Chương 93: Chương 93

Chương 93: Chương 93

Hai đứa trẻ chào đời trong niềm mong đợi của mọi người, lại còn là sinh đôi trai gái. Ngay cả phu nhân Castille ở New Zealand xa xôi nghe thấy tin tức này cũng vội vàng quay về, nói muốn gặp hai bé cưng.

Bà ấy chưa từng sinh con, cũng chưa từng nuôi con. Người phụ nữ lớn tuổi loay hoay ngoài phòng chăm sóc sau sinh, đi tới đi lui, không biết phải giúp đỡ thế nào. Louis dẫn bà ấy vào nhìn em bé, từ trước đến nay, bà ấy luôn nghiêm túc, thận trọng, bây giờ lại vô cùng hiền lành, đến khi hai đứa nhỏ được một tháng tuổi, bà ấy đổi tên hai quỹ ngân sách thành tên của hai anh em, viết tên người thụ hưởng cũng là hai anh em, nói đây là món quà bà nội tặng chúng.

Trong gia tộc còn có mấy người con nuôi gần gũi với Louis, nghe tin bé cưng chào đời, họ cũng lần lượt ghé thăm.

Louis sợ quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của hai đứa bé, sau đó cũng không cho ai ghé thăm nữa, chỉ nói đợi đến đầy tháng sẽ mời mọi người đến nhà ăn cơm.

Trẻ sơ sinh rất mềm mại, rất mỏng manh.

Trong phòng chăm sóc sau sinh, ba em bé cẩn thận bế con, phân biệt kỹ càng: “Đây là em gái.”

Hai đứa bé vừa chào đời không bao lâu, dáng vẻ giống nhau như đúc, Đông Văn Li không phân biệt được, “Làm sao anh nhìn ra được?”

“Mũi của em gái giống hệt như mũi của em, có một nốt ruồi nhỏ xíu.”

Cô hơi nghiêng đầu, cẩn thận nhìn ngắm, thấy đứa bé đang ngủ ngon lành trong vòng tay của anh thật sự có một nốt ruồi rất nhỏ: “Cái này mà cũng nhìn ra được, làm khó anh rồi.”

“Chúng giống hệt như nhau, đường nét rất xinh xắn. Em gái thì không nói đi, con gái xinh xắn một chút cũng không sao. Nhưng anh trai mà xinh xắn thế này, anh sợ thằng nhóc này lớn lên sẽ trêu hoa ghẹo bướm, làm anh đau đầu.”

“Còn chưa lớn mà, sau này bề ngoài sẽ thay đổi.” Ba em bé phiền lòng sớm như vậy, cô cảm thấy hơi buồn cười, “Anh có thành kiến à, bề ngoài bắt mắt thì đều là lãng tử sao, nếu dựa theo quy tắc này, hẳn là anh phải ly hôn ba lần rồi.”

“Em trêu chọc anh đấy à?” Anh nhướng mày nhìn cô, sau đó đứng dậy, cẩn thận đặt em bé trên tay xuống, lại đến gần, cầm một chiếc gối, lót sau đầu cô, nhẹ nhàng hỏi, “Sao nào, có khó chịu ở đâu không?”

Cô đã ở trong phòng chăm sóc sau sinh một thời gian, trước khi sinh, cô cũng tập thể dục đúng cách, mặc dù là hai đứa, nhưng cũng may bé cưng nghe lời, không làm cô mệt mỏi. Sau khi sinh cũng có người chăm sóc, cô hồi phục rất nhanh.

“Không khó chịu.”

“Vậy thì tốt.” Anh nắm tay cô, hôn lên trán cô, “Làm anh sợ muốn chết, sau này chúng ta không chịu đau như vậy nữa đâu đấy.”

Ban đầu họ thống nhất ba em bé sẽ không vào phòng sinh, Đông Văn Li nghĩ mình làm được, có lẽ khát khao làm mẹ tiếp cho cô rất nhiều dũng khí, cô vượt qua nỗi sợ trước cơn đau, rất mong đợi được gặp bé cưng, cho nên cô dũng cảm vào phòng sinh một mình, không cần ai đi cùng.

