm tệ một cái, anh mua hai cái.”

“Hả?” Đông Văn Li bất ngờ hết sức, “Sao anh làm được thế, ông ấy vừa nói năm ngàn, là năm ngàn mà!”

Anh mỉm cười, lấy hai con búp bê đất sét từ trong túi ra, “Anh nói lớp sơn trên bình hoa của ông ấy còn chưa khô, đừng giả vờ nói chúng là đồ cổ, sẵn tiện hướng dẫn cho ông ấy biết gốm sứ ba màu thời Đường là như thế nào, còn đề nghị nếu ông ấy thật sự muốn xem, anh cũng có một người bạn sưu tầm và mở triển lãm gốm sứ ba màu thời Đường, à, em cũng biết cậu ấy ——”

Anh hơi nghiêng đầu, giải thích với cô: “Khi chúng ta kết hôn, cậu ấy đã tặng chúng ta một cặp bạch ngọc uyên ương để trang trí, em có nhớ không?”

Đông Văn Li gật đầu, cô biết người bạn có sở thích sưu tầm của anh.

“Trong giới sưu tầm, cậu ấy cũng hơi nổi tiếng, ông chủ muốn kết bạn, vậy là anh thuận nước đẩy thuyền, ông ấy bán giá vốn cho anh, còn tặng cho chúng ta hai con búp bê đất sét.”

Đông Văn Li cầm lấy hai con búp bê đất sét mập ú đang mặc áo len Giáng sinh: “Giá vốn một trăm mà bán tận năm ngàn, hết nói nổi. Nhưng hai con búp bê đất sét này đẹp quá.”

Nói xong, cô vẫn cầm hai con búp bê trên tay, hơi nhón gót, nhìn vào mắt anh: “Một mũi tên trúng hai đích. Ông xã, sao anh lại giỏi như vậy chứ?”

Tâm trạng tốt lên, lời khích lệ của cô càng chân thành hơn.

Anh đưa tay ra, gõ gõ lên mũi cô: “Ai bảo em cứ nói cái gì anh cũng làm được.”

Bây giờ, hai cái bình hoa được đặt trước cửa tiệm, màu sắc rực rỡ và bắt mắt, rất xứng với những đóa hoa vẫn nở rộ giữa mùa đông.

Đông Văn Li có thêm vốn để khởi nghiệp, có thể mua nhiều loại hoa, mao lương, cúc đồng tiền, phi yến, hoa hồng Juliet… Còn rất nhiều loại hoa hồng khác nhau, chưa kể tiệm hoa của cô còn là quán cà phê, cứ cách một quãng thời gian, chủng loại và màu sắc hoa tươi được bày trí trong tiệm sẽ thay đổi, trên con đường người người nhộn nhịp theo đuổi trào lưu ở Paris, nơi này rất đặc biệt, chưa kể những người giao thiệp với tiên sinh trên thương trường cũng nghe nói cô mở ra tiệm hoa này, cho nên làm ăn cũng tốt.

Trong tuần, nhân viên trong tiệm xử lý việc kinh doanh, chỉ có cuối tuần rảnh rỗi, cô mới đến đây.

Hôm nay rất đặc biệt, cô đã mời mấy chị gái Thượng Hải ở phố người Hoa đến uống cà phê.

Chiếc bàn nhỏ mà tiên sinh đề xuất rất hữu dụng.

Ba người họ lười biếng ngồi đó cắt tỉa hoa cỏ, học cách cắm hoa cùng Đông Văn Li.

Lai Phúc nằm tắm nắng dưới gầm bàn.

“Chậc, em nói xem, sao lại kỳ lạ thế này, vốn dĩ chị đã làm theo từng bước em nói, sao kiểu dáng lại khác xa bình hoa của em thế?” Sau khi làm xong, một cô gái so sánh bình hoa trên tay mình với bình hoa của Đông Văn Li.

“Trời ơi, sao cô lại so sánh với A Li, cô xem mắt thẩm mỹ của cô đi.”

“Mắt thẩm mỹ của tôi thế nào?” Cô ấy không phục.

“Không có mắt thẩm mỹ, không có năng khiếu, cô cắm hoa không xấu thì còn ai cắm hoa xấu nữa?”

“Trời ơi, sao cô lại nói năng khó nghe như vậy, A Li, sau này đừng mời cô ấy đến chơi chung nữa.”

