Chương 92: Chương 92

Chương 92: Chương 92

Thật ra, đôi vợ chồng trẻ không nghĩ hai đứa nhỏ sẽ nghịch ngợm như vậy.

Thời gian mang thai rất vô ưu vô lo.

Nói đến chuyện này, ba em bé đã sắp xếp từ rất sớm, tua ngược thời gian, có thể phát hiện từ khi anh quay lại Bắc Kinh để tìm cô, anh đã cai thuốc lá.

Anh nói vì bé cưng sau này, anh sẽ bỏ rượu, cai thuốc lá, ăn uống có quy luật.

Đông Văn Li: “Anh có ý đồ xấu với em sớm như vậy sao?”

Anh thản nhiên mỉm cười: “Anh đã quyết định dành cả phần đời còn lại bên em. Muốn cưới em, đương nhiên cũng muốn có con với em.”

“Đâu phải cứ nói là sẽ có bé cưng được.”

Đông Văn Li cảm thấy chuyện này còn phải phụ thuộc vào thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không thể vội vàng, nhưng ba em bé lại không nói không rằng, chỉ cố gắng ngày đêm.

Lý do anh cố gắng như vậy, đương nhiên không chỉ là vì BB, mà còn là vì anh muốn được tiếp xúc gần gũi với cô, không có khoảng cách.

Đồ đàn ông thủ đoạn.

Lần đầu nôn nghén, cô còn chưa nhận ra, cũng vì quãng thời gian đó, dạ dày của cô không tốt, cô tưởng chỉ là khó tiêu bình thường.

Lúc quay lại bàn ăn sáng, cảm giác khó chịu lại ập đến, cô che miệng một hồi, người bên kia vội vàng bước đến, lo lắng nhìn cô: “Sao thế?”

“Hình như sáng nay em ăn hơi nhiều rồi.” Cô yếu ớt nói.

Anh nhìn quanh bàn ăn, cô chỉ ăn một ít cháo và thức ăn kèm, không có món nào dầu mỡ. Nhưng anh biết dạo này dạ dày cô có vấn đề, phản ứng đầu tiên chính là bệnh dạ dày lại tái phát.

“Mấy ngày này bác sĩ riêng nghỉ phép, chúng ta đến bệnh viện đi.” Anh lập tức cầm áo khoác, bảo tài xế lái xe, anh ngồi trong xe gọi mấy cuộc điện thoại, nhờ người khác tham dự hội nghị hôm nay.

Đông Văn Li khó chịu theo từng cơn, bây giờ đã dễ chịu hơn nhiều, cô nắm chặt tay áo của anh, “Ông xã, em không sao, cứ để người giúp việc đi cùng em, anh đưa em đến cửa bệnh viện là được rồi.”

“Đã đến đây rồi, phải có kết quả anh mới yên tâm.” Anh từ chối, “Nói đúng lý, chuyện này đáng lẽ không thể xảy ra, một thời gian trước, bác sĩ nói dạ dày của em không tốt, anh đã nhờ người giúp việc nấu ăn kỹ lưỡng, em đã nghỉ ngơi được một thời gian, không thể nào tái phát được.”

“Có lẽ phải đợi một thời gian mới hồi phục.” Cô suy đoán, “Cũng không xảy ra thường xuyên, chỉ có vài lần thôi.”

“Bác sĩ kiểm tra rồi sẽ biết.”

Họ đến bệnh viện, bác sĩ hỏi tình trạng, sau đó làm kiểm tra, họ ngồi ngoài hành lang bệnh viện đợi kết quả.

“Uống nước ấm đi, đợi một chút.” Anh đứng dậy lấy nước ấm cho cô.

Vì là bệnh viện tư, nơi này có rất ít bệnh nhân tới lui, hành lang bên ngoài cũng chuyển từ vách tường trắng sang cửa sổ sát đất trong suốt.

Trong cảnh xuân tươi đẹp, mấy con chim bay lượn trên bầu trời xanh thẳm, mây trắng trôi lãng đãng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người.

