Năm đó, tiên sinh đưa Đông Văn Li về Quảng Đông thờ tổ.
Đông Văn Li rời Quảng Đông từ năm mười mấy tuổi, thật ra đã không còn thân thiết với ai, chỉ còn bác Đường là gần gũi một chút, mấy năm trước ông ấy đến Đông Bắc làm ăn, chỉ mới trở về Quảng Đông được hai năm.
Mãi đến khi ông ấy quay lại, cả dòng họ mới xem như có một người đứng đầu, ông ấy gọi hết họ hàng xa đang lưu lạc khắp nơi đến, còn nghiêm túc tìm người tổng hợp cây gia phả, xây từ đường mới, nhờ người tìm một vị trí phong thủy trong ngôi chùa trên núi, đặt bài vị của Đông Cốc Châu ở đó, ngày ngày hương khói thờ cúng.
Người lớn lo liệu những chuyện này rất chu đáo và cẩn thận. Trụ trì chùa đưa cho cô một mảnh giấy, nói mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi, vong linh của ba cô không còn lưu lạc ngoài biển nữa, cuối cùng cũng có thể yên nghỉ trên đất liền.
Đông Văn Li không có ý kiến gì đối với chuyện tâm linh, cũng không muốn từ chối tấm lòng của bác, cho nên cô biết ơn và tôn trọng sự sắp xếp của ông ấy.
Mỗi lần nhắc đến ba cô, bác luôn nói ba đen đủi, không được nhìn thấy cô trở về quê hương, cũng không được nhìn thấy A Li kết hôn. Sau một thời gian dài nghe ngóng, ông ấy mới biết cô Đông nhẫn tâm kia phạm tội nên đã bỏ trốn, mẹ cô vứt bỏ hai cha con cô, nghe nói bà ấy kết hôn với một thương nhân giàu có, đã có gia đình riêng của mình, ông ấy còn gọi cho mẹ cô, nói A Li quay về, đã lập gia đình rồi, họ là mẹ con, có muốn đến gặp cô một lần hay không, bà ấy im lặng một hồi, sau đó nói không đến thì hơn.
Mỗi lần nói đến chuyện này, bác Đường luôn rất tức giận, nói bà ấy nhẫn tâm.
Đông Văn Li không có cảm giác gì, cô đã chấp nhận chuyện này. Phiêu bạt khắp nơi mấy năm trời, thật ra cô biết điều gì có giá trị nhất, cô và bà ấy vốn không có duyên làm mẹ con, cô cũng không đòi hỏi được gặp bà ấy, nếu gặp bà ấy, Đông Văn Li cũng không biết nên dùng tâm trạng và thái độ gì để đối mặt với bà ấy.
Trước đó tiên sinh đi thắp hương cùng người lớn trong nhà, bây giờ đã trở về. Trời mưa vào tiết Thanh minh, anh hơi nghiêng dù về phía cô: “Chúng ta đi thôi, A Li.”
Buổi tối anh còn phải gấp gáp đến Thượng Hải vì công việc, vậy là họ tạm biệt người lớn trong nhà, cầm dù đi dọc con đường núi.
Có lẽ là vì chứng kiến tất cả mọi việc vào tiết Thanh minh, hai người họ không nói gì, nhưng vẫn nắm tay, nói về tình thân, có lẽ họ không có nơi nương tựa, vào một ngày như thế này, họ không biết phải làm sao mới có thể xoa dịu những cảm xúc khó bày tỏ này.
Dù cho anh nghiêng cây dù về phía cô, hạt mưa vẫn lao vào trong dù từ bốn phía.
Cuối cùng anh lên tiếng: “Vẫn còn sớm, hay là chúng ta đi uống trà đi.”
“Uống trà ở đâu?”
“Khách sạn, sáng nay nhân viên phục vụ phòng nói phòng trà vừa đưa trà Long Tỉnh vào thực đơn, chúng ta thử đi.”
“Nhưng anh phải đi Thượng Hải.”