“Còn không chơi chung với tôi à, tôi cũng đâu có muốn chơi chung với cô, mỗi lần tôi đặt may sườn xám, cô cũng bắt chước làm một cái, toàn là học đòi, vóc dáng của cô thế này có mặc được không?”

“Sao nào, cả thế giới chỉ có mình cô mặc được sườn xám à?”

“Được rồi, được rồi, hai người đừng ồn ào nữa, cãi nhau mấy năm rồi, A Li mời chúng ta uống cà phê, cắm hoa, hai người còn không biết chừng mực một chút.” Cô gái trẻ hơn một chút lên tiếng khuyên nhủ, sau đó nói với Đông Văn Li, “A Li, em đừng để ý đến hai người họ, họ là vậy đấy, cãi tới cãi lui suốt ngày.”

Đông Văn Li lại cảm thấy không có gì to tát, thế này thì tiệm hoa còn rộn ràng hơn nhiều.

Chủ đề lại hướng về Đông Văn Li, mấy cô gái kia cắm hoa sắp xong, lại mời cô: “Ngày mai là cuối tuần, A Li, đến nhà chị chơi mạt chược không?”

Đông Văn Li: “Ừm, ngày mai không được…”

“Sao lại không được, bọn chị thiếu một người.” Cô ấy vừa nói xong, hai người còn lại phản đối, “Có phải là ông xã nhà em nghĩ bọn chị không có học vấn, không có nghề nghiệp, cho nên không cho em đi chơi cùng bọn chị không?”

“Hả, không chơi với bọn chị sao? A Li, em thắng bao nhiêu tiền trên tay chị, thắng xong rồi lại rút lui à?”

“Nhất định là ông xã của cô ấy nghĩ cô dạy hư cô ấy rồi.”

“Tôi dạy hư cô ấy cái gì, chứ không phải tôi quá yêu thương cô ấy à?”

“Mấy mối quan hệ nam nữ linh ta linh tinh của cô đấy, lớn tuổi rồi mà cũng không có đối tượng ổn định, ông xã nhà nào mà đồng ý cho bà xã đi chơi với cô chứ?”

“Cái gì? Bà đây có nhiều bạn trai, cô ghen tị à? Như vậy nghĩa là tôi có sức hấp dẫn, chưa kể các cô cũng đi chơi với tôi, sao không nghỉ chơi đi, tôi chơi một mình cũng được.”

“Cô…”

“Được rồi, được rồi, sao lại cãi nhau nữa thế!”

Lai Phúc đang ngủ dưới gầm bàn cũng bị đánh thức, nó duỗi người, bước đến, lười biếng cọ đầu vào tay Đông Văn Li. Đông Văn Li đành phải thuyết phục: “Không phải, không phải là em cố ý không chơi mạt chược cùng mọi người, chỉ là ngày mai ông xã em trở về, đến Giáng sinh rồi.”

“Cái gì? Ngày mai lại là Giáng sinh rồi sao, em không nói thì chị cũng quên mất.”

“Cô không đón lễ Tây, ông già Noel có đi đầy đường, không chừng cô cũng không biết là Giáng sinh, được rồi, vậy ngày mai A Li đón Giáng sinh cùng ông xã, hay là hôm nay chơi mạt chược với bọn chị đi, chị nấu canh đậu đỏ, là món lần trước em thích ăn đấy.”

Đông Văn Li: “Các chị gái, em còn phải mở cửa tiệm hoa mà.”

“Em không cần trông chừng, không phải nhân viên đều có mặt ở đây sao, đi thôi, bọn chị không có năng khiếu cắm hoa, chỉ có năng khiếu chơi mạt chược.”

“Đúng, đúng, đúng, mắt thẩm mỹ của chị rất tệ. Đừng bắt chị cắm hoa, tha cho chị đi, chơi mạt chược nhé, chị yêu mạt chược.”

Đông Văn Li bó tay với họ: “Được rồi, đợi em thu dọn một chút, đến nhà chị ăn canh đậu đỏ.”

“Ba thiếu một! Ba thiếu một! Đợi em tham gia cùng bọn chị!” Cả nhóm vui vẻ.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, theo mấy chị gái kia ra ngoài, vừa qua một khúc cua, họ nhìn thấy một chiếc xe bóng loáng dừng lại ven đường.

“Trời đất ơi, nhìn chiếc xe kia kìa, chắc là đắt tiền lắm.”

“Không chừng lại là công tử nhà giàu nào đó, kìa, anh ấy bước ra rồi kìa, hả, không phải chứ, đẹp trai vậy sao?”