Sau đó cô mới biết, khi cánh cửa khép lại, nhìn thấy y tá, bác sĩ mặc đồng phục bảo hộ vội vàng đẩy cô vào trong, ba em bé đứng bên ngoài phòng sinh đỏ mắt, nhất quyết đòi vào cùng cô.

Anh nói anh đã làm công tác tư tưởng, dùng mọi mối quan hệ và nguồn tài chính để giảm bớt đau đớn cho cô khi sinh con, nhưng nhìn thấy cô được đẩy vào trong, bản thân mình lại không ở bên cô, anh vô cùng sợ hãi.

Cho nên anh nói, cũng may trời thương, cho anh hai bé cưng khỏe mạnh, mẹ em bé cũng bình an.

Cô nghĩ anh thật sự là một người cha có trách nhiệm.

Mặc dù buổi sáng phải đi làm, nhưng ban đêm bé cưng khóc ầm ĩ, anh không yên tâm để người giúp việc dỗ con, vậy là anh cũng thức dậy xử lý. Lúc hai đứa còn nhỏ thì anh pha sữa, thay tã, lớn hơn một chút thì anh kể chuyện, ru ngủ, cho ăn dặm… Cô nói chuyện với nhóm phu nhân trong giới, họ đều nói ngoại trừ kiếm tiền, ông xã nhà họ không quan tâm đến chuyện gì trong nhà, nghe họ phàn nàn, mấy ông chồng kia còn nói, sao chứ, không phải anh trả tiền cho người giúp việc rồi à, nếu anh phải tự tay làm những việc này thì anh chi tiền làm gì?

Mấy cô vợ kia đều nói cô Đông là có phúc nhất, ông xã biết kiếm tiền, biết thương người, còn quan tâm đến gia đình.

Đương nhiên Đông Văn Li biết anh tốt nhất, cô còn phải học hỏi rất nhiều phẩm chất của anh, chẳng hạn như cảm xúc nội tại ổn định lại mạnh mẽ. Mấy lần cô luống cuống, bé cưng khóc to lên, cô không biết xử lý thế nào, anh sẽ vừa giúp cô dỗ bé cưng, vừa an ủi cô, nói bé cưng xuất hiện trên đời là để đòi nợ, bất kể sau này có lớn lên thành một người ưu tú thế nào, lúc còn nhỏ thì đều như thế này, chúng ta không nên để trong lòng, phải miễn nhiễm với những đòi hỏi vô lý của chúng.

Đương nhiên, có đôi khi người cha vững vàng về mặt cảm xúc này cũng bị hai ông trời nhỏ làm cho phát điên, ngoài mặt anh tỏ ra hung dữ, nhưng trong lòng lại không hề tức giận.

Thỉnh thoảng Đông Văn Li nghĩ có lẽ những trải nghiệm thời thơ ấu giúp anh càng biết cách trân trọng sự bầu bạn và tình yêu thương. Anh nói, đương nhiên tiền bạc có thể mua được sự chăm sóc chu đáo nhất trên thế giới, nhưng tình yêu thương của ba mẹ mới có thể bảo đảm đứa bé vững vàng lớn lên.

Cô đồng ý với anh, ở phương diện này, anh là giáo sư, cô chỉ là người học việc ngoan ngoãn nghe lời.

Thỉnh thoảng họ cũng “trốn” hai bạn nhỏ, lén lút ra ngoài ăn tối, hẹn hò riêng.

Cô thích nhất những lúc anh đưa cô đến công viên giải trí.

Nhiệt độ mùa hè chậm rãi tăng lên, cô đòi mua kem, anh vừa mắng cô ham ăn, vừa trả tiền cho cô.

Cô ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, anh không bao giờ chơi cùng cô, chỉ tựa vào lan can, chụp ảnh cho cô.