Anh cầm dù, đứng trên một tảng đá bị du khách đạp qua đến bóng loáng, giữa cơn mưa mịt mờ, anh nhàn nhạt nhìn cô: “Tự dưng anh không muốn đi nữa.”
Cô hiểu, anh không biết cách xoa dịu những cảm xúc khó gạt bỏ này, cho nên anh nhất quyết ở bên cạnh cô.
Giống như toàn bộ những cảm xúc bị đè nén tìm thấy chỗ để khơi thông.
Cô không nói không rằng, vươn tay ra ôm anh, vòng tay qua eo anh, hốc mắt đau xót.
Cô ôm anh, chiếc dù che sau lưng cô, mưa bụi mịt mờ, cây dù vàng rơi xuống đất, anh vỗ vỗ đầu cô: “Đừng buồn, có anh rồi.”
“Kỳ lạ quá, ông xã, em đã tự nhủ sẽ không buồn, không nuối tiếc, không hoài niệm, không hồi tưởng. Nhưng em luôn tự hỏi, nếu ba em còn ở đây, nếu như mẹ em yêu em, nếu như hiện tại và tương lai của anh và em được những người thân yêu nhất chúc phúc như mọi cặp vợ chồng bình thường khác thì sẽ như thế nào.” Cô rúc vào lòng anh, để mặc cho mưa bụi vương trên hàng mi, xóa nhòa thế giới trước mắt cô thành một bức tranh ẩm ướt.
“Sao em lại nghiêm khắc với bản thân như vậy chứ?” Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Người ta thích suy nghĩ về những viễn cảnh tốt đẹp hơn, điều đó khắc sâu trong bộ gen của con người, nhưng khi phát hiện ra những viễn cảnh đó không thể thành thật, cũng không cần phải quá đau buồn, người yêu thương em dù ở nơi đâu cũng sẽ yêu thương em, mặc dù, giống như em nói, chúng ta không thể giống những cặp vợ chồng bình thường, trong cuộc hôn nhân năm dài tháng rộng, chúng ta không thể bàn chuyện ngày nghỉ sẽ đến thăm ba mẹ của ai, ngày kết hôn cũng không nhận được tiếng cười vui vẻ của họ, không nhận được tình yêu và sự trông chờ của họ trên con đường học cách trưởng thành trong hôn nhân, có lẽ trong tương lai xa hơn, chúng ta không thể đưa con cái của chúng ta đến gặp họ, cùng sẻ chia tình cảm gia đình… Điều này thật đáng tiếc, có đúng không…”
Nghe thấy lời này, hốc mắt cô lại đau xót, cô nặng nề gật đầu.
Anh biết cô tiếc nuối cái gì, lời anh nói hoàn toàn đúng.
“Nhưng chúng ta có nhau. Em xem, trước mắt, chúng ta không cần ba mẹ giúp đỡ về tài chính sau này, những ngày lễ đoàn viên và kỷ niệm… Anh đều sẽ ở bên cạnh em. Anh sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, dù cho không có người lớn đưa ra cái nhìn về tương lai của cuộc hôn nhân giữa hai ta, anh sẽ luôn học hỏi, luôn cố gắng tạo nên mái nhà ấm áp cho chúng ta, còn việc sẻ chia tình cảm gia đình… Có lẽ một ngày nào đó, con cái của chúng ta sẽ hỏi về ông bà của chúng… Có lẽ chúng sẽ nghe được rất nhiều câu chuyện trước giờ ngủ, chúng ta sẽ dùng cách thức của mình để nói cho chúng biết về tình cảm ruột thịt. Em xem, chuyện này đâu có khó giải quyết.”
Anh nói chậm rãi lại dịu dàng, giống hệt như trước đây, mặc dù cuộc đời anh có rất nhiều chuyện rối ren, nhưng đây là chuyện mà anh có lòng tin và có khả năng giải quyết cho cô.
Anh vĩnh viễn là cảng tránh gió của cô, năm dài tháng rộng trôi qua không chỉ là một khung cảnh, mà còn là cảm giác an toàn. Chuyện này làm cô không còn sợ tiếc nuối, không còn sợ máu mủ tình thâm, không còn sợ tình cảm gia đình, cũng không còn sợ hồi tưởng lại quá khứ đã qua.