“Người ta đeo kính râm mà cô cũng biết là đẹp trai à?”

“Cô nhìn dáng người này, lại nhìn đường nét gương mặt này, như vậy đã thấy nổi bật hơn người, tôi dám cá đôi mắt của anh ấy cũng không xấu đâu, nội thất của chiếc xe cũng rất đắt tiền, ai mà hẹn hò được với anh ấy chứ… Không đúng, hả? Sao tôi thấy người này trông hơi quen quen.”

“Chị nói ai đấy?” Đông Văn Li vừa nói chuyện gửi quà Giáng sinh cho Nguyễn Yên xong lại nghe thấy mấy chị gái bên cạnh ríu rít không ngừng, cô ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đen đỗ ở phía xa xa, kiểu dáng công nghiệp, đường nét mạnh mẽ, rất bắt mắt. Cô thấy chiếc xe này không quen thuộc, nhưng lại thấy người đeo kính râm bước xuống xe hơi quen thuộc.

À, cô nhớ mấy ngày trước anh nói muốn đổi một chiếc xe, cô cũng không để ý, chỉ nói đổi sang một chiếc xe nam tính hơn, chiếc xe của cô từng bị bảo vệ âm thầm phán xét vì rõ ràng chỉ có phụ nữ mới lái chiếc xe đó, thật mất mặt, lúc đó cô mang tâm trạng nặng nề, thuận miệng nói muốn mua một chiếc xe mà con nhà giàu hống hách thường lái, để xem ai còn dám nói cô nữa.

“Được rồi, anh đi công tác về sẽ mua cho em.”

Lúc đó cô chỉ thuận miệng nói ra, sao anh lại mua xe thật rồi?

Trong đầu cô vừa nghĩ như vậy, người kia đã bước đến.

Anh tháo kính râm, bước về phía họ, lịch sự gật đầu: “Xin chào mọi người.”

“Hả, tôi còn tự hỏi làm sao một người như vậy có thể xuất hiện ở nhân gian, hóa ra là ông xã của A Li, ừm, A Li nói anh đang đi công tác ở Úc, ngày mai mới về mà?”

“Phải, nhưng hôm nay là đêm trước Giáng sinh, tôi luôn muốn quay về vào hôm nay.” Anh khiêm tốn mỉm cười, “A Li nhà tôi thích khung cảnh náo nhiệt.”

Anh vừa nói xong, tự dưng mấy cô gái kia lại cảm thấy bản thân thừa thãi.

Cô gái lớn tuổi hơn hoàn hồn, kéo hai người còn lại đi, “Thế này, A Li, vậy bọn chị đi trước, gặp lại em sau.”

Hai người bị kéo đi còn lẩm bẩm: “Không phải chúng ta vừa nói sẽ đi mạt chược à, sao bây giờ lại rời đi?”

“Ngốc à, ngốc à, tôi nể rồi đấy.”

Ba người xô đẩy nhau rời đi.

Chỉ còn hai người họ đứng ở góc đường.

Hôm nay Đông Văn Li mặc bộ sườn xám màu kem, đội một chiếc mũ nhỏ, cách ăn mặc rất giống hệt như một thiên kim tiểu thư thời dân quốc đi du học.

Anh mặc áo khoác dạ màu đen, nhét tay vào túi, hất cằm về phía cô: “Mặc đẹp như vậy cho ai nhìn đấy?”

Cô cũng không bước đến, chỉ nhét bàn tay vào tay áo rộng rãi: “Đương nhiên là mặc cho anh nhìn rồi.”

“Anh đâu có nói hôm nay sẽ về.”

“Không phải là anh đã về rồi à, còn nhìn thấy nữa.”

“Ừ.” Anh khẽ gật đầu, tiến lên một bước, nắm lấy tay cô, kéo tay cô ra khỏi tay áo từng chút một, giữ tay cô trong lòng bàn tay mình, anh hạ giọng, “Đông Văn Li, em mặc đẹp như vậy là một tội ác.”

“Tội lớn thế nào?”

“Tội chết.” Anh khẽ nghiêng đầu.

Cô rút tay lại, chỉ vào chiếc xe, nói: “Mua cho em à?”

“Ừ, em nói muốn mua chiếc nào vừa nhìn đã biết là xe của con nhà giàu đấy.”

“Em chỉ nói vậy thôi. Anh mua xe làm gì, phí tiền.”

“Vừa rồi em định đi đâu?” Anh không để ý lời oán trách của cô.

“Đến nhà các chị chơi mạt chược.”