Cô cũng thích ngồi trên đu quay vào lúc chạng vạng tối, đu quay chậm rãi lên cao, hoàng hôn dần dần phủ bóng xuống thành phố, nhuộm màu cam hồng lên bầu trời, trong lòng cô âm thầm tán dương.

Họ thuê một chiếc thuyền, ngồi trong gió mát mùa hè, rời bến cảng đi ngắm cảnh đêm, trên thuyền có bữa tối dưới ánh nến.

Anh cắt bít tết cho cô theo thói quen, cô ghim miếng bít tết, nói nhớ những ngày trước đây.

“Trước đây thế nào?” Anh luôn mỉm cười nhìn cô.

Cô không thể uống rượu, chỉ biết nhìn anh uống rượu.

“Nhớ lần đầu tiên ăn bít tết với anh, hình như cũng là trên thuyền.”

“Đúng rồi, em giống như một sát thủ thất bại, ngã vào đêm mưa.” Anh trêu chọc cô.

“Có lẽ em không thất bại đâu, Dịch tiên sinh.” Cô hất cằm, “Có lẽ anh đã từng bước rơi vào cái bẫy của em.”

“Rơi vào cái bẫy của em sao?” Anh nghĩ ngợi, “Ý em là, đưa em lên thuyền, mời em ăn tối, sau đó ——”

Anh kéo dài âm cuối, hơi ngả người ra sau, hất cằm, nhìn cô bằng ánh mắt chếnh choáng say: “Làm anh phải lòng em?”

“Đúng vậy.”

“Vậy thì đó là một kế hoạch thật tỉ mỉ.”

“Vậy tại sao lúc đó anh lại đưa em lên thuyền, anh có thể nhờ người đưa em về mà.”

“Như vậy thì quá vô tình, đã làm rơi bánh hoa hồng của em, sau đó lại nhờ người đưa em về… Đưa đi đâu? Chi bằng đưa lên giường anh.”

“Anh ——” Tự dưng anh hư hỏng như vậy, cô muốn đánh anh hết sức.

Anh dễ dàng bắt lấy tay cô, sau đó nhướng mày, giống như chứng minh bản thân mình nói đúng: “Được vậy thì tốt rồi, chúng ta có thể ở bên nhau sớm mấy năm.”

“Anh không phải người tốt.” Cô lắc đầu, “Biết vậy em đã không làm quen với anh.”

“Muộn rồi, Đông Văn Li. Cuộc đời không cho em cơ hội bắt đầu lại.”

“Cũng khó nói, không chừng cũng có cơ hội bắt đầu lại đấy, nếu có cơ hội bắt đầu lại ——”

Anh cắt lời cô: “Nếu có cơ hội bắt đầu lại, anh sẽ làm quen em sớm hơn. Lúc em gõ cửa xe anh, nói “Tiên sinh, ngài có muốn mua hoa không”, lẽ ra anh nên mở cửa, trói em lại, anh nên nói anh mua, mua hết.”

“Anh nói lời này nghe như quỷ háo sắc vậy.” Cô hơi ghét bỏ.

Anh vẫn nói tiếp: “Không đúng, không phải lúc đó, phải là lúc nhặt trái cau mới đúng, lẽ ra sau đó anh phải nhận ra em… Bỏ đi.”

Nói xong, anh tự sửa lại: “Lẽ ra anh phải đến Quảng Đông tìm em mới đúng.”

“Lúc đó em còn đi học, chậc, đồ biến thái!” Cô bĩu môi, “Em vẫn còn là học sinh cấp ba, em sẽ nghĩ anh là một ông chú kỳ quặc.”

“Ông chú?” Anh nhíu mày, “Lúc đó anh mới hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, trên thị trường thanh niên trẻ đẹp, anh rất được ưa chuộng, biết không?”

“Anh được ưa chuộng thì em cũng là mỹ nữ xinh đẹp vô địch.”

“Không được rồi, vậy ngày nào anh cũng phải chờ ngoài cổng trường.”