Người bên cạnh ngồi cùng cô, hình như là sợ cô cảm thấy không thoải mái, anh nhẹ nhàng nắm tay cô trấn an: “Không sao đâu.”

Anh biết cô không thích đến bệnh viện, cho nên bất kể có bận rộn thế nào, anh vẫn luôn dỗ dành cô, ở bên cô.

Mấy lần trước cô nôn ói, họ đều rất bối rối, tưởng cô có thai, vậy là vội vàng đến bệnh viện, sau khi kiểm tra một lượt, bác sĩ nói dạo này dạ dày của cô có vấn đề.

Bây giờ lại đối mặt với cảnh tượng này một lần nữa, họ bình tĩnh hơn rất nhiều.

Gió xuân ấm áp thổi qua váy cô, thật ra vào thời khắc đó, cô có thể cảm nhận được, sẻ chia cùng một nhịp tim, giống như thiên thần nhỏ phía sau đám mây đã lựa chọn cô, sau đó liều lĩnh bước về phía cô vào một ngày ấm áp và dễ chịu thế này.

“Ông xã…” Cô muốn nói cho anh biết cảm giác này sớm nhất có thể.

“Dịch tiên sinh, cô Đông, xin mời vào.” Lúc này, y tá đến gọi họ.

“Được rồi, đi thôi, A Li, chúng ta đi vào.”

Bác sĩ ngồi trong phòng là người quen của bác sĩ Smith, trước đây họ đã từng gặp nhau.

Tiên sinh đỡ cô đi vào, sau đó vội vàng hỏi: “Bác sĩ, bà xã của tôi thế nào rồi?”

“Tôi nghĩ sau này hai người phải chuyển sang khoa khác.” Bác sĩ cười vui vẻ, “Chúc mừng, hai người có BB rồi.”

“Hả?”

Đông Văn Li không tạo ra nhiều động tĩnh, nhưng người bên cạnh lại phản ứng mạnh mẽ hơn cô nhiều.

“Bác sĩ, ông nói thật sao?”

“Tôi không được thiên vị mà. Không tin thì hai người đến nhìn đi.”

Nói xong, anh đứng dậy khỏi ghế, ghé đến bàn máy tính của bác sĩ, nghiêm túc xem thử.

“Xem này, kết quả siêu âm cho thấy nơi này có em bé, mà chưa hết, hai người nhìn sang bên này, kết quả chẩn đoán cuối cùng là có hai túi thai.”

“Nghĩa là chúng tôi có hai em bé sao?”

“Hai túi thai?” Đông Văn Li bất ngờ.

Bác sĩ cười: “Hình như ba em bé đã nghiên cứu rồi, tình trạng hai túi thai cũng tương đối hiếm, hai em bé có thể cùng giới tính, cũng có thể khác giới tính. Hai em bé trong cùng một túi thai có thể đánh nhau, nhưng hai em bé trong hai túi thai sẽ không đánh nhau, chúng có phòng riêng, bình an vô sự.”

“Hai người thật may mắn.” Có lẽ là vì hiếm thấy, bác sĩ cũng không giấu được nụ cười, “Đã năm, sáu tuần rồi, có thể kiểm tra tim thai.”

Vợ chồng trẻ sửng sốt, Đông Văn Li cảm giác có thể là có em bé, nhưng không ngờ là có đến hai em bé.

“A Li, em nghe thấy không, bác sĩ nói chúng ta sẽ có hai em bé.” Lúc nói lời này, anh quỳ gối bên ghế cô, thấp hơn cô, anh ngẩng đầu nhìn cô, gương mặt không giấu được niềm hạnh phúc, “Còn có thể là một trai một gái!”

Anh nắm tay cô: “Có lẽ trời cao đã đối xử quá tốt với anh rồi, có em, anh đã rất hạnh phúc, bây giờ lại có thêm em bé, mà còn là hai em bé.”

Cô rất ít khi thấy anh vui vẻ và phấn khích như vậy, vậy là cô lắc lắc tay anh, nhẹ nhàng nói: “Còn mấy tháng nữa mới được bế em bé mà.”