“Sao không bảo người ta đến nhà mình chơi. Tuyết sắp rơi rồi.”

“Nếu hôm nay em đưa họ về nhà chơi mạt chược, ngày mai cả giới này đều sẽ biết, đến lúc đó, bạn làm ăn của anh và những người cần giúp đỡ sẽ hẹn chơi mạt chược với em, em đau đầu lắm.”

“Vậy còn phải xem họ chơi thế nào mới được, rất ít người Pháp biết chơi mạt chược. Nếu họ thật sự học chơi mạt chược để làm bạn với em, chuyện làm ăn cũng sẽ dễ thương lượng hơn.”

“Anh nói nghe dễ dàng quá, mấy cô vợ nhà giàu đều là những người rất thông minh, không dễ đối phó đâu, có thể nói chuyện thiên văn, địa lý, hàn huyên chuyện lịch sử, kinh tế, có thể nói từ nền văn hóa Phục Hưng đến thời trang Milan, tay không rời sách, chân không chạm đất, em phải trò chuyện với họ để giữ thể diện cho anh, mệt mỏi lắm.”

Cô than thở liên tục, cố rút tay ra mấy lần, nhưng lần nào anh cũng kéo tay cô lại.

Trong lúc lôi kéo, cổ tay trắng trẻo lộ ra, anh nhìn vào nơi đó, khóe môi cong lên: “Được rồi, anh bồi thường cho em, có được không?”

“Bồi thường thế nào?”

“Anh thấy em mặc bộ sườn xám này rất đẹp, chỉ thiếu trang sức, em thấy cái nào hợp?”

Anh suy tư: “Ngọc phỉ thúy đi, có lẽ một chiếc vòng ngọc phỉ thủy sẽ rất phù hợp.”

“Mua vòng ngọc phỉ thúy ở đâu bây giờ?” Ở Trung Quốc thì còn biết nơi nào bán, nhưng bây giờ ở Paris, làm sao tìm ra chiếc vòng ngọc phỉ thúy hợp với bộ sườn xám cách tân của cô đây.

“Anh biết một nơi, đi theo anh.” Anh kéo cô lên xe.

Đông Văn Li đi vòng qua trung tâm thành phố nhộn nhịp, hướng về phía ngoại ô.

Giáng sinh đến gần, đường phố giăng đèn rực rỡ, trước cửa nhà nào cũng có cây thông Giáng sinh treo đèn màu lấp lánh.

Chiếc xe dừng lại, tuyết lẳng lặng rơi bên ngoài.

Anh tháo dây an toàn: “Đợi anh một chút.”

Đông Văn Li nhìn thấy bông tuyết từ trên bầu trời lặng lẽ rơi xuống cửa xe.

Anh xuống xe, đi sang phía bên kia, mở cửa xe giúp cô, bung dù, đưa tay che trần xe để cô không va vào, “Từ từ thôi.”

Giày cao gót của cô chạm vào lớp tuyết mỏng, cô đứng dưới cây dù của anh.

“Đợi đã.” Anh dừng bước, lấy một chiếc khăn choàng len từ ghế sau, quấn quanh vai cô, “Có lạnh không?”

Cô lắc đầu.

“Còn không lạnh à?” Thấy mũi cô đỏ lên, dưới khóe mắt còn có một vệt hồng hồng, vậy là anh nhích đến gần cô hơn, “Chỉ quan tâm đến nhan sắc, không sợ lạnh đúng không?”

“Người ta không có lạnh.” Cô nhẹ nhàng oán trách.

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô nhích đến gần hơn, đi nhanh dưới làn tuyết.

Vào bên trong, lò sưởi than cháy bừng bừng, nhiệt độ dễ chịu. Một người đàn ông tầm năm mươi, sáu mươi tuổi đến chào hỏi họ, tiên sinh giới thiệu, nói có thể gọi ông ấy là ông Thẩm.

Ông Thẩm mua bán trang sức, thích nhất là ngọc phỉ thúy, ông ấy thường dẫn theo một nhóm người đến Myanmar nhập hàng, trước đó tiên sinh đến Đông Nam Á còn cứu ông Thẩm một mạng, cho nên mối quan hệ của hai người họ rất thân thiết, nhưng mấy năm nay không thấy tăm hơi ông ấy, ông ấy chỉ mới quay lại Paris gần đây.

“Thằng nhóc này đến đúng lúc quá, ngày mai ông không có ở đây.”

“Ông lại đi đâu vậy ạ?”

