Chương 95: Chương 95

Chương 95: Chương 95

Thời gian trôi qua yên bình và êm ả.

Đông Văn Li dành rất nhiều thời gian ở nhà máy đổ nát kia.

Thỉnh thoảng Ken cũng đến, nhưng họ không nói nhiều, phần lớn thời gian, Ken ngồi trên bậc thang trước bục sân khấu, Yên Yên đứng bên cạnh cậu ấy. Dưới ống khói xi măng cũ kỹ, có một người con trai lực lưỡng mặc một chiếc áo thun màu trắng, không biết cách biểu đạt tình cảm của mình, có một cô gái trẻ mới lớn mang theo vẻ mệt mỏi và ưu sầu, họ không nói với nhau lời nào. Mãi đến khi cô gái kia hút hết nửa điếu thuốc trong miệng, sau đó đặt điếu thuốc lên mép bàn, lúc đốm lửa đỏ tươi sắp tắt, người con trai kia lại cầm điếu thuốc, đưa lên miệng của mình —— đó là chi tiết duy nhất thể hiện sự thân mật của hai người họ.

Đó là tình yêu mà tạm thời Đông Văn Li không thể học được.

Vậy là phần lớn thời gian, cô và Lai Phúc ngồi bên ngoài, Lai Phúc trốn dưới bóng râm để tránh nắng, nhưng Đông Văn Li sẽ leo lên đống củi chất cao, để ánh mặt trời chiếu vào người cô, không có gì bảo vệ cô khỏi ánh nắng. Cô không sợ làn da rám nắng, chỉ cảm thấy mặt trời sau mùa mưa làm người ta yên lòng, chỉ cần cô nhắm mắt, ngẩng đầu lên bầu trời, tương lai sẽ bừng sáng.

Mãi đến khi Yên Yên chuyển ra Hà Nội, cô mới không đi đến nhà máy cũ kỹ kia nữa.

Sau đó cô quay về trang viên, so với sự tự do và tươi sáng mà nhà máy cũ kỹ kia mang đến, trang viên này yên tĩnh đến lạnh người.

Lý do rất đơn giản, không có anh —— chủ nhân của trang viên, nơi này trở thành nơi lạnh lẽo nhất Sài Gòn.

Yên tĩnh đến mức không người nào dám quấy rầy.

Mãi đến khi chiếc Lincoln thân dài lại xuất hiện ngoài trang viên một lần nữa, thím Nại và người giúp việc vội vàng chạy ra tiếp đón, họ mang từng món đồ trên xe xuống. Trước đây đứng trong sảnh lớn, Đông Văn Li từng nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn là tiên sinh đã mua rất nhiều đồ tốt khi đi công công tác, anh dặn dò thím Nại nhẹ tay.

Cô ghé vào cửa sổ mái trên gác lửng, nhìn nhân viên vô cùng bận rộn, anh lại là người xuống xe cuối cùng, lần này anh mặc âu phục đen, không có nơ, không có khăn choàng, bên trong chỉ có chiếc áo sơ mi.

Đằng sau lớp áo vest còn có ghi lê cùng màu, lộ ra mép áo hơi xộc xệch, xua tan sự nghiêm chỉnh của anh.

Cô biết thời gian chuyển mùa lại sắp đến.

Cô từ gác lửng đi xuống, nhấc ống quần, đạp lên ván gỗ hồ đào, bước xuống cầu thang xoắn ốc làm người ta chóng mặt. Thật trùng hợp, lúc cô bước xuống bậc thang cuối cùng, anh cũng tình cờ đi đến trước mặt cô.

Cô khẽ ngẩng đầu, biết miêu tả gương mặt của anh thế nào đây? Như mực tàu lắng đọng, như ánh trăng bị che giấu, êm ả, dịu dàng, nhưng không cách nào nhìn lâu.

“Đi đâu thế?” Anh hỏi trước.

Đôi môi cô mấp máy, cô run rẩy nói: “Tiên sinh… Ngài, ngài đã về rồi…”

“Ừ, chuyến đi này dài quá.” Anh gật đầu.