Mấy năm sau có con, sự tự tin này cho phép cô bình thản nói về những người đáng nhớ với con cái của mình.
“Ông ngoại thật dũng cảm.” Em gái đắp chăn, mở to hai mắt, nói như vậy, “Mẹ, con nghe anh nói trong đại dương có cá mập, dưới đáy biển có vô số kho báu, ông ngoại đi tìm kho báu sao mẹ?”
“Ừ, ông ngoại nói, đợi con lớn, ông ngoại sẽ trở về.”
“Vậy con muốn lớn thật nhanh.”
“Vậy con phải uống nhiều sữa, không được kén ăn.”
“Nhưng con không thích uống sữa, có cách nào lớn lên mà không phải uống sữa không mẹ?”
“Không có.” Mẹ em bé kiên quyết nói không, “Không có em bé nào không uống sữa mà lớn được cả.”
“Vậy anh thì sao hả mẹ?”
“Anh con cũng phải uống sữa mới lớn được.”
“Không phải.” Em gái lắc đầu, “Mẹ, con thấy anh giấu sữa.”
“Hả? Giấu ở đâu?”
“Dưới gầm giường, nhưng anh bảo con không được nói với mẹ.”
“Vậy sao con vẫn nói với mẹ?”
“Nói dối là không tốt. Em gái không uống sữa, nhưng em gái không nói dối.”
Thì ra là vậy, chẳng trách sao hai anh em từng ghét uống sữa đến vậy mà gần đây lại đổi tính, cô còn tưởng là vì ba chúng dạy dỗ.
“Được rồi, em gái buồn ngủ rồi. Ngủ cũng có thể giúp con cao lên.”
“Mẹ sẽ ngủ với con chứ?”
“Ừ.”
“Vậy còn anh thì sao hả mẹ, mẹ ngủ với con rồi, anh phải làm gì bây giờ?”
“Anh con ngủ một mình, anh là đàn ông, không cần mẹ ngủ cùng.”
“Vậy khi nào con sẽ trở thành đàn ông hả mẹ? Ba nói đàn ông phải bảo vệ mẹ, con cũng muốn bảo vệ mẹ.”
“Cảm ơn cục cưng, nhưng con là con gái, sẽ không trở thành đàn ông. Được rồi, mau ngủ đi, mẹ vỗ lưng cho con, được không?”
“Con yêu mẹ.”
“Mẹ cũng yêu con, cục cưng.”
Bé cưng nhắm mắt, ánh đèn leo lắt trong phòng em bé chiếu vào gương mặt nhỏ của bé cưng, hàng mi dài của cô bé tỏa ra cái bóng nhàn nhạt.
Đợi bạn nhỏ yên giấc, cô lặng lẽ ngồi dậy, đóng cửa, xoay người đi sang căn phòng bên cạnh.
Trong căn phòng bên cạnh, anh trai đã ngủ ngon lành, bộ đồ chơi xếp hình mới ghép được một nửa còn nằm cạnh gối. Cô đắp chăn cho con trai, sau đó phát hiện hai ly sữa dưới gầm giường.
Bạn nhỏ đang say ngủ không biết mình đã bị em gái ruột phản bội.
Đông Văn Li lấy hai ly sữa, đi xuống cầu thang xoắn ốc trong phòng khách, Lai Phúc đang ngủ thì tỉnh giấc, hai vợ chồng nó thò đầu ra, nhìn thấy cô, mặc dù hơi thất vọng, chúng vẫn vẫy đuôi.
“Xem kìa, còn chờ hai anh em chơi với bọn mày à, mấy giờ rồi, chó cũng phải đi ngủ đấy nhé.” Cô xoa đầu chúng.
Cửa nhà phát ra động tĩnh, Lai Phúc đang mơ màng cũng đứng dậy, vội vàng chạy ra cửa, tiếng khóa cửa vang lên, cánh cửa mở ra, người ngoài cửa vừa tan họp trở về.