“Anh sẽ giống hệt như mấy kẻ buôn người!”

“Vậy phải làm thế nào, anh đâu thể để bà xã xinh đẹp vô địch chạy mất được.”

Đông Văn Li nghĩ ngợi: “Cũng khó nói, nếu em không đến Sài Gòn, có lẽ em đã gửi gắm toàn bộ tuổi trẻ mộng mơ của em vào một thiếu niên cùng trường, đến ngày tốt nghiệp cũng không dám thổ lộ với nhau, mấy năm sau gặp lại… Đó lại là một câu chuyện khác.”

Cô lại nói tiếp, không phát hiện sắc mặt của người đối diện đã thay đổi.

“Mơ lớn quá nhỉ?” Anh thâm sâu.

“Ừm.” Cô ngẩng đầu.

“Thiếu niên cùng trường đúng không? Được rồi.” Anh gật đầu, “Năm nào công ty cũng mở lớp đào tạo, đến lúc đó anh đưa em đi học, xem em có tìm được bạn học phù hợp hay không.”

“Hả?” Đông Văn Li từng nghe nói về khóa đào tạo kín của công ty, hàng năm, chi nhánh công ty ở khắp nơi trên thế giới sẽ đưa quản lý chi nhánh tiếp theo sang Paris đào tạo, khóa đào tạo này được gọi là trại huấn luyện ma quỷ, không phải là vì thời gian đào tạo kéo dài một tháng, mà là vì người đứng lớp nghiêm khắc và vô nhân đạo đến biến thái.

Mà con quỷ số một trong trại huấn luyện ma quỷ đó —— người đứng lớp biến thái và nghiêm khắc của khóa đào tạo này đang ngồi đối diện cô.

“Chuyện này… Chuyện này không cần thiết…” Cô vội vàng từ chối, lại tìm cớ, “So với học sinh, em vẫn thích người đứng lớp có thể giảng dạy và giải đáp các thắc mắc hơn.”

“Tốt nhất là như vậy.”

“Dạ, dạ, dạ.” Cô dời ghế sang bên cạnh anh, tựa đầu lên vai anh, “Em yêu anh nhất, yêu ba em bé nhất.”

Cô luôn xưng hô với anh như vậy.

Anh không cách nào đối phó được với viên đạn bọc đường của cô.

“Ông xã.” Cô tựa vào vai anh, cảm nhận làn giò thổi vào từ bến cảng, “Anh nghĩ hai bé cưng nhà mình lớn lên sẽ như thế nào?”

“Nhất định sẽ là hai đứa bé hiền lành và ưu tú.”

“Ừm, nhưng chúng sẽ không tự hiền lành và ưu tú đâu, chúng cần được dạy dỗ, nhưng em nghĩ ba của chúng quá ưu tú, cho nên chúng nhất định sẽ ưu tú.”

Anh nhướng mày, suy tư nhìn cô: “Em nói như vậy, Đông Văn Li, em định đẩy trách nhiệm hướng dẫn bài tập sau này sang cho anh đấy à?”

Sau khi bị vạch trần, cô cười hì hì, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người anh: “Đừng nói vậy, anh là tiền tuyến, em là hậu phương, anh làm anh hùng, em làm phản diện, đoàn kết hỗ trợ, thống nhất đối ngoại!”

Nói xong, cô đưa ngón út ra, ra hiệu cho anh móc ngoéo với cô.

Anh cười, sau đó móc ngoéo: “Đoàn kết hỗ trợ, thống nhất đối ngoại.”

Cô chạm ngón cái với anh.

“Quyết định rồi đấy!”

——

Bé cưng từ từ lớn lên, lúc chúng được một tuổi, họ tổ chức lễ thôi nôi.

Lễ thôi nôi tiến hành theo nghi thức phổ biến, lần lượt là rửa tay, đuổi tai họa, thay quần áo, sau đó, rất nhiều món đồ mang ngụ ý khác nhau được bày trên thảm, bé cưng sẽ chọn một món, mỗi món đều có ý nghĩa riêng.