Thấy gương mặt anh mệt mỏi, cô nghĩ anh muốn nghỉ ngơi để thích nghi với chênh lệch múi giờ, vậy là cô vội vàng tránh đường, bước sang một bên: “Vậy ngài lên nghỉ ngơi đi.”

“Được rồi.” Anh lướt qua cô, cũng không khách sáo nữa.

Cô nhìn theo bóng lưng anh đang rời đi, lâu ngày không gặp, hai người họ hơi xa cách.

Sự xa cách này thật kỳ lạ, nhưng chuyện này không thể hiện mối quan hệ giữa hai người họ có bất kỳ mâu thuẫn nào, cũng không còn gần gũi như trước.

——

Cô không có thói quen ngủ trưa, vậy là cô ngồi trong hành lang, cầm quyển sách trên tay.

Ánh nắng ban chiều rải xuống trang sách, giống như vết cháy loang lổ.

“Đọc gì thế?”

Cô đột ngột nghe thấy giọng nói quen thuộc phát ra từ sau lưng, lời hỏi han bất ngờ quấy rầy cô, cô kinh ngạc đứng lên, xoay người, gáy của quyển sách chạm vào mu bàn tay anh, trong trò chơi tranh đấu xem ai sẽ đầu hàng trước, hình như quyển sách đã thua cuộc, nó hoảng hốt trượt khỏi tay cô, rơi xuống sàn nhà, một lớp bụi mỏng bay lên.

“Tôi đáng sợ vậy à?” Anh đang chắp tay sau lưng, bây giờ lại vươn tay ra, tiến lên nửa bước, hơi cúi người, nhặt lấy quyển sách bên cạnh cô, sau đó xoay bìa quyển sách lại, thấy cô đọc sách hướng dẫn về thực vật bằng tranh minh họa, anh trêu chọc cô, “Cô tìm thấy quyển sách lót chân bàn của tôi rồi đấy à?”

“Ngài đừng nói như vậy.” Cô hơi bất mãn, đưa tay nhận lấy quyển sách kia, sau đó phủi bụi, “Quyển sách này rất có ý nghĩa.”

“Là kho báu à.” Thấy cô trân trọng nó như vậy, anh lại hỏi, “Cô có hứng thú với lĩnh vực này sao?”

“Đúng vậy, tiên sinh.” Lần này, cô ngoan ngoãn trả lời, “Mỗi loài thực vật đều có đặc tính riêng, cũng giống như con người có tính cách riêng, mà chúng cũng không âm thầm xuất hiện sau lưng ai đó, đột ngột lên tiếng làm người ta giật mình.”

Người đứng trước mặt cô không khỏi cong môi: “Đông Văn Li, hai loại cây này rất phù hợp với cô.”

“Cây nào?” Cô ngẩng đầu.

“Cây dâu tằm và cây hòe.”

Cô nghĩ ngợi một lát: “Ngài nói tôi chỉ dâu mắng hòe (*) sao?”

(*) Nguyên văn là “指桑骂槐”, Hán Việt là “chỉ tang mạ hòe”, là 1 trong 36 sách lược quân sự của Trung Quốc. Ý nghĩa là tấn công gián tiếp kẻ địch thông qua một trung gian khác. Câu này còn có biến thể khác là chỉ chó mắng mèo.

Anh không nói gì, chỉ quay đầu ngồi vào băng ghế đá trong hành lang, loay hoay nghịch bộ ấm chén uống trà mà sáng nay thím Nại mới mua.

Đông Văn Li đi theo anh: “Tôi hiểu rồi, ngài mắng tôi đúng không?”

Anh thong thả pha trà: “Cô nói tôi thì được, tôi nói cô thì không được sao?”

Cô đứng đó, không nói nên lời.

Anh nhướng mày nhìn cô: “Ngồi đi.”

Đông Văn Li bướng bỉnh: “Tôi đứng là được rồi. Tôi chỉ dâu mắng hòe, đâu có xứng ngồi bên cạnh ngài.”

Anh cười khẽ: “Bây giờ lại tức giận với tôi à, lúc tôi trở về, sao cô lại sợ hãi trốn tránh?”