Bác sĩ cũng đề nghị: “Đúng vậy, còn phải chờ mấy tháng nữa, trong khoảng thời gian này phải đi khám thai đúng hẹn, nếu ba em bé có thời gian rảnh, tốt nhất là ba em bé nên đi cùng, lần đầu mang thai, không có kinh nghiệm, mẹ em bé có thể rất căng thẳng.”

Anh nghiêm túc lắng nghe bác sĩ dặn dò, còn được nhận tài liệu hướng dẫn và các thông tin cần lưu ý từ bác sĩ, lúc trở về, lời mà anh thường xuyên nói nhất chính là “cẩn thận”, “từ từ thôi”.

Đông Văn Li cảm thấy cô còn quý giá hơn cả hoàng thái hậu, thấy dáng vẻ thận trọng của anh, cô hơi buồn cười, “Dịch Thính Sanh, có phải anh quá thận trọng rồi không, em vừa mới mang thai mà.”

“Làm sao không thận trọng được, anh phải chăm sóc đến ba người mà.” Anh đỡ cô ngồi xuống, cởi áo khoác, rót cho cô một ly nước, sau đó lại cảm thấy không đúng, anh mặc áo khoác vào, “Không được, anh phải ra ngoài một lát.”

“Đến công ty à?” Cô vừa hỏi xong, lại nhìn thấy anh cầm điện thoại lên, ra hiệu lát nữa nói sau, chắc là anh gọi cho trợ lý Lâm.

“Đúng vậy, tôi nghỉ phép, khi nào quay lại à?” Anh vừa nói chuyện điện thoại, vừa liếc mắt nhìn cô đang ngồi trên sofa, “Tạm thời chưa xác định được.”

“Tôi sẽ tham dự các cuộc họp online cần thiết, tài liệu nào cần tôi ký thì chuyển đến Hồng Kông cho tôi, cuộc họp nào không cần thiết thì tôi sẽ không tham gia. Bữa tiệc từ thiện ——” Anh lấy chìa khóa xe trong ngăn kéo, thay giày, “Cậu đến bữa tiệc từ thiện đi.”

“Sao lại không được, cậu theo tôi nhiều năm rồi, chẳng lẽ không biết cách đối phó với bọn họ? Gật đầu, mỉm cười, tìm một nữ minh tinh, nắm tay bước đi là được, đơn giản vậy mà, cậu muốn ngồi không mà hưởng lương à?”

“Không cần phải để ý đến hội đồng quản trị, cứ để bọn họ xì xầm đi, ồn ào mấy năm rồi, nếu không phải là vì nể mặt bọn họ, tôi đã bảo họ nghỉ hưu từ lâu rồi. Cậu vẫn phải gửi báo cáo của giám đốc tài chính cho tôi, là bản báo cáo đã rà soát rồi, đừng ném cho tôi một đống số liệu vô nghĩa.”

“Còn buổi biểu diễn —— cậu đừng quan tâm, để Vicky báo cáo trực tiếp cho tôi.”

“Đi du lịch à? Lượng tiêu thụ của bộ sưu tập trước tệ như vậy mà cô ấy còn không biết xấu hổ, vẫn đi du lịch sao?”

“Được rồi, không nói nữa, gửi tài liệu qua e-mail cho tôi, tôi sẽ kiểm tra một lần buổi sáng, một lần buổi tối, có chuyện khẩn cấp thì gọi cho tôi, nhưng làm ơn tránh quấy rầy vào thời gian nghỉ ngơi ở Trung Quốc, không được làm phiền bà xã tôi nghỉ ngơi.”

“Được rồi, tiên sinh.” Ở đầu dây bên kia, trợ lý Lâm toát mồ hôi, ghi chép điên cuồng, sắc mặt sợ hãi, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh,

Trợ lý Lâm đợi người bên kia cúp máy, đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, lúc anh ta tưởng điện thoại mất sóng, giọng nói của tiên sinh lại vang lên: “Thế này ——”

“Cửa hàng mẹ và bé lớn nhất Hồng Kông nằm ở đâu?”