“Ông đi Trung Quốc, nghe nói có một buổi đấu giá trang sức, họ nói đã phát hiện ra ngọc phỉ thúy nguyên khối, giá khởi điểm là bốn mươi ngàn, nếu thật sự là đồ tốt, ông quyết tâm giành lấy.”

“Em xem ông Thẩm kìa.” Tiên sinh kéo cô đến, nói đùa, “Anh bị bà xã nói là chơi xe mấy triệu tệ, ông Thẩm đã bắt đầu chơi những món có giá hàng chục triệu.”

“Lại châm chọc ông phải không, bốn mươi ngàn đối với ông là tán gia bại sản, nhưng đối với con lại chỉ bằng một hạt cát. Nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo ông già rồi mà còn thích những thứ này, nếu ông thật sự giành được tảng đá hiếm có khó tìm trên thế giới như vậy, có tán gia bại sản cũng không sao, ông sẽ được lưu danh ngàn đời!”

“Đương nhiên, con ngưỡng mộ tinh thần thợ kim hoàn của ông.”

Trước khi đến đây, Đông Văn Li đã nghe anh nói ông Thẩm yêu đá quý, lúc làm ăn được thì kiếm rất nhiều tiền, nhưng lúc làm ăn không được cũng mất rất nhiều tiền, tuổi đã cao mà vẫn còn chơi lớn.

“Thôi, thôi, cả đời ông không hút thuốc, không uống rượu, không kết hôn, chỉ yêu thích đá quý.” Nghe nịnh vài câu, ông Thẩm lâng lâng, “Không thì cũng giống như tiên sinh, trời tuyết lớn mà còn đến căn nhà khiêm tốn của ông để chọn trang sức cho bà xã.”

“Kết hôn cũng tốt mà, có người nhớ nhung. Ông Thẩm không được trải nghiệm niềm vui mua đồ cho bà xã rồi.”

“Chậc, vợ chồng đằm thắm quá.”

Anh cười khẽ, “Ông Thẩm, ông đừng thừa nước đục thả câu, ông mang mấy cục cưng của ông ra cho con xem đi.”

Ông Thẩm dẫn họ vào trong, đi đến trước một bức tranh, ông ấy nhấn cái gì đó, mặt tường có treo bức tranh đột ngột tách làm hai, để lộ ra một cánh cửa, sau đó, một căn phòng khác xuất hiện như trong phim.

“Hay quá.” Đông Văn Li im lặng nãy giờ cũng phải kêu lên.

Ông Thẩm khiêm tốn nói: “Cảm ơn lời khen của con, bình thường ông thích nghiên cứu kỳ môn độn giáp (*), nhưng cái này chỉ là bắt chước thôi.”

(*) Kỳ môn độn giáp là một môn tính toán căn cứ vào sự tiêu trưởng của Âm Dương để đặt ra những nguyên tắc và định lý quyết định sự diễn tiến cát hung của sự vật (giống như một phương pháp phong thủy). Trong các môn học thuộc lĩnh vực Dịch học Trung Hoa, kỳ môn độn giáp giữ một vị trí rất quan trọng. Kỳ môn độn giáp được ứng dụng trong việc lựa chọn thời gian, hướng bày binh, xuất quân, cầu tài, cầu danh, yết kiến quý nhân, xuất hành, khai trương, động thổ, xây cất, tìm người cưới gả… Trước đây, kỳ môn độn giáp ứng dụng vào quân sự là chủ yếu.

Sau khi vào phòng, Đông Văn Li nhìn thấy rất nhiều sản phẩm làm từ ngọc phỉ thúy được cất trong tủ trưng bày, cái nào cũng có độ tinh khiết cao.

“Dãy này là đồ sưu tầm của ông, bộ trang sức ngọc phỉ thúy gia truyền màu xanh hoàng gia, rất đáng để đầu tư, bộ trang sức này có giá trị cực kỳ cao.” Ông ấy đắc ý.

“Đẹp quá, rất sang trọng. Nhưng không hợp với bà xã của con.” Sau khi nhìn một vòng, hình như anh không hài lòng lắm.

“Hả?” Ông Thẩm sửng sốt, bình thường người ta đến chỗ ông ấy mua ngọc phỉ thúy vì có dịp đặc biệt hoặc dùng làm vật gia truyền, đây là lần đầu tiên có người bảo ông ấy mở cửa căn phòng bí mật chỉ vì một bộ quần áo.