Đông Văn Li phỏng đoán, hẳn là anh đang nói cô không lập tức đi ra ngoài đón anh như thím Nại, trong lòng cô nghĩ anh ghi thù, thể hiện rõ ràng vậy sao? Nhưng cô chỉ nói: “Tôi tôn trọng ngài, chào hỏi ngài, tránh đường cho ngài.”

“Vậy làm phiền cô bây giờ tôn trọng tôi một chút, ngồi xuống uống trà đi.” Anh đưa tách trà bằng sứ trắng đến trước mặt cô, làn khói tỏa ra từ trên mặt nước trà.

“Được rồi.” Cô nhượng bộ.

“Cũng phải đợi tôi năn nỉ mới được.” Anh nhẹ nhàng oán trách.

“Đâu có năn nỉ, dáng vẻ của ngài như vậy đâu có giống năn nỉ ai.” Cô đưa tay cầm lấy tách trà, uống một ngụm, lại tiếp tục làu bàu.

“Vậy dáng vẻ thế nào mới là năn nỉ?” Anh hỏi cô.

Đông Văn Li lại đặt tách trà xuống: “Ngài phải nói, năn nỉ cô, cô gái từ bi độ lượng, xin hãy uống trà cùng tôi.”

Anh cười, cầm ấm trà lên, đứng dậy, nghiêng về phía cô. Anh lại rót trà cho cô, giữa làn khói trắng, cô nghe anh nhẹ nhàng nói: “Năn nỉ cô, cô gái từ bi độ lượng, xin hãy uống trà cùng tôi.”

Giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng, giống như gom hết sức lực để năn nỉ.

Nói xong, anh không nhìn ấm trà nữa, lại nhìn gương mặt cô, hỏi cô một lần nữa: “Như vậy được chưa?”

Hình như da mặt của cô cháy nắng rồi, bây giờ cô bắt đầu cảm thấy nóng.

Cô lại cúi đầu, chỉ dám nhìn nước trà trong tách, gật đầu nói: “Được rồi…”

Sau đó anh ngồi xuống, thẳng lưng, hỏi tình hình của cô dạo này thế nào.

“Dạo này cô làm gì?”

“Hửm?” Cô hoàn hồn, lại ngẩng đầu lên, “Không cần kiếm tiền nữa, cho nên tôi đi lòng vòng chơi.”

“Ánh nắng ở Sài Gòn gay gắt như vậy.” Anh rũ mắt nhìn vào gương mặt cô, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô, “Cô đi đâu?”

Cô lại có cảm giác nóng rát vì cháy nắng: “Nhà thờ, nhà máy, công viên…”

“Có tìm thấy chỗ nào thú vị không?”

“Cũng có… Nhưng mà…” Cô nghĩ ngợi một lát, vừa chân thành vừa lịch sự trả lời, “Không có nơi nào tốt đẹp hơn nhà của ngài.”

“Chắc chắn vậy sao, cô bé ngốc?” Thân thể thẳng tắp của anh chậm rãi dựa vào lưng ghế, tay áo sơ mi đen xắn lên, xuất hiện nếp gấp, ánh mắt anh mang theo cơn buồn ngủ ban trưa, “Khi nào lớn lên cô sẽ biết, trên thế giới này còn rất nhiều nơi tốt đẹp.”

“Thật sao?” Cô đưa tay chống cằm.

Làm gì có nơi nào tốt đẹp hơn nhà của anh, không cần chịu cảnh nghèo khó, không cần phiêu bạt trong bất an, không cần phải nghĩ đến tương lai vừa rực rỡ vừa mịt mù.

“Còn ngài?”

“Tôi thì sao?”

“Quanh năm suốt tháng ngài đi đến nhiều nơi như vậy, ngài nghĩ nơi tốt đẹp nhất thế giới là ở đâu?” Cô thẳng thắn hỏi anh, nhìn chằm chằm vào mắt anh, tựa như muốn khám phá nơi sâu nhất trong tâm hồn anh.

Sự xâm nhập đột ngột này làm anh luống cuống, nhưng trước câu hỏi chân thành của cô, anh không thể trả lời qua loa chiếu lệ, cho nên phản ứng đầu tiên của anh là suy nghĩ thật kỹ xem nơi nào tốt đẹp nhất thế giới.