——

Đông Văn Li nghĩ có khi anh ước được sống trong cửa hàng mẹ và bé.

Mấy ngày này, anh mua rất nhiều đồ đạc về nhà.

Vật dụng lớn thì có nôi, xe đẩy, tủ khử trùng, ghế an toàn… Vật dụng nhỏ thì có muỗng mềm ăn dặm, khăn ướt em bé, bông ngoáy tai cho trẻ sơ sinh… Còn có đủ loại đồ chơi dỗ dành em bé, chi tiết đến mức mẹ em bé cũng phải mặc cảm.

Đương nhiên không phải lần nào anh cũng mua đúng, anh tìm một chuyên gia tư vấn về thai sản, chú trọng tất cả mọi vấn đề, từ vật dụng dành cho trẻ sơ sinh đến chế độ ăn uống, vận động của mẹ em bé, chuyên gia này phê bình một số vật dụng anh đã mua, nhưng anh không tức giận, chỉ cần đi đổi lại là được. Ở trong công ty, anh nói sao thì mọi người phải làm vậy, nhưng trước mặt chuyên gia, anh lại cầm bút ghi chép giống hệt như học sinh, Đông Văn Li cảm thấy hình ảnh này rất buồn cười, vậy là cô ngồi bắt chéo chân, ăn dâu tây, sau đó ném cuống dâu vào người anh, anh nhỏ giọng đe dọa, Đông Văn Li, em tiêu đời rồi, nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ, ghi chép mọi lời chuyên gia nói.

Lần nào cô khám thai, anh cũng đi cùng cô.

Ban đầu, Đông Văn Li hơi căng thẳng, nhưng sau đó đã quen thuộc với quy trình, mấy tháng sau, cô đã có thể nhìn thấy em bé trên hình ảnh siêu âm, thật sự rất háo hức.

Cô biết anh bận rộn công việc, cô tự đi khám thai một mình cũng được. Lần nọ cô không gọi anh, lúc anh kết thúc cuộc họp qua điện thoại, cô đã tự đi đến bệnh viện.

Cô ngồi trong hành lang bệnh viện như thường lệ, đợi y tá gọi tên mình. Hình như người phụ nữ bên cạnh đang khóc.

Cô ấy lẳng lặng nức nở, mãi đến khi một người phụ nữ lớn tuổi đi đến, cô ấy mới òa khóc.

Người phụ nữ lớn tuổi hẳn là mẹ của cô ấy, bà ấy vỗ lưng cô ấy, nói: “Không sao.”

Người phụ nữ kia vẫn vô cùng đau khổ, nói không rõ chữ: “Tại sao lại ngừng chứ, rõ ràng trước đó con còn cảm nhận được sự tồn tại của nó, tại sao tim thai lại ngừng đập chứ… Nhất định là thiết bị trong bệnh viện có vấn đề, mẹ, đứa bé vẫn còn ở trong bụng của con, con có thể cảm nhận được…”

Sắc mặt của mẹ cô ấy tiếc nuối, bà ấy chỉ biết nén nỗi buồn, an ủi cô ấy.

Sau khi họ rời đi, Đông Văn Li nhíu mày, bất an đặt tay lên cái bụng hơi nhô lên của mình, cảm thấy em bé quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức làm cô sợ hãi.

Bác sĩ cũng nói hai em bé như vậy, có khả năng cuối cùng chỉ còn lại một em bé.

Cô ngồi đó nghĩ ngợi lung tung, không hiểu sao lại rơi nước mắt.

Đôi giày da màu đen xuất hiện trước mắt cô, người trước mặt nắm tay cô, trong hành lang trống trải, cô nghe thấy tiếng hơi thở của anh, cô đoán anh đã vội vã chạy đến đây.

“Sao lại đi một mình, không chịu đợi anh?”

Anh nắm tay cô trong lòng bàn tay mình: “Lạnh vậy sao? Mặc không đủ ấm rồi.”

