Chương 94: Chương 94

Chương 94: Chương 94

Sài Gòn vào mùa mưa, sáng sớm, sương mù che phủ vạn vật.

Nhân viên trong trang viên vừa tỉnh giấc, nhưng Đông Văn Li đã thức dậy từ sớm để chăm sóc hoa cỏ.

Cô cần cù quá đáng, thím Nại cảm thấy hơi bất mãn, theo trào lưu, mấy năm sau, người ta gọi chuyện này là “cạnh tranh vô nghĩa”. Cô cần cù đến mức người ta có cảm giác nhân viên trong nhà lười biếng hết sức.

Cô gái nhỏ bận rộn chạy tới chạy lui, lại ngồi xổm trước một bụi hoa, cầm kéo cắt tỉa, Đông Văn Li không chịu ngồi không, cô luôn nghĩ mình không thể ăn ở miễn phí tại nơi này, phải lao động để trả ơn.

Lúc nào không đi bán hoa, cô lại cảm thấy buồn chán, sau khi xong việc, cô lại dẫn Lai Phúc ra ngoài, lẳng lặng chuồn ra từ cửa sau, đến nhà máy đổ nát tìm Yên Yên.

Trong nhà máy đổ nát có một hội trường bị bỏ hoang, Nguyễn Yên chuyển rất nhiều đồ đạc của mình đến đây. Khoảng thời gian chuyển từ mùa mưa sang mùa khô là khoảng thời gian duy nhất mà họ có thể nghỉ xả hơi, không có hơi ẩm làm người ta có cảm giác dính dính, ánh nắng chói chang cũng chưa hoàn toàn tỉnh giấc, ánh hoàng hôn chiếu xuống hội trường nhỏ trong nhà máy đổ nát, mấy bậc thang xi măng xám như được mạ một lớp vàng.

Yên Yên nhíu mày, ngậm một điếu thuốc trong miệng, hai tay cầm bản nhạc, không biết là đang lần mò cái gì.

Đông Văn Li lặng lẽ đến gần cô ấy, không nói không rằng, chỉ rút điếu thuốc của cô ấy ra: “Hi!”

Người đang nghiêm túc nhìn tờ giấy cũng phải quay đầu, nhìn thấy là cô, Yên Yên trách: “A Li, em muốn dọa chị sợ chết à?”

“Sao chị lại hút thuốc nữa rồi?”

“Hút thuốc là nguồn cảm hứng của chị.”

“Nói bậy.” Đông Văn Li vẫn cầm điếu thuốc đang cháy trên tay, cô cúi đầu nhìn làn khói trắng, sau đó dụi điếu thuốc vào tảng đá dưới chân.

“Chỉ mới hút được một nửa mà, không được lãng phí như vậy.” Nguyễn Yên đứng dậy khỏi ghế, lắc đầu mỉm cười, cầm lấy điếu thuốc mà Đông Văn Li vừa dập, lại lấy bật lửa ra, châm lửa một lần nữa.

“Yên Yên.” Đông Văn Li biết mình không thể làm gì, nhưng vẫn chân thành nói, “Hút thuốc có hại cho sức khỏe.”

“Chị mà không biết à?” Cô gái vừa châm thuốc lại nhàn nhã ngồi lên ghế, cô ấy hút một hơi, lại ngửa mặt lên, làn khói tản ra bên môi cô ấy, quẩn quanh bên mái tóc vừa dày vừa ngắn của cô ấy.

“Nhưng nó gây nghiện.” Tóc ngắn là do cô ấy tự cắt, mấy lọn tóc mỏng manh rũ xuống đôi mắt mèo con của cô ấy, cô ấy lười biếng nhìn Đông Văn Li, đôi giày da trên chân cô ấy có một sợi dây xích, lúc quay đầu lại, cô ấy mơ màng nhìn ánh nắng nghiêng nghiêng bên ngoài, “Chị không bỏ được. Không nghiện thì sống lâu cũng không có ý nghĩa gì.”

“Chị đúng là một nhà triết học.” Đông Văn Li đang ngồi xổm trên mặt đất, nhìn người đang ngồi giữa làn bụi trên cao, cô nghiêng đầu, “Yên Yên, có ai nói chị rất gợi cảm không?”

“Giống mẹ chị đấy à?” Nguyễn Yên ngả ngớn, “Ai cũng nói mẹ chị là người phụ nữ gợi cảm nhất trong con hẻm đó.”