Anh nghĩ ngợi về kinh độ và vĩ độ của Trái Đất, nhưng vẫn không nghĩ ra được, chỉ cảm thấy hình như đây là phút giây duy nhất mà anh có thể vứt bỏ mọi gánh nặng, nói chuyện thoải mái với cô, ngắm nhìn cô gái giống hệt như một hạt giống trong trang viên này, sau này, hạt giống phải làm sao để đâm xuyên qua lớp đất, làm sao để nảy mầm…

Thời khắc thoải mái hiếm có.

Vậy là anh đồng tình với lời cô nói: “Phải, không có nơi nào trên thế giới tốt đẹp hơn nhà của tôi.”

“Đúng vậy.” Cô ngầng đầu, ngắm nhìn bụi hoa hồng sau lưng anh, “Tiếc là tôi không thể ở lại đây mãi được.”

“Sau khi ra Hà Nội học, cô cũng có thể quay về thường xuyên.” Anh nói.

“Xa quá.” Cô lắc đầu, lại nhìn anh, “Tiên sinh, đối với ngài mà nói, Paris và Sài Gòn chỉ cách nhau một quãng đường ngắn, nhưng đối với tôi, Sài Gòn và Hà Nội cách nhau một quãng đường khó lòng vượt qua.”

“Khó vậy sao?” Anh không đồng ý với cô.

“Khó.” Cô gật đầu, “Đối với người phàm như tôi thì khó.”

“Cô nói như thể tôi không phải là người phàm vậy.”

“Đương nhiên ngài không phải là người phàm rồi, ngài là thần linh.” Cô bé phóng đại.

Anh gõ ngón tay trên mặt bàn, cử động nho nhỏ bộc lộ rõ sự kiêu ngạo của anh: “Thần linh gì?”

“Thần linh mềm mỏng, thần linh có năng lực đặc biệt.” Cô kết luận.

“Vậy là dựa theo lời giải thích của cô, bởi vì tôi có năng lực đặc biệt, cho nên khoảng cách không phải là trở ngại đối với tôi, giống như tôi có thể xuyên tường, một ngày đi ngàn dặm?”

“Ừm.” Cô bình thản nói, “Ngài hiểu như vậy cũng được.”

“Vậy thì dễ rồi.”

“Cái gì dễ?”

“Tôi có thể đi đón cô.”

“Cái gì?” Cô không tin vào tai mình.

“Tôi nói ——” Anh dài giọng, “Tôi sẽ đón cô.”

 Anh lặp lại từng từ từng chữ:

“Vậy cô có thể thường xuyên trở về thăm tôi không?”

——

Cô không dám trả lời câu hỏi đó.

Cô không biết đó là lời đùa giỡn của anh nhân lúc rảnh rỗi hay là một lời hứa cho tương lai.

Tựa như cô cũng giống hệt mọi người bình thường, năm mười tám, hai mươi, lên đường đi học, cô cũng có một nơi gọi là nhà để quay lại, là một nơi để trở về sau thời gian dài đi xa, cho người ta cảm giác an toàn lớn lao, không cần quan tâm nơi đó là đất khách hay quê nhà, chỉ cần có gia đình ở bên, toàn bộ chuyến hành trình phiêu bạt cũng trở thành một cảng tránh gió vĩnh cửu.

Vào những ngày hơi nóng oi bức của Sài Gòn làm người ta chói mắt, cảm giác an toàn và yên tâm đó giống như một giấc mơ sau lớp vải voan mà người ta không thể chạm vào.

Cho nên cô không dám nghĩ nhiều, sợ sau này sẽ thất vọng.

Cô học việc ở một tiệm hoa.

Tiệm hoa buôn bán không tốt lắm, nhưng bà chủ là một người phụ nữ bản địa tốt bụng, thường mặc áo dài, đội nón lá, gia đình hạnh phúc, người chồng mới cưới của cô ấy là tài xế lái xe tải đường dài, cho nên bà chủ dành phần lớn thời gian trông coi tiệm hoa.

Lúc chồng về nhà, bà chủ sẽ không đến, Đông Văn Li sẽ trông chừng tiệm hoa.