“Hửm?” Thấy cô im lặng, anh cúi đầu nhìn mặt cô, mãi đến lúc này, anh mới thấy hốc mắt của cô ửng đỏ. Vậy là anh hơi hoảng hốt, đứng dậy khỏi ghế, lại ngồi xổm trước mặt cô, “Sao thế, A Li?”

Cô ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống không ngừng, hình như là vô cùng tủi thân:

“Không phải bác sĩ đã nói có hai em bé, sao bây giờ lại không có động tĩnh gì?”

“Động tĩnh gì?” Thấy cô khóc, anh không kịp phản ứng, chỉ có thể đưa tay lau nước mắt cho cô.

Cô vẫn chìm đắm trong suy nghĩ của mình: “Ông xã, anh nói xem, có khi nào tim thai đã ngừng đập rồi không, em không cảm nhận được?”

“Nói nhảm gì đấy.” Anh nhẹ nhàng mắng cô.

Y tá gọi họ, anh đỡ cô đứng lên, “Đừng suy nghĩ lung tung, phải nghe bác sĩ.”

Thật ra trong quá trình khám thai, bác sĩ nói em bé phát triển rất khỏe mạnh, cô nằm đó có thể nhìn thấy hình dáng của chúng, rất nhỏ, chỉ nhìn thấy đường nét mờ mờ.

Anh luôn ở bên cạnh cô, sau khi ra ngoài vẫn tiếp tục an ủi cô: “Em xem, không phải em bé không có vấn đề gì sao, vẫn đang phát triển khỏe mạnh, không đáng sợ như em nói đâu.”

“Có phải em rất ngốc không?” Mãi đến khi bình tĩnh lại, cô mới phát hiện mình quá căng thẳng.

“Sao lại ngốc, bác sĩ nói em nhạy cảm là vì nội tiết tố thay đổi trong quá trình mang thai. Cũng tại anh, tại anh chậm trễ, lẽ ra anh nên đến bệnh viện cùng với em ngay lập tức.”

“Em không muốn làm phiền anh, cho nên mới đến đây một mình.”

“Ngốc, chúng ta là vợ chồng, chúng ta phải cùng nhau đối mặt với chuyện này, không có gì phiền phức cả.” Anh cất kết quả kiểm tra vào, nắm tay cô đi ra bãi đỗ xe, “Chắc là hai đứa nhỏ này không thích làm ầm ĩ. Cũng tốt, sau này đỡ lo.”

“Nhưng cũng không thể quá hướng nội.” Cô nhỏ giọng.

Làn gió ấm áp thổi qua.

“Biết cương biết nhu là được.” Anh cười nói.

——

Đối với mẹ em bé, việc mang thai dẫn đến một số thay đổi vô cùng khó chịu.

Cân nặng của cô bắt đầu tăng lên, làm chuyện gì cũng bất tiện, tính tình của cô cũng hơi thay đổi, bình thường cô luôn lạc quan, nhưng thỉnh thoảng cũng tức giận vô cớ.

Cũng may ba em bé luôn ở bên cạnh.

Cô đã xin làm việc ở nhà từ sớm, mặc dù chủ biên nói cô chỉ có thể nhận được lương cơ bản, nhưng dù sao tài chính gia đình cũng không phụ thuộc vào công việc của cô. Ba em bé còn mong mỗi ngày cô có thể ở nhà để anh trông chừng, vậy là họ thống nhất vấn đề này rất nhanh chóng.

Hơn nửa năm qua, anh sống ở Hồng Kông, chỉ bay sang Paris vài lần.

Mùa thu sắp đến, lá rụng đầy sân.

Anh vừa từ sân bay về, chưa kịp nghỉ ngơi và thích nghi với chênh lệch múi giờ, vừa mở cửa vào nhà, không thấy người nào, anh lập tức đi một vòng quanh nhà: “A Li? Đông Văn Li?”

Anh đặt áo khoác xuống, “Có ai không?”

Chỉ có người giúp việc vội vàng đi ra khỏi nhà bếp trả lời anh, giúp anh thu dọn đồ đạc: “Tiên sinh, ngài về rồi.”