“Không, không, không.” Đông Văn Li vội vàng phủ nhận, “Không phải là gợi cảm theo kiểu đó, là kiểu khác, rất bí ẩn, rất mê hoặc, giống như thanh sắt lạnh bị nung nóng.”

“Thanh sắt lạnh bị nung nóng sao?” Nguyễn Yên rút điếu thuốc ra khỏi miệng, cười cô, “Đông Văn Li, em biểu đạt kiểu gì thế, nóng và lạnh mâu thuẫn với nhau mà.”

“Đúng rồi, là cảm giác mâu thuẫn! Rất phù hợp với chị.”

“Cảm ơn em.” Hút thuốc xong, cô ấy dập điếu thuốc, đứng dậy khỏi ghế, tiện tay cầm cây đàn guitar.

Đông Văn Li chưa từng nhìn thấy cây đàn guitar này: “Guitar mới à?”

“Ken tặng chị.” Nguyễn Yên cúi đầu gảy dây đàn, “Nói là quà sinh nhật của chị.”

“Quà sinh nhật sao?” Đông Văn Li bất ngờ, “Yên Yên, đến sinh nhật của chị rồi à? Em không biết, em chưa chuẩn bị quà.”

Nói đến đây, tự dưng cô lại nghĩ ngợi: “Hả, không phải chị nói chị không biết sinh nhật của mình là ngày nào sao, chị lừa em à?”

“Chị đâu có lừa em, chị thật sự không biết.” Cô ấy nhàn nhạt nói, “Không phải chị đã nói với em là mẹ chị uống nhiều nên sinh ra chị sao?”

“Nhưng mấy ngày trước, tự dưng Ken tặng đàn guitar cho chị.”

“Tại sao?”

“Chị cũng hỏi cậu ấy tại sao.” Nguyễn Yên nói tiếp, “Cậu ấy nói xem như ngày đó là sinh nhật chị. Tóm lại là, nếu cậu ấy muốn tặng quà cho chị thì cũng phải có cái cớ và lý do chứ.”

“Vậy là anh ấy chỉ đơn thuần là muốn tặng quà cho chị thôi.” Đông Văn Li phán đoán, “Vậy em cũng sẽ tặng quà sinh nhật cho chị, chị có thích hoa không?”

“Cảm ơn, chị từ chối khéo.”

“Đừng từ chối khéo, không có cô gái nào từ chối hoa hồng cả, hoa đẹp xứng với cô gái đẹp.”

“Em lấy hoa hồng ở đâu? Cánh đồng hoa hồng thuộc về cô của em, không phải đã bị lấy lại rồi sao?”

“Em có thể đến trang viên của tiên sinh, len lén hái một cành hoa.”

“Vậy thì em phải đối mặt với nguy hiểm lớn.” Nguyễn Yên vẫn trêu chọc cô.

“Để có được nụ cười của mỹ nhân, chút nguy hiểm này thì có là gì đâu.” Đông Văn Li vẫn ra sức lấy lòng cô ấy, “Tiên sinh sẽ không trách em chuyện này đâu.”

“Em ở trong trang viên của tiên sinh đã quen chưa?”

“Ban đầu cũng không quen lắm, nhưng sau đó thì đỡ hơn một chút, tiên sinh không ở nhà thường xuyên, phần lớn thời gian, em ở một mình trong căn phòng nhỏ kia, cũng hơi buồn chán. Hay là sau này em đến tìm chị thường xuyên hơn?”

“Đừng.” Nguyễn Yên chưa kịp suy nghĩ đã từ chối, “Chị thích ở một mình.”

“Đừng cái gì, ở một mình chán lắm.” Đông Văn Li nhìn bậc thang đối diện hội trường, cô chạy về phía trước mấy bước, sau đó ngồi lên bậc thang, “Chị nhìn này, từ giờ về sau, em sẽ là khán giả của chị, có được không?”

Nguyễn Yên không nói gì.

“Hoặc là em xem chị là thầy.” Đông Văn Li nảy ra ý tưởng, “Em xem chị là thầy, Yên Yên, chị dạy em Rock n’ Roll đi.”

“Cảm ơn.” Nguyễn Yên lại đổi sang bass, vừa nói xong, cô ấy quét dây đàn thật lớn, giống như đang đuổi ai đó đi.

Đừng lúc nào cũng cảm ơn em!

Đông Văn Li che tai lại: “Sao chị lại không cho em học nhạc!”

Cô hét to đến khàn giọng, tiếng bass cũng dừng lại, Nguyễn Yên đứng đó: “Muốn học thật sao?”

Đông Văn Li gật đầu.