Hai con chó nhiệt tình chào đón, tiên sinh không để ý đến sự nhiệt tình của chúng, vừa cởi áo khoác, vừa trêu chọc: “Chó nhỏ nhà ai mà ngoan thế này?”
Mặc dù sắc mặt của anh mệt mỏi, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng và dịu dàng chào hỏi chó cưng, làm người ta liếc mắt cũng có cảm giác người đàn ông này rất yêu thương gia đình.
Cởi áo khoác xong, anh đi lên phòng khách trên tầng một, lúc ngẩng đầu, anh nhìn thấy có người mặc váy ngủ, quấn khăn choàng, anh hơi bất ngờ, sau đó bước nhanh đến gần: “Bé cưng còn thức à?”
Trong lúc nói chuyện, mắt cá chân của cô xuất hiện trong tầm mắt của anh, thấy cô vẫn đi chân trần trên sàn nhà, anh lắc đầu: “Đông Văn Li, thói quen của em xấu quá, lần nào đến kỳ sinh lý cũng than thở đau bụng, em đi chân trần như vậy thì lạnh lắm.”
“Em chỉ đi một chút thôi…” Đi chân trần đúng là thói quen mà cô không bỏ được. Cô vẫn đang đứng bên cạnh chiếc bàn, cầm ly sữa nóng trên tay, còn chưa kịp nói lời nào để biện hộ cho bản thân, người kia đã bế cô ngồi lên bàn.
Anh chỉ dùng sức một chút, bế cô dễ như trở bàn tay.
Anh bước đến gần cô, bàn tay chống lên mép bàn, tay áo xắn lên, hơi lộn xộn, dưới ánh đèn trần, anh ôm cô vào lòng, mùi gỗ thông lạnh lẽo tỏa ra từ thân thể của anh: “Hai cục cưng nhỏ ngủ hết chưa?”
Cô muốn ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, nhưng nhìn được mấy giây, cô lại thấy ý nghĩ sâu xa trong đáy mắt anh, vậy là cô chỉ dám nhìn xuống môi anh, đẩy anh mấy lần, nhưng đẩy không được: “Bây giờ là mấy giờ rồi, đương nhiên là hai đứa nhỏ ngủ rồi.”
“Hửm?” Anh nghiêm túc nhìn đồng hồ, sau đó cong môi, một tay kéo cô vào lòng, vuốt ve chiếc áo ngủ bằng lụa của cô, cúi đầu hôn cô, lúc hai đôi môi chạm vào nhau, anh nhích đến gần hơn một chút, ly sữa cô đặt trên bàn khẽ lắc lư, đong đưa dưới ánh đèn.
“Vòng tay qua cổ anh.” Anh ra lệnh.
Cô đành phải vươn tay ra, hai cánh tay thon nhỏ ôm cổ anh, anh bế cô vào phòng tắm.
Cô phát hiện anh rất thích đắm mình trong làn nước, nhất là dưới vòi sen, nhưng cô vẫn hơi xấu hổ, cô biết rõ hai người họ khác biệt, sự chênh lệch về hình thể khi đứng sẽ bộc lộ rõ ràng nhất khi ngồi hoặc nằm, thỉnh thoảng chuyện này bắt buộc anh phải cúi người, rõ ràng là rất khó dùng lực, nhưng anh lại rất hưởng thụ.
Anh vẫn tập thể hình, tầm năm, sáu giờ đã thức dậy. Anh vào phòng tập nhỏ trong nhà, tập một tiếng, sau đó quay lại, tắm rửa xong lại dây dưa quấn quýt với cô một hồi, cô tỉnh giấc, còn hoa mắt, mấy lần sau cô cũng không chịu phối hợp, anh phải giữ chặt hai tay cô, không cho cô nhúc nhích, khóc lóc hay làm nũng cũng vô ích, anh nghiêm túc nói cái này là vận động mỗi buổi sáng, phải bền lòng vững dạ.