“Bà xã của tôi đâu?”

“Cô ấy đang tắm nắng ngoài sân sau.” Người giúp việc cầm đĩa trái cây đã rửa trên tay, “Tôi đang định mang trái cây ra cho cô ấy.”

“Đưa cho tôi đi.” Anh cầm lấy đĩa trái cây, đi ra sân sau.

Gió chiều mùa thu vẫn chưa lạnh lắm, nhưng toàn bộ lá cây đã chuyển sang màu vàng, rơi rụng khắp nơi.

Người trong sân mặc một chiếc áo len cao cổ, có màu giống hệt như khung cảnh mùa thu, bên ngoài là một chiếc đầm jean hai dây, tóc buộc cao, cô đứng dưới ánh mặt trời ấm áp.

“A Li.” Anh gọi cô.

Cô quay đầu, hết sức vui vẻ, hai mắt cong cong: “Hả, anh về sớm vậy sao?”

“Muốn về sớm với em.” Anh tiến mấy bước về phía trước, đặt đĩa trái cây lên chiếc bàn gỗ, “Đang làm gì thế?”

Vừa nói xong, anh lại thấy cô cầm chiếc máy chuyên dùng để dọn lá rụng.

Làm anh sợ hết hồn, anh vội vàng bước đến, cầm lấy món đồ trên tay cô, “Chậc, bà cô của tôi, làm gì thế, phụ nữ mang thai như em không được đụng vào thứ này đâu.”

“Người giúp việc nói em đang tắm nắng, không quan sát kỹ lưỡng gì cả.” Anh vừa cầm chiếc máy, vừa oán trách người giúp việc.

“Em đang tắm nắng mà, anh đừng trách dì ấy.” Lúc này, hai tay Đông Văn Li trống trơn, cô thoải mái khoát tay, “Em thấy lá rụng đầy sân nên muốn dọn dẹp một chút.”

“Nhà mình thiếu người nên em phải dọn dẹp à?”

“Em đâu có yếu ớt đến vậy, cái này không nặng, đẩy nhẹ là nó có thể lướt đi trên mặt đất rồi.”

“Nhỡ đâu em trượt chân thì sao, em có bao giờ nghĩ phải kêu “Cứu tôi với” lớn thế nào thì âm thanh mới có thể vượt qua bức tường cách âm để truyền đến mặt trước của căn nhà không?” Anh xắn tay áo, xoay xoay chiếc máy.

Cô ngại ngùng mỉm cười, chấp nhận lời trách móc của anh.

“Ngoan ngoãn đi ra bên kia ăn trái cây đi.” Anh nhẹ nhàng nói, cô ngoan ngoãn tránh ra.

Công tắc vừa bật, lá trong sân cũng ngoan ngoãn ùa vào chiếc máy dọn lá, không bao lâu sau, khoảng sân đầy lá đã trở nên sạch sẽ.

“Ba em bé lao động trông đẹp trai hết sức.” Cô ăn trái cây, tắm nắng, quan sát “nét đẹp lao động”, cảm thấy vô cùng nhàn nhã, thoải mái.

“Ăn trái cây đi.” Anh định tháo nắp, đổ lá bên trong ra, nhưng cô đứng dậy ngăn cản anh.

“Chờ một chút.”

“Sao thế?”

“Ông xã, có thể làm phiền anh tích trữ lá cây không?”

“Chậc, em khách sáo quá.” Anh trêu chọc cô.

Cô đứng dậy khỏi ghế, tiến hai bước về phía trước: “Có được không?”

“Một đống lá, em muốn làm gì?”

“Em muốn làm thùng ủ phân bón, ủ đến mùa xuân năm sau là có thể bón cho hoa rồi.”

“Chẳng trách sao em lại thu gom đống lá cây này.” Anh dừng lại, “Thói quen tích trữ rác thải của em cũng không hề thay đổi, hồi còn sống ở trang viên cũng vậy, em không nỡ vứt bỏ hoa hồng héo tàn, luôn muốn dùng chúng làm phân bón.”