Nguyễn Yên đặt bass xuống, đi đến chỗ màn sân khấu bị nhồi nhét một góc, cô ấy nhấc đống vải nhung đỏ lên, một đám bụi lập tức tản ra.

Đông Văn Li ho một tiếng, sau đó mới phát hiện dưới bức màn đỏ là một cây đàn piano điện.

“Trời đất ơi.” Đông Văn Li ngạc nhiên, “Em phải học loại nhạc cụ khó như vậy sao, chứ không phải học chơi bộ trống kỳ lạ kia à, sao mới bắt đầu đã học piano điện rồi?”

“Chủ yếu là tìm cái khó để khuyên em bỏ cuộc.” Nguyễn Yên nói vậy, sau đó lại hờ hững đưa hai ngón tay ấn xuống phím đàn, nhưng lại không có âm thanh nào phát ra.

“Hả, sao thế?” Nguyễn Yên nhíu mày, “Thứ này hỏng rồi à?”

Cô ấy thử thêm lần nữa, thật sự không có âm thanh.

“Hỏng thật rồi.” Nguyễn Yên nhíu mày, “Cái này được đặt trong hội trường từ đầu rồi, chắc là nó cũ kỹ quá, các bộ phận bên trong hỏng hết rồi.”

“Chậc, bây giờ lại mất thêm một cây piano điện, còn lâu mới lập được một ban nhạc.”

“Bỏ đi, ngày mai chị bán sắt vụn.”

“Đừng bán, Yên Yên.” Đột nhiên Đông Văn Li nghĩ ra một giải pháp, “Em biết một người có thể sửa cái này!”

“Ai?”

“Đợi em một chút!”

Lai Phúc đang phơi nắng bên ngoài, Đông Văn Li gọi nó, hai người họ chạy như bay dọc con đường đông đúc, vượt qua một vũng nước bẩn, cuối cùng cũng đến cô nhi viện dưới bóng râm, cô gấp gáp ghé sát hàng rào, nhìn vào bên trong, mấy đứa trẻ lanh mắt nhìn thấy cô.

“Chị A Li!”

“Anh Tiểu Đường có ở đây không?”

“Dạ có. Anh ấy đang giúp viện trưởng dọn cỏ trong sân.”

Đông Văn Li nhờ mấy bạn nhỏ mở cửa cho cô, sau khi đi vào, cô vòng qua sân sau, lập tức nhìn thấy Tiểu Đường đang làm cỏ ở đó, cô không nói không rằng, cứ kéo cậu ấy ra.

“Chị A Li, chúng ta đi đâu thế?”

“Em có mang theo hộp dụng cụ sửa chữa của em không?”

“Dạ có.”

“Chị cần em sửa một thứ.”

Đông Văn Li đưa Tiểu Đường đến hội trường của nhà máy đổ nát, Tiểu Đường đứng bên ngoài hội trường, do dự không chịu vào.

“Sao vậy, Tiểu Đường?”

Đôi mắt trong trẻo của cậu ấy nhìn sang, sắc mặt của cậu ấy hơi bối rối: “Chị A Li, nơi này bị nguyền rủa, ngay cả người bản địa cũng không dám vào, hay là chúng ta đừng vào trong đó.”

“Bị nguyền rủa sao?” Đây là lần đầu tiên Đông Văn Li nghe chuyện này.

“Dạ, người bản địa đều biết, nơi này vốn dĩ là một nhà máy hóa chất, năm đó nó phát nổ, rất nhiều người đã bỏ mạng, tốt nhất là chúng ta đừng vào…”

“Lời nguyền chỉ đi theo những người sợ hãi thôi.” Nguyễn Yên nghênh ngang bước ra, một chân đạp lên cánh cổng sắt màu đỏ, “Còn trẻ như vậy mà không tin khoa học, lại đi tin quỷ thần.”

“Phải đấy, Tiểu Đường.” Đông Văn Li cũng giải thích, “Đây không phải là nhà máy phát nổ làm nhiều người chết đâu, đây là nhà máy đang xây dở thì phải di dời, để ngăn cản người ta đến đây kiếm chuyện, chủ đầu tư đã thêu dệt nên câu chuyện này đấy.”

“Thật sao chị?”

“Thật, tiên sinh nói vậy, cứ tin ngài ấy.”

Lúc này, Tiểu Đường mới yên tâm gật đầu: “Tiên sinh nói thì chắc là thật rồi.”

Nguyễn Yên: “Họ không dám vào cũng tốt. Chị có chỗ trống, không ai quấy rầy.”