Khi khách hàng bước vào, Đông Văn Li sẽ nhiệt tình giúp đỡ khách hàng chọn hoa. Nếu như một đôi tình nhân trẻ bước vào, cô sẽ giữ im lặng, chỉ đứng một bên quan sát, đợi họ lựa chọn xong, cô sẽ cẩn thận bó hoa lại, lúc đưa hoa cho họ, cô còn nói vài lời chúc phúc êm tai. Nếu một người đàn ông mang gương mặt phiền muộn đến, loay hoay lựa chọn, cô sẽ ân cần hỏi han anh ta muốn mua hoa cho đối tượng nào, sau đó lại đưa ra một số đề xuất, bó hoa xong, cô sẽ đưa cho anh ta.

Đến giờ tan làm, cô đóng cửa, lại phát hiện mây đen phủ kín bầu trời.

Lai Phúc đang đứng bên ngoài đợi cô đi về nhà, bà chủ dị ứng với lông động vật, cho nên Đông Văn Li đành để Lai Phúc đợi cô ngoài cửa. Nó rất ngoan, nằm bên ngoài chờ đợi suốt một ngày, thỉnh thoảng có người nhìn thấy nó, họ sẽ dừng bước chào hỏi nó. Nó vui vẻ đáp lại, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ.

Trời bắt đầu đổ mưa, Lai Phúc lùi lại một chút, tránh khỏi cơn mưa ẩm ướt.

Đông Văn Li không mang dù, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó cúi đầu nói với Lai Phúc: “Hay là chúng ta chạy về đi, Lai Phúc.”

Lai Phúc rên ư ử mấy tiếng, hình như không vui lắm.

“Không phải mày chạy rất nhanh sao?” Đông Văn Li nói, “Bốn chân chạy nhanh, mày sẽ không bị ướt nhiều đâu.”

“Đi thôi.” Cô đành phải cầm túi vải lên, lao vào màn mưa.

Lai Phúc chỉ kịp sủa một tiếng, sau đó cũng chạy theo.

Nhưng chạy được mấy bước, Đông Văn Li mới hiểu ra, chẳng trách sao Lai Phúc lại không chịu chạy về, mưa càng lúc càng lớn, nếu cứ tiếp tục như thế này, hai người họ chưa kịp về đến nhà đã ướt sũng.

Vậy là Đông Văn Li không còn cách nào khác, đành phải núp vào sạp báo ở góc đường.

Có một ông chú lớn tuổi đeo mắt kính ngồi trong sạp báo, thấy một cô gái nhỏ dẫn theo một con chó gầy gò, dừng chân dưới mái hiên của ông ấy, ông ấy nheo mắt nói: “Chó không được vào.”

“Chú, bọn con trú mưa dưới mái hiên có được không ạ?” Đông Văn Li trả lời bằng tiếng Việt.

Nghe thấy khẩu âm này, ông ấy càng muốn đuổi cô đi hơn, lập tức đặt tờ báo trên tay xuống, đẩy cặp kính trên mũi lên: “Con từ đâu đến, có mua báo không? Không mua thì đừng cản trở việc buôn bán của chú.”

Một là, hôm nay cô không mang theo ví tiền ra ngoài, hai là, sao lại có người đục nước béo cò như vậy chứ, cô không nói gì, chỉ nuốt cục tức xuống, cô vặn vặn quai đeo của chiếc túi vải, định quay đầu bước vào làn mưa.

Một cây dù đen che khuất một chút ánh sáng nhỏ nhoi vào ngày mưa, một bàn tay thon dài xuất hiện trước mắt cô, bàn tay đó đưa một tờ tiền giá trị cao đến, sau đó, giọng nói lạnh lẽo và trầm thấp quen thuộc vang lên: “Có đủ cho cô ấy đứng một chút không?”

Cô đứng dưới mái hiên, cây dù che chắn gương mặt cô từ từ nâng lên, đôi mắt và gương mặt bắt mắt của anh chậm rãi lộ ra dưới cây dù, anh vẫn mặc quần áo màu đen, đứng dưới cây dù, mặc kệ ông chủ sạp báo bên cạnh cúi đầu, khom lưng vì nhìn thấy tiền, anh chỉ quay sang nhìn cô, đưa tay ra, kéo cô gái đang loay hoay đứng dưới mái hiên đến gần anh: “Đến gần một chút, ướt mưa đấy.”