Rất nhiều người đến nhà dự lễ thôi nôi.

Đến phần rửa tay, phu nhân Castille lấy chiếc chậu rửa tay bằng gốm sứ trắng lưu truyền từ thời Louis XIII, cho nước, hành lá và táo vào chậu. Hai bé cưng giống nhau như đúc ngoan ngoãn ngồi đó, đợi ba mẹ rửa tay cho chúng, ngụ ý cả đời sạch sẽ, bình an. Đến nghi thức đuổi tai họa, thay quần áo, chúng được dùng trứng luộc để xua đuổi tai họa, sau đó được thay quần áo mới, ngụ ý vĩnh viễn mạnh khỏe, mở ra một chương mới của cuộc đời vào năm lên một.

Đến phần chọn đồ vật, đoán tương lai, họ đã chuẩn bị rất nhiều mô hình bằng vàng, có sách vở, bàn tính, quyền trượng, lược chải tóc, mũ… Lúc Đông Văn Li bày những món đồ này ra, ba em bé lẳng lặng giấu mô hình máy ảnh bằng vàng đi.

Đông Văn Li kinh ngạc: “Sao anh lại ăn gian thế?”

Anh cất máy ảnh đi, không hề áy náy: “Anh không muốn đến thảo nguyên châu Phi để bắt hai đứa về nhà đâu. Nghe chưa, đứa nào cũng không được.”

Cô cười bất lực: “Chỉ là ngụ ý thôi mà, sao anh lại làm cho nó nghiêm trọng thế?”

“Anh không quan tâm.”

“Anh là một người cha xấu tính, bóp chết ước mơ của người ta từ trong nôi.”

“Em muốn nói gì thì nói.” Anh không phản bác.

Một đống “đồ chơi” trước mặt, hai bé cưng hết sức vui vẻ.

“Anh trai lấy bàn tính đi, sau này theo ba làm kinh doanh, nhất định sẽ trở thành người tài.”

“Em gái cầm lấy váy đi, sau này trở thành diễn viên múa.”

“Hoặc là cầm bút, cầm sách, sau này trở thành học sinh ưu tú, trở thành nhà văn.”

“Quyền trượng cũng được, sau này bước vào đội ngũ công chức.”

“Hay là búa quan tòa đi, trở thành thẩm phán.”

Đám đông xôn xao lên tiếng.

Anh trai quyết đoán, một tay cầm bàn tính, một tay cầm quyền trượng, đúng là tham lam.

Đông Văn Li cười: “Con không thể chọn hai cái, chỉ được chọn một cái thôi.”

Em gái vẫn đang do dự.

“Kìa, kìa, kìa, em gái sẽ cầm lấy huy chương vàng đấy, có lẽ em gái sẽ trở thành vận động viên.”

“Không phải, em gái sẽ chọn hộp y tế, nhất định sau này sẽ trở thành bác sĩ!”

Bàn tay em gái chuẩn bị hạ xuống, một trái táo vàng lại xuất hiện trong tầm mắt, cô bé ngẩng đầu, gương mặt “hiền lành” của ba xuất hiện trước mặt cô bé: “Bé cưng cầm lấy trái táo vàng, có được không?”

Em gái ngây thơ gật đầu.

“Ngoan quá.” Ba em bé đưa trái táo đến.

Bạn nhỏ không cầm được, chỉ biết chọc chọc trái táo vàng trước mặt.

“Bé cưng sống một đời bình an là được.”

Đông Văn Li lắc đầu, ba em bé vẫn chiêu trò như trước.

——

Đông Văn Li nghe bác sĩ nói mỗi lần bạn nhỏ chiến đấu chống lại bệnh vặt, hệ thống phòng vệ cũng chậm rãi hình thành trong cơ thể của chúng.

Trong quá trình lớn lên, trẻ nhỏ gặp không ít bệnh vặt.