“Đến từ thiên nhiên, trở về với thiên nhiên.” Cô mím môi, “Đợi đến mùa xuân năm sau, bé cưng chào đời, em sẽ trồng hoa hồng trong khoảng sân này. Hy vọng sẽ có con gái, như vậy thì con gái sẽ rất vui.”

“Có con trai cũng rất vui, không có cậu bé nào từ chối lăn lộn trong bùn đất cả.” Anh cười.

“Vậy thì bẩn lắm, em sẽ tức giận, em không muốn phạt con, không muốn con gọi em là người mẹ nghiêm khắc.”

“Vậy phải làm sao bây giờ? Chỉ có thể để anh làm người cha nghiêm khắc thôi.” Anh chấp nhận nhiệm vụ này.

Cô đứng dưới ánh mặt trời mùa thu ấm áp, mỉm cười.

Sân sau ở nhà mới vẫn còn trống trải, anh nhớ đến lời cô từng nói, lại hỏi: “A Li, em nghiên cứu hạt giống của nhiều loại hoa hồng như vậy, có loại hoa hồng nào có thể trồng vào mùa thu, sau đó tính theo chu kỳ nở hoa của nó, nó sẽ nở rộ vào mùa xuân hay không?”

Cô nghĩ ngợi một lát: “Thời tiết năm nay ấm áp, trồng cũng được. Sao thế?”

“Được rồi, vậy chúng ta trồng loại hoa hồng đó đi, đợi năm sau bé cưng chào đời, cả sân trước và sân sau đều tràn ngập hoa hồng, em thấy thế nào?”

“Hửm?” Cô nghĩ ngợi, nhưng bây giờ cô không trồng được, thuê thợ làm vườn thì quá phiền phức, cô định đợi đến sau khi bé cưng chào đời, cô sẽ tự bố trí lại sân nhà, nhưng bây giờ anh lại bảo tự trồng.

Cô không tin nổi, vậy là lại trêu chọc anh: “Louis tiên sinh yêu dấu của em, xới đất, trồng cây là việc nhà nông, anh không phù hợp với công việc này đâu.”

“À, xem thường anh đúng không?”

Vậy là buổi chiều hôm đó, anh thật sự bắt đầu nghiêm túc dọn cỏ, xới đất, cô đưa hạt giống, liên tục tán dương: “Dịch Thính Sanh, anh tài giỏi quá.”

“Em không biết kỹ năng làm ruộng đã khắc sâu vào bộ gen của con người à?” Anh đã thay sang một bộ quần áo khác thoải mái hơn, phủi phủi tay, thỏa mãn nhìn thành quả của buổi chiều hôm nay.

Hạt giống ẩn mình trong lớp đất, tìm được một nơi ấm áp giữa mùa thu này.

“Giỏi quá, giỏi quá, ba em bé giỏi nhất.” Cô nhai táo, hai má phồng to, “Sau này em sẽ nói với bé cưng, ba tự tay trồng một vườn hoa hồng để chào đón các con, em sẽ nhìn xem sau này đứa nào dám đối xử không tốt với anh, em sẽ đánh nó.”

Hiếm hoi lắm mới được cô tán thưởng như vậy, niềm yêu thích nghề nông “tự tay làm giàu” lại trỗi dậy trong anh, anh nhìn một vòng, nói: “Trong sân còn thiếu một chiếc bàn nhỏ di động để đặt trái cây, ngày thường em ra đây tắm nắng thì có thể đặt trái cây và trà lên chiếc bàn đó, sau đó đẩy ra đây.”

“Hửm?” Đông Văn Li gãi đầu, “Không cần thiết lắm đâu, em bưng ra là được rồi.”

Anh vẫn đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, gật đầu tổng kết: “Đúng rồi, gọi là bàn ăn cầm tay.”

Anh kiên trì như vậy, cho nên cô nói: “Vậy lần sau chúng ta đi đến cửa hàng nội thất mua một cái.”

“Anh thấy cũng không khó lắm.”

“Hửm?” Đông Văn Li hỏi, “Anh tự làm sao?”