“Em nghĩ thế nào, A Li?” Tiên sinh nhìn cô.

Đông Văn Li vẫn đang ghé sát vào tủ trưng bày, đếm xem có bao nhiêu số 0 trên tấm bảng, cô ngẩng đầu, nói: “Em không hiểu lắm.”

“Ngọc phỉ thúy càng sáng thì càng chất lượng.”

“Quá nghiêm chỉnh, không hợp với bộ quần áo này, ông Thẩm, ông lấy cho con một bộ trang sức gia truyền đi, giá cả không thành vấn đề, con muốn loại tốt nhất mà ông có, như vậy thì ngày thường A Li nhà mình có thể chọn một cái để đeo.”

“Hả?” Nghe thấy lời này, Đông Văn Li đến gần, “Sao anh lại muốn mua cái khác?”

“Anh nghĩ bộ trang sức gia truyền mà ông Thẩm nói đến rất cần thiết. Em chọn tiếp đi, em nhìn thử xem, cái này được không ——” Anh chỉ chiếc vòng bên cạnh tay cô, màu trắng ngọc, có bông hoa nhỏ màu xanh thanh tịnh, hoa văn chuyển sắc, không nặng nề như chiếc vòng màu xanh hoàng gia, kìm hãm sự trẻ trung của cô.

“Cái này đẹp quá.” Cô không thể không thừa nhận mắt thẩm mỹ của anh tốt, luôn có thể chọn được cái cô thích.

“Vậy lấy cái này đi ạ.” Anh chỉ vào tủ kính, nhờ ông Thẩm lấy chiếc vòng ra.

“Ừm, tiên sinh, cái này không rẻ đâu, con đừng nhìn độ tinh khiết và màu sắc không phải loại cao cấp nhất mà nghĩ nó rẻ, cái này làm từ thủy tinh, rất đặc biệt.”

“Ông đừng chê con.” Anh khoát khoát tay, cười nói, “Con không trả giá đâu, bao nhiêu cũng được.”

“Được rồi.”

Ông Thẩm vui vẻ lấy chiếc vòng màu trắng ngọc ra xong, lại quay đầu đóng gói chiếc vòng màu xanh hoàng gia.

Đông Văn Li hoảng loạn, nhưng không thể chen vào, bây giờ có cơ hội, cô vội vàng nói: “Ông xã, một cái là được rồi, không cần cái màu xanh hoàng gia kia nữa đâu, đắt quá.”

“Anh không thích cái rẻ.”

“Nhưng ở nhà có nhiều trang sức rồi.”

“Chưa có ngọc phỉ thúy.” Anh nắm tay cô, cầm lấy chiếc vòng, nhẹ nhàng đeo cho cô. Mãi đến khi chiếc vòng ngọc phỉ thúy được đeo lên cánh tay trắng trẻo, mảnh mai của cô, anh mới cảm thấy không hổ danh là chiếc vòng thủy tinh.

Cổ tay trắng trẻo của cô kết hợp với chiếc vòng màu trắng ngọc rất phù hợp, anh nâng cánh tay của cô lên, chậm rãi nói, “Nếu như ở nhà có hết, hôm nay em đã không phải để cổ tay trống trơn đi ra ngoài, vậy là anh mua chưa đủ nhiều.”

“Vậy sao?” Thấy chiếc vòng ngọc phỉ thủy kia xinh đẹp, cô khẽ lắc cổ tay, “Có khi nào anh quá nuông chiều em rồi không?”

“Anh chỉ sợ em chê anh chiều em không đủ.”

Ông Thẩm đóng hộp cho họ, chào tạm biệt, sau đó dẫn họ ra cửa, Đông Văn Li nói tiếc tiền, cảm thấy lãng phí. Anh véo má cô: “Em không biết mua đồ cho bà xã vui vẻ thế nào đâu.”

“Vui vẻ thế nào?” Cô theo anh ra cửa, anh mở cửa bên ghế phụ cho cô, cô nghiêm túc hỏi anh, “Trong lòng anh, mua đồ cho em vui vẻ thế nào?”

“Xếp thứ hai.” Anh đóng cửa.

“Xếp thứ hai thôi sao?” Cô hơi thất vọng, nhưng sau đó lại nuốt sự bất mãn vào trong, khoanh tay, nhướng mày, nhìn anh bằng ánh mắt “em muốn nhìn xem trong lòng anh có cái gì”, “Xếp sau cái gì?”

Anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cô, nghiêm túc nói:

“Xếp sau lên giường.”

Comments