Thỉnh thoảng lại như vậy, có một khoảng thời gian, công việc của cô cực kỳ bận rộn, lúc cô đi công tác Bắc Kinh, người giúp việc gọi cho cô, nói con gái bị bệnh.

Một bên là con gái bị sốt làm người ta đau lòng hết sức, một bên là bữa tiệc giao lưu tại Bắc Kinh mà trụ sở chính đã cử cô đại diện tham gia, cô không thể vắng mặt.

Sau khi cúp máy, cô định gọi cho ba em bé, nhưng lại nhớ ra mấy ngày nay anh cũng bận rộn chuyện mua bán và sáp nhập, đúng lúc cô đang do dự, anh gọi đến.

“A lô?” Cô cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn vạch trần sự lo lắng của cô.

“A lô, A Li, người giúp việc nói với anh hình như con gái bị sốt, dì ấy cũng nói với em đúng không?”

“Dạ, dì nói bác sĩ Smith đang đi công tác, không thể đến nhà kiểm tra được.” Cô nhíu mày, “Nếu bác sĩ Smith không đến được, em sẽ nhờ dì đưa con gái đến bệnh viện trước…”

“Anh sẽ về nhà.” Anh quyết định nhanh chóng.

“Nhưng không phải tối nay anh còn ăn tối với công ty bị mua lại sao, chuyện này rất quan trọng, nhỡ đâu họ đột ngột đổi ý thì sao, sau này thương lượng lại thì phiền phức lắm.”

“Không sao, anh đã trao đổi gần hết rồi, đa số các điều khoản trong hợp đồng cũng đã được thống nhất, ăn tối chỉ là để tăng tính bảo đảm thôi, nhưng thật ra cũng không ảnh hưởng gì đâu. Anh sẽ về nhà kiểm tra, nhất định là con gái rất khó chịu.”

“Vậy thì tốt quá, anh đưa con gái đến bệnh viện kiểm tra đi. Em nghĩ phải truyền nước biển, con gái sợ kim, lúc kim châm vào, anh xoay đầu con bé đi, đừng để con bé nhìn thấy, không thì con bé khóc lên sẽ rất khó dỗ.”

“Ừ, anh biết rồi. Bây giờ anh đang trên đường về, còn em, em xong việc rồi à?”

“Sắp xong rồi.”

“Ừ, nhớ ăn tối.”

“Được rồi, ba em bé, anh vất vả rồi. Bái bai.”

“Bái bai.”

Anh cúp máy, sau đó bảo tài xế lái nhanh một chút.

Sau khi trở về căn nhà ở Hồng Kông, anh vòng qua sân trước, mở cửa phòng khách, nhìn thấy hai bé cưng và hai con chó ngồi ngay ngắn trên tấm thảm lót sàn trong phòng khách.

Trên trán con gái còn miếng dán hạ sốt, cả người bị quấn trong mấy lớp áo, suýt nữa là che hết mặt mũi, cô bé cúi đầu, thất thần nhìn hoa văn trên thảm lót sàn.

Anh trai cực kỳ yêu quý em gái, cậu bé lo lắng đứng bên cạnh em gái, trên tay còn cầm bình nước giữ nhiệt của em, cậu bé muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của em gái, cậu bé không biết cách dỗ dành, cũng bị ảnh hưởng theo, cậu bé chỉ biết im lặng cúi đầu.

Lúc này, hai con chó không dám thể hiện “niềm vui”, chúng cũng im lặng cúi đầu.

Nhìn từ xa, hai bé cưng và hai con chó giống như đang bị phạt ngồi trong góc.

Anh dở khóc dở cười.

Người giúp việc đang thu dọn đồ đạc trong phòng để chuẩn bị đi đến bệnh viện, nghe thấy động tĩnh, bà ấy vội vàng đi xuống lầu: “Tiên sinh, ngài về rồi sao?”

“Phải, tôi đi với dì.” Anh bước vào phòng khách.