Cô có thể đứng trú mưa dưới mái hiên, cũng đứng dưới cây dù của anh.

Hạt mưa chạm vào cây dù phát ra tiếng động, cô đứng rất gần anh, lại ngơ ngác ngầng đầu nhìn anh, không biết nói gì, cô nhỏ giọng: “Tiên, tiên sinh… Sao ngài lại ở đây?”

“Chờ lâu thật lâu cũng không thấy cô về nhà, tôi hỏi thím Nại mới biết cô làm thêm ở đây, lúc xe đi ngang qua, tôi nhìn thấy cô, vậy là tôi xuống xe.”

“Ngài đến đây để tìm tôi à?”

“Chứ còn sao nữa?”

Cô vẫn đứng dưới cây dù của anh, khoảng cách quá gần, lúc nói chuyện, cô phải ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn thẳng vào mắt anh.

“Ngài tìm tôi làm gì?”

“Thím Nại vừa học nấu vài món Trung Quốc, muốn cô về nhà ăn thử.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

“Hửm?” Thấy cô còn mong đợi gì đó, anh nhướng mày, một tay nhét vào túi, sau đó lại sửa thành, “Tôi cũng muốn cô về nhà ăn thử.”

Cuối cùng cô mỉm cười, một bên má cô có lúm đồng tiền, lúc cô cười, lúm đồng tiền này lộ ra.

“Cô cười cái gì.” Thật ra anh không phát hiện chính mình cũng đang cười.

“Tôi cảm thấy thật hạnh phúc.” Cô thẳng thắn nói.

“Tôi đến đón cô về nhà ăn cơm là một chuyện rất hạnh phúc sao?”

“Phải, cảm giác như có người nhớ nhung về mình. Tiên sinh, ngài có biết cảm giác đó không?” Cô lại lắc đầu, “À, tôi đoán là ngài không biết, hẳn là có rất nhiều người nhớ nhung về ngài, cũng không có gì bất ngờ.”

“Nhưng không sao.” Cô vẫn tự lẩm bẩm, “Tôi sẽ trân trọng.”

“Trân trọng cái gì.”

Cô không nói nữa, chỉ mỉm cười.

——

Thím Nại nấu món Trung Quốc rất đúng vị.

Đông Văn Li giơ ngón cái, liên tục tán dương, thấy cô ăn vui vẻ như vậy, tiên sinh lau tay, nói sẽ trả thêm tiền công cho thím Nại.

Đương nhiên thím Nại là người vui nhất.

Trên bàn ăn, Đông Văn Li kể về những chuyện xảy ra gần đây, chủ yếu xoay quanh tiệm hoa.

Nhưng tiên sinh lại hỏi cô có định làm gì khác không.

“Làm gì?” Cô ngồi ở đầu bên kia của chiếc bàn dài, ngẩng đầu nhìn anh.

Nói xong, cô lại cảm thấy nói chuyện với nhau cách một chiếc bàn dài quá mệt mỏi, vậy là cô đề nghị, “Tiên sinh, tôi ngồi bên cạnh ngài có được không, chiếc bàn này dài quá, tôi không tiện nói chuyện.”

Cô từng xem phim truyền hình châu Âu, biết người châu Âu xưa thích ăn uống và trò chuyện cách một chiếc bàn dài như thế này, cô cảm thấy rất khó chịu.

Người bên kia bất ngờ, anh đã quen ngồi ăn ở đầu bàn, nghe cô đề nghị, anh nhướng mày, sau đó gật đầu: “Được rồi.”

Vậy là cô vui vẻ cầm chén, đũa và đĩa của mình đi qua.

“Không phải là còn một bộ chén đũa bên đây à, không cần mang qua đâu.”

“Phiền phức lắm.” Đông Văn Li lắc đầu, quả quyết nói, “Thế này thì không cần phải rửa hai bộ chén đũa.”