Sau đó họ sẽ xuống phòng khách, lúc này, người giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, sau khi thay quần áo, anh cũng không còn thời gian để đọc báo buổi sáng như hồi chưa cưới, bây giờ anh phải vào phòng hai bé cưng trên tầng hai, gọi hai tổ tông nhỏ dậy ăn sáng.
Hai bé cưng tội nghiệp còn nhỏ đã phải đi học, Đông Văn Li không nỡ, đề nghị đợi chúng lớn thêm một chút, ban đầu tiên sinh cũng đồng ý, nhưng sau khi con trai làm vỡ bộ chén đĩa của Louis XIII mà lần trước mẹ anh gửi đến, còn con gái thì biến Lai Phúc thành “người mẫu gợi cảm”, anh lại cảm thấy nhà trẻ là một trong những phát minh vĩ đại nhất của nhân loại.
Người giúp việc không thể lúc nào cũng để mắt đến chúng, anh ở nhà thì còn đỡ, dù sao cũng có uy quyền của ba. Nhưng khi ba mẹ không có mặt, cả căn nhà ồn ào hỗn loạn, hai anh em rất nghịch ngợm. Lúc họ trở về nhà, nhìn thấy dáng vẻ oán hận của Lai Phúc cũng biết được nó phải chịu đựng bao nhiêu bất công không thể nói thành lời.
Lúc này, anh ôm một bé cưng đang ngả đầu lên vai anh ngủ ngon lành, bên cạnh là “bé đẹp trai” cài nút áo lộn xộn, hai mắt díu lại nhưng vẫn kiên quyết đeo chiếc nơ lịch thiệp.
Người trước mặt dây dưa, anh đưa tay đẩy đẩy thằng bé.
“Nhanh lên nào, trễ rồi đấy.”
“Ba, ba đừng hối thúc con, con đã nhanh lắm rồi mà.”
Người đàn ông mặc âu phục lấy kem đánh răng cho con trai trước gương, đưa bàn chải cho thằng bé: “Con tự đánh răng đi, ba đánh răng cho em con.”
Anh trai cầm lấy bàn chải, đứng trước gương chỉnh sửa chiếc nơ cho ngay ngắn, lại lẩm bẩm: “Em lười quá.”
Em gái được búi tóc, đứng trên ghế chờ ba đánh răng cho mình: “Hừ.”
“Hôm nay đến nhà trẻ phải nghe lời cô giáo, không được đánh nhau, không được đổi quần, biết không, nếu hôm nay cô giáo lại gọi cho ba, hai đứa biết tay ba, nghe chưa?” Người đàn ông đứng bên kia toát ra uy quyền người cha, còn hơi hạ giọng, làm người ta cảm thấy bị đe dọa.
“Dạ rồi.” Chúng đồng thanh trả lời, thật ngoan ngoãn.
“Ừ, ngoan ngoãn đánh răng đi.” Anh đứng đó, nhìn hai đứa hai bên, “Đánh răng đàng hoàng, trên, dưới, trái, phải.”
“Ba…” Em gái đánh răng được một nửa thì quay đầu lại, trong miệng đầy bọt kem đánh răng, “Con nói cô Anne gọi cho mẹ được không ba?”
Em gái còn đang suy nghĩ xem cô giáo tố cáo chuyện gì, định chọn người mềm mỏng hơn nếu lại bị tố cáo lần nữa.
“Không được, cô Anne không có số của mẹ.”
Em gái buồn bã lắc đầu: “Con không muốn cô gọi cho ba.”
“Nếu con không gây rắc rối, cô Anne sẽ không gọi cho ba.” Anh đưa chiếc ly nhỏ, bảo cô bé súc miệng, sau đó thở dài, “Được vậy thì ba thật sự cảm ơn hai đứa, học ở đâu không biết, một chín một mười.”
Em gái lại hỏi:
“Ba, ba có biết cách nào để lớn lên mà không cần phải uống sữa không ba?”
“Biết.” Anh hờ hững gật đầu.
“Là gì vậy ba?” Hai bạn nhỏ vừa đánh răng xong, đồng loạt quay đầu lại.
Anh ôm hai đứa nhỏ.
Nghe lời mẹ.
Comments