Nghe thấy động tĩnh, hai bạn nhỏ đồng loạt ngẩng đầu lên, anh trai đi đến, hốt hoảng nói: “Ba, em con bị bệnh, em không nói gì, ba đi xem đi ba.”

“Để ba xem.” Anh bế con trai lên, đi đến ghế sofa, thấy hai mắt con gái ửng đỏ, lại còn ngấn nước, anh đặt con trai xuống, bế con gái lên, “Để ba xem nào, ừm, con gái tội nghiệp của ba, bị sốt đúng không, khó chịu lắm đúng không?”

Con gái mếu máo muốn khóc, cô bé nặng nề gật đầu, dáng vẻ tủi thân: “Con nhớ mẹ.”

“Mẹ đi Bắc Kinh rồi, ba ở bên cạnh con được không, tối nay ba ngủ với con được không?”

“Dạ.” Con gái rất dễ dỗ, cô bé chỉ lên trán mình, giọng nói nghẹn ngào, “Con đau.”

“Ừ, ba thổi thổi cho con, lát nữa chúng ta đến bệnh viện, có được không?” Anh nhích đến gần, thổi tượng trưng, vừa an ủi con gái vừa đi lấy mũ tránh gió cho cô bé.

“Anh trai ngoan ngoãn ở nhà chờ ba.” Anh quay đầu dặn dò con trai.

“Nhưng con đang cầm bình nước của em mà.” Con trai nghiêm túc nói.

“Vậy con đưa bình nước cho ba, ba cầm theo.”

“Ba phải bế em, không cầm được.” Con trai lắc đầu, cầm hai bình nước, một xanh một hồng, cũng không sợ mệt, “Ba, con đến bệnh viện với ba, con có thể giúp đỡ.”

“Con giúp đỡ cái gì, con đừng gây chuyện là được rồi, trong bệnh viện toàn là vi khuẩn, đừng để em khỏe rồi thì đến con bị bệnh, mẹ con về sẽ mắng ba đấy, ngoan, ở nhà đi.”

“Con sẽ không làm phiền đâu, con sẽ thổi thổi cho em.” Con trai kiên trì, thỉnh thoảng còn động viên em gái, “Em gái, em thấy sao, có phải là chúng ta đi đâu cũng nên giúp đỡ nhau không?”

Em gái mơ màng, nhưng vẫn gật đầu.

Ba em bé cười giận: “Học được cách giúp đỡ nhau rồi đấy à, được rồi, ba biết một đứa bị bệnh thì đứa kia cũng không vui, đi thôi, anh trai phụ trách cầm bình giữ nhiệt được không?”

“Yes, sir!”

Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một lát, phải truyền nước biển đúng như dự đoán.

Ba em bé đặt hai đứa nhỏ xuống, sắp xếp cho chúng ngồi trên ghế đồ chơi bên kia, đợi y tá đến truyền nước biển.

Anh trai cầm bình nước màu hồng đang được buộc bên tay trái lên, đưa cho em gái: “Em gái, uống nước đi.”

Em gái lắc đầu không vui, không muốn uống nước.

Anh trai đành phải đặt bình nước màu hồng xuống, cầm bình nước màu xanh của mình lên, uống ừng ực.

Uống xong, cậu bé lại nhìn em gái, do dự một hồi, cậu bé lại đưa bình nước màu hồng sang, chân thành đề nghị một lần nữa: “Em gái, uống nước đi.”

Em gái quay đầu, lại từ chối cậu bé.

Nhưng anh trai vẫn không bỏ cuộc, dùng giọng điệu ông cụ non: “Em gái, em phải uống nhiều nước.”

Cuối cùng em gái không chịu được nữa, cô bé quay đầu nghẹn ngào: “Anh ~”

Ba em bé im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng không chịu được nữa, đành cầm lấy hai bình nước trên tay con trai, giống như tháo gỡ trọng trách “chiến binh” bảo vệ bình nước: “Được rồi, được rồi, lát nữa em uống, con đeo khẩu trang vào, sang bên kia nghỉ ngơi đi.”