Anh cũng không phản bác, thấy cô ngồi vào bên phải của anh, lúc cô sắp xếp chén đũa, tay áo hơi giật lên, để lộ cánh tay mảnh mai, trắng trẻo, dưới ánh đèn, làn da trắng trẻo đó càng nổi bật hơn.

Mãi đến khi gương mặt của cô ghé sát lại, anh mới hoàn hồn, lại nghe cô nói: “Tiên sinh, ngài vừa nói gì?”

Lúc này anh mới dời mắt, tập trung nhìn xuống mặt bàn, quay trở về trạng thái lịch thiệp trước đó: “Tôi nói tôi quen một giáo sư đại học, người đó dạy tiếng Pháp, không phải A Li sợ không theo kịp bạn bè sao, có muốn học thêm không?”

“Hả?” Đông Văn Li chưa từng nghĩ anh sẽ đề nghị thế này.

Trước đó cô từng hỏi anh, có phải tiếng Pháp rất khó học, khó viết, khó phát âm hay không.

Anh nói nếu không trưởng thành trong môi trường nói tiếng Pháp thì đúng là phải nỗ lực rất nhiều mới thành thạo được.

Cô bộc lộ niềm tiếc nuối nho nhỏ, không ngờ anh vẫn nhớ.

“Dù sao cũng không cần phải đi làm. Không phải A Li đã nói sao, sau khi tốt nghiệp thì phải dựa vào năng lực của bản thân mình để kiếm tiền, như vậy thì càng phải nỗ lực học hành nhiều hơn người khác mới đúng.”

“Nhưng mà… Nhưng mà…” Cô muốn nói cô không trả nổi tiền học phí.

“Tôi từng giúp đỡ cô ấy, cô ấy nhất quyết đền đáp tình nghĩa đó, tôi nghĩ tới nghĩ lui, không biết làm thế nào để cô ấy đền đáp tình nghĩa, đột nhiên tôi nhớ trong nhà còn có một bạn nhỏ, nếu bạn nhỏ đó đồng ý, tôi muốn nhờ giáo sư chăm sóc bạn nhỏ một chút.”

“Tình nghĩa của ngài mà ngài lại giúp đỡ tôi sao?” Đông Văn Li hơi bất ngờ, “Ngài không giữ lại cho bản thân à?”

“Tôi thì cần giáo sư giúp đỡ chuyện gì chứ?” Anh kiêu ngạo, “Tôi tặng tình nghĩa này cho cô.”

“Tôi không trả nổi.” Cô thẳng thắn nói, “Tôi không thể đền đáp tình nghĩa của ngài được.”

“Tôi bảo cô đền đáp bao giờ?” Anh mỉm cười bất lực, sau đó vươn tay gắp một con tôm, “Tôi sống gần ba mươi năm, chẳng lẽ lại đi ghi nợ tình nghĩa của một cô bé mười tám, mười chín tuổi, như vậy có phải là quá hẹp hòi không?”

“Thỉnh thoảng ngài cũng không hào phóng với tôi lắm.” Cô yếu ớt nói.

“Hửm?” Anh nhướng mày nhìn cô, sau đó đặt con tôm vào chén của cô, ánh mắt hơi trách móc, “Bạn nhỏ này không được thông minh lắm nhỉ, lại còn qua cầu rút ván.”

“Ngài rất hào phóng, sẽ không đổi ý đâu.” Thấy anh uy hiếp, cô cười hì hì, định lấp liếm cho qua chuyện, lại cầm lấy con tôm to đùng trong chén, lột đầu tôm.

“Hừ ——” Cô đắc ý chưa được bao lâu đã bị một thứ gì đó trên đầu tôm đâm vào, ngón tay hơi đau, vậy là cô đặt con tôm xuống, nhíu mày nhìn ngón tay.

“Đấy, quả báo đến rồi.”

Ngón tay của cô bị xước, anh còn châm chọc cô, cô không vui chút nào.

Nói xong, anh lại dời chén của cô đến trước mặt anh, cầm con tôm lên, cẩn thận lột vỏ cho cô, sau vài ba thao tác nhẹ nhàng, thịt tôm màu trắng đỏ đan xen đã nằm trong chén của cô.

Anh cầm chiếc khăn sạch lên, chậm rãi lau tay:

“Ăn đi.”

Comments