Anh học nghề mộc từ khi nào thế?

Vậy là mấy ngày sau, ngày nào Đông Văn Li cũng nhàn nhã ngồi ăn trái cây dưới bóng râm, nhìn người ta bận rộn trong sân.

Ngày nào trợ lý Lâm cũng mặc âu phục, cầm báo cáo đến, báo cáo tình hình phát triển gần đây của công ty cho “ngài chủ tịch” giữa tiếng búa gõ và tiếng cưa gỗ.

Cuối cùng, anh còn tự thử thách bản thân, làm ra chiếc bàn hình bầu dục có bánh xe, còn đặt rất nhiều chén đĩa lên đó để kiểm tra trọng lượng, sau đó lại đẩy bánh xe tới tới lui lui để kiểm tra mức độ ma sát trên mặt đất, cuối cùng, sau khi hoàn thành xong, anh khoe với Đông Văn Li.

“Nhìn này, anh đã nói là không khó mà.”

“Em thử đi.” Anh đề nghị.

Cô vươn tay ra, chiếc bàn phù hợp với chiều cao của cô, cô đẩy nhẹ một cái, nó dễ dàng di chuyển, còn được trang bị phanh chống trượt nho nhỏ, không phải cứ đẩy là nó sẽ trượt đi, giảm thiểu được rất nhiều rủi ro tiềm ẩn khi sử dụng.

Tông màu gỗ rất hài hòa với khung cảnh mùa thu bên ngoài.

“Bình thường em cũng không cần đụng vào chiếc bàn di động này, muốn tắm nắng thì cứ gọi anh. Nếu anh không có ở nhà, em bảo người giúp việc đẩy cho em, biết chưa?”

Đông Văn Li gật đầu, ban đầu cô cũng không trông chờ nhiều, nhưng sau khi nhìn thấy thành phẩm, cô mới biết anh không hề nói đùa, “Hay quá, em thử một chút được không?”

“Được.” Anh cầm tay cô đặt lên tay cầm, sau đó lại đỡ cô, “Đi về phía trước.”

“Hay quá, em cảm thấy cái này còn tốt hơn nội thất bán trong cửa hàng. Sao anh làm được thế?”

“Nghiên cứu bản vẽ sẽ tốn một chút thời gian, nhưng không khó lắm đâu.” Anh giải thích, “Đỡ stress hơn kinh doanh.”

“Hửm? Vậy sao?” Cô quay đầu, “Em nghe nói đàn ông lớn tuổi sẽ tìm đến những việc có thể xả stress, chẳng hạn như em nghe nói Vương tổng của công ty giải trí Hằng Địch rất say mê hạt óc chó, còn chồng của chị Trương kinh doanh bất động sản ngày nào cũng đi câu cá chứ không về nhà. Cho nên, nếu một người đàn ông ngừng ăn chơi đàn đúm, rồi lại chìm đắm vào những việc giúp xả stress, vậy thì có phải người đàn ông đó đang bắt đầu già đi không? Anh cũng trở thành một người đàn ông lớn tuổi rồi sao?”

Anh đưa tay gõ đầu cô: “Nói cái gì dễ nghe một chút được không? Anh dành mấy ngày để làm ra cái này đấy.”

“Được rồi, được rồi.” Cô không nói chủ đề này nữa, “Em rất hài lòng, quá tuyệt vời.”

Cô qua loa chiếu lệ, anh cũng không để ý, lại nói: “Đợi bạn nhỏ lớn một chút là có thể đẩy được rồi.”  

“Đúng rồi, hai bạn nhỏ đẩy bàn ra ngoài phơi nắng, đáng yêu quá.”

“Còn chuyện này phải nói.”

“Hửm?” Đông Văn Li, “Nói cái gì?”

Anh lặp lại: “Phải nói với bé cưng là ba nó làm cái này.”

Hóa ra là đang đợi giành công.

Cô cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ bụng: “Nghe chưa, hai đứa, cái này cũng là do người cha toàn năng của hai đứa làm ra đấy.”

Comments