Lúc này anh trai mới yên tâm ngồi xuống băng ghế.

Đây là bệnh viện nhi đồng, tiếng trẻ con khóc liên tục vang lên khắp nơi.

Em gái mơ màng ngồi trên chiếc ghế Pikachu, hai mắt mở to, trông như bất kỳ lúc nào cũng có thể bật khóc. Anh trai vội vàng đi đến, nghiêng đầu nói: “Em gái, mẹ nói không được khóc ở nơi công cộng.”

“Nhưng các bạn cũng khóc.” Em gái mếu máo.

“Các bạn khóc, em gái không khóc, em gái ngoan, anh sẽ thổi thổi trán em.” Anh trai lại thổi thổi lên trán của cô bé, cậu bé nghĩ như vậy sẽ dễ chịu hơn một chút.

Lúc y tá mang dụng cụ đến, anh trai căng thẳng ngăn cản lại, nghiêm túc hỏi y tá: “Cô y tá xinh đẹp, cô có thể nhẹ nhàng một chút được không, em gái của con rất sợ đau.”

Nghe thấy từ “xinh đẹp”, y tá buồn cười: “Con trai, miệng ngọt vậy sao, đây là em gái của con à, được rồi, cô sẽ nhẹ nhàng một chút.”

“Cảm ơn cô, em con nhát gan lắm.” Anh trai gật đầu.

Vừa nhìn thấy kim, cô bé sợ hãi quay đầu, nắm lấy tay ba, rúc vào lòng ba.

“Nhanh thôi, một lát nữa sẽ đỡ hơn.” Ba em bé vỗ lưng an ủi con gái.

Anh trai cũng đi đến sau lưng ba, cố tìm gương mặt của em gái, sau đó nghiêm túc nói: “Em đừng sợ.”

Mặc dù sợ hãi, nhưng em gái cũng nghe lời, lúc ba em bé rút kim ra, dù rất căng thẳng nhưng cô bé không khóc, chuyện này làm ba em bé rất bất ngờ, kim đâm vào mà con gái vẫn không khóc.

Vậy là anh nghiêng đầu nhìn cô bé, phát hiện hai mắt con gái ngấn nước, kìm nén đến mức cả gương mặt đỏ lên, rõ ràng là nhịn lại, không khóc thành tiếng.

Vậy là anh nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay em gái ngoan quá, kim chích vào mà cũng không khóc sao?”

Cô bé chớp mắt mấy cái, sau đó lại cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình, vẫn đang kìm nén: “Mẹ nói không được khóc ở nơi công cộng.”

Hóa ra là như vậy, anh cảm thấy thật đáng yêu làm sao, vậy là anh nói: “Không sao đâu bé cưng, con cứ khóc đi, mẹ cũng khóc mà.”

“Thật sao ba?” Cô bé đã rất muốn khóc.

“Ừ, con khóc đi.”

“Oa ——” Cô bé òa khóc, mở miệng thật to, nước mắt rơi xuống, phô trương như những nhân vật truyện tranh mà ngày nào cô bé cũng đọc.

Nhưng năm giây sau, cô bé lại ngừng khóc, chỉ sụt sùi.

“Sao thế?” Cô bé chuyển biến nhanh như vậy, anh hết sức bất ngờ.

“Con khóc xong rồi ba.”

Anh dở khóc dở cười: “Khóc xong nhanh vậy sao?”

“Con khóc một chút là được rồi. Mẹ nói con phải mạnh mẽ.”

Chuyện này làm anh rất bất ngờ, trẻ con xung quanh đều khóc, rõ ràng là con gái anh sợ muốn chết nhưng vẫn chịu đựng, có lẽ là giống mẹ ngày xưa, tính tình bền bỉ, kiên cường.

Thật đáng yêu làm sao.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Vẫn còn mấy chương nữa, mình sẽ viết ngoại truyện IF.

Comments