Tiểu Đường: “Chị Nguyễn Yên dũng cảm quá.”

Đông Văn Li: “Chị cũng rất dũng cảm, sao em không khen chị?”

“Chị A Li cũng dũng cảm quá!” Tiểu Đường thật thà mỉm cười.

“Được rồi, xem thử đi, em có sửa được không?” Nguyễn Yên vào vấn đề.

Tiểu Đường theo họ đi vào, đặt chiếc hộp trên tay xuống: “Để em xem.”

Bên ngoài không có vấn đề gì, vậy là cậu ấy phải mở ra nhìn bên trong.

Suốt nửa buổi chiều, ba người họ vùi mình ở ba góc khác nhau trên bục sân khấu trong hội trường, có người vừa gảy dây đàn vừa viết nhạc, có người cầm dụng cụ mở cây đàn piano ra, Đông Văn Li lại không làm gì, chỉ ngồi đó nhìn Lai Phúc ngủ.

Mãi đến khi mặt trời khuất bóng, chàng trai ngồi xổm trước cây đàn piano điện mới lên tiếng: “Được rồi, chị thử xem.”

“Được rồi sao?” Nghe thấy lời cậu ấy nói, Đông Văn Li và Nguyễn Yên đi đến.

Tiểu Đường đứng dậy, đặt ngón tay lên phím đàn, một đoạn nhạc kỳ diệu vang lên.

“Hả, Tiểu Đường, em biết chơi piano sao?” Đông Văn Li ngạc nhiên.

“Em chỉ biết đoạn này thôi.” Tiểu Đường cười.

“Em học ở đâu thế?” Đông Văn Li tò mò.

“Lúc em đi du lịch.”

“Du lịch sao, em đi du lịch khi nào?”

“Em vẫn luôn phiêu lưu trong một chuyến hành trình mà.” Cậu ấy nói chuyện không đầu không đuôi.

Vào thời khắc đó, ánh mắt của cậu ấy rất tập trung, là sự tập trung chỉ dành cho một mình cô, làm khung cảnh trước mắt cô bắt đầu nhòe đi như khung hình của máy ảnh.

“Em đi đâu?” Đôi môi cô run rẩy.

“Nơi nào em cũng đi, chị A Li.” Cậu ấy thu dọn đồ đạc, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn, “Em phải đi rồi.”

“Chị A Li ——” Đi được mấy bước, cậu ấy dừng lại, quay đầu nói, “Sau này có món đồ nào bị hư hỏng, chị đổi cái mới đi.”

“Chị không thể nhờ em sửa được sao?” Đông Văn Li không hiểu, “Không phải cái gì Tiểu Đường cũng sửa được à?”

Cậu ấy mỉm cười áy náy: “Không phải, có rất nhiều thứ em không sửa được.”

“Là cái gì?”

“Cái gì à? Chẳng hạn như rất nhiều thứ em không kịp nhìn thấy trong tương lai.”

“Lúc nào em rời đi?”

“Bất cứ lúc nào.”

“Bất cứ lúc nào sao?” Đông Văn Li kinh ngạc, cô tiến lên hai bước, “Tiểu Đường, không phải em nói em sẽ đi học sao, không phải chúng ta đã đồng ý rồi à, sau khi chị đi học, chị sẽ gửi tiền cho em, sau đó em cũng có thể đi học.”

Tiểu Đường vẫn cầm hộp dụng cụ, chỉ chừa lại bóng lưng trước mặt cô.

Thật kỳ lạ làm sao, chàng trai từng khom lưng vì tự ti đã cao lớn hơn rất nhiều, bờ lưng gầy gò trước đây, bây giờ đứng giữa làn gió u ám không biết từ nơi nào thổi đến, nó đã trở thành bờ lưng của một người đàn ông trưởng thành.

Cậu ấy lẳng lặng xoay người, vẫn mỉm cười vui vẻ: “Chị A Li, mấy năm qua chị sống có tốt không?”

Cô đứng đó, đột nhiên lại rơi nước mắt. Cảm giác này thật kỳ lạ, không phải họ mới vừa gặp nhau sao, không phải họ chưa từng chia xa sao, nhưng tại sao vào thời khắc đó, trong lòng cô lại dâng lên nỗi buồn vì gặp được một người bạn cũ mà lại không thể giữ lấy.

Hình như họ lớn rồi, đã bước vào độ tuổi đôi mươi rồi.

Là người trưởng thành, vững vàng, thực tế.

Comments